Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 22: Bành đại cô nương rất không thoải mái
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc — 4vn.eu
Biên: conem_bendoianh
Hạ Tầm thi lễ nói: “Thì ra là Bành gia đệ tử Ngũ Hổ Đoạn Đao môn. kính đã lâu, kính đã lâu!”
“Kính đã lâu là bao lâu?”
“À… sáu bảy trăm năm. có tính lâu không…
Bành Tử Kỳ tức giận nghiêng đầu đi. nói với Phùng Tây Huy: “Ba tháng?”
Phùng Kiểm Giáo nụ cười chân thành nói: “Ba tháng!”
“Được!”
Bành Tử Kỳ gật gật đầu, xoay người đi đến một bên, đại mã kim đao hướng lên trên mặt ghế ngồi xuống, nhắm mắt không nói.
Hạ Tầm kinh ngạc hỏi: “Cái gì ba tháng?”.
Phùng Kiểm Giáo mỉm cười nói: “Từ hôm nay trớ đi, Bành công tử chính là thiếp thân thị vệ của ngươi trong ba tháng, đương nhiên, nếu như sớm bắt được hung thủ, Bành công tử sẻ sớm rời đi. Thôi Quan đại nhân vì an toàn của công từ mà rất phí tâm tư. À, ta còn có mấy lời giao phó với công tử, có thể cùng công tử vào thư phòng một chuyến”.
“Ổ, mời. mời qua bên này” Hạ Tầm có chút ngẩn ngơ, vội vàng đưa tay mời khách, đem Phùng Tây Huy dẫn vào thư phòng nhỏ bên cạnh.
Bàn gỗ lim tơ vàng cùng ghế dựa, trên bàn bày biện văn phòng tứ bảo, trên vách treo bảo đồ hoa lan. trong thư phòng đầy vẻ thanh tỉnh lịch sự tao nhả. Tiếu Địch nhu thuận đem trà lên, dùng là đồ sứ nguyên thanh hoa trấn Cảnh Đức chế tốt nhất, sau đó lại lặng lẻ lui ra ngoài, thay bọn họ đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng vừa đóng. Hạ Tầm lập tức rời Chủ vị, ngồi vào đối diện Phùng Tây Huy, kính cẩn nói: “Đại nhân có gì phân phó”.
Phùng Tây Huy sắc mặt nghiêm tóc lên. hơi nghiêng người hỏi: “Lễ vật chuẩn bị cho Tề vương hạ ứng thõa đáng chưa?”
Hạ Tầm không ngờ hắn hỏi là vấn đề này, trong lòng một hồi thoải mái đáp: “Còn chưa có, ta có ý định ngày mai sẽ đi phường thị dạo một vòng, tìm vài món hợp thọ lễ”.
Phùng Tây Huy không tin tưởng lắm tầm mắt của hắn. nhưng cùng không đưa ra được đề nghị gì tốt hơn, nhân tiện nói: “ừm, những chuyện này ngươi có thể hỏi Tiếu Quản sự, hoặc là dứt khoát đưa hắn đi làm, hắn là Quản sự đại hộ đi ra, phương diện này nhân lực không kém”.
Hạ Tầm gật gật đầu. Phùng Tây Huy lại nói: “Tài chính tu kiến Tề vương phủ, hai phần ba do Hộ bộ cấp phát, nhưng năm nay Hộ bộ quay vòng có chút khó khăn, khoản tiền này tạm thời phải tạm ngừng. Tề vương rất nhanh sẻ nghe được tin tức này, với bản tính của Tề vương, tuyệt không chịu cứ thế mà im lặng xuống để cho thiên hạ cười cợt, hắn muốn kiếm tiền, rất có thể sẻ đổ lên trên đầu ngươi”.
Hạ Tầm đồi sắc nói: “Xây Vương phủ hao tốn của cải cực lớn. ta… nên ứng đối như thế nào?”
Phùng Tây Huy mỉm cười nói: “Chỗ này của ta có ba biện pháp, nếu làm tốt cùng có thế làm cho Tề vương nhanh chóng tích lủy tài lực khổng lồ, ngươi cùng có thể nương theo cái này mà tiến một bước, trở thành cánh tay tâm phúc của Tề vương, đối với chúng ta điều tra rất là có lợi”.
Hạ Tâm vội hỏi: “Đại nhân mời nói”. A
Phùng Tây Huy nói: “Biện pháp thứ nhất là? Triều đình cho phép Tề vương chọn nơi xây dựng lại vương phủ, nhưng không có xác định phạm vi cụ thể, đây là chỗ có thể lợi dụng, ngươi có thể hiến kế cho Tề vương, bảo Tề vương mở rộng vương phủ, như vậy mà nói, chung quanh sè có mấy trăm hộ dân phải bị dời kliòi nơi ban đầu. mà vị trí của vương phủ vốn đã lựa chọn tại nơi phú thân hào cổ của Thanh châu tụ tập, mỗi một tòa phủ đệ đều xảo tận tâm tư, ti mỉ bố trí, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết cùng tài phú. tuyệt đối sẻ không có người nguyện ý rời đi. Vậy làm sao bây giờ? Phá tài để tiêu tai, dân chúng ở trong phạm vi đó có thể dùng tiền đem phủ đệ của mình chuộc lại”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Một chiêu này quá thiếu đạo đức, Tề vương lúc này tại Thanh châu có thể tính là thối đến tận nhà, thân sỉ dân chúng mặc dù không dám nói rõ, sau lưng cùng muốn đâm nát cột sống của hắn”.
