Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 44: Quần anh hội
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Hạ Tầm đỡ lấy Bành Tử Kỳ, thất kinh hỏi: “Bành công tử, ngươi làm sao vậy?”
Bành Tử Kỳ hai mắt khó có thể nhìn thấy gì. miễn cường nói: “Ta bị vôi vào mất, con mắt khó chịu, Cừu phủ có xây bí quật, cửa vào tại thư phòng, đẩy giá sách ra là có thể đi vào”.
“Vôi vào mắt?”
Hạ Tầm sắc mặt đại biến, xoay người nói: “Đỗ đại nhân.
Đỗ Thiên hộ nói: “Ta nghe rồi, các huynh đệ, xông lên!” Rồi dẫn hơn ba mươi đại hán. tay cầm các loại binh khí, giống như xã hội đen nửa đêm đầu đường hỗn chiến, đằng đằng sát khí phóng tới Cừu phủ, Hạ Tầm xoay người luồn tay dưới chân Bành Tử Kỳ, rồi đem nàng bế lên.
Bành Tử Kỳ kêu sợ hãi một tiếng, vô ý thức ôm lấy cổ của hắn, kêu lên: “Ngươi làm gì?”
Hạ Tầm cùng không trả lời, nhìn hai bên một chút, thấy trong một căn nhà giường như có bóng người, liền xông lên phía trước giơ chân đá cửa: “Mỡ cửa, mở cửa nhanh!”
Hô hai tiếng chờ không được bên trong đáp ứng, Hạ Tầm dùng sức hung ác đạp tới, liên tiếp ba cước, đã đá văng cánh cửa ra, bên trong ngọn đèn sáng lên, một cái nam tử cởi trần mang theo cây lăn bột lao ra, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ngươi… ngươi làm cái gì?”
“Dầu cải, nhanh lấy ra dầu cải!” Hạ Tầm ôm Bành Tử Kỳ vọt vào trong nhà, như vào chỗ không người, chỉ kêu to lên.
Trong nhà già trẻ đều quần áo không chỉnh tề chạy ra, thấy là một công từ ăn mặc kiểu nho sinh, đang dìu một cô nương, không hề giống như là cướp tới trước cửa, lúc này mới kịp phản ứng, hán tử kia vội vàng phân phó vợ của mình: “Nhanh một chút, đem dầu cải tới đây”.
Hạ Tầm đem Bành Tử Kỳ đặt ở trên ghế, từ trong tay người vợ đoạt lấy đầu cải. đem rửa mắt cho Bành Tử Kỳ, dầu cải lại dùng như nước, thấy vậy người trong nhà cùng rất đau lòng. Đợi cho con mắt hơi có thể thấy được mọi vật. Bành Tử Kỳ trong lòng đã cảm thấy nhẹ nhàng, lúc này mới tinh ra cảm giác được mình tóc tai bù xù, mặt đầy dầu cải, bộ dáng xấu xí đều bị mọi người nhìn vào trong mắt, bất giác xấu hố quẫn bách không chịu nổi, vội vàng hướng về phía nam nhân trong gia đình hỏi: “Đại thúc, trong nhà người có nước trong không?”
“À… bên kia, trong hậu viện có một chậu.
Người nọ đến hiện tại còn không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, mờ mịt trả lời. Bành Tử Kỳ đã phi thân nhảy lên. xuyên qua nhà chính thẳng vào hậu viện, Hạ Tầm không tiện đi theo, chỉ có thể chờ ở trong sảnh, hắn hướng về phía già trẻ trong gia đình giải thích vài câu, lại nhướng người nhìn về phía Cừu phủ, không biết tình huống phía bên Đỗ Thiên hộ như thế nào, thật sự là hai mặt sốt ruột.
