Cẩm Y Dạ Hành

Chương 261: Chân Long hay là Chân Trư


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 261: Chân Long hay là Chân Trư

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 — 4vn.eu
Đạo Diễn thấy Chu Lệ vè mặt bi tráng, còn tưởng rằng hắn nói cái gì được ăn cả ngã về không, bắt buộc mạo hiểm là khởi binh tạo phản, không thể tưởng được…
Vương gia, ngươi là muốn làm một chân long, hay là một chân trư đây!
Đạo Diễn đối với Chu Lệ cảm tình phi thường phức tạp, như con như cháu, cũng vừa là thầy vừa là bạn, còn có một loại cảm động sĩ vi tri kỷ mà chết.
Năm Hồng Vũ mười lăm, Mã nương nương chết bệnh, chư vương vội vào kinh thành chịu tang, cực kỳ bi thương Hồng Vũ đại đế vì mỗi người các con đều chọn cho một tăng lữ theo bọn hắn trở lại đất phiên, để cho bọn họ theo chư vương mà tụng kinh cầu phúc. Hơn hai mươi phiên vương, mỗi người bên người đều có một tăng nhân. Hôm nay mười sáu năm qua đi, những tăng lữ lúc trước kia có một ai có thể trở thành phương trượng chủ trì một tòa chùa chiền lớn? Có một ai được thân vương kính như thượng tân, như thầy như bạn?
Chu Lệ chưa từng xem Đạo Diễn trở thành một tăng nhân thị giảng bình thường, tùy tiện nhét vào trong một góc nào đó, do hắn tự sinh tự diệt, hắn đối với Đạo Diễn một mực lễ kính có thừa, hơn mười năm ở chung, hai người cũng vừa là thầy vừa là bạn, cảm tình mười phần thâm hậu. Ngoại trừ tình cảm, Đạo Diễn đối với tài năng, vũ dũng của Chu Lệ, cũng chân thành bội phục.

Sau khi Kiến Văn đăng cơ, đối với chư vương từng bước ép sát, nhất là Yến vương, trở thành cái đinh trong mắt của hắn, muốn ép đến chết càng nhanh chàng tốt, Đạo Diễn đang ở Bắc Bình, tự thân cảm nhận, đối với Chu Lệ, hắn là có một loại tâm tình cùng chung mối thù.
Sau khi Phương Hiếu Nhu trở thành đệ nhất túi khôn của Kiến Văn đế. Phương Hiếu Nhu đối với phật giáo thái độ cùng lão sư Tống Liêm của hắn hoàn toàn khác nhau, Tống Liêm đối với học thuyết Chư Tử bách gia, đều ôm một loại thái độ khoan dung, bản thân của hắn làm đệ nhất đại nho Minh sơ, cũng có rất nhiều hảo hữu phật gia, mà Phương Hiếu Nhu đối với phật giáo thì căm thù đến tận xương tủy, cho rằng phật giáo không có phân quân thần phụ tử phu phụ lớn nhỏ, không chân không vua, không thân không bạn, bại hoại luân thường, chính là tà giáo dị đoan. Một ít đạo lý trong Kinh Phật khuyên người hướng thiện, hắn cũng cho rằng trong nho giáo đều đã bao hàm tất cả ở trong đó, cho nên mộ phật không bằng mộ nho, an cư trị quốc bình thiên hạ, độc tôn học thuật nho gia là đủ.
Dưới sự ảnh hưởng của Phương Hiểu Nhụ, Chu Duẫn Văn hạ triệu ức chế phật điền, hạn chế phật sản, đối với phật giáo khống chế so sánh với Chu Nguyên Chương càng thêm nghiêm khắc. Thật ra tôn phật, diệt phật tại lịch sử nhiều lần lên xuống, theo thái độ người thống trị lên xuống, đây cũng không phải là lần đầu. Chính sách này với đất nước dân chúng ưu khuyết điểm được mất chính xác hay không cũng khó mà nói lập tức. Nhưng có một điểm không thể nghi vấn, đó chính là: Hắn đem đệ tử phật giáo đặt lên trên mặt đối lập với triều đình.
Phật giáo đệ tử tuy sẽ không bởi vậy mà ngang nhiên cùng người thống trị đối chọi gay gắt, nhưng mà nếu có người khơi mào phất cờ cùng triều đình là địch, bọn họ có khuynh hướng đứng ở phía nào thì cũng không cần nghi vấn. Cho nên càng về sau Chu Lệ khởi binh “Tĩnh Nan”, Tung Sơn Thiếu Lâm Hà Nam đã kiên quyết đứng về phía Yến vương Chu Lệ, phái ra tám trăm tăng binh hiệp trợ Yến vương, tám trăm đạo Phong Ma côn trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vì Chu Lệ lập được công lao hãn mã.
Chu Duẫn Văn ức chế phật, Đạo Diễn thân là đệ tử Phật giáo, đối với Chu Duẫn Văn sao có thể có hảo cảm gì. Tư nghị công nghĩa, vô luận từ chỗ nào mà tính hắn đều chỉ sẽ đem mình cùng Yến vương cột vào cùng một chỗ, cùng Yến vương cùng vui buồn, hoạn nạn không rời. Triều đình gần đây liên tiếp cử động, Đạo Diễn thờ ơ lạnh nhạt, đã kết luận Yến vương không tạo phản mà nói thì căn bản cũng không có đường sống.
Hắn cũng biết, Yến vương nếu như tạo phản, theo thực lực trước mắt mà xem thì không khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng mà không phản cũng chết, phản còn có một đường sinh cơ, vậy tại sao không phản? Từ xưa đến nay bao nhiêu đế vương khi mới khởi binh, cùng đương triều so sánh với thực lực sai biệt to lớn đều là một trời một vực, cũng chưa chắc sẽ không có cơ hội thành công.
Huống chi, Đạo Diễn đã cẩn thận tính toán qua, Yến vương lâu tại biên quan dẫn binh đánh giặc, giờ đây tướng lãnh Bắc Bình cao cấp tuy bị triều đình bỏ cũ thay mới rất nhiều, nhưng mà trong sĩ quan tướng lãnh cấp thấp, đại bộ phận vẫn là bộ hạ Yến vương thống ngự qua, mà đối với Yến vương quét ngang Mạc Bắc vũ dũng vẫn hết sức tôn sùng. Yến vương nếu như cao giọng hô, trong bọn họ tất nhiên có người hưởng ứng.

