Cẩm Y Dạ Hành

Chương 248:Trước tượng chỉ đường


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 248:Trước tượng chỉ đường

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: Ram 76 — 4vn.eu
Chu vương thức dậy rất sớm, giờ phút này đang ở dưới bóng tùng luyện kiếm.
Chu vương năm nay ba mươi tám tuổi, là một Vương gia chính trực, đang độ tuổi xuân, lại có thể thủy chung bảo trì ngủ sớm dậy sớm, thói quen sáng sớm luyện kiếm, trong đó tuy không thiếu công của Mã hoàng hậu dạy dỗ giáo dục hắn nghiêm khắc từ nhỏ, nhưng vẫn thấy được người này là cực kỳ tự nghiêm khắc với bản thân.
“Vương gia, Vương gia, cái Bạch Khuất Thái này, lão hủ đã nghĩ ra biện pháp trừ bỏ độc tính”.
Một lão đầu râu bạc kích động chạy tới, Chu vương vội thu kiếm, nghênh đón nói: “Ổ, Từ lão đã nghĩ ra biện pháp?”.
Từ lang trang không khỏi vui mừng nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vương gia, lão hủ thử dùng Tế Thổ đun cùng Bạch Khuất Thái ngâm trong nước sôi tiến hành tẩy rửa, cuối cùng lại dùng nước trong rửa sạch, phát giác độc tính trong đó quả nhiên đã bị lọc đi, vị cay đắng cũng không còn, có thể yên tâm dùng để ăn, không cần lo lắng sinh ra hậu quả gì”.
Chu vương mừng rờ, trả lại kiểm vào vỏ, đi đến nơi hắn thí nghiệm, đây là một miếu thờ, Chu vương tín ngường phật giáo, ở trong vương phủ xây tòa miếu, trong có năm trăm La Hán, tứ đại Bồ Tát tượng đắp, Như Lai phật tổ, phía sau viện xá vốn là từ đường bên trong là chỗ ở của vài đạo nhân lo việc hương khói, hắn muốn nghiên cứu thảo mộc, liền đem những người này an bài ở phía sau chùa miếu, thanh tình.
Chu vương vừa đi vừa hỏi: “Nhưng đã thử qua chưa, xác định không còn nghi ngờ?”.
Lão đầu khẳng định nói: “Đó là tất nhiên, nếu không tuyệt đối nắm chắc, lão hủ không dám bẩm cùng Vương gia”.
Biện pháp Từ lang trang này sử dụng, thật ra chính là phương pháp hấp thụ phân ly của thực vật học cận đại, chỉ là lúc ấy còn chưa trở thành một ngành học hệ thống, Từ lang trung chỉ dựa vào kinh nghiệm, ngẫu nhiên nghĩ ra cách này, tiến hành thí nghiệm, quả nhiên thành công.
Chu vương cười ha ha nói: “Thật tốt, thật tốt, Bạch Khuất Thái này đầy khắp núi đồi, thời gian sinh trưởng cũng dài, hôm nay có biện pháp giải quyết, một khi phát sinh thiên tai, làm được thực vật cứu cấp cho đỡ đói, mau mau ghi vào Bản Thảo”.
Từ lão đầu khen ngợi nói: “Vương gia biên soạn Bản Thảo này, không chỉ ban ơn cho vạn dân, hơn nữa còn ban ơn cho muôn đòi. Công đức vô lượng, công đức vô lượng”.
Chu vương vui sướng dị thường, lấy tính cách hắn mà nói, từ nhỏ có yêu thích y thuật, cộng thêm nguyên nhân tín ngường phật giáo mà có ý niệm phổ độ chúng sinh trong đầu, tất nhiên cũng hy vọng thông qua chuyện này để làm được việc thiện lưu danh hậu thế.
Chu vương đi theo Từ lão đầu nhân đến chùa miếu ít người biết, chính miệng nếm rau dại đã qua chưng cất tẩy trừ không còn vị cay đắng, lại nghe mấy người khác nói cảm giác sau khi ăn, phi thường vui vẻ đáp ứng, tháng này thưởng thêm cho mỗi người năm xâu tiền.
Hắn đang kích động nói, đột nhiên một tên nô tài chạy vào, bẩm báo nói: “Vương gia, thuộc hạ của Tào Quốc Công, Bách hộ Dương Húc cầu kiến”.

“Hả?”.
Chu vương hơi kinh ngạc, không biết Lý Cảnh Long ngay lúc sáng sớm đã phái người tới làm gì, vội vàng buông cỏ dại đi ra, vừa đi đến phật đường có năm trăm La Hán, đã thấy Hạ Tầm đang chắp hai tay, ở trong nội phật đường từ từ thưởng thức một pho tượng La Hán, lúc này trong vương phủ, tất cả quan lại, cung nữ, nô tài đã lục tục nghe được tin tức, kinh hoảng chạy tới muốn bẩm báo với Chu vương, thấy Dương Húc nhanh chân đến trước, liền dừng lại ở phía xa, không dám tiến tới.
Chu vương vừa thấy Hạ Tầm, lập tức có ấn tượng, bởi vì hôm qua mở tiệc chiêu đãi Tào Quốc Công, người này từng đối ẩm cùng, từ đầu đến cuối, người này không nói qua một câu, cho nên Chu vương khắc sâu ấn tượng về hắn, Chu vương dừng chân lại nói: “Ổ, ta nhớ rõ ngươi, thế nào, chẳng phải Cửu Giang nhổ trại đi hướng bắc rồi sao?”.
Chu vương cảm thấy hơi hơi khó chịu, Lý Cảnh Long là thế hệ con cháu, hậu bối của hắn, tước vị cũng không cao so với hắn, hôm qua hắn.
Thịnh tình khoản đãi, hôm nay Lý Cảnh Long nếu tiếp tục tiến về bắc, phải vào thành nói với hắn một tiếng, đẳng này lại sai một Bách hộ đến nói, hơi có phần không hợp lễ nghi.
Hạ Tầm trầm giọng nói: “Vương gia sai rồi, Tào Quốc Công không tiến lên phía bắc, giờ phút này, đang ở bên ngoài vương phủ”.
Chu vương ngạc nhiên, mờ mịt hỏi: “Đang ở bên ngoài vương phủ… Đây là ý tứ gì?”.
Hạ Tầm chậm rãi rút một phong chiếu chỉ trong tay áo ra, cao giọng nói: “Chu vương điện hạ, tiếp chỉ”.
Chu vương kinh hãi, mơ hồ ý thức được sự tình sắp phát sinh, giờ phút này cũng không dám lên tiếng hỏi nguyên do, vội vàng phủi phủi áo bào, quỳ xuống tiếp chỉ.
***
“Tra ra Chu vương có ý định mưu phản? Có ý định mưu phản!”.
Chu vương sau khi nghe xong thánh chỉ vừa sợ vừa giận, đứng bật lên khỏi mặt đất, râu tóc dựng đứng, vô cùng tức giận, người thành thật lúc giận càng đáng sợ, bộ dáng tức đến sùi bọt mép thật sự rất dọa người.
“Đây là do người nào gièm pha! Hoàng thượng có chứng cớ gì về việc cô phạm tội!”.
Chu vương giận không kìm chế được nói: “Ta chính là hoàng thúc, một phiên vương của quốc gia, khinh suất như thế, liền muốn định tội ta sao?”.
Hạ Tầm chắp hai tay tay áo, như nước chảy mây trôi nói: “Điện hạ, trước tiếp chỉ đã, Tào Quốc Công lần này đúng là theo ý chỉ Thánh Thượng, mời điện hạ về kinh, nếu kháng chỉ, đại quân ngoài cửa sẽ tiến vào, khi đó, sẽ không tốt chút nào. Không dối gạt điện hạ, ba đội binh mã hộ vệ của điện hạ, đã bị giải trừ võ trang, có người trông giữ, Khai Phong Đô Chỉ Huy Sứ ti, cũng đã tiếp nhận thánh chỉ, hiệp trợ làm việc”.
Chu vương lùi lại hai bước, rốt cuộc nói không ra lời.
Hắn là một Vương gia, tuy bình thường say mê nghiên cứu y thuật, nhưng không phải dạng dốt đặc cán mai với chính trị, nếu như Hoàng Thượng nghe người khác tấu hắn muốn tạo phản, hạ chiếu muốn hắn vào kinh chất vấn, còn có được đường sống để quay về. Hôm nay ba đội binh mã hộ vệ giải trừ võ trang, Khai Phong Đô Chỉ Huy Sứ tư đã nhận được thánh chỉ, trọng binh của Tào Quốc Công Lý Cảnh Long vây quanh vương phủ, cái này không phải là hỏi tội, mà chính là không cần phân trần, đã định tội hắn rồi.

Chu vương chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm nói: “Tại sao Hoàng Thượng có ý định xử phạt cô vương?”.
Hạ Tầm lắc lắc đầu nói: “Hạ quan chức vị thấp kém, không dám phỏng đoán thánh ý. Nhưng mà.
Hắn nhìn chằm chằm Chu vương, ý vị thâm trường nói: “Lúc này đây, không chỉ Vương gia phải vào kinh, mà tất cả mọi người trong Chu vương phủ, tất cả đều bị bắt vào kinh”.
Chu vương nghe xong trong lòng lập tức dấy lên một mảnh bi thương, tất cả mọi người đều bị bắt vào kinh hỏi tội, đây là muốn tuyệt mạch của Chu vương.
Năm đó đường huynh Tình Giang vương Chu Văn Chính có ý đồ mưu phản, bị phụ hoàng giam cầm, lại không bắt tội người nhà, đem Vương tước phong cho đường huynh ban cho con trai Chu Thủ Khiêm, chứng cứ mưu phản lần đó là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, mình là thân thúc thúc của đương kim hoàng thượng, cũng bởi vì một tội danh giả dối hư ảo, cả nhà sắp bị bắt vào kinh, tuyệt tự Chu vương, chất nhi này thật ác độc, đây là Hoàng Thượng muốn tước phiên vương.
Chu vương buồn giận lẫn lộn, keng một tiếng rút bảo kiếm ra, ánh mắt Hạ Tầm lăng lệ hỏi: “Vương gia không tiếp thánh chỉ, rút kiếm làm gì?”.
Chu vương bi thương cười nói: “Ha ha, không phải ngươi nói ta muốn làm phản sao? Đây chính là muốn thỏa mãn ý gian nhân, xác thực tội danh của ta? Hoàng Thượng lo lắng phải không, thần để Hoàng Thượng yên tâm là được!”.
Chu vương nói xong, liền đem bảo kiểm đặt lên cổ mình.
Hạ Tầm xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn vào một pho tượng La Hán phía trên, đi đến gần, nói như phật giáng phàm: “Khuyên quân lạc quan đừng than thờ, nhân sinh từ xưa nhiều gian khó. Khổ tận cam lai cũng sẽ có ngày, công thành danh toại cẩm y còn. Điện hạ tin phật, cho rằng câu kệ ngữ này của tôn giả ý là như thế nào?”.
Chu vương buồn giận lẫn lộn, vốn muốn giao lại vài câu di ngôn cho Hoàng thượng, sau đó tự vẫn, nghe hắn đột nhiên đọc lên câu phật kệ này, trong lòng không khỏi rung động, bắt đầu sinh hy vọng, hắn ám chỉ cái gì? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn trị tội ta?
Chu vương ngừng kiểm, nhìn Hạ Tầm không chớp mắt hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”.
Ánh mắt Hạ Tầm nhìn chằm chằm đám tiểu nội thị sau lưng Chu vương, Chu vương khoát tay, đuổi hết đám nội thị kia đi.
Hạ Tầm nói: “Vương gia tinh thông phật hiệu, nhưng không biết đã nghe qua một chuyện xưa?”.