Đỗ Thiên hộ dọc theo đường chạy như điên, chạy được hơn trăm bước thì thấy bên đường có một tòa phủ đệ rất lớn, cửa ra vào có treo đèn, chiếu lên trên cửa hai chữ “Cừu phủ” lớn, có người kêu lên: “Đại nhân, chỗ này, chính là chỗ này nhân, đây là Cừu phủ”.
Đỗ Thiên hộ cùng là người sảng khoái, vung tay lên, liền ra lệnh: “Phá cửa!”
Vừa dứt lời, đã thấy từ một ngõ trên đường cùng xông ra một đám người, phía trước một người khập khiễng, đám người kia trong tay cầm gậy gộc chìa ba đủ các loại vù khí, trong miệng hô đánh hô giết so với bọn hắn còn hung hơn. Đỗ Thiên hộ không khỏi khẽ giật mình.
Hắn còn chưa có hỏi, những người kia nhìn thấy bọn họ đang cường công Cừu phủ, hán tử khập khiễng kia chính là Đường Diêu Cử, hắn nghe nói vợ không tìm được, ngược lại còn có một huynh đệ đi bắt, thật sắp phát điên lên, nên đã đích thân dẫn người chạy tới liều mạng, không nghĩ vừa đến nơi đây, đã nhìn thấy đám người Đỗ Thiên hộ cường công Cừu phủ. Đường Diêu Cử vui mừng quá đỗi, trên đường cái không tiện gọi phá thân phận chân thật của đối phương, hắn liền hô: “Các ngươi là huynh đệ đến từ Thái Bạch cư sao?”
Đổ Thiên hộ khẽ giật mình: “Bọn họ làm sao biết ta từ Thái Bạch cư đến?” Trong miệng lên tiếng: “Đúng vậy, thì thế nào?”
Đường Diêu Cử vui vẻ nói: “Huynh đệ trách oan các ngươi, quả thật là hảo hán nghía khí!” Hắn hướng về phía người mà mình mang đến vung tay hô to: “Giúp đỡ đã đến, chúng ta sóng vai liều mạng” Nói xong liền dẫn nhừna người kia phóng tới Cừu phủ, Đỗ Thiên hộ bừng tinh đại ngộ: “Đây là viện binh mà Dương công tử nói sao? Hắc hắc hắc, một đám đám ô hợp, thật không hiếu Dương công tử từ chỗ nào tìm đến”.
Tình thế khắn cấp, Đỗ Thiên hộ cùng không nhiều lời nói. hai bên hợp binh một chỗ, liền hợp lực đánh Cừu phủ. Cừu phủ mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng nào đâu là đối thủ của những quân nhân được huấn luyện nghiêm chính của Đỗ Thiên hộ, hơn nữa Đường Diêu Cử dẫn đám giang hồ kia liều mạng toàn lực phối hợp, bị bọn họ đột nhập Cừu phủ. thọc sâu vào trong mà giết tới, trong lúc nhất thời Cừu phủ huyên náo gà bay chó chạy, già trẻ gào khóc.
Thanh thế lớn như vậy sớm đem láng giềng láng giềng đều kinh động, rất nhiều gia đình xung quanh đều đã bừng tinh, chỉ là không biết chuyện gì, không dám hiện thân quan sát, đều núp trong bóng tối quan sát động tình. Có tuần tra ban đêm, gõ mõ cầm canh từ xa phát hiện động tình, vừa chạy tới nhìn đã quay đầu chạy trốn, một đường hô lớn: “Thố phi vào thành, thổ phi đánh cướp Cừu gia đại viện..
***
Hạ Tầm mơ hồ nghe được tiếng kêu từ Cừu phủ truyền đến. chỉ hận không thể lập tức tiến lên, đúng lúc này, Bành Tử Kỳ chậm râi đi ra, quần áo ướt đẫm. dán lên trên người, ở dưới ánh đèn yếu ớt thân thể uyển chuyến linh lung như ẩn như hiện, nàng đi đến bên người Hạ Tầm, có chút thẹn thùng nói: “Ta… ta không sao..
