Cẩm Y Dạ Hành

Chương 10: Tiếu gia hữu nữ sơ trưởng thành


Đọc truyện Cẩm Y Dạ Hành – Chương 10: Tiếu gia hữu nữ sơ trưởng thành

Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Banlonghoi.com
Phủ đệ Dương Văn Hiên tại đông thành Thanh châu là tòa nhà rất lớn, nhưng cũng không coi như là tráng lệ. Bởi vì Dương gia phát tích thời gian không dài, trước mắt mặc dù đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào, nhưng mà nội tình luôn không bằng những gia đình truyền thừa vài thế hệ kia. Hơn nữa trong lúc giữ đạo hiếu không nên xây dựng rầm rộ, hôm nay hiếu kỳ chấm dứt vừa mới một năm, còn không kịp sửa chữa xây dựng thêm.
Đương nhiên, đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài, Dương Văn Hiên hai năm qua buôn bán tuy làm rất lớn, nhưng thực sự không có khả năng vơ vét của cải tốc độ nhanh như vậy, có thể trong ngắn ngủn hai năm đã lọt vào nhóm Thanh châu thập đại phú hào, trên thực tế sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn có phần nhiều là thuộc về Tề vương phủ. Mặc dù như thế, Dương phủ khí phái so với rất nhiều nhà giàu có vẫn muốn đồ sộ rất nhiều, cửa chính sơn son vòng đồng, thêm đá cao, cửa trái treo mã thạch, cửa phải cắm đèn, ngói lớn tường trắng, tường cao viện sâu, mái cong cánh giác, phú lệ đường hoàng.
Xe ngựa đến trước cửa, Hạ Tầm tim đã không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Thắng bại thành bại, là ở lúc này, thành thì từ hôm nay trở đi, ta sẽ trở thành chủ nhân ở sau cánh cửa này, nếu như thất bại…
Vững vàng, nhất định phải vững vàng, đây là cửa thứ nhất, cũng là một cửa khó khăn nhất, vô luận như thế nào, ta phải qua được! Chỉ cần qua cửa ải này, sau này mặc dù có người đối với ta phát sinh lòng nghi ngờ, hắn cũng không dám khinh suất nhận định.
Người sai vặt trong Dương phủ trông thấy xe ngựa thiếu gia, sớm đã mở ra cửa chính vui mừng phấn khởi ra đón, bốn hộ viện cùng xe từ cửa hông tiến vào, Hạ Tầm đi cùng Trương Thập Tam vào cửa chính, vừa vào cửa thì hai gia đinh áo xanh mũ quả dưa vừa vặn đi ngang qua, vừa thấy thiếu gia trở về, vội vàng cùng đứng lại chào, sau đó liền có người chạy như bay vào báo tin.
Dương phủ gia phó nô tỳ cũng không tính là nhiều, so với các thân gia hào môn ngang nhau mà nói thì ít hơn nhiều, bởi vì thứ dân là không cho phép dự trữ, nuôi dưỡng nô tỳ, cho nên Dương gia trước kia hạ nhân đều là dùng loại danh nghĩa như giúp việc, bà vú để thuê, như vậy cũng không có khả năng thuê quá nhiều người, năm trước sau khi Dương Húc khảo trúng chư sinh, có công danh trong người, Dương gia mới bắt đầu danh chính ngôn thuận thuê nô bộc. Nhưng mà Dương Húc thường xuyên ở bên ngoài, cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, Tiếu Quản sự chủ trì đại cuộc trong phủ lại là một người cực kỳ tiết kiệm. Theo hắn thấy, thuê nhiều nô bộc khoe khoang chi tiêu là rất lớn, cho nên trong phủ hạ nhân vẫn không nhiều lắm.
Hạ Tầm trong lòng nổi trống, cố gắng trấn tĩnh đi vào phủ đệ nhà mình, trong phủ cư xá kiến trúc bố cục thì Trương Thập Tam đã vẽ tranh cho hắn xem qua, nhưng dù sao cũng là hình vẽ, hiện tại thân ở hoàn cảnh trực quan cụ thể như thế, cảm giác gượng gạo vẫn tự nhiên sinh ra. Cũng may có Trương Thập Tam cùng đi, Hạ Tầm mới không có ở trong Dương phủ như người mù cưỡi ngựa mù, đi lại lung tung.
Trong Dương phủ đình đài lầu các cao chót vót, cây cối núi đá xanh tươi, cảnh sắc rất là tươi đẹp. nhưng mà Hạ Tầm giờ phút này lại không có tâm tư xem xét, qua tiền viện trung viện, quẹo vào hậu viện, vượt qua khúc hành lang, đã thấy đối diện ở trong cây cối lộ ra một góc hồng lâu, mái cong lộ ra, Hạ Tầm biết đây chính là chỗ ở của mình.

“Vững vàng, nhớ kỹ, ngươi chính là Dương Văn Hiên! Nguơi chính là Dương Văn Hiên!”
Sau lưng truyền đến nhắc nhở hơi có vẻ khẩn trương mà nghiêm khắc của Trương Thập Tam, Hạ Tầm dùng tới thuật thôi miên của mình, trong lòng không ngừng ám thị tâm lý cho mình, hô hấp vừa mới gần như vững vàng, chợt nghe một thanh âm vui mừng kêu lên: “Thiếu gia đã trở lại sao?”
Hạ Tầm dừng chân nhìn lại, đã thấy một người áo bào xanh bước nhanh đã đi tới, người này chỉ mới chừng bốn mươi, thân hình trung bình, ngũ quan trong sáng, tóc tai cùng ba chòm râu dưới cằm đều được chỉnh sửa chỉnh tề, mặc trên người một trường bào màu tím nhạt, cũng được giặt sạch sẽ thẳng thớm. Một đôi tay áo vãn của hắn cũng trắng không nhiễm một hạt bụi, toàn thân lộ ra một cỗ tinh minh kinh người.
Hạ Tầm chỉ nhìn qua đã nhận ra thân phận của hắn, Quản sự Dương gia Tiếu Kính Đường, hình của người này hắn đã nhìn qua vô số lần.
“Tiếu thúc, ta đã trở về”.
Hạ Tầm hướng về phía hắn an tường cười, xoạt cái mở ra quạt xếp thân trúc.
Dương Húc khi còn nhỏ đã theo phụ thân rời khỏi Giang Nam, khi đó mẫu thân hắn đã qua đời, bởi vì Dương phụ không có công danh, lại đã có con nối dòng, theo như luật Đại Minh không phù hợp điều kiện nạp thiếp, hắn lại một mực không chịu tái giá, cho nên tại Thanh châu, Dương Húc ngoại trừ phụ thân ra thì không còn một người thân nào. Khi còn nhỏ phụ thân cả ngày ở bên ngoài làm ăn buôn bán, không có thời gian chăm sóc hắn, Dương Húc là do Tiếu Quản sự nuôi lớn, cho nên đối với hắn cực kỳ thân cận, một mực dùng Tiếu thúc xưng hô, cũng không đối đãi như hạ nhân.
Tiếu Quản sự đầy mặt vui mừng, đang muốn khom người thi lễ, đột nhiên hơi ngẩn ra, Hạ Tầm trong lòng xiết chặt, trên mặt lại vẫn một mảng thản nhiên, cao thấp xem xét chính mình, mỉm cười nói: “Sao vậy? Có cái gì không ổn à?”
Tiếu Quản sự lắc đầu bật cười: “Thiếu gia rời đi mấy ngày nay, lại đen đi rất nhiều, lão Tiếu vừa rồi liếc qua trông thấy thiếu gia, lại cảm giác có chút lạ lẫm, thật sự là hoang đường, hoang đường, ha ha.. .”
Tiếu Quản sự trông thấy Hạ Tầm, quả thật có loại cảm giác đối với người xa lạ, thật ra hắn cũng không phát hiện ra sơ hở gì, hoàn toàn là một loại cảm giác huyền diệu. Nhưng mà Hạ Tầm lúc này ăn mặc, tướng mạo, cử chỉ, thần thái thậm chí giọng điệu, đều cùng Hạ Tầm giống như đúc, mặc dù phân biệt khác nhau cũng có những chi tiết rất nhỏ, nhưng dưới tình huống nhập chủ thật khó coi là xảy ra vấn đề gì, huống chi bên cạnh còn đứng người hầu Trương Thập Tam thiếp thân của thiếu gia, Tiếu Quản sự sức tưởng tượng có phong phú như thế nào cũng không nghĩ ra thiếu gia xuất môn dạo qua một vòng, sau khi trở về lại thay đổi người, cho nên cảm giác kinh ngạc chỉ là lóe lên trong lòng, liền bị hắn vứt ra khỏi đầu.

Trương Thập Tam vốn đã căng thẳng da mặt liền nới lỏng xuống. Hạ Tầm lại ảm đạm thở dài, giọng khàn khàn nói: “Trải qua sinh ly tử biệt, mới có thể nhận thức nhân sinh vô thường. Thính Hương vốn là cô gái ta cực kỳ sủng ái, lại bởi vì truợt chân rơi xuống nước mà… nàng chết làm cho ta buồn bã nhiều ngày, đến nay nhớ tới vẫn khó mà tiêu tan”.
Tin tức Thính Hương tại Cố Thủy hà ngoài ý muốn tử vong đã báo trở về trong phủ. Tiếu Quản sự hiểu rằng thiếu gia nhà mình là kẻ đa tình, vừa thấy khơi gợi lên thương thế tâm sự của hắn không khỏi thầm hối hận lỡ lời, vội nói:
‘‘Người chết không thể sống lại, thiếu gia cũng không cần phải thương tâm. Thiếu gia rời đi lúc này mới vài ngày, người rám nắng, bộ dáng cũng gầy đi. Thiếu gia không nên trách lão Tiếu lắm miệng, tiền tài này cuối cùng cũng là vật ngoài thân, mất đi có thể có lại.
Thiếu gia ngài xem, lúc này mới hai ba năm, thiếu gia đã có được một phần gia sản lớn như vậy, đủ để lão gia trên trời có linh thiêng cảm thấy an ủi. Thiếu gia hiện tại hẳn là lo lắng chung thân đại sự mới đúng, chính vì bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, thiếu gia hẳn là sớm áo gấm về nhà, cưới Thiếu phu nhân về. Nhà chúng ta nhân khẩu quá thưa thớt, thiếu gia nhiều con nhiều cháu, hương khói cường thịnh, lão Tiếu một ngày kia đi gặp lão gia mới có thể ăn nói…”
Tiếu Quản sự nói động tình, nhịn không được nâng tay áo lau lau nước mắt, Hạ Tầm vội vàng an ủi nói: “Người xem… người xem, vốn nói chuyện thương tâm của ta, cũng làm cho Tiếu thúc thương tâm rơi lệ, được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta không nói cái này nữa”.
Tiếu Quản sự vội vàng cũng cười nói: “Không nói nữa, đều là lão Tiếu sai, Thiếu gia vừa trở về, phong trần mệt mỏi, ta lại dong dài, mời thiếu gia đi tắm rửa một phen trước, thay quần áo nghỉ ngơi một chút, một hồi lão Tiếu đi xuống dưới bếp phân phó một tiếng, bảo bọn hắn đem bữa tối chuẩn bị phong phú một chút, ăn qua cơm tối lão Tiếu lại hướng về phía thiếu gia nói tình hình làm ăn gần đây của cửa hàng trong nhà”.
Hạ Tầm cười nói: “Chúng ta làm ăn một mực có Tiếu thúc lo liệu, ta còn có cái gì lo lắng? Những chuyện này ngày mai nói cũng không muộn.” Nói rồi hướng về Trương Thập Tam nói: “Sau bữa tối ngươi đến thư phòng, có một số việc còn muốn ngươi đi làm”.
“Thiếu gia, Thập Tam cáo lui” Trương Thập Tam đáp ứng một tiếng, cùng hắn nhanh chóng ra dấu ánh mắt, rồi lách mình lui xuống.
Tiếu Quản sự cùng Hạ Tầm hướng về hồng lâu đi tới, vừa đi vừa lớn giọng kêu lên: “Tiểu Địch, Tiểu Địch, nhanh chút ít hầu hạ công tử tắm rửa thay quần áo”.
Hắn đẩy một cánh cửa ra, chắc hẳn chính là chỗ ở của con gái, chỉ là bên trong trống rổng không thấy bóng dáng, Tiếu Quản sự không khỏi lầm bầm nói: “Cái nha đầu chết tiệt kia, lại chạy đi chỗ nào rồi?”

Hắn vừa tìm con gái, vừa nói: “Thiếu gia mỗi lần vừa rời đi, nhớ thương thiếu gia nhất chính là Tiểu Địch nhà ta, nha đầu Tiểu Địch kia từ nhỏ đã yêu mến theo thiếu gia, thiếu gia vừa đi nửa tháng, Tiểu Địch là trà không nhớ cơm không nghĩ, người cứ gầy đi”
Tiếu Quản sự nói thuận tay đẩy ra một cánh cửa, đi đến bên trong nhìn vào, đột nhiên tựa như mất cái cằm, rốt cuộc nói không ra một chữ. Chỉ thấy một cái bàn vuông trước cửa, trên bàn chồng chất một mâm trái cây, một tiểu cô nương mái tóc rũ xuống đang ngồi ở đằng sau bàn, hai tay cầm lấy một quả đào lớn, gặm đến hai má tràn đầy nước, trên mặt bàn còn ném vài cái hạt đào, hạt lê gặm chưa sạch sẽ lắm…
Cửa đột nhiên mở ra, đem tiểu cô nương trong phòng cũng bị dọa cho nhảy dựng, nàng rất kinh ngạc cầm quả đào, trong miệng đầy đào, phồng đến khuôn mặt nhỏ nhắn tròn như hồ hồ, ba người cứ như vậy mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, tiểu cô nương cặp mắt to tinh quái kia nhìn Hạ Tầm trước, lại nhìn Tiếu Quản sự, sau đó rất kinh ngạc đảo vòng vòng, tựa như một con sóc đang cầm một quả tùng vậy.
Hạ Tầm bị bộ dáng đáng yêu của nàng chọc cho phì cười, Tiếu Quản sự lập tức thu hồi vẻ mặt khó xử, dùng loại thanh âm thâm trầm hùng hậu như lời thuyết minh nam trong “Thế giới động vật” nói: “Thiếu gia, người xem, nha đầu kia bởi vì cơm nước không được, nhất thời đói quá mới trốn ở chỗ này ăn trái cây”.
Thiếu nữ dùng sức nuốt vào trái cây trong miệng, không chút khách khí đâm phá lời nói dối của lão: “Cha à, ai cơm nước không được? Người ta giờ đây đói bụng đến có thể nuốt vào một cái đầu trâu, nhưng người ta lại đang lúc ăn uống điều độ để giảm béo, muốn ăn cũng không dám ăn mà… ”
Tiếu Quản sự nét mặt già nua đỏ lên, thẹn quá hoá giận quát: “Xú nha đầu, thật không hiểu chuyện, thiếu gia đã trở lại cũng không biết tiến lên chào, xem ngươi kìa, nhanh phục thị thiếu gia tắm rửa thay quần áo đi”.
Tiểu cô nương bật lên mà dậy, mang theo váy đỏ như một con chim yến nhỏ bay đến bên người Hạ Tầm, cười duyên hạ người xuống, ngọt ngào kêu lên: “Tiểu Địch ra mắt thiếu gia.”
Hạ Tầm lúc này mói có thể chăm chú dò xét bộ dáng của Tiểu Địch, đây là một thiếu nữ nhỏ nhắn, mặc cái áo lụa trắng, dưới là váy đỏ, bên hông quấn một cái thắt lưng xanh, có vẻ lanh lợi nhẹ nhàng, mười phần đáng yêu. Nàng có khuôn mặt thanh tú, mày cong miệng nhỏ, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng, linh động có thần, mang theo một tầng ý cười nhè nhẹ.
Muốn nói mập sao, nàng là hơi có một điểm cảm giác đầy đặn, nhưng mà thân thể thiếu nữ tựa như cành liễu vừa co lại, theo tuổi tác lớn dần, tư thái thân thể nẩy nở, hiện tượng mập như đứa nhỏ tất nhiên sẽ biến mất, căn bản không cần ăn uống điều độ giảm béo, nàng lại để bụng như thế, xem ra tiểu cô nương đã bắt đầu để ý tới dung mạo dáng người của mình, cũng là các cô gái thời đại nữ này mười bốn mười lăm tuổi đã lập gia đình, trưởng thành sớm.
Không để cho hắn tiếp tục dò xét, tiểu cô nương đã thân mật khoác ở cánh tay của hắn, khoái hoạt nói: “Thiếu gia, người mới vừa về sao, nguyên nói chỉ dừng ở trong trang hai ngày, tại sao lại chạy đến Tá Thạch Bằng trại, vừa đi lại nhiều ngày như vậy. Thiếu gia, ta đã nói với người, ngươi đi ngày thứ ba, Tiểu Hoa nhà chúng ta đã muốn đẻ, Tiểu Hoa nhà chúng ta sinh ra năm đứa, so với Tiểu Hắc lão Vương gia đầu phố còn nhiều hơn một con, người muốn đi xem hay không?”
“Ta”
“A!! Đúng rồi, nói đến lão Vương gia, lão Vương gia thân gia Cẩu viên ngoại hai ngày trước mua hai nha đầu, một cái mười tuổi, một tỷ tỷ khác mười bảy, trông rất xinh đẹp, còn thông thạo nữ công, người đoán thế nào, qua không tới hai ngày, người tỷ tỷ kia đã đem trang sức trong phòng của Cẩu phu nhân trộm chạy mất, Cẩu gia đi tìm người bán tính sổ, người nọ cũng không biết chi tiết của cô nương này, căn bản chính là một tên lường gạt”.

“Ta đã nói với cha rồi, chúng ta sau này sai sử người, cũng không thể sơ ý như Cẩu viên ngoại, người xem đám người Thúy Vân tỷ, Lưu đại nương, Đại ngưu ca đều là người địa phương, hiểu rõ dùng được mới yên tâm, nhưng ngàn vạn không thể mướn người nhà quê không rõ lai lịch. Đại Ngưu ca mấy ngày hôm trước cùng người ta đánh một trận, dường như là vì hai người bọn họ đều yêu mến Thúy Vân tỷ, người nói bọn họ đánh để làm cái gì, Thúy Vân tỷ lại không thích bọn họ, kết quả thảm rồi, đã bị cha ta phạt…”
Tiếu Quản sự dở khóc dở cười nói: “Được rồi được rồi, con nói nhiều quá, thiếu gia vừa trở về, còn phải chịu con làm huyên náo, nhanh hầu hạ thiếu gia tắm rửa đi”.
“Dạ!” Tiểu Địch đáp ứng một tiếng, xoay người muốn đi gấp, đột nhiên lại liếc nhìn Hạ Tầm, lần này lại như là đột nhiên phát hiện cái gì, nàng kinh hô một tiếng, nghiêng đầu như chim nhỏ liếc nhìn Hạ Tầm, trên mặt dần dần lộ ra thần sắc do dự, Hạ Tầm ra vẻ trấn tĩnh cười nói: “Nhìn cái gì, thiếu gia ta trở nên càng tuấn tú sao?” Nói còn sờ cằm mình, cố ý bày ra một tư thế biểu diễn.
Tiếu Địch trông trái trông phải, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại, đột nhiên áp sát vào như một con chó nhỏ áp lên trên người hắn ngửi ngửi. Tiếu Quản sự mặt muốn bốc khí đen, hét lớn: “Xú nha đầu không quy củ! Còn không nhanh hầu hạ thiếu gia đi tắm thay quần áo… áo…áo…”
Tiếu Quản sự giọng quả thực không nhỏ, tiếng gầm gừ quanh quẩn trong phòng, đem Hạ Tầm dọa cho nhảy dựng, tiểu cô nương hiển nhiên là cực kỳ sợ “Sư tử hống” của cha, bị hắn quát lên, nhất thời chạy trối chết, Tiếu Quản sự có chút khó xử nói với Hạ Tầm: “Thiếu gia, Tiểu Địch đứa nhỏ này… Thật ra, thật ra chỉ là bởi vì nhìn thấy thiếu gia trở về, vui mừng nên bộ dáng có chút lơ đãng… thật ra nó bình thường vẫn phi thường chú ý nghi biểu nữ nhân, thấy qua thể hiện thục nữ, cười không lộ răng, đi không bày váy, cử chỉ ôn trọng, nói không cao lời…”
Lão Tiếu lời còn chưa dứt, thanh âm cực kỳ có lực xuyên thấu của Tiểu Địch từ trong đình viện truyền tới: “Đều chết hết ở đâu rồi, nhanh chuẩn bị nước nóng, thiếu gia muốn tắm rửa…”
Hạ Tầm giật mình, thì ra Tiếu gia sư tử hống là có di truyền.
Tiếu Quản sự có chút cứng đờ, yếu ớt nói với Hạ Tầm: “Ta… lão Tiếu đi chuẩn bị bữa tối cho thiếu gia” Nói xong liền vô cùng xấu hổ chạy mất.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 1- Sát Thanh Châu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.