Đọc truyện Cẩm Y Chi Hạ – Chương 116
*****Khó dịch quá ah, mà thôi cũng ráng dịch, mọi người chắc cũng có thể hiểu đại khái chiến trận này. Cảm ơn mọi người theo dõi*******
Bởi vì tính tình của Du Đại Du vốn không câu nệ tiểu tiết, trong trại quân xưa nay mặc dù không có tính lộn xộn, nhưng ngược lại chỗ ở là không được sạch sẽ. Hôm nay Lục Dịch vừa vào trong lều lớn, vẫn là lấy kinh hãi, trong lều nào là chồng chất giấy tờ, áo giáp chiến đấu, chen chúc không chịu nổi, Du Đại Du ngồi ở trong đó tâm trạng vui vẻ.
“Huynh đệ, mau đến xem!Ta lấy một số đồ tốt ra cho ngài xem!” Du Đại Du vừa nhìn thấy Lục Dịch cười nói
Lục Dịch lấy ra một bộ áo giáp tường tận xem xét:”Đây là tơ vải dùng để phủ áo giáp?”
“Quả nhiên là ngài biết nhìn!” Du Đại Du nhìn nói:”Ta vất vả lắm có được mấy chục hàng như thế này, vừa vặn lúc này lấy ra sử dụng.”
Vải tơ này thường có lớp bông bọc áo giáp, dùng nó bao kỹ lại ở cánh tay áo giáp. Hễ gặp mưa cũng không ẩm mốc, vật nhọn đâm cũng không dễ dàng làm rách.Lần này Du Đại Du trang bị được những thứ này quả thật là phải hao tốn không ít.
“Ca ca, tốn không ít bạc phải không?” Lục Dịch hỏi
Du Đại Du hiển nhiên không muốn nói chuyện này:”Không nói chuyện này nữa, ngươi trước hết xem qua nó như thế nào?”
“Tất nhiên là đồ tốt.” Lục Dịch mỉm cười nói
“Tốt là được!Gọi mọi người đến xem thử xem có vừa vặn hay không, nếu có gì thì còn sửa lại kịp lúc…” Du Đại Du nói, trông thấy người nọ đi theo Lục Dịch từ nãy đến giờ, tò mò mặc thử áo giáp, nhìn thấy hắn lạ mắt vô cùng, “Ngươi là ai?”
Lam Đạo Hành hướng Du Đại Du cười nói:”Ngưỡng một Du tướng quân đã lâu, hôm nay mới được diện kiến, tướng quân quả là người có đại anh hào khí phách, tại hạ rất kính nể.”
Du Đại Du không hiểu chuyện gì quay qua nhìn Lục Dịch, ánh mắt không cần nói cũng biết:”Người này là ai, từ đâu đến đây?”
Lục Dịch mau chóng túm áo hắn hướng tướng quân nói chuyện:”Tướng quân, đây chính là vị bằng hữu đã mạo hiểm lẻn vào Sầm Cảng vẽ lại tấm bản đồ này cho ta.”
Có thể lẻn vào Sầm Cảng mà toàn thân lui ra ngoài nhất định là người không hề đơn giản, Du Đại Du lập tức đối với Lam Đạo Hành có vài phần kính nể.
“Xin hỏi danh tính của vị là gì?”
“Không dám nhận, chúng ta đều là huynh đệ của nhau, gọi ta là tiểu Lam là được rồi.” Lam Đạo Hành sửa sang lại áo giáp của mình, hỏi Du Đại Du:”Lần này ta cũng muốn cùng Lục đại nhân vào trong Sầm Cảng, có thể dùng một bộ không?”
Du Đại Du giật mình, lập tức nói:”Có thể, đương nhiên là được.”
Thừa dịp những binh lính khách đang thử mặc áo giáp mới, Lục Dịch gọi Vương Sùng Cổ đứng một bên hỏi chuyện:”Những thứ này đều là áo giáp xa xỉ, tướng quân lấy đâu ra bạc.”
Vương Sùng Cổ ngại ngùng nói:”Cái này…Lục đại nhân ngài chớ hỏi lại nữa,tướng quân cũng không để cho ta nói.”
Lục Dịch nghiêm mặt nói:”Theo ta được biết,ngay cả ngân lượng để mua hỏa khí còn không đủ dùng, tướng quân lần này lấy trứng chọi đá.Chẳng lẽ bạc này lai lịch không rõ ràng?”