Hạ Tầm vội vàng hỏi: “Con mắt thế nào rồi?”
Bành Tử Kỳ hai mắt sưng đỏ như đào, không muốn để hắn trông thấy, cho nên một mực vẫn cúi đầu, lúc này nghe ra hắn ân cần, trong lòng bất giác ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Khá tốt, cứu chữa kịp thời cho nên chỉ vi sưng, cùng không đáng ngại”.
Hạ Tầm trong lòng đã an, lúc này mới có tâm tình nhìn bộ dáng của nàng, làn da trắng nõn giống như đồ sứ tinh mỹ, từng giọt nước sáng lóng lánh, dọc theo má phấn vẫn đang mang theo ửng hồng nhẹ nhàng chảy xuống, ở dưới ánh đèn hết sức mê ly liễm diễm. Không biết làm sao, lại làm cho hắn nhớ tới câu thơ “Vị tằng cấm trướng phong vân hội, tiên mộc kim bồn ngọc lộ ân” kia.
“Ngươi xem cái gì? Ờ đâu không ổn?”
Bành Tử Kỳ mặc dù không ngẩng đầu lên, cùng chú ý tới ánh mắt sáng quắc của hắn, có chút bất an vuốt vuốt mái tóc.
“A, không sao” Hạ Tầm thu thập tâm tình nói: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi. phía Cừu phủ không biết như thế nào, ta phải nhanh đi xem”.
“Ta cùng đi!”
Bành Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn họ lại dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy đối phó ta, ta nhất định phải đem bọn họ bầm thây vạn đoạn…” Lời còn chưa dứt nàng đã liền xông ra ngoài. Hạ Tầm vội vàng móc ra một xấp tiền giấy đặt lên bàn, xin lỗi nói: “Dưới tình thế cấp bách, có nhiều đắc tội, hơi chút bồi thường, kính xin vui lòng nhận cho”, nói xong đã như một trận gió liền xông ra ngoài, lưu lại người một nhà hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì.
Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ khi đuổi tới. Đỗ Thiên hộ cùng Đường Diêu Cử đã vọt tới chủ trạch Cừu phủ, Cừu Viên ngoại dẫn chút ít gia nhân tình anh trung tâm canh giữ ở cửa thư phòng, hai bên đều đã thắp lên đèn đuốc, chiếu lên sáng như ban ngày.
Cừu nhân vừa gặp thì đã đỏ mắt. Bành Tử Kỳ đoạt lấy một cây đao liền vọt lên, nhưng nàng không ngỡ vị thiếu gia Hạ Tầm này lại có lá gan xông lên trước, Hạ Tầm cùng ra vẻ huy quyền động cước đánh vài cái, tựu ui da một tiếng ngã xuống, tựa như bị người đánh trúng. Bành Tử Kỳ vừa thấy hắn xông vào, liền chú ý hành tung của hắn. thấy tình hình này vội vàng bay xẹt tới, Đỗ Thiên hộ sợ quý nhân của Tề vương phủ gặp chuyện không may cùng xông lại, đỡ lấy một cánh tay kia của Hạ Tầm.
Hai người nâng Hạ Tầm dậy, trăm miệng một lời hỏi: “Dương công tử, ngươi không sao chứ?”
Hạ Tầm nói: “Những gia đinh Cừu phủ này thật hung hãn. ta không sao, chỉ là… chỉ là…”
Hắn ở trong tay áo sờ soạng một hồi, lấy ra một nắm mảnh nhỏ, ảo não nói: “Đáng tiếc, Xuyên Cung bài của ta đã bị đánh nát”.
Bành Tử Kỳ không biết hắn nói là vật gì, kinh ngạc hỏi: “Cái gì Xuyên Cung bài?”