Càng diệu là, Chu Duẫn Văn sau khi làm hoàng đế, chuyện thứ nhất chính là đem địa vị quan văn một độ cao chưa từng có, rất có tư thế tái hiện dùng văn lăng võ Tống triều, giờ đây triều đình đã bắt đầu bị dân gian xưng là “triều đình tú tài”, mỗi ngày làm việc, bận rộn tại triều đình, đều là một đám người đọc sách, các võ tướng huân khanh lúc trước theo Chu Nguyên Chương ra sinh vào tử tắm máu mà chiến đấu giành chính quyền, giờ đây đang dần dần đứng sang bên cạnh, bọn họ đối với cái này sao có thể không hề nghĩ gì? Loại tình huống này, nếu như Yến vương khởi binh, võ tướng sẽ có bao nhiêu người chịu liều chết vì triều đình mà chiến? Có bao nhiêu người sẽ diễn tuồng qua loa? Lại có bao nhiêu người sẽ phản bội đầu nhập vào?
Chu Duẫn Văn chuyện thứ hai sau khi làm hoàng đế chính là tước phiên. Tề vương, Đại vương có tội nhỏ, giờ đây đã thành tù nhân, một tại Phượng Dương làm ếch ngồi đáy giếng trong tường cao, một tại Ba Thục ăn nhờ ở đậu. Ngay cả Chu vương có hiền danh cũng bị giáng chức thành thứ dân, ném vào trong Vân Nam Thập Vạn Đại Sơn đi cùng vượn và khỉ làm bạn, các vương còn lại người người cảm thấy bất an, bọn họ cũng không phải ngu ngốc, mặc dù không có dũng khí phản kháng triều đình, nhưng một khi Yến vương khởi binh, trong bọn họ sẽ có mấy người chịu toàn tâm toàn ý trợ giúp chất tử sớm muộn cũng tước phiên tước đến trên đầu bọn họ kia?
Cho dù Hoàng Thượng tuổi trẻ, cảm giác tại điện bị sự chân thành, dưới xúc động cố tình buông tha điện hạ. Nhưng điện hạ chớ quên, hôm nay vây quanh bên người hoàng thượng đều là những người gì? Hạng người Hoàng Tử Trừng, Phương Hiểu Nhụ, Tề Thái, dùng tước phiên mà nịnh nọt Hoàng Thượng, dùng tước phiên để mà tấn thân, bọn họ chịu bỏ dở nửa chừng sao? Mặc dù Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý, bọn họ sẽ không lo lắng thúc cháu người hòa hảo, bọn họ ngược lại sẽ bị đẩy ra bên ngoài sao?
Bần tăng có thể muốn đến, điện tiếp theo vào kinh, bọn họ tất nhiên sẽ hướng Hoàng thượng buông lời gièm pha, đầu độc Hoàng Thượng đem điện hạ diệt trừ ngay tại chỗ. Chính là tích hủy tiêu cốt, chúng khẩu thước kim (ý miệng lười thế gian có thể hủy được mọi thứ). Điện hạ, đừng nói Hoàng Thượng vốn là có tâm muốn đối phó với người, cho dù Hoàng Thượng vô tâm, bị đám người này ngày nói, đêm cũng nói, càng không ngừng nói xấu điện hạ, Hoàng Thượng cũng muốn đối với điện hạ nổi lên sát tâm, huống chi Hoàng Thượng đối với bọn họ vốn là bảo sao nghe vậy, điện hạ người sao có thể hồ đồ như vậy!”.
“Phương Hiếu Nhu, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái! Đám khốn kiếp này, ly gián hoàng thân, nhiều lần khiêu khích, ta hận không thể xẻ thịt chúng, lột da chúng, mới tiêu mối hận trong lòng!”.
Vừa nghe Đạo Diễn nhắc tới mấy người này, Chu Lệ lửa giận trong lòng thoáng cái tăng vọt lên, trong mắt hắn lộ ra một cỗ sát khí hừng hực, hung hăng chửi bới một tiếng, lúc này mới chuyển hướng Đạo Diễn, nghiêm nghị nói: “Đại sư nói đạo lý, Chu Lệ không phải là không có nghĩ tới, nhưng mà, vào kinh diện thánh, để thể hiện rõ tâm chí, cái này đã là còn đường duy nhất mà Chu Lệ có thể đi. Hoàng Thượng tuy tin một bề bọn chúng, trong triều thực sự không phải tận cho phép mấy người bọn chúng một tay che trời, công đạo tự tại nhân tâm, các văn võ đại thần khác, cũng sẽ không cho phép bọn họ đi ngược lại như thế”.

Đạo Diễn vội la lên: “Điện hạ!”.
Chu Lệ quả quyết nói: “Chu Lệ tâm ý đã quyết, đại sư không cần phải nói”.
Đạo Diễn lập tức ngậm miệng, hắn cùng với Chu Lệ quen biết tương giao hơn mười năm, sớm biết tính tình làm người của Chu Lệ, Chu Lệ thích nghe người khác nói, mỗi khi có quyết định trọng đại, hắn đều thích nghe một chút ý kiến cùng giải thích các phương diện, nhưng tai hắn tuyệt đối không mềm, người này tính cách kiên nhẫn quả nghị, một khi hắn quyết định chuyện gì đó, thì đó chính là chín trâu không trở về, hắn kiêm nghe cũng chỉ là muốn hiểu rõ các vấn đề mà hắn không có lo lắng đến, tận lực hoàn thiện suy nghĩ của hắn mà thôi, mà không sẽ cải biển chủ trương.
Chu Lệ trong lòng, hiển nhiên còn chưa có ý tứ tạo phản, không tạo phản mà nói, như vậy vào kinh thể hiện tẩm lòng xác thực là biện pháp duy nhất trước mắt, cái này so với tiếp tục trông coi Yến vương phủ, chờ Hoàng Thượng bố trí thỏa đáng, ra tay bắt người thì vẫn tốt hơn. Thật muốn tạo phản, hắn hung hiểm so với vào kinh thành thể hiện tấm lòng cũng không nhỏ hơn?
Nghĩ tới đây, Đạo Diễn bình tình nói: “Tốt, điện hạ tâm ý đã quyết, bần tăng sẽ không lắm miệng. Bần tăng giờ đây chỉ có một thỉnh cầu, điện hạ phải đáp ứng. Bần tăng còn có một câu hỏi, cũng mong điện hạ giải thích nghi hoặc!”.
Có loại suy nghĩ này, Đạo Diễn cảm thấy, Yến vương nếu như muốn chết trong chạy trốn, kéo cờ tạo phản chưa hẳn đã không có cơ hội, nhưng không ngờ Yến vương đến nay vẫn khăng khăng một mực, tại vương phủ giả trang nửa tháng bệnh, đầu cũng ngu ngốc hẳn ra, đã nghĩ ra một diệu kế “đưa dê vào miệng hổ” như vậy. Đạo Diễn thật sự là nóng một.
Đạo Diễn vội vàng nói: “Không được! Không được! Điện hạ, Hoàng Thượng mài đao soàn soạt, sát ý đã hiện, Chu vương, Tề vương, Đại vương giờ đây đã lần lượt bó tay chịu trói, mà Hoàng Thượng kiêng kỵ nhất chính là điện hạ người, Hoàng Thượng sao có thể bởi vì người tự tới triều đình mà liền dừng tay? Điện hạ lần này đi, chỉ sợ không những không thể khuyên được Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý, mà còn muốn chui đầu vô lưới!”.
Chu Lệ làm sao không biết chuyến đi này dữ nhiều lành ít, nhưng tự đánh giá hồi lâu, hắn cũng chỉ có một cái biện pháp này là có thể thực hiện, không cho hoàng đế thấy rõ ràng mình cũng không có ý phản, thanh đao này của Hoàng Thượng sớm muộn gì cũng sẽ hạ xuống, trong thiên hạ đâu cũng là vương thổ, tránh ở Bắc Bình có thể tránh qua một đao kia sao? Muốn nói nguy hiểm, tại Bắc Bình hay tại Nam Kinh có gì khác nhau chứ?

