Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 6: Tá Thạch Bằng trại
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Banlonghoi.com
Trương Thập Tam vừa quay đầu lại, thì thấy Hạ Tầm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt hàm răng, hai chân đã có chút phát run, nếu không phải hắn đang vịn vách tường, chỉ sợ đã ngã ngồi trên mặt đất. Thì ra hắn không phải không sợ, chỉ là đang khổ sở chống đỡ, không khỏi cười thầm mình đa nghi, lúc này mới thản nhiên nói: “Người chết vô tri vô thức, có cái gì phải sợ? Chuyện chân chính đáng sợ không phải chết, mà là sống không bằng chết.
Ngươi biết một bầu nước sôi giội lên trên thân người là tư vị gì không, hắn sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như ác quỷ, cho dù qua ba ngày ba đêm, bên tai ngươi vẫn có thể không ngừng tiếng vọng thanh âm kinh khủng kia của hắn, mặc kệ ngươi là tỉnh hay ngủ. Nước sôi tưới lên trên người, lại dùng bàn chải thép đem từng tầng thịt nhão chảy xuống cùng với máu, thẳng đến khi hắn lộ ra xương trắng, cảnh tượng tựa như địa ngục vậy.
Còn có câu tràng, đó là một loại hình phạt rất thú vị, ngươi cần dùng một cái móc sắt, còn cần hiểu được kỹ xảo rất cao minh, mới có thể đem ruột người từ hạ thể móc ra, phạm nhân bị trói ở đằng kia chỉ có thể trơ mắt nhìn một bộ phận thân thể của mình cách mình càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, hắn sẽ cảm thấy trong bụng dần dần trống không, bụng từng chút tóp lại…
Bất quá ta cũng không thích hình phạt phức tạp như vậy, ta mười ba tuổi đã gia nhập Cẩm Y vệ, cống hiến ở dưới trướng Chỉ Huy Sứ đại nhân, về sau… thật ra hình phạt càng đơn giản sử dụng mới càng sảng khoái, ta đối với phạm nhân dụng hình, chỉ cần một thanh thép, trước cắm vào trong lò lửa nung cho đỏ bừng, sau đó đem phạm nhân lột trần cột lên trên giường dụng hình, cũng không cần màu mè gì, cũng chỉ là đem thanh thép đã được nung đỏ hướng lên trên da thịt trên người của phạm nhân đâm mạnh vào, thanh thép mà cắm vào, hắn không cách nào giãy dụa, nhưng mà trên người của hắn mỗi một khối thịt đều liều mạng giật lên, hắn sẽ dùng hết toàn lực, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, khói xanh từ miệng vết thương bay lên, máu cùng mỡ từ trong vết thương ồ ạt chảy ra, hắc hắc… ”
Trương Thập Tam như kẻ thần kinh, cười hai tiếng nói: “Cẩm Y vệ chúng ta phân nam trấn cùng bắc trấn, bắc trấn đối ngoại, nam trấn đối nội, đối với những kẻ phạm pháp, không nghe lời với Cẩm Y vệ chúng ta, nam trấn phủ tư hình pháp đa dạng cùng bắc trấn phủ tư cũng đặc sắc… ngươi không cần sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta phân phó thì cũng chỉ có công, không có cơ hội hưởng thụ đại hình của Cẩm Y vệ”.
Hạ Tầm khóe mắt đột nhiên run rẩy, nhưng mà lập tức khôi phục bình tĩnh.
Trương Thập Tam đem thi thể ôm ra, điềm nhiên như không nói: “Nữ nhân này gọi Thính Hương, là Dương Văn Hiên bỏ ra hai trăm xâu tiền từ Thái An châu Thúy Yên lâu mua về. Khi Dương Văn Hiên gặp chuyện, nàng ở bên cạnh, là người mắt thấy tất cả, cho nên ta đem nàng làm thịt. ‘Dương Văn Hiên đã bình yên vô sự, như vậy Thính Hương đã chết phải có lý do để nói ra bên ngoài, cho nên ta đem nàng tới đây…”
Thi thể bị hai người mang tới bờ sông Cổ Thủy sóng đào cuồn cuộn, Trương Thập Tam liếc nhìn Hạ Tầm hỏi: “Vừa rồi dạy ngươi, đều nhớ kỹ chứ?”
Hạ Tầm gật đầu, Trương Thập Tam nở nụ cười: “Rất tốt, cơ linh một chút, y kế mà hành sự”.