Đỗ Thiên hộ cùng không để ý cười nói: “Mất đi cái bài này thì có đáng gì. công từ không việc gì là tốt rồi, một khối bài thôi mà, sau khi trở lại Thanh châu công tử lại xin một khối khác không phải được sao”.
Hạ Tầm chuyển giận làm vui nói: “Đỗ huynh nói thật đúng!” Nói cầm mảnh nhỏ bằng ngà trong tay thuận tay vứt lên trên mặt đất. lúc này Đường Diêu Cử nghe hỏi khập khiễng đi tới, mới đầu hắn còn tường rằng là Đỗ Vù Thất phái người tương trợ, đợi vây quanh thư phòng Cừu Thu, hai bên có thời gian tiếp xúc, mới biết được đây là do vị Dương công tử mời đến giúp đỡ.
Hạ Tầm trợ giúp mẹ của hắn lên huyện nha báo quan, trong thủ hạ của hắn có người gặp qua Hạ Tầm, lúc này gấp rút hướng về phía hắn nói rõ thân phận của Hạ Tầm, Đường Diêu Cử cảm động đến rơi nước mắt, đến trước mặt Hạ Tầm cúi đầu bái: “Ân công đại tình đại nghĩa, Đường Diêu Cử không biết làm sao báo, xin nhận Đường mỗ một bái”.
Hạ Tầm lúc này mới biết Đường Diêu Cử bị mất vợ kia cùng tới. vội vàng tiến lên nâng hắn dậy, đang muốn trấn an vài câu, thì từng đội cung thủ bộ khoái đã đánh trống reo hò mà đến, nhanh chóng ở bên ngoài bọn họ bố trí một vòng vây, Huyện thừa Sở Mại Khấu mặc một thân quan phục, mặt lạnh như nước, đi đến cao giọng quát: “Người nào giơ đuốc cầm gậy, đêm nhập nhà người ta, nhanh chóng tước vù khí đầu hàng, bốn quan có thể y luật hỏi tội, nếu khồng sẽ lấy cường đạo mà luận, giết không cần
Ờ trái phải hắn, có một gã bội đao tuần kiếm, phía trước lại có hai gã đẳng bài thủ. sau lưng là một hàng cung thủ, đang giương cung lắp tên đợi, đẳng đẳng sát khí, dưới những mùi tên nhọn này, thật đúng là không người nào dám vọng động, nếu một khi hiểu lầm, sẽ dẫn tới loạn tiễn bắn tới, thân thủ dù cao cùng sợ khó có thể tránh được tên nhọn trên dây.
Đường Diêu Cử không thể để cho ân nhân vì hắn bị thương, vội giãy giụa tiến lên, giang hai tay ra, hô to nói: “Đại nhân, tiểu dân oan uống, nương từ tiểu dân bị người cường chế bắt đi, tiếu dân đã nghe tinh tường, bất đi nương tử của ta đúng là Cừu Thu chủ nhân nơi này, tiếu dân xin lão
“Điêu dân lớn mật, mắt không vương pháp!”
Sỡ Mại Khấu âm thanh như lôi đình, chỉ tay quát to: “Nếu có oan tình, ngươi phải bẩm báo quan phủ.
“Tiểu dân xác Thực từng đánh trống kêu oan, nhưng Tri huyện đại nhân…”
“Câm mồm! Chứng cớ không đủ. Tri huyện đại nhân sao có thể nghe theo lời nói một bên của ngươi, ngươi nay đã có tin tức, vì sao không bấm báo lên huyện nha, lại cấu kết một đám đồ đệ liều mạng, giơ đuốc cầm gậy, đánh vào Cừu phủ? Thiên hạ không có vương pháp sao?”
“Tiểu dân lo lắng nhiều người nhiều miệng, một khi túi tức tiết lộ, lại khó bất tận tay của hắn, lúc này đây..
Sỡ Huyện thừa nghiêm nghị quát: “Lúc này đây ngươi mắt không vương pháp, đi làm theo kiêu giặc cướp sao? Hành động như thế chẳng khác nào tạo phản, ngươi có biết không? Bỏ binh khí xuống, bó tay chịu trói, nếu không bổn quan loạn tiễn bắn ra lập tức kết quả tính mạng các ngươi!”
•
“Đại nhân…” •” –
Sỡ Huyện thừa vung viíc; chém đinh chặt sắt nói: “Chuẩn bị bắn tên!”
“Mẹ nó, góc áo quét người chết, ngươi thật uy phong, lão tử ngược lại muốn xem một chút, kẻ nào dám bấn tên giết người!”
Trong đám người cười mắng một tiếng, Đỗ Thiên hộ lười biếng bước đi ra, nghiêng mất ngạo nghễ nhìn Sở Huyện thừa.
Sỡ Huyện thừa giận mắt trợn tròn xoe, trừng mắt nhìn hắn nói: “Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!”
Đỗ Thiên hộ thuận tay ném ra, một tấm yêu bài sơn vàng xoảng một tiếng vứt đến dưới chân Sở Huyện thừa: “Ta là ai, tự ngươi xem cho rõ ràng”.
Một đằng bài thủ lui hai bước, nhặt yêu bài lên đưa tới trong tay Sở Huyện thừa, Sỡ Huyện thừa nương theo ánh đuốc nhìn qua, không khôi biến sắc, vội vàng vung một tay lên, ngăn lại cung tiến thủ, nhìn sang Đỗ Thiên hộ, kinh ngạc nói: “Ngươi… rốt cuộc là người nào?”
Đỗ Thiên hộ nghênh ngang tiến đến. đấy hai đẳng bài thủ ra, một mực đi đến trước mặt Sở Huyện thừa, ngạo nghễ nói: “Ta là Đỗ Thiên hộ Bồ Đài vệ, lần này là được quý nhân Tề vương phủ nhờ vả, tới đây bắt giặc, kẻ nào dám giết quan binh?”
Sở Huyện thừa sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói: “Đỗ đại nhân đây không phải là làm khó lẫn nhau sao?”
Mới nói tới đây, đã có người giọng khó nghe kêu lên: “Là ai lớn gan đám dẫn người đánh Cừu phủ, Sở Huyện thừa ở đâu. vì sao còn không đem cả đám phạm nhân tập nã quy án?”
Đám người tránh ra. thì thấy Tri huyện Bồ Đài Đan Sinh Long thở hồn hển đã chạy tới, vừa thấy Sở Mại Khấu, thần sắc hắn nhất thời hòa hoằn lại. Sở Mại Khấu là chủ quan phụ trách truy bắt trộm cướp bốn huyện, có hắn ở đây, nói rõ đại đội cung thủ bộ khoái đã vào chỗ, đại sự đã định.
Đan Huyện lệnh hổn hển thở mạnh mấy hơi rồi nói: “Sở đại nhân thì ra đã đến, bốn huyện vừa mới nhận được tin tức, rốt cuộc là ai mắt không vương pháp, đêm công Cừu phủ, tại sao còn không đem bọn họ tập nã quy án?”
Sở Huyện thừa ánh mắt có chút lóe lên. tiến lên thi lễ nói: “Đại nhân, việc này chỉ sợ có chút khó giải quyết”.
Đan Huyện lệnh khẽ giật mình, cả giận nói: “Khó giải quyết? Có chuyện gì khó giải quyết?”
Sỡ Huyện lệnh đi qua, đối với hắn nói nhỏ vài câu, Sỡ Huyện lệnh sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, hắn nhìn Đỗ Thiên hộ, dần dần lộ ra thần sắc lưởng lự.
Lúc này, người canh giữ ở trong thư phòng cùng biết bên ngoài cứu binh đã đến. Cừu Viên ngoại cho người vịn từ cửa sổ nhô đầu ra, hô lớn: “Đan đại nhân. Đan huynh, cứu mạng, những bạo dân này là cường đạo, là thố phi, Đan huynh ngàn vạn cứu ta, ngàn vạn cứu ta..
Nghe được tiếng hô, Đan Huyện lệnh thần sắc do dự đã không còn, hắn sắc mặt trầm xuống nói: “Triều đình đều có thế chế của triều đình, chuyện cùa địa phương, khi nào thì đến phiên quan binh vệ sở ra mặt? Niệm tại ta và ngươi cùng làm quan trên một mảnh đất, một văn một võ, mục thủ địa phương, bốn quan không vì mình quá mức, chuyện hôm nay bốn quan xem như không có phát sinh qua, mời Thiên hộ đại nhân dẫn theo người, lập tức rời khỏi nơi đây, những người khác một mực không cho phép đi, tất cả mang về huyện nha thẩm vấn”.
Hạ Tầm rẻ mọi người ra. cất cao giọng nói: “Đại nhân, chúng ta nắm giử chứng cứ xác thực, chủ nhân Cừu gia này, âm thầm bắt đoạt dân nữ có tư sắc, giấu vào dâm quật để thỏa mãn thú dục, chúng ta kích động lòng căm phẫn, vì dân trừ bạo, chính là nên được khen ngợi nghĩa cử. Dù có xúc phạm chỗ hình luật, chuyện có nặng nhẹ, đại nhân có nên trước phái người đến trong thư phòng lục soát một chuyến hay không?”
“Dương công tử, lại là ngươi!”
Đan Huyện lệnh trầm mặt nói: “Dương công tử, Cừu Viên ngoại là thân sì nối danh huyện Bồ Đài ta, nếu không bằng chứng, bổn quan cùng không thể làm khó dễ, hiện tại bốn quan chỉ thấy ngươi kết bè kết đảng, cường nhập Cừu phủ, như lời ngươi nói chứng cứ xác thực ở nơi nào?”
Hạ Tầm chỉ ngón tay vào Bành Tử Kỳ nói: “Vị này chính là nhân chứng, nàng bị Tồng quản Hoa Tiếu Ngư Cừu phủ bắt vào trong phủ, ở trong thư phòng có dấu một cửa động, nối thẳng động quật dưới lòng đất. bên trong giam giữ rất nhiều phụ nhân, vị cô nương này chạy ra khỏi ma quật, chúng ta mới tìm được tin tức xác thực, vi sợ Cừu lão tặc phát ra cảnh giác, tiêu hủy chứng cứ, lúc này mới cường chế đánh vào Cừu phủ. đại nhân nếu không tin, đi vào tra là liền ngay”.
“Ổ?” Đan Huyện lệnh thầm cả kinh, kiên trì nói: “Được, đã như vậy, các ngươi có thể làm nhân chứng, đi trước huyện nha chờ đợi. bốn quan sẽ đích thân điều tra Cừu phủ đợi khi bắt được bằng chứng, sẽ công khai thẩm tra xử lí án này”.
Đúng lúc này, trong đám người lại xông ra một người, người này thờ hồng hộc, chạy đến đầu đầy mồ hôi, liếc trông thấy Dương Hiên, lập tức hướng về phía hắn vẫy tay, đưa lên ngón cái, đúng là Kỷ Cương lâu không lộ diện.
Hạ Tầm vừa thấy hắn ra dấu, trong lòng lập tức đại định, cùng không muốn cùng Đan Huyện lệnh qua loa nữa, liền giống như cười mà không phải cười nói: “Học sinh chỉ sợ chúng ta vừa đi, Tri huyện đại nhân ngươi chứng cớ gì cùng lục soát không ra được!”
Đan Huyện lệnh trong mắt hung quang lóe lên, nhất thời nối lên sát khí. hắn tiến lên một bước, cười u ám nói: “Dương công tử lời ấy có ý gì?”
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan