Cẩm Y Dạ Hành

Chương 47: Tây Môn đại quan nhân


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 47: Tây Môn đại quan nhân

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Gìm ngựa đứng trên đê dài, chỉ nghe tiếng rít gào cuồn cuộn như sấm sét, chỉ thấy sóng đào mành liệt đi về hướng đông, sóng lớn vỗ bờ, khí thế hào hùng.
Nước sông tựa như một giao long nổi cơn điên, lại bị đê dài dày rộng hùng tráng hai bờ sông một mực vây khổn, chỉ có thể dọc theo đương sông mà đổ thẳng xuống dưới. Đê này xây dựng phi thường tốt, vừa rộng lại cao, rắn chắc vô cùng, dựng nên một con đê kiên cố, chỉ cần có thể duy tu kịp thời một ít. trong trăm năm gặp hồng thủy, ít nhất tại khúc sông này sẽ không có vấn đề, không quá dễ dàng xuất hiện tình hình vở đê bao phủ thôn trang, thành thị cùng đồng ruộng hai bờ sông.
Một đoạn công trình thủy lợi này là ở triều Nguyên Tể tướng dưới sự chủ trì của Thoát Thoát mà tu sửa hoàn thành. Nói đến Thoát Thoát này, cùng là một nhân vật, những năm cuối triều Nguyên, chính trị hỗn loạn, kinh tế khổn đốn, đế quốc khổng lồ như mặt trời sắp lặn, lung lay sắp đố. Thoát Thoát sau khi nhận chức chăm lo việc nước, hủy Bỏ chế độ cù thời kì Bá Nhan, khôi phục khoa cử thủ sì, giảm bớt thuế muối, bãi Bỏ lao dịch, mở ma cấm, khôi phục dạy học, trị thủy lợi, phát triển đồn điền, có thể nói là một đời hiền tướng.
Hoàng Hà cố đạo lúc ấy đã phi thường cũ nát, thường xuyên xuất hiện sự tình đê vở, triều đình không thể không tu, nhưng mà tu thế nào thì ý kiến lại không đồng nhất, Thoát Thoát cùng không muốn phân đoạn ra mà chắp vá, vị quan nhân này chỉ muốn oanh oanh liệt liệt một hồi, một bước đúng chỗ, tu ra một con đê ít nhất có một trăm năm kiên cố lưu lại cho hậu thế.
Nhưng làm chuyện tốt cùng phải lượng sức mà làm, với tình hình trong nước lúc ấy, triều chính vừa mới khởi sắc, dân sinh chưa khôi phục, công trình to lớn như vậy đối với dân chúng mà nói là cờ nào gánh nặng trầm trọng có thể nghĩ, lúc này là không nên đại động can qua, ngươi muốn lưu lại cho hậu thế, cùng không thể khiến cho người đương đại người không thể sống nổi. Kết quả là, Minh giáo bắc tông Hàn Sơn Đồng ở trong bùn đất của sông vùi một người đá, trên có khắc “Mạc đạo thạch nhân nhất chích nhân, thiêu động hoàng hà thiên hạ phản”, hơn mười vạn dân chúng bởi vì đắp đê mà hội tụ lại đả đồng loạt phản.
Nhìn sang nước Hoàng Hà trước mắt cuồn cuộn đi về hướng đông, nghi tới chuyện xưa mấy chục năm qua cùng bởi vì nó mà dậy phong vân. Hạ Tầm đột nhiên cảm giác được, vị Tể tướng Thoát Thoát này rất như một số kẻ xuyên việt trong tiểu thuyết xuyên việt, không để ý thực tế trước mắt, một mặt suy nghĩ ngàn năm, hận không thể đem vấn đề của con cháu cùa con cháu hắn đều ở trong tay hắn hoàn toàn giải quyết hết, lưu lại một thái bình muôn đời.
Nhưng không biết kế hoạch đại nhảy vọt là không thể thực hiện được, thiên cơ khó dò, không người nào có thể đoán trước được. Ngươi đoán được tai nạn này, bắt nó tiêu đi. nhưng chưa hẳn đã không tạo nên một tai nạn khác, hơn nữa là tại nguyên bản phát triên vốn có những cái không nên xuất hiện, hoàn toàn bởi vì ngươi cường lực can thiệp mà diễn sinh. Thoát Thoát đắp đê, muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, “công tại thiên thu. hoạn tại đương đại”, đem giang sơn đều đưa ra chơi.