Về phần tạo phản, hắn khi rảnh rỗi có nghĩ qua, chỉ là ý nghĩ này vừa nổi lên trong lòng, lập tức đã bị hắn bỏ qua.
Không có một điểm khả năng thành công, vào triều Hán thất vương hợp binh mã bảy nước, triều đình bình loạn cũng bất quá chỉ dùng nửa năm, hắn chỉ là một thân vương trần trụi, lấy cái gì tạo phản? Cứ nói đùa, nếu như vậy mà hắn cũng có thể thành công, quả thực cũng không có thiên lý. Cùng với kéo cờ tạo phản nhận lấy tội danh phản nghịch lại bị tru sát cả nhà, không bằng dùng thành ý cùng thân tình đả động Hoàng Thượng, cũng có thể cầu được một đường sinh cơ.
Cho nên Chu Lệ nói với Đạo Diễn: “Đại sư quá lo lắng, Chu Lệ cũng đã cẩn thận suy xét qua. Ta là trưởng bối tôn thất, trong các thúc phụ Hoàng Thượng, giờ đây ta bối phận lớn nhất, Hoàng Thượng xưa nay nhân hiếu, tuy kiêng kỵ chư vương nắm giữ binh quyền, nhưng hiện tại ta đã giao binh quyền, nếu không có tiểu nhân giật giây, Hoàng Thượng cũng không trở thành từng bước tiến sát, Còn nữa, ta giữ đất thủ biên, lập nhiều chiến công, không có công lao cũng có khổ lao, cái này cũng không có tội gì, Hoàng Thượng sao có thể đem ta mà bắt lấy? Triều đình, cũng phải nói tới thể diện?
Còn nữ, Chu Lệ ta cùng Hiểu Khang hoàng đế (Thái tử Chu Tiêu của tiên hoàng) xưa nay thân cận, vương phi ta cùng hoàng tẩu Lã thị (mẹ đẻ của Chu Duẫn Văn, hiện tôn là Hoàng thái hậu) trước kia đi lại cũng rất mật thiết, hoàng tẩu hiện tại là Hoàng thái hậu, có lẽ nàng cũng sẽ không ngồi nhìn tiểu thúc tử ta cùng ba chất nhi của nàng oan uổng chịu tội, Hoàng Thượng nhân hiếu, nếu như Thái hậu nói câu nào…
Chu Lệ còn chưa nói xong, Đạo Diễn cũng không chút nào khách khí ngắt lời hắn, nghiêm nghị nói: “Điện hạ sai rồi, mười phần sai rồi! Nếu như Hoàng Thượng chịu dừng tay, hắn đã sớm dừng tay. Hắn muốn tước phiên, chư vương giờ đây đã giao binh quyền, hắn vì sao còn muốn gây hấn giáng tội chư vương, làm gì cần phải tước tước hạ ngục? Điện hạ cho rằng dẫn theo con nhập kinh, hướng tới Hoàng thượng bày ra chân thành, tận trung, có thể khiến cho Hoàng Thượng hồi tâm chuyển ý sao?
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.