Phùng Tây Huy lại nói: “Kế thứ hai, chính là xin Vương gia lợi dụng đặc quyền vương phủ. buôn bán các loại vật tư như da trâu, gân thú. gang thép… nhửng vật phẩm này là vật tư quan trọng đã bị triều đình hạn chế, người bình thường không được cho phép, không dám vi phạm lệnh cấm kinh doanh những vật này, cho nên lợi nhuận của nó rất lớn. Nếu như Tề vương đưa cờ hiệu của hắn buôn bán những hàng hóa này, dọc theo đường quan tạp tuần kiểm ai dám kiểm tra thực hư bên trong chứa là những hàng hóa gì? Đương nhiên, nếu như quá nhiều hàng hóa ra vào Thanh châu cùng không quá thuận tiện, có thể cho Vương gia lấy cớ địa phương không yên tỉnh, dùng ba đội binh mà hộ vệ tiếp quản phòng thủ thành phố, dùng lợi tức thông hành, làm được cái này tất là tài nguyên cuồn cuộn”.
Hắn mỉm cười, giật giây nói: “Đương nhiên, ngươi cùng có thể theo cái thuyền lớn này của Tề vương, vì mình mưu chút ít ích lợi”.
Hạ Tầm âm thầm giật mình: “Những vật tư này sỡ dỉ bị triều đình quản chế, là vì những vật này không phải là vật tư dân dụng, mà cùng là vật tư quân dụng quan trọng, chúng nó bất cứ lúc nào cùng có thể chuyến hóa làm khải giáp, cung nỏ cùng binh khí. Phùng Tây Huy làm như vậy..
Phùng Tây Huy không để cho hắn nghỉ nhiều, lại nói: “Còn điều thứ ba, chính là lấy quặng. Quặng vàng bạc đều là món lợi kếch sù, nhưng dân không dám làm, nếu như Tề vương chịu xuất đầu, không cần hắn ra một đồng tiền, tất có thân hào cự cố nguyện ý hợp tác, Vương gia ngồi ăn cổ phần danh nghỉa, có thể kiếm được đầy bồn đầy bát. Ba kế này không chỉ có thể giải quyết việc xây Tề vương Vương phủ, còn có thể cuồn cuộn không ngừng vì Tề vương cung cấp tài lực.
Đương nhiên, vì giữ bí mật. cùng vì an toàn, lấy quặng cần phải xem nhân thù, ba đội nhân mả hộ vệ Tề vương muốn rời Thanh châu, đó là rất khó khăn, đến lúc đó ngươi còn có thể lựa thời cơ khuyên Tề vương chiêu mộ ít nhân thủ, thành lập một chi võ trang hộ quang..
Phùng Tống kỳ cười một cách quỷ quyệt, không cần nói nữa cùng có thể rõ ràng.
Lấy quặng? Sơn Đông từ thời kì Chiến quốc đã có nghiệp luyện kim, thời Tống Triều đặc biệt phồn vinh, bắc tới Giao Đông, nam đến Nghi Mông, quan đan hỏa hợp, hàng năm lượng vàng luyện ra tối thịnh đạt tới sáu vạn lượng hoàng kim. Mà Thanh châu đúng là khu vực chứa các loại khoáng sản vàng bạc đồng thiết rất phong phú, Chỉ có điều đối với quặng vàng bạc, tại Minh triều quản chế nghiêm khắc, không cho phép dân doanh thu mua. mà hiện tại Phùng Tây Huy lại bày kế này..
Hạ Tầm do dự một chút rồi nói: “Đại nhân, theo biện pháp như lời ngài nói. hoặc là sẽ kích khởi kêu ca, hoặc là có ý vi phạm quốc pháp, Tề vương gia chịu nghe theo sao? Vương gia nếu giận dữ, tiểu nhân lo lắng..
Phùng Tây Huy cười an ủi: “Không cần phải lo lắng, nếu như không biết bản tính làm người của Tề vương, ta làm sao mà bảo ngươi dùng kế này dâng lên, ngươi cứ làm theo là được”.
Hạ Tầm lại nói: “Đại nhân, chúng ta là phụng chi điều tra mưu phản phản nghịch, nếu đem những phương pháp này dâng lên, một khi triều đình truy cứu tới…”
Phùng Tây Huy ánh mắt lóe lên. tiếp đó chuyển thành vui vẻ nói: “Ha ha. thì ra ngươi là lo lắng cái này, trách ta cùng không nói tinh tường. Biện pháp thứ nhất này, thật là sẻ kích khởi kêu ca, nhưng mà nếu không làm như vậy, những phản tặc kia làm sao sẽ xem ngươi coi như bạn đường, từ đó kéo ngươi nhập bọn? Đây chỉ là một thủ đoạn.về phần biện pháp thứ hai, thứ ba, ngươi cùng không cần lo lắng, triều đình giờ đây không cách nào cấp phí tổn xây dựng vương phủ, để cho Tề vương gia tự mình kiếm, cái đó cùng kinh doanh mỏ vàng, gang thép, thú gân da trâu, sau đó lợi nhuận thuế phú nộp lên trên triều đình, triều đình lại trích cấp cho Tề vương xây phủ có cái gì khác nhau? Chỉ có điều giảm đi một đạo thủ tục mà thôi, những điều này là do Hoàng Thượng đồng ý. So với điều tra tội mưu phản, những chuyện này thì có là gì.
Chúng ta là đang chế tạo cơ hội. khiến cho phản đảng tự mình bạo lộ ra thôi, nhưng cái này cùng là vì để cho ngươi được những kẻ này chú ý, bọn họ cảm thấy ngươi có thể lợi dụng, mới có thể lôi kéo ngươi nhập bọn. như thế chúng ta mới có thế thăm dò chi tiết của chúng, triều đình mới bố trí một ván lớn, tình hình kỹ càng ngươi không cần phải hiếu rõ”.vâng”.
Phùng Tây Huy hớp một hớp trà, lại tĩ mỉ nói đến những vấn đề mà Tề vương có khả năng hỏi đến cùng cách trả lời thuyết phục dặn dò một phen, rồi hỏi: “Đều nhớ kỹ chứ?”
Hạ Tầm gật đầu nói: “Vâng, tiểu nhân đã nhớ kỹ”.
Phùng Tây Huy nâng chén nhấp một ngụm trà, động thân dậy, khẽ mỉm cười nói: “Tốt. ta đi về trước, hôm sau chính là đại thọ của Tề vương, ngươi phải sớm chuẩn bị sẵn sàng”.
Hai người một lần nữa trở lại phòng khách, vị Bành công tử kia vẫn đang bảo trì tư thế ngồi vừa rồi, một chút cùng không có biến hóa, Tiêu Địch đang ở bên cạnh hắn băn khoăn, hiếu kỳ địa dò xét người cùng đao.
Hạ Tầm tiễn Phùng Kiếm Giáo xong, trở lại phòng khách, nhìn xem vị Bành công tử tuấn tú những có ý vẻ không thích nói chuyện kia, tạm thời buông đầy bụng tâm sự, đối với hắn cười nói: “Làm phiền công tử, hôm nay lần đầu gặp mặt. ta gọi dưới bếp chuẫn bị tiệc rượu, chúng ta nâng cốc nói chuyện, để ta tận tình địa chủ có được không?”
Bành Tử Kỳ đứng lên, trong ngực ôm đao, hai cái chân thon dài cất bước, thẳng đi đến một bên. đem cái cằm giương lên, nhìn như trong đại sảnh cùng không tồn tại bầu trời, nhàn nhạt nói: “Ta chĩ phụ trách trong vòng ba tháng không để cho ngươi bị người giết, thời gian hết, đường ai nấy đi, Bành Tử Kỳ ta cùng Dương Văn Hiên ngươi không có gì liên quan, trước kia không có, sau này cùng sẽ không có, cho nên ngươi không cần cùng ta lôi kéo lại gần!”
Hạ Tầm nhìn hắn cao cao ngẩng đầu lên. ánh mắt lại nhìn qua trên cái gáy ưu nhã như thiên nga, cổ của hắn trắng nõn. cổ họng trơn nhẵn không hề nổi lên, Hạ Tầm ánh mắt có chút lóe lên, tiếp đó liền mỉm cười đứng đậy: “Công tử bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm như vậy, tựa như là đối với ta có thành kiến gì? Lại nói tới, tại hạ cùng với công tử vẫn lần đầu gặp mặt. hẳn là không có đắc tội qua công tử, công tử có ý vẻ khó chịu như vậy, chẳng lẽ là bởi vì… mấy ngày nay có điễm không thoải mái?”
Vị Bành công tử này hiển nhiên không có nghe hiểu ác ý của Hạ Tầm. hắn vẫn dùng thái độ rất kiêu ngạo ngẩng lên 45 độ, dùng giọng điệu chán ghét không chút nào khách khí nói: “Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta đã rất không thoải mái”.
“Chẳng lẽ ta là mẹ kế của ngươi sao?” Hạ Tầm ở trong cố họng lẫm bẩm một câu.
***
Chỗ mà Dương Văn Hiên hằng ngày ngủ, từ khi Hạ Tầm đến đây là lần đầu vào ở. Đêm đó trở về, xuất phát từ lo lắng an toàn, Trương Thập Tam an bài hắn ở tại phòng khác một thời gian, sau đó Trương Thập Tam “gặp chuyện bỏ mình”, Tiếu Quản sự khẩn trương không yên lòng, cùng đem hắn an bài tại nơi khác, hôm nay chủ nhân Dương gia hắn cuối cùng chính thức về tới gian phòng của mình.
Dương Đại thiếu gia gần đây yêu mến hưởng thụ chỗ ở cấm tú phồn hoa như thế nào tự nhiên không cần nói, gian phòng còn phần nội thất cùng ngoại thất, ngoại ứthất cùng nội thất dùng bình phong ngăn cách, ngoại thất là nơi Hạ Tầm rời giường hoạt động, ngẫu nhiên cũng có thể hội kiến khách quý riêng tư, nhưng mà giờ phút này cái ngoại thất này lại cải tạo thành một phòng ngủ khác, bên tường đặt một cái giường lớn, trải vải trải giường mới tinh.
Hạ Tầm cười mỉm nói: “Nơi này tạm thời sửa làm chỗ ngủ, không khỏi đơn sơ chút ít. đã ủy khuất Bành công tử rồi”.
Cách giường một trượng, Bành công tử đao đặt ở tại đầu gối, ngồi ngay ngắn trên đôn, eo lưng thẳng tấp, xem Hạ Tầm hắn như là không khí, vẫn không nói một lời.
Tiểu Địch hâm mộ chen miệng nói: “Bành gia ca ca, eo của người so với ta còn thon hơn. lại có thể sử dụng hung đao lớn như vậy, người vì sao không dùng kiếm? Người xem thanh kiếm trên tường kia, đó là của thiếu gia nhà ta, thiếu gia nhà ta khi mang kiếm, áo xanh trường kiếm, đặc biệt đẹp mắt”.