Hắn quay người đi ra hai bước, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi: “Ngươi có biết thủy tính không?”.
Người Giang Nam ít có người không biết thủy tính, huống chi lần đầu gặp gỡ, Hạ Tầm trong tay còn mang theo một xâu cá tay không bắt được, cho nên đối với điểm này Hạ Tầm cũng không giấu diếm, thản nhiên đáp: “Biết ta thủy tính rất tốt, có thể tay không bắt cá”.
Trương Thập Tam khẽ lắc đầu nói: “Nhưng Dương Húc không hiểu thủy tính, hoàn toàn chính là một con vịt lên cạn, điểm này ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ, sau khi rơi xuống nước không cần phải lộ ra sơ hở gì, từ hôm nay trở đi, trước khi quen thuộc nhân diện Dương Văn Hiên, ngươi đều phải chú ý, ngươi không hiểu thủy tính”.
“Dạ!”
Trương Thập Tam chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Hạ Tầm lắc đầu, Trương Thập Tam cười khổ nói: “Dương Húc lại biết cưỡi ngựa, hơn nữa cưỡi ngựa phi thường tốt, xem ra sau khi đến mỏ đá, ngươi lại thêm một hạng mục cần phải học tập”.
Hạ Tầm đưa mắt nhìn bóng dáng Trương Thập Tam đi xa, thẳng đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở trong rừng, mới ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Thính Hương.
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Thính Hương dậy, cô gái cổ mềm, da thịt khắp nơi một mảng lạnh buốt, mặc dù đã trở thành một cỗ thi thể, dung nhan mỹ lệ của nàng cũng động lòng người, thân thể vẫn đối với nam nhân có lực hấp dẫn tương đối lớn, có thể gặp nàng khi còn sống, thì đó là một vưu vật mê người.
Hạ Tầm khe khẽ thở dài: “Thính Hương cô nương, khi đầu thai thì phải xem cho rõ ràng… Kiếp sau tìm một nhà khá giả… ”
Hắn nhẹ nhàng vuốt mí mắt cho Thính Hương cô nương, nhưng cặp mắt kia vẫn đang mở thật to, Hạ Tầm dừng ở cặp mắt làm cho người ta tim đập nhanh kia, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Cô nương mệnh khổ, ta cũng mệnh khổ, ta và cô có thể nói là đồng bệnh tương liên, ta biết cô nương chết không nhắm mắt, nếu như cô ở trên trời có linh thiêng mà nói, xin cô hãy phù hộ cho ta”.
Tay hắn lại lần nữa nhẹ nhàng vuốt xuống dưới, cũng không biết là da thịt cứng ngắc của Thính Hương cô nương đã bắt đầu hòa tan nới lỏng, hay linh hồn không cam lòng của nàng ở trong tối tăm thật nghe hiểu những lời này của Hạ Tầm, cặp mắt nhìn qua mà làm cho người ta tim đập nhanh kia, rốt cuộc khép lại.
Hạ Tầm nâng thi thể của nàng lên nhẹ nhàng thả vào trong sông, thấy nàng chìm chìm nổi nổi trôi về phía xa, thẳng đến khi thân ảnh của nàng hoàn toàn biến mất, lúc này mới bỏ đi áo bào, chỉ độc một cái quần nhảy vào trong nước, hắn đem mình thấm tới toàn thân ướt đẫm, bôi một vết nước lên trên mặt, đột nhiên lên tiếng hô to lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!…”
***
Dọc theo sông xuống dưới hai dặm có một Lâm gia trang, bảo an địa phương của Lâm gia trang gọi là Lâm Ngũ Đấu.
Hạ Tầm ở trong nước phịch giãy dụa đã được đám người Trương Thập Tam chạy đến kéo lên, sau đó đoàn người nhanh chóng đuổi tới Lâm gia trang, tại đó dẫn dắt người tìm tới bảo an địa phương, hướng về phía hắn nói rõ mình mang theo nữ quyến trên đường đi qua nơi đây, ra bờ sông hóng mát, thị thiếp vô ý trượt chân rơi xuống nước, xin bảo an địa phương hỗ trợ tìm kiếm ứng cứu, đồng thời đưa lên năm xâu tiền để làm tạ lễ.
Thấy Hạ Tầm ra tay xa xỉ như thế, Lâm lão hán mặt mày hớn hở, lập tức thu năm xâu tiền, khua chiêng gõ trống xuất động ra toàn thể già trẻ một thôn, dọc theo dòng sông tìm kiếm. Qua hơn một canh giờ, dân chúng trong thôn tại nơi thế nước chảy chậm, nước sông hơi nông đã tìm được thi thể Thính Hương bị một khối đá lởm chởm móc lấy góc áo.
Thính Hương là thị thiếp Hạ Tầm bỏ ra hai trăm xâu tiền từ thanh lâu mua về, sinh tử vốn sẽ không khiến cho bao nhiêu người chú ý, hơn nữa có bảo an địa phương cùng phần đông thôn dân chứng minh nàng là ngâm nước mà chết, cho nên công sai trong huyện nha phái tới chỉ đơn giản làm một kỷ lục, Thính Hương chết đã thuận lý thành chương ghi thành một án trượt chân rơi xuống nước bình thường.
Dân bất kiện quan không truy xét vốn là đạo lý từ xưa đã có, huống chi nếu như ở trong khu vực của mình xảy ra án tử, mặc dù sau đó phá được, cũng phải rơi vào đánh giá là một khu vực không yên tĩnh, đối với huyện tôn đại nhân sau này lên chức rất là bất lợi, nên đã muôn miệng một lời đều nói là truợt chân rơi xuống nước mà chết, tất nhiên chính là ngâm nước mà chết.
Trương Thập Tam mua một cái áo quan, khâm liệm thi thể Thính Hương, lại dùng tiền xin thôn dân địa phương tùy ý đem nàng chôn ở trong núi rừng lân cận, đoàn người sau đó tiếp tục lên đường, một nhân mệnh cứ như thế mà thoải mái ra đi.
Đến tối, bọn họ chạy tới Tá Thạch Bằng trại.
Tá Thạch Bằng trại ở tại Bắc sơn lĩnh Tá Thạch sơn, mà Hạ Tầm mỏ đá thì xây ở dưới đông lĩnh, cách trại bất quá hơn mười dặm lộ trình.
Tá Thạch sơn núi non trùng điệp, núi non xanh ngắt một màu, núi liền núi, núi dựa núi không ngừng, các đỉnh núi nối nhau liên tiếp, thế núi hiểm trở, rất khó leo.
Ở đây tài nguyên nhiều nhất tự nhiên chính là đá núi.
Dương Húc vào đầu năm ở trong này khởi công xây dựng khai thác đá, thực sự không phải là nhất thời tâm huyết dâng trào, nguyên nhân của hắn căn bản cũng là bởi vì Tề vương muốn xây Kiến Vương phủ. Tề vương đã tới Thanh Châu hơn mười bốn năm, theo lý thuyết vương phủ vốn là xây mới, không cần phải tu sửa, càng chưa nói tới xây dựng lại, nhưng Tề vương Chu Phù từ sau khi một chuyến Bắc Bình trở về, đã nổi lên tâm tư xây dựng lại vương phủ.
Phiên vương cùng phiên vương trong lúc đó, vốn là chính sách “Vương không gặp vương”, trừ khi là lúc vào triều yết kiến, hoàng thất một nhà đại đoàn tụ, nếu không bình thường là không có cơ hội gặp mặt, nhưng mà cũng có ngoại lệ, đó chính là khi phụng hoàng mệnh, Tề vương Chu Phù đã từng phụng chỉ dẫn binh từ Sơn Đông xuất phát, phối hợp Yến vương Chu Lệ thảo phạt bắc nguyên, bởi vậy có cơ hội tiến vào Bắc Bình, thấy được vương phủ của Tứ ca Chu Lệ Yến.
Yến vương phủ là ở trên cơ sở phần lớn hoàng cung triều Nguyên xây thành, quy mô hùng vĩ, khí thế uy nghiêm, ở trong tất cả phiên vương Đại Minh, Yến vương phủ rộng rãi đồ sộ nhất, Chu lão thất vừa thấy vương phủ Tứ ca, tựa như ông chủ ở nông thôn vào thành, nhìn thấy khí phái nhà giàu trong thành, lập tức nóng mắt, chờ hắn trở lại Thanh châu nhìn vương phủ của mình, rất có một chút cảm giác như Ngọc Hoàng đại đế linh tiêu bảo điện so với miếu thổ địa, xem thế nào cũng không vừa mắt.
Lúc ấy Dương Húc đã được hắn trọng dụng tại Phùng Tổng kỳ bày mưu đặt kế, nhân cơ hội đầu độc hắn xây dựng lại Tề vương phủ. Tề vương vốn đã ý động, lại bị Dương Húc khuyến khích, liền hướng phía hoàng đế xin chỉ xây dựng lại vương phủ. Chu Nguyên Chương trước dùng chi phí triều đình khẩn trương làm lý do cự tuyệt, hơn nữa viết thư báo cho đứa con tham như lửa đốt, không dập thì lửa cháy lan ra đồng cỏ; Dục như hồng thủy, không lấp thì ngập trời. Nước ở đáy giếng tuy nhìn không đầy mắt, nhưng lại có thể mỗi ngày sử dụng, tham xa vô độ, tất nhiên bốn biển không tĩnh, thân là hoàng tử càng phải tự dưỡng tính tình, làm gương cho thiên hạ”.
Tề vương Chu Phù là người cực kỳ bảo thủ, một khi quyết định chủ ý, chín trâu cũng không kéo lại được. Thấy thư phụ hoàng hắn không chút nào dao động, lập tức hồi âm đại tố khổ thủy, nói vương phủ hắn dân cư rất đông, mà Tề vương phủ xây tại Long Hứng tự đã cũ xem thế nào cũng là đơn sơ nhỏ hẹp, ở lại cũng không tiện, cũng cam đoan triều đình không cần chi tiền gấp, hắn trước tiên có thể dùng bổng lộc của mình ứng ra chi phí vân vân, ngôn từ cực kỳ nhu thuận khẩn thiết.
Chu Nguyên Chương nghiêm tại kiềm chế bản thân, cũng là người nghiêm tại luật, chính hắn là người cực kỳ đơn giản, cho dù làm hoàng đế, các phương diện chi phí cũng không cam lòng phô trương, đối với người khác cũng yêu cầu như thế, nhưng đối với con, hắn lại có bệnh chung của đại đa số lão nhân, sủng nịch yêu thương, thấy con nói đáng thương, trong lòng cũng có chút mềm xuống, thế là đã đáp ứng.
Kiến Vương phủ cần lượng lớn vật liệu đá, Dương Văn Hiên gần thủy lâu đài, liền đem vụ làm ăn này ôm tới, nhưng hắn nếu từ nơi khác mua sắm vật liệu đá, lại vận chuyển về Thanh châu, chi phí thật sự không nhỏ, hắn có thể kiếm được lợi nhuận thì không nhiều lắm, bởi vậy nghe được núi đá ở đây có nhiều đá, Dương Húc dứt khoát tự mình đầu tư ở trong này dựng lên một mỏ khai thác đá.
***
Hạ Tầm khi đuổi tới công trường đá, dưới sườn núi đã chồng chất lượng lớn đá xếp chồng chất chỉnh tề, đây là sắp tới sẽ vận chuyển về Thanh châu. Trên vách núi, trên sườn núi, còn có rất nhiều thân người ở trần đen nhánh còn làm việc. Lão Vương Quản sự dẫn theo bảy tám đốc công đứng ở chân núi nghênh đón, vừa thấy Hạ Tầm đến, lập tức nhe một ngụm răng vàng ra đón chào, lạy dài ân cần nói: “Chúng ta ra mắt ông chủ”.
Hạ Tầm bảo Trương Thập Tam đưa tay ra chào, từ trên xe nhảy xuống, hướng về phía trên núi nhìn lướt qua mỉm cười nói: “Đứng lên đi, các ngươi rất chịu khó, sắp tới hoàng hôn vẫn còn đang làm việc”.
Vương quản sự cúi đầu khom lưng nói: ‘‘Nên vậy, nên vậy, ông chủ tín nhiệm như thế, tiểu nhân nào dám không hiệu lực? Ông chủ mời sang bên này, chỗ ở của ngài đã quét sạch sẽ, mời”.
Hạ Tầm lần này đến núi đá: mục đích chủ yếu là cho chính mình tìm một cái lý do tạm thời tránh trở lại Thanh châu, đồng thời muốn trong đoạn thời gian này, ở trong này chuẩn bị giả mạo Dương Văn Hiên cho tốt nhưng hắn nếu như ngụy trang dò xét mỏ đá, đối với tiến độ công trình ở đây sẽ không thể không nghe thấy không hỏi, cho nên vừa mới dùng qua bữa tối, hắn liền lập tức tiếp kiến quản sự lớn nhỏ khai thác đá.