“Cái này không phải là chuyện xấu!” Vương Sùng Cổ sợ hãi nói nhanh:”Bạc này đúng là thanh bạch rõ ràng.”
Lục Dịch vẫn không chịu buông tha cứ hỏi mãi.
Vương Sùng Cổ không còn cách nào, chỉ đành phải nói:”Kể từ sau khi ngài nói muốn dẫn đoàn người vào Sầm Cảng, tướng quân cũng vì chuyện này mà quan tâm, vài ngày này cũng không ngủ được.Bạc này là do tướng quân bán sạch bảo kiếm gia truyền mà lấy được, bảo kiếm của tướng quân là gia truyền mấy đời nên rất đáng giá.”
Không ngờ đến Du Đại Du lại vì thế mà bán sạch bảo kiếm gia truyền, Lục Dịch cảm thấy thật là cảm động, chỉ hỏi:”Đem bán ở đâu?”
“Xin ngài đừng hỏi tiếp nữa, ta đã nói quá nhiều. Tướng quân ắt có ý riêng của mình, ngài đừng để ý chuyện này nữa mới khiến tướng quân an tâm.” Vương Sùng Cổ sợ rằng Lục Dịch lại hỏi, vội vã chắp tay, xoay người trở về quân trại.
Trong lều lớn, Du Đại Du quan sát đoàn binh lính thứ áo giáp mới, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.Lục Dịch nhìn hắn mà trong lòng cảm thấy phức tạp hỗn độn, vừa nghĩ tới bất luận như thế nào cũng phải cho nổ kho hỏa dược, nhất định đoạt lại Sầm Cảng.
*************
Đêm nay không trăng cũng không sao, sáu chiếc thuyền lớn không một tiếng động chạy trên mặt biển, từ từ tiến thẳng đến Sầm Cảng. Lục Dịch lúc này thân đã thay áo bào, ngồi dựa trên mép thuyền nhìn về phía Sầm Cảng, phía sau hắn là Lam Đạo Hành.
Không trăng soi sáng nước biển, làm lộ vẻ đường đi đến cảng càng sâu không lường được, nước biển đen thui, từng đợt từng đợt vỗ vào mép thuyền.
Chỉ huy đội binh lính trên thuyền lớn là Vương Sùng Cổ, lúc này Du Đại Du cũng đưa toán binh còn lại theo đường bộ hướng Sầm Cảng mà xuất phát.Vì để tránh cho hai bên Sầm Cảng bị chúng tập kích hỏa khí, đoàn thuyền lớn dừng ở bên ngoài Sầm Cảng, quan sát địa hình xung quanh, xác định phương hướng, sau đó chuẩn bị hỏa dược chờ lệnh.
Mượn thân thuyền lớn che chắn, Lục Dịch cùng Lam Đạo Hành và đám binh lính bám vào đuôi thuyền lặng lẽ lặn xuống biển, mỗi người đều mặc y phục để lặn, trong miệng đều ngậm một ống tre chiều dài hai thước, dùng nó để lấy hơi mà lặn.
Với thị lực của Vương Sùng Cổ, mặc dù rõ ràng biết được đám người Lục Dịch đang từ bên cạnh thân thuyền bơi qua, nhưng hắn cũng không thấy rõ ràng trên mặt nước là bọn họ. Nghĩ rằng quân Minh đã liên tiếp mấy ngày chưa tiến công, bọn hải tặc tại Sầm Cảng có thể cũng được nghỉ ngơi nhiều, mặt biển tĩnh lặng đến mức thần kỳ, những chiếc thuyền lớn đậu ở ngoài cảng trình tự xếp thành một hàng, cũng không chứng kiến được hải tặc đối với lần này có phản ứng gì.
Trong tay cầm đồng hồ cát bằng gỗ, từng hạt cát từng chút từng chút rơi xuống, Vương Sùng Cổ lẳng lặng chờ.
Ở dòng nước sâu yên tĩnh kia, hàng chục thân người tấp thoáng dưới nước, im hơi lặng tiếng hướng phía Sầm Cảng mà tiến tới…
Nhìn thấy hạt cát cuối cùng rơi xuống, Vương Sùng Cổ tay nắm chặt đồng hồ cát, thấp giọng nặng nề nói:”Bắn đi!”
Trên mỗi chiếc thuyền lớn đều có hai mươi hỏa dược đồng, sáu con thuyền tổng cộng có một trăm hai mươi hỏa dược, hơn một trăm hỏa đồng bắn ra cùng lúc, hỏa dược vừa bắn ra liền hướng tới thuyền hải tặc ở Sầm Cảng, lập tức hừng hực bốc cháy, gần như thiêu rụi mọi thứ trong tích tắc, cảng bờ tại Sầm Cảng trở thành một biển lửa, cột buồm, boong tàu khắp nơi đều bị thiêu cháy.
Bọn hải tặc canh giữ trên thuyền vội vàng không kịp chuẩn bị, không rõ tình huống như thế nào, nhất thời không còn cách nào khác liền cùng quân Minh đối chọi, đau khổ chống chọi rồi nhích vào gần bên trong Sầm Cảng.
Bởi vì trên thuyền có hỏa hoạn, định vào cổng cảng nhưng tối om chỉ thấy vỏn vẹn có một người canh gác, bọn chúng vừa nhìn chằm chằm chỗ thuyền bè bị thiêu đốt cho đến khi Lục Dịch phóng lên trước mặt hắn ới ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng liền bị vặn cổ mà không kịp kêu lên tiếng, hắn không còn sức lực nữa liền nằm ngã xuống bất tỉnh.
Từ lối vào nhìn lên trên, con đường nhỏ vừa dốc vừa hẹp, trong vách núi lại nghe thấy tiếng vang, đó là tiếng nói chuyện của bọn hải tặc, phía dưới họ cũng nghe được rất rõ ràng.
Âm thanh nghe ra được rõ ràng, phỏng đoán có chừng ít nhất là ba gã hải tặc. Lập tức thanh kiếm từ trong tay áo trượt ra, Lục Dịch không chần chừ liền tiến vào vách núi, trông thấy mấy tên hải tặc kia trong nháy mắt, thanh kiếm vội phóng nhanh về phía chúng, một người trong số đó liền ngã xuống đất.
Còn hãi hải tặc kia liền rút đao ra vung chém xông đến, Lục Dịch xoay người né tránh, nhẹ nhàng mà linh hoạt lợi dụng khe hở giữa hai tên mà đúng lúc lướt qua, tay liền nhẹ nhàng nắm lấy tay một tên rồi hạ đo ván, liền dùng đao mình đặt tại cổ tên kia rồi sượt qua, toàn bộ máu bắn ra khắp vách núi.
Mắt thấy trong giây lát hai gã đồng bọn phải bỏ mạng, tên còn lại liền giơ đao mà vung chém Lục Dịch không thương tiếc, nhưng khi đó lại bị một thứ gì đó cản lại, lập tức hắn ngã nhào xuống đất.
Lam Đạo Hành đánh ngã tên hải tặc bất tỉnh, từ tốn vác hắn đặt bên cạnh mấy tên kia, lắc đầu thở dài:”Thiện tai, thiện tai, nguyện thí chủ kiếp sau đầu thai vào một gia đình bình an, đừng tiếp tục làm chuyện gắn với đao kiếm vô tình này nữa.”
Lục Dịch lấy súng eptigon trên người bọn chúng vứt cho bọn binh sĩ theo sau, thuận miệng nói tịch thu. Lam Đạo Hành cũng tìm ra súng eptigon, nhưng hắn lại thấy không cần dùng, xoay ngươi đưa cho binh sĩ bên cạnh, nhẹ giọng cười nói:”Đáng tiếc ta lại không cần dùng đến thứ này.”
Lại hướng về phía trước tiếp tục đi, bên cạnh vách núi có một huyệt động không lớn lắm, bên trong chất đống ngổn ngang đồ của hải tặc, nào là khiên chắn, binh khí toàn bộ đều ở chỗ này, bởi vì vách núi này có hơi ẩm ướt nên những thứ này cũng bắt đầu thối rữa, có mùi ẩm mốc.
Lục Dịch dẫn đầu đoàn binh sĩ tiếp tục đi về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng vọng từ dọc con đường phía trước đang tiến về phía họ, hình như có hai mươi, ba mươi tên đang chạy hướng về họ, cảm thấy sắp phải chạm mặt bọn chúng, Lục Dịch nhanh chóng dẫn đoàn người lui về sau, tạm thời ẩn náu trong huyệt động. Cũng may huyệt động mặc dù không lớn, âm u cực kỳ, nhưng lại có mấy cái khiên chắn bỏ hoang như thế này, bọn họ dùng nó để che chắn thân mình.
Đoàn binh lính của Lục Dịch liền ẩn náu vào trong,liền trông thấy một toán hải tặc nối đuôi nhau chạy xuống, cuốc bộ chạy xuống chắc hẳn là chạy tới cứu nguy cho chiến hạm của mình bị hỏa hoạn.Bọn chúng vừa mới lướt qua huyệt động, Lục Dịch lập tức bảo mọi người xông ra, giết hết bọn chúng khiên chúng trở tay không kịp.
Tên hải tặc bị chém một đao cố gắng gượng sức chạy trở về báo cho bọn hải tặc, nhưng không kịp hắn đành hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống. Lục Dịch rút kiếm về bỏ vào trong chủy thủ, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Không lâu sau đó, con đường càng ngày càng rộng mở có chút ánh sáng, tức là đã đến được bên trong Sầm Cảng.Theo như kế hoạch ban đầu, đội binh quân Minh chia làm hai đường, Lục Dịch dẫn đầu một đội đi làm nổ tung kho hỏa dược, còn Lam Đạo Hành dẫn dắt một nửa binh còn lại tấn công bọn hải tặc muốn tiến công. Sau đó ra tín hiệu cho Du tướng quân bằng hỏa dược ống đồng đặt sẵn trên người Lam Đạo Hành, chỉ cần nơi trú ẩn của bọn chúng được phá hỏng thành công, Du Đại Du liền lập tức phát động cho đội binh còn lại tổng công kích.
“Như thế nào, có muốn hay không thử một lần, thử xem ai là người nổ kho hỏa dược trước hay bắn tín hiệu hỏa dược trước, người nào sẽ thắng?” Lam Đạo Hành hướng Lục Dịch cười nói
“Tết Đoan Ngọ sắp đến, người thua sẽ phải mời bánh Gia Hưng làm lễ vật.”
Lục Dịch khẽ mỉm cười:”Ý kiến hay, đồng ý!”
Hai người đem đoàn người cùng ngựa chiến, chia nhau làm việc.
Lam Đạo Hành trước đây len lén tra xét Sầm Cảng địa hình một lần, lần này có thể nói là trở nên quan việc, trong chốc lát liền đến được cơ quan trú ẩn phòng tuyến của hải tặc.
Phía sau núi chiến hạm của chúng bị đốt cháy tựa như cũng không ảnh hưởng đến lãnh địa phía trước núi của bọn hải tặc, đại khái bởi vì bọn chúng biết rõ quân Minh sẽ tấn công bằng đường biển thì không thể nào tấn công được bên trong Sầm Cảng, cho nên cả đoàn hải tặc bọn chúng vẫn bình tĩnh, không thấy hoảng loạn chút nào.
Quân Minh cho binh lính rút binh đã nhiều này, nhưng lúc này có thể nói là tấn công hiệu quả, số người phòng tuyến bên phía hải tặc không nhiều, mà chúng hoàn toàn không cảnh giác. Vừa rồi phía sau núi, thuyền chiến bị đốt, cũng có người trốn chạy ra sau, từ trên vách núi nhìn xuống tình hình. Tấn công vào giữa đêm như thế này, ngoại trừ người gác đêm, những toán binh hải tặc khác thì lại nghỉ ngơi, những người chịu trách nhiệm cũng miễn cưỡng dựa vào vách núi mà chợp mắt.
Lam Đạo Hành đưa tay vỗ vai tên hải tặc gác đêm, hải tặc đột nhiên ngẩng đầu, mê man nhìn hắn
“Ngươi mệt lắm sao?” Lam Đạo Hành hỏi.
Hải tặc không hiểu tình hình mà nhìn hắn.
Nháy mắt tiếp theo, thân thể hắn tự nhiên mềm nhũn ra, bị binh sĩ phía sau kéo hắn sang một bên. Lam Đạo Hành nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho bọn binh lính xông vào trong phòng tuyến của hải tặc, sau đó đem giấu vũ khí, áo giáp, đem toàn bộ ném xuống núi, vài cái đại bác của chúng vác không nổi, liền lấy hỏa dược làm nổ tung thân súng.
Từng tiếng nổ làm cho cả mặt đất ở Sầm Cảng đều chấn động.
Đang muốn đi thăm dò xem cửa cảng thuyền bè như thế nào, Mao Hải Phong đang cướ bộ liền ngưng lại ý thức được có thể là quân Minh đang thực hiện kế sách giương đông kích tây, vội vàng chạy tới phía trước núi…
Ban đêm nhìn cảnh tượng gì cũng vô ích, chỉ nghe thấy xung quanh vài tiếng nổ tung hoành…
Mao Hải Phong cố gắng nhìn thử, toàn thân liền cảm thấy rùng mình
Ở chân núi, Du Đại Du cũng ngửa đầu nhìn xung quanh, cảm thấy mừng thầm trong lòng.
Nhìn thấy được tín hiệu, biết được Lam Đạo Hành đã đắc thắng, Lục Dịch cũng là thở phào nhẹ nhõm, quay trở lại ngẫm lại tấm bản đồ từ từ dò ra phương hướng của kho hỏa dược.
Có thủ vệ nghiêm ngặt, khoảng chừng mười tên hải tặc trong coi bên ngoài kho.Phía sau núi thuyền chiến bị đốt, phía trước núi thì cho nổ súng phá hỏng núi, nhưng bọn chúng cũng không vì thế mà tự ý rời khỏi đó.
“Nơi này chắc hắn là kho súng ống đạn dược!” Lục Dịch trong lòng âm thâm suy đoán.
Giơ tay ra hiệu, bọn binh sĩ hiểu ý, tản ra hai hướng, bao vây nhà kho chuẩn bị vây bắt. Lục Dịch tiện tay nhặt vài hòn đá nhỏ trong lòng bàn tay, đem mấy hòn đá đánh lạc hướng mấy tên thủ vệ đến điều tra.Thủ vệ vừa mới thăm dò, bị Lục Dịch túm vào trong chỗ tối, ngay cả la lên cũng không kịp, liền nằm vật ra đất.
“Có chuyện gì sao?” Thấy hắn chưa trở về, tên thủ vệ khác lên tiếng hỏi.
Lục Dịch dùng tiếng Đông Dương đáp lại:”Thuyền bị cháy, mau bảo mọi ngươi đi cứu hỏa.Các ngươi nhanh lên.”
Tên thủ vệ ngây cả người, cảm thấy nghi hoặc, những tên còn lại hai mặt nhìn nhau. Có hai người do dự hướng chỗ Lục Dịch mà đi tới, mấy người kia mặt khác bên này nhìn xung quanh….
Bọn binh sĩ len lén xuất kích, nhưng lần này vài tên thủ vệ hải tặc quả nhiên công phu nghiêm chỉnh, mặc dù bọn chúng ít nhân thủ hơn nhưng cũng không mảy may chiếm thế yếu. Lục Dịch quật ngã được một tên hải tặc, phát hiện có một tên hải tặc tránh sang một bên chuẩn bị dùng súng eptigon xạ kích, Lục Dịch liền vung kiếm cố gắng ngăn lại, thanh kiếm liền bay vào vai trái của hắn. Hải tặc run lên, súng eptigon phá ra hỏa dược đánh thẳng trên mái hiên nhà kho làm cho từng đống mảnh ngói bể rơi xuống.
Nghe thấy bên trong Sầm Cảng có tiếng súng eptigon, Mao Hải Phong sắc mặt tái mét…
Tên thủ hạ rất nhanh báo tin:”Bẩm thủ lĩnh, chân núi quân Minh đột nhiên phát động tiến công mãnh liệt, hỏa khí trên núi không biết bị người phương nào phá hư, súng eptigon, vũ khí,áo giáp đều không trông thấy, kho hỏa dược đang bị tấn công…trên núi chỉ sợ là có lẫn gian tế.”
Lại có một tên thủ hạ thật nhanh báo lại:”Bẩm thủ lĩnh, đi thông qua con đường nhỏ ở cửa cảng phát hiện có thi thể của vài chục tên huynh đệ.”
Mao Hải Phong nắm đấm nặng nề lên bàn, lập tức ra lệnh nói:”Mau chóng điều vài tên xạ thủ đến phía trước núi đánh lén quân Minh, sau đó dẫn người đến kho hỏa dược, mang hai đại bác cuối cùng đẩy ra ngoài, những người còn lại toàn lực truy sát bọn người lẻn vào trong cảng, tuyệt đối không được để bọn họ đến gần kho súng ống hỏa dược!”