Người đương thời nên tự mình cố gắng, tổ tông khó dựa vào. Hạ Tầm hoài cổ thương nay một hồi, nghe được tiếng vó ngựa vang lên, quay đầu nhìn lại. đúng lúc thấy Bành Tử Kỳ vừa mới thúc ngựa lên đê, Hạ Tầm cười nói: “Đoạn đường này bôn ba, cuối cùng đã đến, chờ thêm độ

Hắn nói đến đây, đột nhiên giật mình ngậm miệng, chỉ thấy Bành Tử Kỳ có chút suy yếu ngồi ở trên ngựa, hai mắt vô thần, trán đều là mồ hôi, sắc mặt xám như tro hết sức khó coi, không khôi cả kinh nói: “Ngươi làm sao vậy?”
Bành Tử Kỳ mấy ngày nay một mực có điểm không khỏe, nhưng ỷ vào thân thể rắn chắc, nàng một mực gắng tự chèo chống, không muốn ở trước mặt Hạ Tầm yếu thế. Một lần trước đó nàng đi cứu người, lại đầy người vôi chạy đến. Hạ Tầm phải ôm nàng đi đổ dầu cải rửa mắt. chỉ cảm thấy đã mất hết mặt mũi, cho nên nàng tự nhiên không muốn ở trước mặt Hạ Tầm lại lộ ra tư thế mềm yếu.
Nhưng mấy ngày chống đở, cùng không uống thuốc, cùng không được nghỉ ngơi cho tốt, bệnh tình của nàng càng ngày càng nặng, đến lúc này rốt cuộc đã chống đỡ không nổi, nàng miễn cường leo lên đê, bị gió thổi, lại hìn thấy nước Hoàng Hà cuồn cuộn đi về hướng đông, lập tức thấy trời đất xoay chuyển, trong lòng muốn ói, nếu không có đại nghị lực kẹp chặt hai chân, chèo chống thân thể không ngã, giờ phút này nàng đã từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi.
Hạ Tầm cuống quít xoay người xuống ngựa, xông qua đỡ lấy nàng nói: “Bành công từ, ngươi thế nào?”
“Ta… ta không…”
Bành Tử Kỳ hai mắt biến thành màu đen. trên người từng hồi rét run. vốn đang gắng tự chèo chống, đột nhiên một bàn tay có lực đỡ lấy, một tia khí lực cuối cùng của nàng cùng đã biến mất, một câu chưa nói xong, thì thân hình nhoáng một cái, từ trên ngựa đã ngã xuống, hôn mê ngất đi.
Trận bệnh này của Bành Tử Kỳ thế tới hung hãn, cùng không phải tật bệnh thông thường. Nàng là người luyện võ, người luyện võ bất kể là chủ tu nội công hay chủ tu ngoại công người, thật ra cuộc sống hằng ngày ấm Thực đều so với người thường có kiêng kị hơn rất nhiều, cùng không phải nói bọn họ quyền thuật thuật cao minh, hoặc thân nhẹ như yến, hoặc lực lớn như trâu, liền bách bệnh bất xâm.
Nói thí dụ như, người dùng đao đối với lực eo yêu cầu rất cao, mà luyện tập lực eo, cần đối với cố, ngực, eo, xương chậu, xương sống các bộ vị tiến hành không ngừng duỗi kéo, áp súc, rèn luyện những cơ bắp, dây chằng cùng dây thần kinh mà người thường không vận động đến, lâu ngày tất nhiên cảm ứng dị thường linh mẫn, mà làm cho cơ bấp, xương cốt đạt tới độ cứng cỏi cùng co dãn, ở trong thực chiến không sợ lực mạnh nện trúng, động tác nhanh nhẹn như báo.
Nhưng trong quá trình rèn luyện này, sức bật, độ nhạy của thân thể tuy đề cao, nhưng mà xương sống, các đốt ngón tay trải qua ngàn vạn lần thay đối cắt gọt tiến hành phát lực, không thể tránh kliòi cùng sẽ phát sinh những thương tôn nhất định, do đó sẽ phát ra nhiều loại tật bệnh. Bởi vậy người luyện võ so với người thường càng cần tình dường, bố dường nhiều hơn. thậm chí thông qua đả tọa, đứng tấn các loại phương thức để chỉnh lý thân thể trở về vị trí cù.
Một đêm kia Bành Tử Kỳ hai mắt bị vôi làm cho không mỡ ra được, lại sợ rơi vào trong tay gia nhân Cừu phủ, nàng đã sử ra một thức Dạ Chiến Bát Phương hao thể lực nhất để bảo vệ chỗ hiếm quanh thân, cường chế giết ra vòng vây, đang lâm vào tình trạng mệt mỏi kiệt sức mồ hôi đầm đìa. dưới loại tình huống này vốn là tối kỵ rửa tắm nước lạnh nhất, hơn nữa nàng lúc ấy đang sắp có nguyệt sự, hai bên tụ cùng một chỗ, lại dùng nước lạnh tắm rửa qua. bệnh căn này không dứt. Hơn nữa một đường bôn ba thủy chung không được nghỉ ngơi, lúc này rốt cuộc đã phát tác.
Bành Tử Kỳ khi mơ màng tinh lại thì- vừa mở mắt. liền trông thấy trời xanh lam, mây trắng lửng lờ, gió mát thổi vào mặt, làm tinh thần của nàng khẻ rung lên. Tiếp đó nàng liền phát giác, cả thân thể mình đều dựa vào trong ngực Hạ Tầm, mà dưới thân thể đang nhẹ nhàng xóc nảy, bên cạnh truyền đến từng đợt thanh âm chèo thuyền ào ào.

Bôn ba một ngày, trên người Hạ Tầm có mùi mồ hôi rất dày đặc, vốn Bành đại tiểu thư phiền nhất là mùi mồ hôi trên thân nam nhân, nhưng nàng giờ phút này thân thể mềm yếu vô lực tựa ở trong lồng ngực rắn chắc kia. mùi mồ hôi bọc một cỗ khí dương cương đặc biệt của nam nhân, bay thẳng miệng mũi nàng, làm cho nàng muốn ngất đi, lại có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Bành Tử Kỳ cho tới hiện tại còn chưa cùng một nam nhân nào tiếp cận như vậy, ý thức được tình huống của mình, không khỏi hơi bị xấu hổ, vội nhắm mắt lại, sợ bị hắn phát giác mình tĩnh lại. Hạ Tầm căn bản không có phát giác nàng mở mắt, hắn ngẩng đầu cùng người cầm lái nói chuyện: “Đại gia, xin hỏi ở trong huyện Dương Cốc này là ai y thuật tốt nhất?”
Một lão giả vừa chèo thuyền vừa chậm rãi nói: “Vị khách quan kia. lời mà người nói chính là người thường hay nói, nào có thần y gì chữa khỏi trăm bệnh, phụ khoa, đau nhức, châm cứu, nối xương… mười ba khoa, hao tổn một đời công phu. phàm là tinh thông một khoa, đó đã là bản lãnh khó lường, đủ ăn cả đời rồi”.
“Cái gì? Còn có phụ nhân khoa sao? Ta muốn xem chính là phụ nhân khoa, ở trong huyện Dương Cốc này là ai y thuật phụ nhân khoa tốt nhất?”
“Ha ha, vị tiểu ca này, hai người đại nam nhân các ngươi đi xem phụ nhân khoa sao?”
“Ai nói chúng ta là hai nam nhân, người xem cho tình tường, nàng là nữ, chỉ là ra ngoài hành tâu. giả làm nam trang cho thuận tiện một ít thôi”.
“A! Hắn quả nhiên nhận ra ta là thân nữ nhi”.
Bành Tử Kỳ vừa thẹn vừa hận. hàm răng ngứa ngáy, đáng tiếc bệnh tới như núi sập, lúc này trán nóng hổi, toàn thân mềm yếu, mơ mơ màng màng ngay cả khí lực nghiến răng nghiến lợi cùng không có.
“Nữ nhân? Ta nói vị tiểu ca này trông tuấn tú tới kỳ cục, nàng là..
“Nàng… khụ! Nàng là vợ ta

Bành Tử Kỳ trong đầu oành một tiếng, dường như rót mở vào lửa. trên mặt nóng bỏng, trong lòng chỉ là chửi loạn: “Khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Ngươi không tìm cớ gì, nói ta… nói ta là muội tử ngươi cùng được mà. làm gì cần phải nói ta là vợ của ngươi, ai mà tám đời xúi quẩy, mới đi làm vợ một hoa hoa công tử như ngươi”.
Người chèo thuyền quả nhiên không tiếp tục hoài nghi, ha ha cười nói: “Ta nói. nhìn ngươi thương nàng như vậy, sợ nàng xóc nảy, hai cánh tay một mực nâng nàng lên để hóa đi kình đạo, lại sợ nàng bị ánh nắng chiếu, một mực thay nàng che ánh dương, tiểu ca nhi. ngươi so với lão hán ta mạnh hơn nhiều, lão hán ta chờ đứa con cưới vợ, lại sinh cho ta một đứa cháu nội, mới đột nhiên khai khiếu, bắt đầu thương lão bà”.
Đuôi thuyền truyền đến một thanh âm của một người tuồi còn trẻ: “Cha, người cùng người ta nói những cái này làm gì”.
Bành Tử Kỳ lúc này mới cảm giác được hai tay Hạ Tầm quả nhiên là đang nâng lên không, cùng không đặt ở trên dùi hắn, thuyền đi ở trên Hoàng Hà, phi thường xóc nảy, hai tay hắn nâng lên như vậy, mới có thể giảm đi được lực đạo xóc nảy lớn nhất, mà mặt trời là từ sau lưng của hắn chiếu tới, khó trách vừa rồi vừa mở mắt không thấy được ánh nắng chói mắt. thì ra là…
Bành Tử Kỳ lặng lẽ mở ra một mắt. vụng trộm liếc mắt nhìn Hạ Tầm. chỉ thấy hắn ngồi ở đó, đón lấy ánh nắng nóng bỏng, hai tay đưa ra, tận khả năng đở cho mình thoải mái một ít, trên trán hắn đã có mồ hôi như hạt đậu nành từng gọt chảy xuống, Bành Tử Kỳ vội nhắm mắt lại, trong đáy lòng đột nhiên dâng lên một hồi cảm giác ngọt ngào hạnh phúc: “Nếu như… nếu như hắn không phải là người xấu vô sĩ phá hoại danh tiết của cả hai mẹ con, thì thật là tốt biết bao..
Hạ Tầm cười khổ nói: “Đại gia, lão bà có đau hay không, có bệnh cùng phải trị, người còn chưa có nói cho ta biết, ở trong huyện Dương Cốc này là ai xem phụ khoa tốt nhất?”
Lão hán chèo thuyền nói: “Xem phụ khoa, tự nhiên là Tây Môn Đại lão gia dược phô ‘Duy Sinh Đường’ rồi”.
Ha Tầm ngẩn ngơ, nghen ngào kêu lên: “Tây Môn Khánh?”
Tây Môn Khánh tại huyện Dương Cốc rất có danh, nếu như một người mở ra tiệm dược liệu, tiêm thuốc, hiệu cầm đồ, tiệm tơ lụa, sản nghiệp nhà mình có thể xưng là đại phú ông tại huyện Dương Cốc còn không tính là danh nhân mà nói. như vậy thay người khác tố tụng lên quan, thân là Kim bài luật sư đệ nhất huyện Dương Cốc, mỗi lên quan đều là một lần hắn
dương danh, thì không biết người khác có thể tính hay không.
Tây Môn đại quan nhân làm việc khéo léo, thủ đoạn linh hoạt làm việc lảo luyện, bản thân lại là một danh y phụ khoa, ở trong huyện Dương Cốc thanh danh cùng khá tốt, ít nhất không có ai nghe nói qua hắn làm ra cái gì khi nam bá nữ, chuyện xấu vi phạm pháp lệnh.
Bởi vì Tây Môn Khánh danh khí lớn. cho nên Hạ Tầm sau khi vào thành nghe ngóng, lập tức đã có người chỉ rõ cho hắn con đường, Bành Tử Kỳ nằm ở trên ngựa, vẫn là suy yếu vô lực, đau bụng như xoắn. Nàng qua sông không lâu đã “tĩnh” lại, nhất định không chịu để cho Hạ Tầm ôm, Hạ Tầm đành phải đem nàng nâng lên lưng ngựa, dắt ngựa chậm rãi mà đi. Hạ Tầm hỏi đường, đi qua ngã tư đường, đi vào một cái ngõ, thì thấy một tiệm dược liệu đứng ở đó, ngói đen tường trắng, đường đường hoàng hoàng, ở trên cửa có một tấm bảng ghi ba chữ lớn “Duy Sinh Đường”.

Hạ Tầm đem ngựa buộc lên cọc buộc ngựa ở cửa ra vào, lại đem Bành Tử Kỳ đở xuống, đưa nàng đi vào cửa hàng. Vừa tiến vào đại sảnh, chỉ thấy trước mặt một loạt hộp tủ thuốc, thẳng áp tới tận nóc nhà, nguyên một đám tủ nhỏ đều dán tên thuốc, đằng sau quầy hàng nước sơn đen bóng có một chưởng quầy đang cân đong dược liệu, trước quầy sát góc tường đang ngồi một tiểu hòa kế, hai chân đang ra sức lăn nghiền dược liệu.
Trên vách tường trái phải treo rất nhiều bảng hiệu, vội vàng xem xét, chỉ thấy cái gì “Diệu thủ hồi xuân”, “Hạnh lâm quốc thủ”, “Đức y song hinh”, “Hoa Đà tái thế”, “Nhân tâm nhân thuật” một loạt cờ gấp bài biển khen thưởng rực rờ muôn màu. còn kém một tấm “Phụ nữ chỉ hữu” nữa mà thôi.
Lại nhìn sang bên trái, ở trong căn phòng bày biện hai ghế dựa một bàn. bên phải bàn đang ngồi một phụ nữ trung niên, bên trái bàn ngồi một nam tử chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuồi, mặc một bộ áo cổ tròn tay áo lớn màu xanh, tay áo lớn rủ xuống cùng thắt dây lưng mềm, dáng người thon dài. thần thái thanh nhã, mặt như quan ngọc, ngủ quan tuấn lãng, một đôi mắt hẹp dài xếch lưu quang tràn ngập. Hạ Tầm thầm nghĩ: “Người này chẳng lẽ chính là Tây Môn Khánh sao?”
Chỉ thấy vị công tử này dùng ba ngón tay đặt lên trên cỗ tay trung niên phụ nhân, rung dùi đắc ý nói: “Ổ, bệnh trên cô đại tỷ này là bởi vì phong thấp cản trở da thịt, bệnh lâu hao tốn thương âm dịch, doanh huyết không đủ. huyết hư sinh nóng nảy, da thịt không dường mà thành. Không sao, không sao, ta cho một phương thuốc, đại tỷ uống vài thang là khỏi, đến lúc đó đại tỷ vẫn là da nhuận như ngọc, mềm mại như mở, hắc hắc hắc, trắng trẻo vô cùng nha”.
Phụ nhân kia bị hắn khen đến mặt mày hớn hở, lại giơ tay lên vỗ hắn một cái, cười mắng: “Con thò nhỏ chết tiệt kia, ít vỗ mông ngựa lão nương đi. cái gì đại tỷ đại tỷ, ngay cả Lưu gia tấẩm tử cùng không nhận ra sao? Ta và mẹ ngươi khi mới gặp nhau, tiểu tử ngươi còn đang mặc quần yếm”.
Thanh niên lang trung làm ra vẻ chắn động, thất thanh nói: “Ai da, đúng là Lưu gia thẩm tử sao, ta nói nhìn sao quen mặt như vậy, còn tường rằng là khuê nữ con nhà Lưu thẩm, người nếu bản thân không nói, ta còn thật sự không dám nhận thức”.
Người này trong miệng nói, đinh đầu cùng không nhàn rỗi, cầm lấy bút xoạt xoạt xoạt viết xuống phương thuốc:“ Hương du 1 lượng, Toàn hạt 7 cái. Ba đô 20 miếng, Ban mâu 10 cái, Đồng ngao chí màu đen. Lự khứ tra, Nhập hoàng chá 1 tiền, hòa ra nước chà sát lên là được”.
Viết xong phương thuốc thì cầm lấy thỗi thỗi nét mực, đưa cho phụ nhân kia. cười nói: “Đại tỷ… ai ui, người nhìn ta đây mở mồm, hẳn là gọi Thẩm nhân. Thẩm từ, đi lấy thuốc đi, láng giềng trong phố, chuẩn bệnh là được, tiền thuốc ta cùng bớt tám chín phần”.
Phụ nhàn kia bị hắn khen đến trong lòng nỡ hoa, cầm lên phương thuốc như tiểu cô nương xoay người thẳng đến quầy hàng, Hạ Tầm lập tức đờ Bành Tử Kỳ ngồi vào trên ghế, người nọ liếc nhìn Bành Tử Kỳ, lập tức hai mất tòa ánh sáng, mở ra cái miệng trơn tuột liền khen: “Ai da da, tiêu sinh duyệt nhiều người như vậy, còn không có gặp qua cô nương xinh đẹp như vậy, mày liễu mắt hạnh, mặt phấn má đào, quả nhiên là mạo so với Tây Tử, diễm đua với Điêu Thuyền.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.