Hạ Tầm khi tới nơi đã là hoàng hôn sau, dùng cơm xong thì sắc trời đã toàn bộ đen kịt, nhưng ngọn đèn trong sảnh dầu cũng không rõ sáng, hơn nữa ngọn đèn cố ý đặt ở vị trí gần các quản sự trên, Hạ Tầm ngồi ở ghế trên ánh sáng ảm đạm, hướng về phía các quản sự hỏi thăm tình huống sản xuất mỏ đá gần đây: “Vương quản sự, nhóm vật liệu đá đầu tiên là đều phải cung cấp cho Tề vương phủ sử dụng, tuyệt đối trì hoãn không được, hiện tại tiến độ khai thác đá thế nào, nhân thủ đủ không?”
Vương quản sự vội vàng đứng lên, cung kính nói: “Ông chủ yên tâm, hiện tại các công nhân đã làm thuận tay, tốc độ mở núi khai thác đá năm gần đây đã trọn vẹn đề cao hai thành. Nhân thủ cũng đã đủ, hai tháng này trong công trường ít nhất lại thu nạp trên dưới một trăm lao động cường tráng, dựa theo ông chủ phân phó, mỗi người đều là một ngày một trăm văn tiền công, tiền công hậu đãi tất nhiên cũng sẽ không có người giữa lại khí lực. Nói sau, còn đến còn có đốc công môn quan sát, thực sự trộm gian dùng mánh lới, một khi phát hiện, lập tức tựu đuổi đi”.
“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ cứ việc yên tâm, mỏ đá chúng ta tuyệt đối không làm sai chuyện khởi công Tề vương phủ. Vương quản sự tận tâm, các huynh đệ cũng đều gắng sức”.
Vương quản sự vừa nói, các đốc công cũng đồng thanh phụ họa theo.
Lại nói tiếp, Dương Văn Hiên xác thực là một ông chủ ra tay hào phóng, mỏ đá này của hắn, mỗi công nhân một ngày là một trăm văn tiền công, rất công đạo, cũng rất phúc hậu. Phải biết rằng khi đó một vị chính thất phẩm Huyện lệnh, một năm bổng lộc tương đương cũng mới 45 lượng, mà một mã phu trong nha môn một năm tiền lương là 40 lượng, ước chừng tương đương với ba vạn nguyên nhân dân tệ đời sau, cùng Huyện thái gia không sai biệt lắm.
Chỉ có điều Huyện lệnh 45 lượng là sạch thu vào, nhà ở, xuất hành, người đi theo, áo cơm của hắn tốn hao đều là do triều đình chi trả cùng phụ vào, mũ phu không có những đãi ngộ này. Chu Nguyên Chương là xuất thân nhà nghèo, hận nhất tham quan ô lại, theo hắn thấy, làm quan không phải vì phát tài, nhân viên công vụ cùng dân chúng thu vào chênh lệch không nên có khác nhau một trời một vực.
Mỏ đá này của Dương Văn Hiên, công nhân làm việc tuy vất vả nhưng mà một ngày một trăm văn tiền, làm việc tay chân một năm tổng thu vào cùng người làm trong nha môn thật ra không kém bao nhiêu, đãi ngộ hậu đãi như vậy, đối với những nông dân kia mà nói, đương nhiên là cơ hội rất đáng giá quý trọng, quản sự đốc công chỉ cần không làm chuyện khác, quản lý nghiêm khắc một chút, vì bảo trụ bát cơm này, công nhân môn xác thực không có khả năng có người dùng mánh lới trộm gian.
Trương Thập Tam lại lập tức nghe ra vấn đề, chen lời nói: “Vương quản sự, ta nhớ được trai tráng lao động trong trại các ngươi cũng không nhiều lắm? Đầu năm khi bắt đầu, công tử ra giá cao một ngày một trăm văn tiền công chiêu công, nhân thủ có thể sử dụng trong trại các ngươi đều đã tới, cũng không có nhiều người như vậy ứng công, tại sao hiện tại lại đột nhiên nhiều hơn trên dưới một trăm lao động? Ngươi cũng không nên lấy việc công làm việc tư, đem những người kia bày ra người già yếu thân thích bằng hữu toàn bộ an bài vào, nếu để cho ta tra ra các ngươi ra người không ra công hoặc là lĩnh tiền khống, trì hoãn đại sự của công tử gia, hừ!”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu