Cẩm Y Dạ Hành

Chương 58: Một cái lược dẫn khởi chiến tranh


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 58: Một cái lược dẫn khởi chiến tranh

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
“Trần quận dương hạ Tạ thị!”.
Hai vị cô nương cầm một bên canh của lược hồ điệp, dò xét đối phương, Tiếu Địch một thân trang phục nha hoàn, đầu búi tóc ba lọn, gương mặt còn mang theo vài phần thiếu nữ ngây thơ. Mà nữ tử kia ước chừng so với nàng lớn hơn hai tuổi, đầu đội đính giác quan, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, bên ngoài khoác áo mòng màu đỏ nâu, tay cầm một cái quạt tròn.
Tuy nói chỉ lớn hơn hai tuổi, nhưng vị cô nương này mặt phấn má đào, đã tỏ vẻ mười phần vũ mị phong tình, nếu như nói Tiêu Địch vẫn chỉ là một trái cây chưa thành thục, thì vị cô nương này chính là một quả mật đào vừa mới thành thục tản mát ra mùi thơm.
Thấy rõ bộ dáng cùng trang điếm của đối phương, hai cô gái trong mắt đồng thời lóe lên một tầng xem thường, trên tay bắt đầu so sánh lực.
“Cái này, là ta nhìn thấy trước” So sánh lực một phen không phân ứiấng bại, Tiếu Địch nhịn không được nói.
Vị cô nương kia khẽ cười nói: “Nữ tử thật bá đạo, ngươi nhìn thấy trước, thì là của ngươi sao”.
Ông chủ bán đồ trang sức vội vàng hòa giải nói: “Hai vị cô nương, cần gì tranh chấp, tiểu lão nhân ở đây còn có rất nhiều loại kiểu dáng, hai vị cô nương có thể chọn lựa mà, bộ dáng đều rất đẹp”.
Tiểu Địch khuôn mặt rất chăm chú nói: “Ta muốn cái này nhất!”
Vị cô nương kia cười một tiếng, cười lại có vẻ giấu châm: “Cùng vừa khéo rất, ta cùng vậy!”
Hai cánh tay lại lần nữa đồng thời dùng lực, kéo căng hai cánh hồ điệp này, hai ánh mất hung hăng va chạm cùng một chỗ, nhất thời tóe lên một chuỗi hoa lửa.
Hạ Tầm có chút buồn cười, chỉ là một cái lược mà thôi.

Hạ Tầm tuy đến thời đại này đã một năm có thừa, nhưng mà có rất nhiều thứ hắn vẫn không có hiểu rõ lắm. ví dụ như trang phục của vị cô nương này, hắn chỉ cảm thấy cô gái này dung nhan vũ mị, quần áo lại hơi mộc mạc, nhưng không biết loại trang phục này lại là một loại chế phục, là y phục mà người trong thanh lâu ra ngoài phải mặc.
Dựa theo luật Đại Minh, linh nhân (dạng như những người biểu diễn nghệ thuật) tu đái đội mù xanh, eo buộc hồng đáp bạc không cho phép đi lại ở giữa phố, chỉ có thể đi ở hai bên đường. Nữ tử thanh lâu ra ngoài thì không cho phép mang đồ trang sức, chỉ có thể đội đính giác quan, trên người phải khoác áo màu nâu đỏ, dùng cái này để phân biệt với người thường, quy định này cùng có chút nhục nhâ, cho nên nữ tử trong thanh lâu rất ít khi ra ngoài. Nhưng cái này lại Thực sự khiến cho Đại thiếu gia là Hạ Tầm căn bản không từ các ăn mặc của vị cô nương này nhìn ra thân phận của nàng.
Hạ Tầm không cho là đúng lắc đầu khuyên nhủ: “Tiểu Địch, chỉ là một cái lược mà thôi. chớ cùng người ta tranh chấp, ngươi chọn cái khác là được, chọn vài cái cùng không sao, ta mua cho ngươi, ngươi nhìn xem, cái giống như tỳ bà này trông cùng không tệ”.
Tiểu Địch cùng không có lý do không thích nữ nhàn trước mắt này, chỉ là một loại cảm giác bản năng, nàng không muốn nhượng bộ với nữ nhân phía trước mất này nên ngoan cường nói: “Ta không! Ta chỉ thích cái này, muốn cái này nhất!”