Chu vương nhịn không được hỏi: “Chuyện xưa gì?”.
Hạ Tầm nói: “Trong miếu có một quả chuông lớn đúc bằng đồng, một pho tượng phật, mỗi ngày chuông lớn đều đánh vài cái, phát ra tiếng gào thét. Mà đại phật mỗi ngày đều ngồi ở chỗ kia, tiếp nhận ngàn ngàn vạn vạn người quỳ bái. Chuông lớn rất bất mãn nói: “Ta và ngươi đều đúc bằng đồng, nhưng ngươi cao cao tại thượng, ngươi mỗi ngày đều có người quỳ bái, tặng hoa cúng trái cây, thắp hương dâng trà. Nhưng mỗi khi có người bái ngươi, ta đều bị đánh, chuyện này quá không công bằng!”.
Đại Phật nói: “Ngươi không cần hâm mộ ta, ngươi cũng đã biết, lúc trước ta bị công tượng chế tạo, một gậy rồi lại một gậy đánh, từng đao từng đao chém xuống tạo hình, trải qua núi đao biển lửa đau đớn, ngày đêm nhẫn nại đao chùy như mưa rơi xuống… Thiên chuy bách luyện mới đúc thành tai mắt mũi và thân Phật. Ta cực khổ, ngươi chưa từng chịu được, ta đi qua khó khăn mới có thể chịu khổ hạnh, mới ngồi ở chỗ này, tiếp nhận người người cung kính và lễ bái! Mà ngươi, người khác chỉ nhẹ nhàng gõ vài cái ở trên người ngươi, đã không nhịn nổi!”.

Thần sắc Chu vương khẽ động, nhưng không lên tiếng, Hạ Tầm nói: “Chịu được gian khổ của việc tạo hình và búa đánh, đại phật mới biến thành đại phật, nỗi khổ bị đánh vài chùy vì cái gì mà không chịu nổi? Vương gia nghĩ như thể nào?”.
Chu vương cay đắng nói: “Phật nói: Tất cả pháp, thành tại nhẫn. Mà ta có thể chịu được thành chính quả sao?”.
Hạ Tầm nghiêng mắt nhìn phật tượng hỏi: “Điện hạ giờ đây đã rõ tâm ý Thánh Thượng?”.
Chu vương cười lạnh nói: “Không sai, hắn.
Hạ Tầm lập tức ngắt lời hắn: “Như vậy! Điện hạ nên hiểu rằng, sinh tử của điện hạ, liên quan đến Chu vương nhất mạch tồn tại, không phải Hoàng Thượng quyết định, cũng không phải điện hạ quyết định”.
Chu vương mờ mịt hỏi: “Vậy quyết định do ai?”.
Hạ Tầm không đáp, chỉ ngâm nga nói: “Trong Hàn Sơn tự, có một bộ tượng phật, Hàn Sơn hòa thượng nói: “Thế nhân mắng ta, lấn ta, nhục ta, cười ta, nhẹ ta, tiện ta, ghét ta, gạt ta, xử phạt như thế nào? ‘, Thập Đắc hòa thượng trả lời thế nào, Vương gia còn nhớ rõ không?”.
Ánh mắt Chu vương chớp lên đáp: “Thập Đắc đại sư nói: “Chỉ là nhẫn hắn, cho hắn, do hắn, tránh hắn, nhịn hắn, kính hắn, không cần phải để ý đến hắn. Qua vài năm, ngươi lại nhìn hắn”.
Hạ Tầm mỉm cười đứng dậy: “Qua vài năm, ngươi lại nhìn hắn. Điện hạ sao không nghe theo Thập Đắc đại sư dạy bảo?”.
“Ta… Thụ giáo”.
Chu vương đem bảo kiếm trên cổ chậm rãi bỏ xuống, hắn cũng không cho rằng nghe xong lời này thật có thể bách nhẫn thành Phật, nhưng hắn hiểu rõ hơn một chút, trước mắt, người này là cẩm Y vệ, lại theo ý chỉ Thánh Thượng làm việc, nếu như không có nguyên nhân đặc thù, hắn sẽ không, cũng không dám nói ra những lời ý vị thâm trường với mình, bên trong những lời này thâm ý sâu sắc, nhất định liên quan tới đại bí mật thời cuộc triều chính, bí mật này, nhất định liên quan đến đến tương lai của mình.
Người có hy vọng, sao lại cam tâm tìm chết?
Lý Cảnh Long dừng ngựa ngoài cửa, cực kỳ hy vọng Chu vương nổi giận chém Hạ Tầm thành thịt nát, những phượng tử long tôn này, cho dù là có hiền danh, vẫn là phượng tử long tôn, một khi tính tình bùng phát, một kẻ thất phu tuyệt đối không thể so sánh với họ.
Nếu như Chu vương chém Hạ Tầm, lại tập hợp thị vệ trong phủ phản kháng, hắn có thể dựa theo mật thụ ý chỉ của triều đình, tru sát tại chỗ, nhất cử lường tiện, cả công và tư, chẳng phải khoái trá sao?
Nhưng, đợi đã lâu, đột nhiên cửa mở rộng ra, thị vệ vương phủ đều hai.
Tay không, đứng trang nghiêm hai bên, Hạ Tầm bình tĩnh, từng bước một đi từ bên trong ra.
Lý Cảnh Long bỗng nhiên trợn tròn mắt, giật mình nhìn hắn, có chút không dám tin: “Hải tặc không giết được hắn, đến Vương gia cũng không chịu giết hắn, tiểu tử này, thật sự là mạng lớn”.
“Lý Cảnh Long, người cũng thật tiểu nhân!”.
Hạ Tầm chứng kiến bộ dáng trợn tròn mắt của Lý Cảnh Long, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ rất nhỏ: “Tào Quốc Công này dụng binh vận mưu còn có thể chú ý một chút, về sau sao lại thành đệ nhất phường giá áo tủi cơm của Đại Minh? Thật sự là kỳ quái, không biết trong này có công lao của ta hay không. Nếu có, ta nhất định sẽ không keo kiệt chút nào, giúp Lý Cửu Giang ngươi đạt thành tựu ‘Thiên cổ anh danh’!”.

Hiện tại sao, tha cho ngươi đắc ý nhất thời.
Có thể chịu mắng oan uổng, vẫn cười thanh đạm, đứng trước vinh nhục mà tâm không lo lắng, thiên hạ có thể có mấy người?
***
Một nhà già trẻ lớn bé của Chu vương phủ, đều bị áp giải vào kinh, vương tử và quận chúa nhỏ nhất trong đó, còn đang mặc tã lót, một vị Vương gia, đột nhiên rơi xuống kết cục như vậy, thê nhi già trẻ đều bị nhốt vào trong lồng giam, thật sự là thê thảm.
Thứ tử Chu vương Chu Hữu Nhiên tự nhiên cũng ở trong đó, hắn với phụ thân vẫn cực kỳ sợ hãi, sợ bị người nhà phát hiện chính hắn là người tố cáo cha mình mưu phản, vừa thấy mình cũng bị bắt, ngược lại còn yên tâm, một lòng mong ngóng đến kinh thành, luận tội đánh giá thành tích, đến lúc đó mình là đường huynh của Hoàng Thượng, liền hạ thánh chỉ, cho hắn kể thừa vương vị Chu vương.
Chu Duẫn Văn nghe nói một nhà Chu vương thuận lợi áp giải đến kinh, vô cùng mừng rờ, lập tức triệu tập Tề Thái, Hoàng Tử Trừng và Phương Hiếu Nhụ vào điện Văn Hoa nghị sự. Chu Duẫn Văn vui vẻ nói: “Ba vị tiên sinh, Chu phiên đã thúc thủ chịu trói, kế sách tước phiên vương hoàn thành tốt đẹp, đây đều là công lao của chư vị tiên sinh lo nghĩ vì trẫm”.
Ba người vội vàng nói tạ ơn, Chu Duẫn Văn hào hứng bừng bừng nói: “Ba vị tiên sinh không cần phải quá khiêm tốn, phần công lao này, trẫm ghi ở trong lòng. Hôm nay Chu phiên đã bị áp giải vào kinh, ba vị tiên sinh cho rằng, trẫm nên xử lý chu phiên như thể nào, sau đó, nên làm cái gì nữa?”.
Lần này bắt Chu vương, là do Hoàng Tử Trừng hiến kế, Lý Cảnh Long có công, thuận lợi bắt Chu vương là do hắn tiến cử, là người xuất lực lớn nhất, bởi vậy hắn nói trước: “Mưu nghịch là tội lớn, theo lý nên xử tử cả nhà. Nhưng, Hoàng Thượng lấy nhân hiếu trị thiên hạ, Chu vương dù sao cũng là thúc phụ của Hoàng Thượng, thần cho rằng, nên khai ân, bỏ tước vị Chu vương biến thành thường dân, đày đi biên hoang, như thể là đã đủ trừng phạt, lại thể hiện tấm lòng nhân hậu của bệ hạ”.
Thật ra hắn cũng biết, Chu vương mưu phản, chỉ là do cẩm Y vệ cố tình gán ghép tội danh, Chu vương ở trong chư vương thanh danh rất tốt, nếu như ban một tấm lụa trắng cho Chu vương được chết, những phiên vương khác không phản cũng muốn phản, tuy nói quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nhưng thật sự rơi xuống đầu mình, có mấy người chịu làm chuyện như vậy?
Chu Duẫn Văn vuốt cằm nói: “Tiên sinh nói rất đúng, cứ như vậy, sẽ phế Chu vương thành thứ dân, đầy đi Vân Nam”.
Hoàng Tử Trừng nói: “Tây Bình hầu Mộc Xuân vừa mới chết bệnh, giờ đây do Tả phó tướng Hà Phúc thay mặt điều quân khiển tướng. Mộc Xuân không có con, đệ đệ hắn là Mộc Thịnh thừa kế tước vị phong hầu. Hoàng Thượng nên hạ chiếu cho Mộc Thịnh thừa kế hầu tước, sai hắn và Phúc Nghiêm gia trông giữ Chu Vương”.
Tề Thái cảm thấy có chút không ổn, chen miệng nói: “Hoàng Thượng, Chu phiên nhất mạch chẳng lẽ do chuyện này lại đoạn tuyệt sao? Chu Hữu Nhiên chủ động cáo trạng Chu vương là có công, người này.
Chu Duẫn Văn nhướng mày, chán ghét nói: “Với loại con cáo cha, ngỗ nghịch bất hiếu! Người bất hiếu bất nghĩa như thể, sẽ là một trang tiết nghĩa sĩ sao? Cho đi sung quân!”.
Hoàng Tử Trừng cười nói: “Thượng Lễ huynh ngu hủ, không nói đến chuyện Chu Hữu Nhiên hèn hạ vô sỉ, ý muốn của Hoàng Thượng, chính là tước bỏ phiên vương, nếu như cấp cho Chu Hữu Nhiên thành tích và phong thưởng, phải phong thưởng như thế nào? Phong hắn là Chu vương sao, chẳng phải là vừa tước quyền chư phiên lại trả lại, đến khi nào mói thành công?”.
Tề Thái nghe xong, cúi đầu không nói gì nữa.
Phương Hiểu Nhụ nói: “Hoàng Thượng, tước bỏ Chu phiên cũng không phải mục đích chúng ta, mục đích cuối cùng của chúng ta, là loại bỏ tất cả phiên vương có khả năng tương trợ Yến vương, tiện đà diệt trừ Yến phiên, Yến phiên đã trừ, chư phiên còn lại đều không đáng sợ, đến lúc đó, chúng ta có thể tra cứu sai lầm của chư phiên, từ từ tước vị, cách chức làm thứ dân, từ đó triều đình có thể vững như bàn thạch”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.