Bành Tử Kỳ nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng nhu hỏa xuống, trả lời: “Binh khí tác dụng là giết người, không phải dùng để xem. Kiếm là quân
Tử trong binh, mang theo nhẹ nhàng, thể hiện thần thái, cho nên người mang bội kiếm phần lớn là văn nhân thư sinh”.
Nàng lại liếc mắt nhìn Hạ Tầm, giọng hàm mĩa mai nói: “Nhưng mà các thư sinh mười ngón không dính tới nước, một lòng chi đọc sách thánh hiền, phần lớn là nam nhân tay trói gà không chặt, bội kiếm của bọn họ chỉ là học đòi phong nhã, lấy thể diện, hoặc là dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là để bài trí. cũng không có tác dụng. Đao chính là bá trong binh, hành tấu giang hồ, khí phách thứ nhất, chân chính muốn giết người, đao so kiếm sắc bén hơn nhiều, cho nên ta dùng đao”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, tiếp lời nói: “Tiểu Địch, thật ra quân tử trong binh, bá giả thần mà trong binh đều là lời nói mà thôi, Bành gia tổ truyền chính là đao pháp, muội bảo không dùng đao thì dùng cái gì?”
Bành Tử Kỳ có chút co người, tựa như một con báo có thể bất cứ lúc nào vọt lên, cặp mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ nguy hiễm hơi khép lại: “Ngươi cầm kiếm, ta tay không, trong vòng ba chiêu, bổn công tử sẽ đem ngươi quật ngã trên mặt đất, có muốn thử một chút hay không?”
Hạ Tầm lập tức giữ chặt tay Tiểu Địch, nụ cười chân thành nói: “Đi đi đi, đi đấm bóp chân cho thiếu gia” Từ khi được nếm công phu mát xa của Tiểu Địch, Hạ Tầm lại càng yêu mến đôi bàn tay nhỏ này.
Bành Tử Kỳ hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn. thầm mắng một tiếng: “Sắc quỷ!”
Hạ Tầm kê cao gối mà ngủ trên giường, nhắm hai mắt lại. tựa như mười phần thích ý hưởng thụ Tiểu Địch phục thị, trong đầu suy nghĩ lại đang cấp tốc suy nghĩ.
Tướng quân có dã tâm, làm thế nào duy trì quyền lực của mình?
Nuôi phi!
Vũ khí đại quốc làm thế nào bán cho bọn họ?
Chế tạo động loạn cục bộ.
Kinh phí bị cắt giảm quy mô lớn. cục tình báo trung ương làm thế nào tranh thủ càng nhiều kinh phí?
Chế tạo ra dư luận có tính uy hiếp tới quốc gia.
Tống hợp lại các phương diện tin tức mà hắn có được, kết hợp những kinh nghiệm cổ đại cùng hiện đại này, hắn đã ra được kết luận, bắt lấy mục đích chân chính của Cẩm y vệ: Bọn họ đang tự cứu.
Bọn họ vì bạo lực mà sinh, thiên hạ thái bình, sẽ không có đất dụng võ của bọn họ. Chu Nguyên Chương cho rằng thiên hạ đã thái bình, ngựa giả Nam Sơn, đao thương nhập kho, thanh khoái đao cẩm Y vệ này đã muốn gĩ sét. thế là Cẫm Y vệ phải chế tạo cùng một vụ án mưu phản, khiến cho hoàng đế một lần nữa cảm nhận được uy hiếp, cảm giác được tai mắt tay sai Cẩm y vệ này còn có chỗ trọng dụng, Chỉ có như thế, cấm Y vệ mới có cơ hội lại thấy ánh mặt trời.
Đây là đang đùa với lửa!
Hạ Tầm hiện tại muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền có tiền, muốn người có người, nằm tại chỗ này, còn có một tiếu hồ ly xinh đẹp đáng yêu ở một bên phục thị, hắn cùng không hứng thú cùng này đám Cẩm y vệ cùng đường này đi chơi lửa.
Tiểu hồ ly lên tiếng: “Há miệng!”
Hạ Tầm ngoan ngoãn đem miệng mở ra. hai ngón tay ngọc nhặt lấy một trái vải đưa tới trong miệng hắn, Hạ Tầm im lặng, tiếp tục suy nghĩ vấn đề. Tiêu Địch mút mút ngón tay tràn đầy nước ngọt, tiếp tục lột võ một trái vải, hai người tự làm việc của mình.
Kế hoạch diệt trừ Phùng Tây Huy phải lập tức đăng lên nhật báo, vốn Hạ Tầm còn muốn tìm kiếm cơ hội thõa đáng nhất động thủ lần nữa, nhưng mà hiện tại xem ra, đã không thế đợi nữa rồi, nếu không mình dưới sự bức hiếp của Phùng Tây Huy, phải đi hành động làm người dẫn đường đem Tề vương dẫn lên đoạn đầu đài. Một khi thân hãm vũng lầy, còn muốn bứt ra được thì khó như lên trời…
Ờ gian ngoài. Bành đại tiểu thư đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, chĩ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, một đôi tai phải nghe động tĩnh đùa giởn mập mờ ỡ phòng trong, cuối cùng cởi giày lên giường khoanh chân nhập định, vừa mới tâm bình khí hỏa một chút, thì trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm kèo kẹt giường lay động, Bành đại tiểu thư mặt ngọc ững hồng, thoáng cái ngồi dậy, đằng đằng sát khí…Hạ Tầm thi lễ nói: “Thì ra là Bành gia đệ tử Ngũ Hổ Đoạn Đao môn. kính đã lâu, kính đã lâu!”
“Kính đã lâu là bao lâu?”
“À… sáu bảy trăm năm. có tính lâu không…
Bành Tử Kỳ tức giận nghiêng đầu đi. nói với Phùng Tây Huy: “Ba tháng?”
Phùng Kiểm Giáo nụ cười chân thành nói: “Ba tháng!”
“Được!”
Bành Tử Kỳ gật gật đầu, xoay người đi đến một bên, đại mã kim đao hướng lên trên mặt ghế ngồi xuống, nhắm mắt không nói.
Hạ Tầm kinh ngạc hỏi: “Cái gì ba tháng?”.
Phùng Kiểm Giáo mỉm cười nói: “Từ hôm nay trớ đi, Bành công tử chính là thiếp thân thị vệ của ngươi trong ba tháng, đương nhiên, nếu như sớm bắt được hung thủ, Bành công tử sẻ sớm rời đi. Thôi Quan đại nhân vì an toàn của công từ mà rất phí tâm tư. À, ta còn có mấy lời giao phó với công tử, có thể cùng công tử vào thư phòng một chuyến”.
“Ổ, mời. mời qua bên này” Hạ Tầm có chút ngẩn ngơ, vội vàng đưa tay mời khách, đem Phùng Tây Huy dẫn vào thư phòng nhỏ bên cạnh.
Bàn gỗ lim tơ vàng cùng ghế dựa, trên bàn bày biện văn phòng tứ bảo, trên vách treo bảo đồ hoa lan. trong thư phòng đầy vẻ thanh tỉnh lịch sự tao nhả. Tiếu Địch nhu thuận đem trà lên, dùng là đồ sứ nguyên thanh hoa trấn Cảnh Đức chế tốt nhất, sau đó lại lặng lẻ lui ra ngoài, thay bọn họ đóng cửa phòng lại.
Cửa phòng vừa đóng. Hạ Tầm lập tức rời Chủ vị, ngồi vào đối diện Phùng Tây Huy, kính cẩn nói: “Đại nhân có gì phân phó”.
Phùng Tây Huy sắc mặt nghiêm tóc lên. hơi nghiêng người hỏi: “Lễ vật chuẩn bị cho Tề vương hạ ứng thõa đáng chưa?”
Hạ Tầm không ngờ hắn hỏi là vấn đề này, trong lòng một hồi thoải mái đáp: “Còn chưa có, ta có ý định ngày mai sẽ đi phường thị dạo một vòng, tìm vài món hợp thọ lễ”.
Phùng Tây Huy không tin tưởng lắm tầm mắt của hắn. nhưng cùng không đưa ra được đề nghị gì tốt hơn, nhân tiện nói: “ừm, những chuyện này ngươi có thể hỏi Tiếu Quản sự, hoặc là dứt khoát đưa hắn đi làm, hắn là Quản sự đại hộ đi ra, phương diện này nhân lực không kém”.
Hạ Tầm gật gật đầu. Phùng Tây Huy lại nói: “Tài chính tu kiến Tề vương phủ, hai phần ba do Hộ bộ cấp phát, nhưng năm nay Hộ bộ quay vòng có chút khó khăn, khoản tiền này tạm thời phải tạm ngừng. Tề vương rất nhanh sẻ nghe được tin tức này, với bản tính của Tề vương, tuyệt không chịu cứ thế mà im lặng xuống để cho thiên hạ cười cợt, hắn muốn kiếm tiền, rất có thể sẻ đổ lên trên đầu ngươi”.
Hạ Tầm đồi sắc nói: “Xây Vương phủ hao tốn của cải cực lớn. ta… nên ứng đối như thế nào?”
Phùng Tây Huy mỉm cười nói: “Chỗ này của ta có ba biện pháp, nếu làm tốt cùng có thế làm cho Tề vương nhanh chóng tích lủy tài lực khổng lồ, ngươi cùng có thể nương theo cái này mà tiến một bước, trở thành cánh tay tâm phúc của Tề vương, đối với chúng ta điều tra rất là có lợi”.
Hạ Tâm vội hỏi: “Đại nhân mời nói”. A
Phùng Tây Huy nói: “Biện pháp thứ nhất là? Triều đình cho phép Tề vương chọn nơi xây dựng lại vương phủ, nhưng không có xác định phạm vi cụ thể, đây là chỗ có thể lợi dụng, ngươi có thể hiến kế cho Tề vương, bảo Tề vương mở rộng vương phủ, như vậy mà nói, chung quanh sè có mấy trăm hộ dân phải bị dời kliòi nơi ban đầu. mà vị trí của vương phủ vốn đã lựa chọn tại nơi phú thân hào cổ của Thanh châu tụ tập, mỗi một tòa phủ đệ đều xảo tận tâm tư, ti mỉ bố trí, không biết hao phí bao nhiêu tâm huyết cùng tài phú. tuyệt đối sẻ không có người nguyện ý rời đi. Vậy làm sao bây giờ? Phá tài để tiêu tai, dân chúng ở trong phạm vi đó có thể dùng tiền đem phủ đệ của mình chuộc lại”.
Hạ Tầm thầm nghĩ: “Một chiêu này quá thiếu đạo đức, Tề vương lúc này tại Thanh châu có thể tính là thối đến tận nhà, thân sỉ dân chúng mặc dù không dám nói rõ, sau lưng cùng muốn đâm nát cột sống của hắn”.
Phùng Tây Huy lại nói: “Kế thứ hai, chính là xin Vương gia lợi dụng đặc quyền vương phủ. buôn bán các loại vật tư như da trâu, gân thú. gang thép… nhửng vật phẩm này là vật tư quan trọng đã bị triều đình hạn chế, người bình thường không được cho phép, không dám vi phạm lệnh cấm kinh doanh những vật này, cho nên lợi nhuận của nó rất lớn. Nếu như Tề vương đưa cờ hiệu của hắn buôn bán những hàng hóa này, dọc theo đường quan tạp tuần kiểm ai dám kiểm tra thực hư bên trong chứa là những hàng hóa gì? Đương nhiên, nếu như quá nhiều hàng hóa ra vào Thanh châu cùng không quá thuận tiện, có thể cho Vương gia lấy cớ địa phương không yên tỉnh, dùng ba đội binh mà hộ vệ tiếp quản phòng thủ thành phố, dùng lợi tức thông hành, làm được cái này tất là tài nguyên cuồn cuộn”.
Hắn mỉm cười, giật giây nói: “Đương nhiên, ngươi cùng có thể theo cái thuyền lớn này của Tề vương, vì mình mưu chút ít ích lợi”.
Hạ Tầm âm thầm giật mình: “Những vật tư này sỡ dỉ bị triều đình quản chế, là vì những vật này không phải là vật tư dân dụng, mà cùng là vật tư quân dụng quan trọng, chúng nó bất cứ lúc nào cùng có thể chuyến hóa làm khải giáp, cung nỏ cùng binh khí. Phùng Tây Huy làm như vậy..
Phùng Tây Huy không để cho hắn nghỉ nhiều, lại nói: “Còn điều thứ ba, chính là lấy quặng. Quặng vàng bạc đều là món lợi kếch sù, nhưng dân không dám làm, nếu như Tề vương chịu xuất đầu, không cần hắn ra một đồng tiền, tất có thân hào cự cố nguyện ý hợp tác, Vương gia ngồi ăn cổ phần danh nghỉa, có thể kiếm được đầy bồn đầy bát. Ba kế này không chỉ có thể giải quyết việc xây Tề vương Vương phủ, còn có thể cuồn cuộn không ngừng vì Tề vương cung cấp tài lực.
Đương nhiên, vì giữ bí mật. cùng vì an toàn, lấy quặng cần phải xem nhân thù, ba đội nhân mả hộ vệ Tề vương muốn rời Thanh châu, đó là rất khó khăn, đến lúc đó ngươi còn có thể lựa thời cơ khuyên Tề vương chiêu mộ ít nhân thủ, thành lập một chi võ trang hộ quang..
Phùng Tống kỳ cười một cách quỷ quyệt, không cần nói nữa cùng có thể rõ ràng.
Lấy quặng? Sơn Đông từ thời kì Chiến quốc đã có nghiệp luyện kim, thời Tống Triều đặc biệt phồn vinh, bắc tới Giao Đông, nam đến Nghi Mông, quan đan hỏa hợp, hàng năm lượng vàng luyện ra tối thịnh đạt tới sáu vạn lượng hoàng kim. Mà Thanh châu đúng là khu vực chứa các loại khoáng sản vàng bạc đồng thiết rất phong phú, Chỉ có điều đối với quặng vàng bạc, tại Minh triều quản chế nghiêm khắc, không cho phép dân doanh thu mua. mà hiện tại Phùng Tây Huy lại bày kế này..
Hạ Tầm do dự một chút rồi nói: “Đại nhân, theo biện pháp như lời ngài nói. hoặc là sẽ kích khởi kêu ca, hoặc là có ý vi phạm quốc pháp, Tề vương gia chịu nghe theo sao? Vương gia nếu giận dữ, tiểu nhân lo lắng..
Phùng Tây Huy cười an ủi: “Không cần phải lo lắng, nếu như không biết bản tính làm người của Tề vương, ta làm sao mà bảo ngươi dùng kế này dâng lên, ngươi cứ làm theo là được”.
Hạ Tầm lại nói: “Đại nhân, chúng ta là phụng chi điều tra mưu phản phản nghịch, nếu đem những phương pháp này dâng lên, một khi triều đình truy cứu tới…”
Phùng Tây Huy ánh mắt lóe lên. tiếp đó chuyển thành vui vẻ nói: “Ha ha. thì ra ngươi là lo lắng cái này, trách ta cùng không nói tinh tường. Biện pháp thứ nhất này, thật là sẻ kích khởi kêu ca, nhưng mà nếu không làm như vậy, những phản tặc kia làm sao sẽ xem ngươi coi như bạn đường, từ đó kéo ngươi nhập bọn? Đây chỉ là một thủ đoạn.về phần biện pháp thứ hai, thứ ba, ngươi cùng không cần lo lắng, triều đình giờ đây không cách nào cấp phí tổn xây dựng vương phủ, để cho Tề vương gia tự mình kiếm, cái đó cùng kinh doanh mỏ vàng, gang thép, thú gân da trâu, sau đó lợi nhuận thuế phú nộp lên trên triều đình, triều đình lại trích cấp cho Tề vương xây phủ có cái gì khác nhau? Chỉ có điều giảm đi một đạo thủ tục mà thôi, những điều này là do Hoàng Thượng đồng ý. So với điều tra tội mưu phản, những chuyện này thì có là gì.
Chúng ta là đang chế tạo cơ hội. khiến cho phản đảng tự mình bạo lộ ra thôi, nhưng cái này cùng là vì để cho ngươi được những kẻ này chú ý, bọn họ cảm thấy ngươi có thể lợi dụng, mới có thể lôi kéo ngươi nhập bọn. như thế chúng ta mới có thế thăm dò chi tiết của chúng, triều đình mới bố trí một ván lớn, tình hình kỹ càng ngươi không cần phải hiếu rõ”.vâng”.
Phùng Tây Huy hớp một hớp trà, lại tĩ mỉ nói đến những vấn đề mà Tề vương có khả năng hỏi đến cùng cách trả lời thuyết phục dặn dò một phen, rồi hỏi: “Đều nhớ kỹ chứ?”
Hạ Tầm gật đầu nói: “Vâng, tiểu nhân đã nhớ kỹ”.
Phùng Tây Huy nâng chén nhấp một ngụm trà, động thân dậy, khẽ mỉm cười nói: “Tốt. ta đi về trước, hôm sau chính là đại thọ của Tề vương, ngươi phải sớm chuẩn bị sẵn sàng”.
Hai người một lần nữa trở lại phòng khách, vị Bành công tử kia vẫn đang bảo trì tư thế ngồi vừa rồi, một chút cùng không có biến hóa, Tiêu Địch đang ở bên cạnh hắn băn khoăn, hiếu kỳ địa dò xét người cùng đao.
Hạ Tầm tiễn Phùng Kiếm Giáo xong, trở lại phòng khách, nhìn xem vị Bành công tử tuấn tú những có ý vẻ không thích nói chuyện kia, tạm thời buông đầy bụng tâm sự, đối với hắn cười nói: “Làm phiền công tử, hôm nay lần đầu gặp mặt. ta gọi dưới bếp chuẫn bị tiệc rượu, chúng ta nâng cốc nói chuyện, để ta tận tình địa chủ có được không?”
Bành Tử Kỳ đứng lên, trong ngực ôm đao, hai cái chân thon dài cất bước, thẳng đi đến một bên. đem cái cằm giương lên, nhìn như trong đại sảnh cùng không tồn tại bầu trời, nhàn nhạt nói: “Ta chĩ phụ trách trong vòng ba tháng không để cho ngươi bị người giết, thời gian hết, đường ai nấy đi, Bành Tử Kỳ ta cùng Dương Văn Hiên ngươi không có gì liên quan, trước kia không có, sau này cùng sẽ không có, cho nên ngươi không cần cùng ta lôi kéo lại gần!”
Hạ Tầm nhìn hắn cao cao ngẩng đầu lên. ánh mắt lại nhìn qua trên cái gáy ưu nhã như thiên nga, cổ của hắn trắng nõn. cổ họng trơn nhẵn không hề nổi lên, Hạ Tầm ánh mắt có chút lóe lên, tiếp đó liền mỉm cười đứng đậy: “Công tử bộ dáng cự người ngoài ngàn dặm như vậy, tựa như là đối với ta có thành kiến gì? Lại nói tới, tại hạ cùng với công tử vẫn lần đầu gặp mặt. hẳn là không có đắc tội qua công tử, công tử có ý vẻ khó chịu như vậy, chẳng lẽ là bởi vì… mấy ngày nay có điễm không thoải mái?”
Vị Bành công tử này hiển nhiên không có nghe hiểu ác ý của Hạ Tầm. hắn vẫn dùng thái độ rất kiêu ngạo ngẩng lên 45 độ, dùng giọng điệu chán ghét không chút nào khách khí nói: “Chỉ cần vừa nhìn thấy ngươi, ta đã rất không thoải mái”.
“Chẳng lẽ ta là mẹ kế của ngươi sao?” Hạ Tầm ở trong cố họng lẫm bẩm một câu.
***
Chỗ mà Dương Văn Hiên hằng ngày ngủ, từ khi Hạ Tầm đến đây là lần đầu vào ở. Đêm đó trở về, xuất phát từ lo lắng an toàn, Trương Thập Tam an bài hắn ở tại phòng khác một thời gian, sau đó Trương Thập Tam “gặp chuyện bỏ mình”, Tiếu Quản sự khẩn trương không yên lòng, cùng đem hắn an bài tại nơi khác, hôm nay chủ nhân Dương gia hắn cuối cùng chính thức về tới gian phòng của mình.
Dương Đại thiếu gia gần đây yêu mến hưởng thụ chỗ ở cấm tú phồn hoa như thế nào tự nhiên không cần nói, gian phòng còn phần nội thất cùng ngoại thất, ngoại ứthất cùng nội thất dùng bình phong ngăn cách, ngoại thất là nơi Hạ Tầm rời giường hoạt động, ngẫu nhiên cũng có thể hội kiến khách quý riêng tư, nhưng mà giờ phút này cái ngoại thất này lại cải tạo thành một phòng ngủ khác, bên tường đặt một cái giường lớn, trải vải trải giường mới tinh.
Hạ Tầm cười mỉm nói: “Nơi này tạm thời sửa làm chỗ ngủ, không khỏi đơn sơ chút ít. đã ủy khuất Bành công tử rồi”.
Cách giường một trượng, Bành công tử đao đặt ở tại đầu gối, ngồi ngay ngắn trên đôn, eo lưng thẳng tấp, xem Hạ Tầm hắn như là không khí, vẫn không nói một lời.
Tiểu Địch hâm mộ chen miệng nói: “Bành gia ca ca, eo của người so với ta còn thon hơn. lại có thể sử dụng hung đao lớn như vậy, người vì sao không dùng kiếm? Người xem thanh kiếm trên tường kia, đó là của thiếu gia nhà ta, thiếu gia nhà ta khi mang kiếm, áo xanh trường kiếm, đặc biệt đẹp mắt”.
Bành Tử Kỳ nhìn nàng, gương mặt lạnh lùng nhu hỏa xuống, trả lời: “Binh khí tác dụng là giết người, không phải dùng để xem. Kiếm là quân
Tử trong binh, mang theo nhẹ nhàng, thể hiện thần thái, cho nên người mang bội kiếm phần lớn là văn nhân thư sinh”.
Nàng lại liếc mắt nhìn Hạ Tầm, giọng hàm mĩa mai nói: “Nhưng mà các thư sinh mười ngón không dính tới nước, một lòng chi đọc sách thánh hiền, phần lớn là nam nhân tay trói gà không chặt, bội kiếm của bọn họ chỉ là học đòi phong nhã, lấy thể diện, hoặc là dùng để trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là để bài trí. cũng không có tác dụng. Đao chính là bá trong binh, hành tấu giang hồ, khí phách thứ nhất, chân chính muốn giết người, đao so kiếm sắc bén hơn nhiều, cho nên ta dùng đao”.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, tiếp lời nói: “Tiểu Địch, thật ra quân tử trong binh, bá giả thần mà trong binh đều là lời nói mà thôi, Bành gia tổ truyền chính là đao pháp, muội bảo không dùng đao thì dùng cái gì?”
Bành Tử Kỳ có chút co người, tựa như một con báo có thể bất cứ lúc nào vọt lên, cặp mặt xinh đẹp nhưng đầy vẻ nguy hiễm hơi khép lại: “Ngươi cầm kiếm, ta tay không, trong vòng ba chiêu, bổn công tử sẽ đem ngươi quật ngã trên mặt đất, có muốn thử một chút hay không?”
Hạ Tầm lập tức giữ chặt tay Tiểu Địch, nụ cười chân thành nói: “Đi đi đi, đi đấm bóp chân cho thiếu gia” Từ khi được nếm công phu mát xa của Tiểu Địch, Hạ Tầm lại càng yêu mến đôi bàn tay nhỏ này.
Bành Tử Kỳ hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn. thầm mắng một tiếng: “Sắc quỷ!”
Hạ Tầm kê cao gối mà ngủ trên giường, nhắm hai mắt lại. tựa như mười phần thích ý hưởng thụ Tiểu Địch phục thị, trong đầu suy nghĩ lại đang cấp tốc suy nghĩ.
Tướng quân có dã tâm, làm thế nào duy trì quyền lực của mình?
Nuôi phi!
Vũ khí đại quốc làm thế nào bán cho bọn họ?
Chế tạo động loạn cục bộ.
Kinh phí bị cắt giảm quy mô lớn. cục tình báo trung ương làm thế nào tranh thủ càng nhiều kinh phí?
Chế tạo ra dư luận có tính uy hiếp tới quốc gia.
Tống hợp lại các phương diện tin tức mà hắn có được, kết hợp những kinh nghiệm cổ đại cùng hiện đại này, hắn đã ra được kết luận, bắt lấy mục đích chân chính của Cẩm y vệ: Bọn họ đang tự cứu.
Bọn họ vì bạo lực mà sinh, thiên hạ thái bình, sẽ không có đất dụng võ của bọn họ. Chu Nguyên Chương cho rằng thiên hạ đã thái bình, ngựa giả Nam Sơn, đao thương nhập kho, thanh khoái đao cẩm Y vệ này đã muốn gĩ sét. thế là Cẫm Y vệ phải chế tạo cùng một vụ án mưu phản, khiến cho hoàng đế một lần nữa cảm nhận được uy hiếp, cảm giác được tai mắt tay sai Cẩm y vệ này còn có chỗ trọng dụng, Chỉ có như thế, cấm Y vệ mới có cơ hội lại thấy ánh mặt trời.
Đây là đang đùa với lửa!
Hạ Tầm hiện tại muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền có tiền, muốn người có người, nằm tại chỗ này, còn có một tiếu hồ ly xinh đẹp đáng yêu ở một bên phục thị, hắn cùng không hứng thú cùng này đám Cẩm y vệ cùng đường này đi chơi lửa.
Tiểu hồ ly lên tiếng: “Há miệng!”
Hạ Tầm ngoan ngoãn đem miệng mở ra. hai ngón tay ngọc nhặt lấy một trái vải đưa tới trong miệng hắn, Hạ Tầm im lặng, tiếp tục suy nghĩ vấn đề. Tiêu Địch mút mút ngón tay tràn đầy nước ngọt, tiếp tục lột võ một trái vải, hai người tự làm việc của mình.
Kế hoạch diệt trừ Phùng Tây Huy phải lập tức đăng lên nhật báo, vốn Hạ Tầm còn muốn tìm kiếm cơ hội thõa đáng nhất động thủ lần nữa, nhưng mà hiện tại xem ra, đã không thế đợi nữa rồi, nếu không mình dưới sự bức hiếp của Phùng Tây Huy, phải đi hành động làm người dẫn đường đem Tề vương dẫn lên đoạn đầu đài. Một khi thân hãm vũng lầy, còn muốn bứt ra được thì khó như lên trời…
Ờ gian ngoài. Bành đại tiểu thư đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, chĩ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, một đôi tai phải nghe động tĩnh đùa giởn mập mờ ỡ phòng trong, cuối cùng cởi giày lên giường khoanh chân nhập định, vừa mới tâm bình khí hỏa một chút, thì trong phòng đột nhiên truyền ra thanh âm kèo kẹt giường lay động, Bành đại tiểu thư mặt ngọc ững hồng, thoáng cái ngồi dậy, đằng đằng sát khí…
Như Nguyệt
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu