Đọc truyện Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương – Chương 34Quyển 2 –
Một năm sau.
Cung nhân bưng đủ các thứ sơn hào hải vị nối đuôi nhau đi vào. Bởi vì hôm nay nhị hoàng tử Bách Lý Thừa Luật tròn một tuổi, trong cung bốn phía đều hoan hỷ chúc mừng. Hôm nay trong triều đình, hoàng thượng lấy danh nghĩa nhị hoàng tử đại xá thiên hạ.
Bách Lý Hạo Triết bưng chén rượu, mỉm cười trước mặt nàng, ánh mắt ôn nhu như nước “Rượu này được đặc chế từ mật hoa, có mùi thanh nhẹ của hoa, lúc uống vào còn có vị quả mơ làm say lòng người. Nàng nếm thử một chút, nếu thích thì hạ lệnh cho cung nhân hàng năm pha chế” .
Nguyễn Vô Song tiếp nhận, nhấp qua một ngụm quả thực có hương vị của quả mơ, thanh mà ngọt, không giống rượu nhưng cũng không giống thức uống thông thường.
Nàng nắm chặt chén ngọc, bàn tay trắng bạch như tuyết, từ xa nhìn lại có vẻ như là xanh ngọc.
Có nội thị nhẹ giọng bẩm báo “Hoàng thượng, pháo hoa đã sắp xếp xong” . Bách Lý Hạo Triết lúc này mới hoàn hồn nói “Đốt đi” . Lễ bộ nói lần này pháo hoa được chế tác không giống như trước kia, chi bằng nhìn một cái” .
Rất nhanh bên cạnh hồ “Bụp” một âm thanh vang lên, một đóa hoa thật lớn nở rộ trong màn đêm, màu sắc đa dạng, hoa lệ vạn phần. Tiếp theo mấy tiếng “Bụp, bụp” vang lên, vô số đóa hoa cấp tốc bay lên không trung, nháy mắt ánh sáng trắng, hồng, vàng, tím, muôn màu muôn vẻ thực làm cho người ta hoa mắt.
Bách Lý Hạo Triết nhìn sang Nguyễn Vô Song, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Nàng còn ở lại bên người hắn. Cho dù đời này nàng không bao giờ nói với hắn dù là nửa lời, hắn cũng cảm thấy mãn nguyện, lòng ngọt như đường.
Hắn nắm tay nàng, ngồi ngay ngắn ở sau Cửu Long án, cùng nàng ngắm pháo hoa.
Đột nhiên có ánh sáng gì đó lóe lên xẹt qua mắt Nguyễn Vô Song, kẻ hầu hạ ró rượu bên người rút ra một con dao nhọn từ dưới khay đựng chén đĩa, dao nhọn hướng người hắn mà lao tới. Sự tình xảy ra bất ngờ, hơn nữa mọi người cũng bị pháo hoa hấp dẫn nên không có người nào lưu ý đến động tĩnh ở đây.
Nàng hét lên “Cẩn thận. . . .” , bật dậy xoay người ôm lấy hắn, nghĩ muốn thay hắn đỡ một dao. Trong chớp mắt, một lực đạo mạnh mẽ từ hắn tung ra, nàng bị hắn đẩy ra. . . mà hắn. . mà hắn. . . tay nắm lấy con dao nhọn, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm nhìn nàng, chậm rãi ngửa mặt phía sau rồi ngất đi.
Pháo hoa bảy sắc vẫn nở tung trên bầu trời. Nhưng những đóa hoa kiều diễm nháy mắt đã tan hết, để lại chỉ là tro tàn lạnh băng.
Bốn phía lâm vào tình cảnh hỗn loạn. Thạch Toàn Nhất hét lên một tiếng như lấn át tất cả, giọng khàn khàn “Mau, mau cứu giá. . . Mau. . . Mau bắt thích khách. . . Mau, mau bảo vệ hoàng thượng. Hoàng thượng bị thương, mau truyền thái y” .
Máu trong ngực hắn cứ thế phun ra. Nàng vội vàng bò sang, tay chân luống cuống muốn dùng tay che đi máu tươi đang chảy ra, nàng dùng sức che lại, không, sẽ không sao đâu . . . .
Nhưng nàng cái gì cũng không ngăn được, máu kia cứ như trước mà ồ ạt chảy ra.
Đừng chảy nữa, đừng chảy nữa. . . Trước mắt mông lung như sương mù, mọi thứ mờ ảo cả lên. Nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống. Sau đó càng lúc càng tuôn trào, tầm mắt nàng trở lên mờ mịt. . . . tay hắn từ từ men tới tay nàng, đè lại tay nàng “Vô Song, không phải nàng rất hận ta sao? Ta chết không phải là tốt hơn sao?” máu của hắn ấm áp bao phủ bàn tay hai người.
Nàng mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn có phải là điên rồi không. thời điểm này còn nói những lời như thế.
Thế nhưng hắn lại có thể mỉm cười mà nhìn nàng, thận trọng, dè dặt đến vậy. . . Trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, ý cười trong suốt đều là vui vẻ như được trấn an. Hơi thở suy yếu cứ thấp dần thấp dần như thì thào tự nói “Nhưng mà Vô Song, nàng nói chuyện với ta, nàng vì ta mà khóc . . . nàng khỗngnỡ nhìn thấy ta chết có phải không?” , thế nhưng
Hắn lại cười như đứa nhỏ được quà, thoạt nhìn cực kỳ vui sướng.
Nước mắt của nàng như chuỗi trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống. Cái kẻ ngu ngốc này, sao có thể ngốc như vậy. Hắn nếu buông tay mà đi, trong lòng nàng thật sự có thể vừa lòng hay sao?
Hắn vẫn hôn mê như trước, sắc mặt như tờ giấy tái nhợt, ngay cả người cũng không có một chút huyết sắc. Nàng tiếp nhận bát súp trong tay Mặc Trúc, nhấp một ngụm, cúi thấp đầu bón vào miệng hắn. Sau đó lại uống một ngụm. . . Cứ lặp lại như thế, suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng đem bát sụp bón hết.
Mặc Trúc đưa bát ngọc cho thị nữ phía sau, đỡ Nguyễn Vô Song ngồi xuống “Tiểu thư, ngài nghỉ ngơi một chút đi, thái y nói hoàng thượng ngay chốc lát cũng chưa thể tỉnh lại được, ngài cũng nên chú ý tới bản thân mình” .
Trong lúc đó bỗng có tiếng an ủi nũng nịu tiếp lời của Mặc Trúc: “Đúng vậy, Ngưng phi tỷ tỷ, người cứ về cung nghỉ ngơi cho tốt đi, hoàng thượng nơi này cứ giao cho bọn muội” .
Thị nữ kéo mành lên, một đám người của Liễu phi một thân cung trang hướng nàng hành lễ “Ngưng phi tỷ tỷ” .
Nguyễn Vô Song nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, kinh ngạc không nói. Hắn chưa tỉnh, nàng như thế nào có thể ngủ ngon giấc. Hiện tại nàng cũng không muốn tiếp tục phải ứng phó với kẻ nào nữa. Thế gian này ngoại trừ hắn, hiện tại trong lòng nàng không gì là quan trọng nữa.
Nàng khẽ nhíu mày nói “Thạch tổng quản” . Thạch Toàn Nhất ở một bên lên tiếng trả lời, Nguyễn Vô Song nói “Tiễn bai vị nương nương hồi cung” .
Liễu Lam bất động, tay áo nhẹ nhàng như mây, cười nhạt khẽ nói: “Ngưng phi tỷ tỷ, người là phi tử của hoàng thượng, bọn muội cũng là phi tử của hoàng thượng. Hôm nay hoàng thượng gặp nạn, người có thể thân thiếtgần kề thì tại sao bọn muội không thể? Muội không đi, hôm nay muội muốn nhìn xem tỷ như thế nào đem muội đuổi đi” .
Nhan phi liên tục gật đầu phụ hoạ nói “Đúng vậy! Ngưng phi tỷ tỷ, người không phải hoàng hậu, đều giống như chúng ta, bất quá hơn chút là sinh được hoàng tử cho hoàng thượng. Vì sao tỷ có thể ở lại chăm sóc hoàng thượng mà chúng ta lại không được? Đây là đạo lý gì, xin Ngưng phi tỷ tỷ nói rõ ràng một chút” .
Đường phi cũng nói “Ngưng phi nương nương, bọn muội cũng chỉ là muốn giúp tỷ chia sẻ một phần mà thôi” .
Nguyễn Vô Song nhắm mắt, chậm rãi nói “Thạch tổng quản, ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?”
Thạch Toàn Nhất giơ tay lên, liền có mấy nội thị tiến lên, khom người nói “Xin tiễn Liễu phi nương nương, Nhan phi nương nương, Đường phi nương nương hồi cung” .
Liễu phi tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, hất hàm, dáng vẻ kiêu ngạo quét mắt nhìn đám Liễu phi, Nhan phi hét lớn “Mục Ngưng Yên, đừng tưởng rằng hoàng thượng hiện giờ đang hôn mê thì Nguyễn gia các ngươi muốn làm gì thì làm” .
Thanh âm của ba người dần dần đi xa, Nguyễn Vô Song vẫn như trước ngắm khuôn mặt đang chìm sâu trong hôn mê của hắn, khe khẽ thờ dài, cúi đầu nói “Chung quy lại là chàng muốn ép ta. Hiện giờ ta cũng sẽ thảo hiệp với chàng một lần. Nếu như chàng vẫn không tỉnh lại, thiên hạ rộng lớn này ta cũng không them quản nữa,. . . Ta sẽ dẫn theo bọn nhỏ rời khỏi cung. . Thiên hạ to lớn, sông núi rộng rãi, ngươi sẽ không có cơ hội gặp được chúng ta nữa. . . .”
Mặc Lan bưng chén canh nhỏ, vén rèm đi vào. Lại nhìn thấy tiểu thư vẫn ngồi im bên giường không nhúc nhích, ôn nhu khuyên nhủ “Tiểu thư, ngài đã hai ngày nay không có nghỉ ngơi rồi, cho dù thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi. Hơn nữa ngài không vì bản thân thì cũng phải lo lắng cho hai vị hoàng tử. Tiểu thư, ngài đi nghỉ chút đi, ít nhiều đều tốt” .
Nguyễn Vô Song vẫn như cũ ngơ ngác nhìn hoàng thượng, trên mặt buồn vui không rõ, căn bản không nghe thấy tiếng của nàng. Nàng biết điều nên cũng không nói gì bởi vì có khuyên nữa cũng vô dụng.
Mặc Lan các nàng sao có thể hiểu được, chỉ kém một chút nữa thôi hắn trước ắt sẽ không cườivới nàng, không nổi giận, không để ý cũng không bao giờ . . . nhìn nàng, cùng nàng nói chuyện nữa . . . . Đối mặt với cái chết, mọi thứ đều trở lên bé nhỏ. Nàng có thể cứ thế này mà ngắm nhìn hắn, cảm giác được hắn, nhịp đập yếu ớt của hắn dường như cũng là chuyện quá xa vời.
Lại qua một đêm, ánh mặt trời dần dần trong sáng.
Thạch Toàn Nhất ở phía bên ngoài bẩm báo “Ngưng phi nương nương, nhóm thái y đang ở bên ngoài chờ” . Nguyễn Vô Song giật mình thu hồi tầm mắt: “Tuyên bọn họ vào đi”
Sau khi nhóm thái y hội chẩn xong liền hướng nàng hành lễ. Đứng đầu là Vu thái y nói: “Nương nương, sau khi bắt mạch cho hoàng thượng thì mạch tượng đã vững vàng, ngày hôm nay đã khá hơn ngày hôm trước. Thêm một thời gian nữa thì sẽ tỉnh lại thôi” .
Nguyễn Vô Song ngồi ngay ngắn trên tháp ngủ, ánh mắt hướng vào nhóm thái y đang quỳ dưới đất “Hoàng thượng rốt cuộc là đến bao giờ mới tỉnh lại?” Hắn cứ hôn mê như vậy, nàng thật sự. . . thật sự rất khó chịu. Nếu như hắn vẫn tiếp tục không có tỉnh lại, nàng biết tiếp tục chống đỡ như thế nào đây?
Vu thái y vội dập đầu nói “Nương nương thứ tội, việc này. . . việc này thần thật sự . . thật sự. . .” . Nguyễn Vô Song day trán “Thôi, các ngươi lui ra đi” .
Thạch Toàn Nhất một mực tiễn mọi người nối đuôi nhau mà ra, lúc này mới nói “Nương nương, nô tài có mấy câu không biết có nên nói hay không” . Nguyễn Vô Song ngẩng đầu nói “Thạch tổng quản có việc gì cứ nói” .
Thạch Toàn Nhất nói “Nương nương, nhờ ơn trời cao, thân thể hoàng thượng xem như đã không có gì phải lo lắng nữa. Nương nương cũng nên lo lắng cho thân thể của mình đi” . Thạch Toàn Nhất cho đến thời điểm hoàng thượng bị tập kích mới biết được Ngưng phi nương nương, à không, là hoàng hậu nương nương đối với hoàng thượng tình sâu. Hoá ra trước nay vốn lạnh lùng không quan tâm chỉ là nguỵ trang.
Nguyễn Vô Song nhắm mắt khẽ thở dài.
Thạch Toàn Nhất đột nhiên quỳ xuống: “Ngưng phi nương nương, nô tài có mấy câu nhất định phải nói. Cho dù nương nương giận, muốn phạt nô tài, nô tài cũng nhất định phải nói” .
Nguyễn Vô Song nói: “Thạch tổng quản, ngươi trước hết cứ đứng lên đi. Hoàng thượng đến nay vẫn chưa tỉnh lại, ngươi có cái gì cứ việc nói thẳng” .
Thạch Toàn Nhất một mực quỳ xuống nói: “Nô tài cầu xin nương nương. . . cầu nương nương sau khi hoàng thượng tỉnh lại, đừng bao giờ khiến cho hoàng thượng phải buồn lòng, phải tức giận nữa. Nương nương, ngài . . . . ngài không biết, năm đó hoàng thượng vì tưởng rằng nương nương không thể thoát khỏi trận hỏa hoạn cho nên vẫn thống khổ, thậm chí. . . thậm chí nhiều lần còn dùng đến Ngũ thạch tán. . . .” .
Nguyễn Vô Song hít một ngụm khí lạnh, từ trên tháp đứng bật dậy “Cái gì? Hắn dám dùng ngũ thạch tán?” . Hắn điên rồi mới làm thế? Thứ kia dung nhiều sẽ thành nghiện, người khác không hiểu biết mơi dùng. Hắn đường đường là bậc đế vương mà không biết nặng nhẹ cân nhắc hay sao?
“Đúng vậy, nô tài tuyệt đối không dám có nửa điểm lừa dối nương nương. Nếu nương nương không tin, có thể tuyên Vu thái y tới hỏi. Nếu là nô tài có nửa câu không thật, nương nương có thể trừng phạt nô tài.”
“Sau đó, nếu không phải tiểu thái tử bị cảm lạnh sốt cao không dứt, thánh thượng, thánh thượng sợ là vẫn cứ thế trầm mê. May là. . may là . . ông trời có mắt” .
“Nương nương, thánh thượng đối với nương nương là tình sâu, nô tài. . nô tài không biết nói thế nào. Ba năm nay nương nương không có ở trong cung, thánh thượng chưa bao giờ lâm hạnh các nương nương khác. Cho dù là thời điểm nương nương mang thai, thánh thượng chọn những bài tử của các vị phi tử khác cũng chỉ là diễn trò để nương nương xem mà thôi, không phải là thật. Người bên ngoài đều không biết, nô tài ngày đêm hầu hạ hoàng thượng đều thấy rất rõ ràng” .
“Nương nương, nô tài cầu nương nương. . . Về sau, đừng làm hoàng thượng buồn bực nữa. Phật dạy những chuyện ngày hôm qua hãy để chết theo ngày hôm qua đi, những chuyện hôm nay sống như ngày hôm nay . . . . Nương nương cần gì phải quá mức chấp nhất chứ?”
“Nương nương, dù là nể tình hai vị hoàng tử, cũng không nên làm hoàng thượng buồn bực nữa” .
Ánh nắng bang bạc như khói chiếu lên trướng gấm, hắn lẳng lặng ngủ say, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhành đụng chạm vào hắn, nước mắt cứ như thế mà rơi xuống.
Ngắm nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng không ngăn được cơn mệt mỏi mấy ngày qua, ghé vào bên giường mà chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mờ mịt, nàng cảm thấy có ai đó đang chạm vào mặt nàng, thân mình nàng khẽ run lên, giật mình tỉnh giấc, nàng ngẩng đầu chỉ thấy hắn đang yên lặng ngắm nhìn nàng, trong con ngươi hắn phản chiếu toàn bộ hình bóng của nàng.
Nàng vui quá mà khóc, nước mắt không thể kiềm chế mà ngã xuống. Mà hắn lại thản nhiên cười, ôn nhu nói “Ta đã chết rồi sao?” .
Nàng giơ tay khẽ che miệng hắn “Không được nói lung tung. . . .” . Hắn khẽ nhếch miệng, cắn tay nàng. Đau, nhưng cơn đau này lại làm cho nàng cực kì vui sướng.
Trong điện sâu thẳm, yên tĩnh tới cực điểm. Ngay cả một hơi thở đều có thể nghe thấy rất rõ ràng. Hắn chậm rãi nhắm mắt hồi lâu mới thở gấp nói “Vô Song, ta thà rằng. . thà rằng vĩnh viễn cứ như bộ dáng này, nàng mới có thể không hận ta. Mới có thể ở bên cạnh mà nói chuyện với ta” . Hắn thế nhưng lại ngốc nghếch đến vậy. Nàng nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi, khuôn mặt nàng tựa như đóa hoa thấm đẫm sương mai, tất cả đều phản chiếu hình bóng của hắn.