Bành Tử Kỳ cùng là nữ nhân, nữ nhàn là giúp thân không giúp lý, nàng không chút nghi ngợi, lập tức đi đến giữa hai người, duỗi ra hai ngón tay điếm một cái. Nàng kia cùng Tiểu Địch đều cảm giác cố tay chắn động, ngón tay không nắm chặt được, lược hồ điệp liền lọt vào trong tay Bành Tư Kỳ.
Bành Tử Kỳ mỉm cười nói: “Thanh ti anh lạc kết tề mi. khả khả niên hoa thập ngù thì khuy diện dì tri y vị giá, tấn biên do kiến phát song ứiùy. Ta thấy cái lược hồ điệp này tiên diễm hoạt bát chính thích họp Tiểu Địch, này, cầm lấy đi”.
Tiểu Địch vui mừng tiếp nhận cái lược, hướng về phía Bành Tử Kỳ ngọt ngào cười nói: “Cảm ơn Bành gia ca ca” Sau đó hướng về phía nàng kia nhíu mùi một cái thị uy.
Nàng kia hừ lạnh một tiếng, lập tức có phần hờn ý, nhưng nàng liếc mất thấy Hạ Tầm, thấy rõ bộ dáng anh tuấn của hắn. hai mắt sáng ngỡi, thần sắc giận dỗi lập tức tán đi, cặp mắt hạnh như chứa mấy khói kia cấn thận nhìn qua. tại miếng ngọc thượng đẳng cực kỳ sang quý ở bên hông hắn dừng lại, thần sắc liền trở nên càng thêm ôn nhu nói: “Vị công tử này, người nói như thế nào?”
Hạ Tầm buông tay cười khổ nói: “Thật rất có lỗi, nha đầu trong nhà tại hạ quản được, nhưng vị bằng hữu này, ta lại quản không được, chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cô nương sẽ không cùng nàng so đo chứ, bằng không cô nương chọn một cái khác, xem như là tại hạ tặng cho cô nương vậy”.
Nàng kia sóng mắt lưu chuyển nói: “Công tử thật hào phóng, dùng vài văn tiền gì đó, liền muốn đuổi người ta rồi. Được rồi, ta cùng không muốn chỉếm tiện nghi của công tử. Đã như vậy, xin mời công tử giúp người ta tuyển một cái lược hợp ý là được”.
Nàng vừa nói, liền nhẹ nhàng bước về phía Hạ Tầm. Tiếu Địch dưới chân lóe lên. lập tức xen vào giữa hai người, hai tay chống eo, cố gắng nhô lên bộ ngực nhỏ nhắn xinh xắn, hung hăng nói: “Cách thiếu gia nhà ta xa một chút”.
Nàng kia ha hả cười nói: “Ô, ta sao lại nghe thấy được một cỗ vị chua chua, tiểu cô nương mấy tuổi? Bộ ngực vẫn là ruộng hoang chưa khia khẩn, cái này vội vã tìm trâu đến cày sao?”
Tiểu Địch bị nàng lần này lớn mật nói lời mắc cờ, gương mặt liền đỏ bừng, loại lời này, nàng vô luận thế nào cùng không dám nói ra, cố tình cách mia mai một phen, nhưng liếc nhìn bộ ngực của người ta cao ngất đồ sộ, lại vụng trộm nhìn cái bánh nhỏ trước ngực của mình, Tiêu Địch lập tức có phần nhụt chí. Bành Tử Kỳ đem nàng kéo đến bên người, trầm mặt nói: “Cùng loại người này khắc khẩu, chỉ mất thân phận của chúng ta, đi!”

Hạ Tầm nhìn nữ tử dáng đi ẻo lả, nói chuyện lại là loại lời này, cùng thấy ra không giống nữ tử đàng hoàng, liền chắp chắp tay, xoay người muốn đi gấp, nàng kia cũng không buông tha nói: “Công tử vừa nói muốn tặng cho người ta một cấy lược, nhanh như vậy đã quên rồi sao?”
Hạ Tầm bất đắc dì, đành phải dừng bước lại, hướng trên quán nhìn một cái. tùy ý cầm lấy một cây lược đưa tới nói: “Cái này như thế nào?”
Hạ Tầm tiện tay cầm lấy cái lược này, là lược “ma cô hiến thọ” sừng trâu chế thành. Cái lược này là đem sừng trâu điêu khắc thành đồ án ma cô hiến ứiọ, ma cô một tay chấp tiên trượng, đầu trượng buộc bảo hồ lô, tay kia chấp khay ngọc, quần áo hoa văn tinh xảo đều đặn ngay ngắn, thanh lịch hoa lệ, váy áo bộ phận điêu khắc so với lược hồ điệp kia thiếu vài phần hoạt bát, lại nhiều hơn vài phần ưu nhã, tuy là tùy ý cầm lấy, lại rất thích hợp với tuổi tác cùng hình dáng tướng mạo thân thể của nàng kia.
Nàng kia cùng không ngại thái độ của hắn có chút qua loa, hướng về phía hắn thi lễ, lúm đồng tiền như hoa nói: “Đa tạ công tử tặng cho, ta họ Tử, Tử Y Đằng, không dám thinh giáo cao tính đại danh của công tử”.
“Họ Tử? Cái họ này cùng hiếm thấy” Hạ Tầm trong lòng ngẫm nghĩ, thuận miệng đáp: “Tại hạ Dương Húc, Tử cô nương, Dương mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ”.
Vừa nghe Hạ Tầm tự báo tính danh, nàng kia kinh ngạc nói: “A!! Dương Húc, công tử là Dương Văn Hiên Dương công tử?”
Hạ Tầm ngạc nhiên nói: “Cô nhận ra ta?”
Tử Y Đằng vui vẻ nói: “Ta mặc dù không quen biết với công tử, nhưng lại cừu ngường đại danh, không thể tưởng được đúng là Dương công tử ngay mặt, ta có mắt như mù, kínli xin công tử thứ tội. Nhận được Dương công tử ban thưởng, tiêu nữ tử cùng..
Nàng vẫn chưa nói xong, chợt nghe một thanh âm kỳ quái nói: “Ổ đây chẳng phải là Dương Văn Hiên Dương công tử sao?”
Thanh âm là từ sau lưng Tử cô nương truyền đến. Hạ Tầm ngẩng đầu xem xét, thì thấy hai công tử cậu ấm như con vịt đang lấc qua lấc lại đi tới. Hai người kia một sắc giao lình công tử bào thêu vân, dưới chân mang giày, cầm trong tay một thanh mãn đình hà hoa bạch ngọc phiến, đầu đội đạo kế, chặn ngang ngọc trâm.
Xem tuối vị nói chuyện kia là chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt đài. lông mày rậm, má phải trên có một nốt mồi. Còn người kia so với hắn tựa như còn lớn hơn vài tuổi, tướng mạo so với hắn kém rất nhiều, mặt chữ quốc, chân mày dày con mất hẹp dài, miệng lớn, tuy nói một thân trang phục thư sinh nhưng khuôn mặt lại có mấy phần dữ tợn. ứioạt nhìn có phần thô bi, trên vẻ mặt mang theo mười phần kiêu căng cùng cao ngạo.
“Tử cô nương!”

Người nói chuyện thu cây quạt, hướng về phía Tử Y Đằng chắp chắp tay: “Nhọc cô nương đợi lâu, vị này chính là biểu huynh của ta”.
Biểu huynh hắn gật đầu, ngạo nghễ nói: “Bỉ họ Tào Tào Ngọc Khang”.
Thư sinh mặt dài lại về phía hắn nịnh nọt nói: “Biếu huynh, vị này chính là. Kính Hoa thủy tạ, Tử Y Đằng Tử cô nương”.
Người nọ vừa thấy rõ bộ dáng Tử Y Đẳng, hai mắt đã tỏa sáng, lúc này mỉm cười gật đầu nói: “Không tệ, quả nhiên không tệ.
Đặt tại phủ Tế Nam, vậy cùng là hồng cô nương số một số hai”.
“Ha ha, biểu đệ không có nói sai đâu, biểu huynli yêu thích là tốt rồi”.
Nói đến đây, thư sinh mặt dài khinh thường trừng mắt nhìn Hạ Tầm liếc, kỳ quái nói: “Dương công tử tin tức rất linli thông sao, thì ra ngươi cùng nghe nói đến chuyện Tử Y cô nương ngày gần đây sơ long treo biển hành nghề sao, thế nào? Cái này bất đầu tiếp xúc riêng, muốn tiếp cận nhanh chân đến trước sao? Ngại quá, biếu huynh của ta cùng rất yêu mến Tử cô nương, Dương công tử lần này sợ là phải thất vọng mà về”.
Hạ Tầm từ khi hắn xuất hiện, đang híp mắt nhìn hắn. mơ hồ cảm thấy người này hình như đã từng quen biết, lập tức cảnh giác đến người này hẳn là nhân vật Trương Thập Tam từng vẻ qua cho mình, nhưng hắn làm Dương Văn Hiên đà một đoạn thời gian , đoạn trí nhớ lúc trước đã có chút ít nhược hóa, lúc này mới mơ hồ nhớ tới thân phận người trước mắt này, không khôi chợt nói: “Ngươi là Giang Chỉ Khanh?”
“Cái này thật đúng là quý nhân hay quên chuyện, ngươi giở đây mới nhận ra Giang mỗ sao?”
Giang Chỉ Khanh chỉ nghi là hắn cố bày ra khinh miệt, có chút xấu hố và giận dữ nói: “Một lần trước đó tại Tiêu Tương quán, Y Y cô nương sơ long treo biên hành nghề, bốn công tử bởi vì là tạm thời xã giao bị bằng hữu kéo đi, cho nên tiền không có mang đủ, mới bị Dương Văn Hiên ngươi lấy được một lần. Lần này cùng không thể như ý ngươi, biểu ca ta coi trọng Tử Y cô nương, ngươi nên sớm rời đi”.
Hạ Tầm nghe hắn nói mới treo biển hành nghề, đã hiếu được thân phận vị Tử cô nương trước mất này, cái gọi là sơ long treo biên hành nghề, chính là nghi thức người trong thanh lâu trưởng thành, chính thức treo biến hành nghề tiếp khách. Bởi vì là lần đầu tiên, khách tầm hoan cạnh tranh, đều tự đấu giá, người ứiắng có thế trở thành người đầu tiên nhập màn của cô gái.
Hạ Tầm từng nghe Trương Thập Tam nói qua Dương Văn Hiên tại Tiêu Tương quán cùng viên ngoại quầy tơ lụa Giang Chỉ Khanli tranh đoạt đêm đầu tiên của Y Y cô nương, đều tự vung kim đấu phú. cuối cùng Dương Văn Hiên thắng được, còn lớn tiếng chế nhạo Giang Chỉ Khanh một phen, hai người từ đó về sau kết xuống ứiù oán, người này cùng bởi vậy từng bị Hạ Tầm liệt vào một trong những người hoài nghi thích khách, không thể tưởng được đến ngày nay, hai người mới lần đầu gặp mặt.
Rõ ràng thân phận vị Tử cô nương này, lại nghe Giang Chỉ Khanh nói chuyện. Hạ Tầm đã nghi ra vài phần chân tướng: Chắc là vị Tử cô nương này sắp ra tiếp khách, mà biểu ca Giang Chỉ Khanh từ Tế Nam đến làm khách, nghe được tin tức, muốn xem trước một chút mặt hàng, để quyết định có tranh đoạt đêm đầu tiên của nàng hay không. Ngày thanh lâu sơ long, sê không chỉ có một cô nương, mà là một đám tiều mỹ nhân mới trướng thành đồng thời được đưa ra, nam nhân tham gia cạnh tranh cùng là muốn hình muốn vẻ, bối cảnh phức tạp, cho nên trong đó có chút màn đen cùng là tầm thường.
Hạ Tầm một khi đã rõ ràng nguyên do sự việc, liền muốn bứt ra rời đi, nhưng hắn còn chưa nói lời nào, vị Tào công tử kia đã đem quạt thu lại, điểm về phía trước, đã chỉ đến chóp mùi hắn: “Nữ nhân này, ta muốn, ngươi đi đi. Ngươi nếu cùng coi trọng nàng, hắc hắc! Chờ bổn công tử chơi chán, ngươi lại đến uống nước thừa của bốn công tử cùng không muộn”.
Tử cô nương khuôn mặt lập tức đỏ lên. tuy nàng là cô nương lớn lên trong thanh lâu, chú định đã là dùng thân mua vui cho người, vốn không cảm thấy có gì thẹn thùng đáng nói, nhưng mà bị nam nhân trước mắt xem trơ thành hàng hóa mà đến tranh đoạt, thì cùng cảm thấy có loại không chịu nối. tình trạng này so với cái lược bị người đem tranh đoạt đi. thì càng khó chịu hơn nhiều, nhưng nhục nhã này nàng cùng chỉ có thể dấu ở trong lòng.

Hạ Tầm nhíu nhíu mày, nói: “Tào công tử, tại hạ cùng không nghĩ.
Tào Ngọc Khang rất không nhẫn nại ngắt lời hắn, thản nhiên nói: “Ta không muốn biết ngươi nghĩ cái gì, ngươi chỉ cần biết rằng, luận tài, ta so với ngươi nhiều hơn, Luận thế, ta so với ngươi lớn hơn. Cùng ta đoạt nữ nhân, ngươi sẽ chết cực kỳ khó coi! Thức thời thì cút nhanh một chút!”
Hạ Tầm vốn muốn đi, nghe hắn lời này nhưng không khôi thầm sinh tức giận, hắn dừng bước lại, lạnh lùng nhìn về phía Tào Ngọc Khang, Tử Y Đằng một bên thờ ơ lạnh nhạt, thấy tình cảnh này đột nhiên trong lòng khè động, nam nhân trước mắt này đối với nàng tuy không để ở trong lòng đột nhiên lại khè động, nhất thời mừng rờ, tràng diện trước mắt đối với nàng mà nói tuy tràn đầy nhục nhã, nhưng tựa như lại là một cơ hội cực tốt.
“Dương công tử…” Tử cô nương đưa lưng về phía hai người Giang Chỉ Khanh, gọi Hạ Tầm một tiếng, nàng không có nói gì khác nữa, nhưng cặp mắt có thể nói kia đã đem những lời nàng muốn nói đều nói ra, trong ánh mắt của nàng tràn đầy cầu khẩn, không muốn xa rời, cầu xin, hâm mộ, cái ánh mắt này đủ để kích khởi hào khí của một nam nhân, đủ để kích khời tâm hộ hoa của một nam nhân.
Giờ khắc này, Tử cô nương quả thực chỉnh là một diễn viên xuất sắc nhất, dùng ngôn ngữ thân thể sinh động nhất, diễn dịch ra một nhân vật nữ tử bất lực thân bất do kỷ, bị người bắt buộc, cần người đi thương tiếc, đi bảo vệ. Hạ Tầm xem phim rất ít cảm động, hắn đối với biếu diễn cùng không ưa, Tử cô nương biếu diễn xuất sắc không có đánh động đến hắn, ngược lại bộ dáng Tào Ngọc Khang hai mắt nhìn trời, cằm giơ lên, tựa như khiến cho hắn rất có hứng thú.
Hắn nhìn thấy rõ lông mùi cuộn lại trong hai cái lố mùi của Tào Ngọc Quảng, đột nhiên không muốn đi.
Tào Ngọc Khang mở ra đôi mắt hẹp dài kia quát: “Còn không đi?”
Hạ Tầm cười cười, rất vui sướng nói: “Tào công tử cùng yêu mến Tử cô nương? A ha, thật sự là anh hùng cái nhìn cùng giống nhau, vốn ở xa tới là khách, huynh đệ vốn nên lễ nhượng Tào công tử mới đúng, nhưng mà thật không ý tứ, tại hạ đối với Tử cô nương cùng là vừa thấy đã yêu. Cho dù ngươi là cường long, ép được địa đầu xà ta ở đây sao? Cho nên… nên đi là ngươi!”
Hạ Tầm một câu nói ra. bên cạnh lập tức “xèo xèo” phóng tới hai đạo ánh mắt giết người, mặc dù hai vị cô nương tựa như căn bản không tư cách quản việc của hắn.
Tào Ngọc Quảng giống như nghe được chuyện cười cực kỳ hoang đường, chỉ vào Hạ Tầm ôm bụng cười cười ha hả: “Ha ha, Chỉ Khanh, ngươi nghe được sao, hắn muốn tranh với ta! Hắn bảo ta đi, ha ha, ha ha, chết cười ta…”
Giang Chỉ Khanh cười bồi hai tiếng, Tào Ngọc Khang đột nhiên khuôn mặt tươi cười vừa thu lại. âm thanh lạnh lùng nói: “Cuồng vọng! Không biết trời cao đất rộng, muốn từ Tào mỗ ta đoạt nữ nhàn? cấn thận ngươi thua cả nhà cùng không chừng!”
Một tia quỷ dị nhanh chóng xẹt qua đáy mắt Hạ Tầm. hắn mỉm cười, rất thân thiết nói: “Tào công tử đã tự tin như thế, chúng ta đánh cuộc một cái thế nào?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.