Đọc truyện Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương – Chương 32Quyển 2 –
Phượng Nghi điện một mảnh tĩnh lặng, . . . . ngay cả tiếng đồng hồ nước đều có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Bách Lý Hạo Triết đứng im như cây tượng gỗ, không hề nhúc nhích. Một lúc sau mới cúi đầu nói: “Vô Song, chuyện trong quá khứ chúng ta đều quên đi có được không?”
Khóe miệng Mục Ngưng Yên không là Nguyễn Vô Song mới đúng khẽ nhếch lên, thản nhiên mở miệng lời nói lại châm chọc đến tận cùng: “Bách Lý Hạo Triết, một khi ngươi đã tinh thông y lý như vậy, vậy sao không ban cho ta một đơn thuốc, làm cho ta có thể quên tất cả mọi chuyện đi.” .
Không, nàng sao có thể quên? Nàng sao có thể quên hết được chứ?
Năm đó nàng toàn tâm toàn ý đối với hắn, mà hắn lại đối đãi với nàng như vậy. Có lẽ hắn quả thực có thời điểm đối với nàng rất ôn nhu, nhưng một chút ôn nhu kia cũng là giả dối, đều chỉ là hắn diễn trò mà thôi. Cho đến bây giờ, mỗi khi nàng nhớ lại trái tim vẫn không thể kiềm chế được mà đau đớn.
“Trên đời này làm gì có loại thuốc như vậy chứ?” . Nếu như có thì hắn đã ban cho chính mình. Nếu mà như thế thì sau khi nàng rời đi hắn chỉ cần uống một ngụm đã có thể sớm giải thoát chính mình.
Nàng nghiêng đầu, mang theo ý cười nhẹ, nhìn hắn, hận ý trong miệng nàng từng từ từng từ một phun ra: “Cho nên ngươi đừng hy vọng xa vời rằng ta có thể quên” . Lúc trước hắn tàn nhẫn đối với nàng, bây giờ lại muốn nàng quên đi thù hận sao?
“Ta cả đời này cũng sẽ không thể quên, Bách Lý Hạo Triết”
“Nếu không phải ngươi ép ta, đời này ta không muốn gặp lại ngươi”
Nàng từng toàn tâm toàn ý đặt trên người hắn, buồn vui của hắn cũng là buồn vui của nàng. Đó chính là người đã cùng nàng đầu gối tay ấp, khiến cho tâm tu nàng vướng bận thổn thức sao. Nhưng tất cả đều chỉ là lợi dụng, là diễn trò mà thôi. Mục tiêu chính là loại trừ nàng, loại trừ toàn bộ Nguyễn Gia. Nàng cả đời cũng không muốn gặp lại hắn. Hắn không khỏi lùi về phía sau mấy bước. Tuy rằng hắn vẫn biết nàng hận hắn, nàng trách hắn. Nhưng khi nghe được những lời này từ chính trong miệng nàng nói ra, sức sát thương quả là vượt xa những gì hắn nghĩ.
Nàng hận hắn, cho nên ngay cả cốt nhục của nàng và hắn cũng không muốn. Nếu một nửa dòng máu của đứa bé trong bụng nàng không phải là của hắn thì nàng nhất định sẽ không làm như thế. Hắn quét ánh mắt lạnh lung dừng ở túi hương trên người nàng, chỉ còn là một miếng vải cháy dở nhưng nàng vẫn giữ lại bên người, ngày đêm nhìn ngắm. Hắn ghen tị điên cuồng, nếu không phải hắn ban một đạo thánh chỉ thì nàng đã sớm là của người khác. Nàng sớm đã không cần hắn.
Hắn không hiểu vì sao đáy lòng rất khó chịu, hắn không bao giờ nguyện ý kìm nén nữa, mặc cho con dã thú điên cuồng trong người cứ bùng phát đi. Hắn cười lạnh lùng thốt: “Người mà có lẽ cả đời ngươi không thể quên chính là Mạnh quận mã gia phải không? Lúc trước nếu không phải là ta hạ chỉ cho ngươi tiến cung thì ngươi hiện tại hẳn là đã cùng hắn con cháu đầy đàn? Cho nên ngươi mới hận ta như vậy. Ngươi hận ta, đơn giản là vì ta vì đã chia rẽ ngươi và hắn mà thôi” .
Theo người của hắn điều tra ra được, nàng cùng Mạnh Lãnh Khiêm quả thực có tình cảm với nhau. Nếu không phải hắn xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ nàng đã sớm là thê tử của Mạnh Lãnh Khiêm.
Nàng hít một hơi thật mạnh, mỏ to mắt, sợ hãi mơ hồ nói không thành lời. Chuyện giữa hắn và nàng sao lại có thể liên lụy đến Mạnh đại ca chứ.
Nàng đang sợ hãi, sợ hãi cái gì? Hắn lạnh lùng cười, Mạnh Lãnh Khiêm ở trong mắt hắn chỉ là một con kiến, hắn muốn hắn ta canh ba chết thì hắn không thể sống đến canh năm. Hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một câu, nhưng biểu tình cùng phản ứng của nàng lại đau đớn như thế. Nàng thật sự để ý cái tên họ Mạnh kia sao?
“Ngươi hãy chết tâm đi, đời này ngươi đừng mong rời khỏi hoàng cung này, mà Mạnh Lãnh Khiêm. . .”
Nàng bỗng hốt hoảng, mở to mắt nhìn hắn: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” . Nàng cùng Mạnh đại ca còn có Mạnh phủ không có quan hệ gì, nhưng trong thiên hạ này hắn là lớn nhất, chỉ cần hắn nói một câu thì cả Mạnh phủ cũng coi như xong.
“Bách Lý Hạo Triết, đây là chuyện giữa ta và ngươi, Mạnh đại ca không liên quan đến chuyện này”
Nàng đến bây giờ lại ở trước mặt hắn mà gọi Mạnh Lãnh Khiêm là Mạnh đại ca. Khá khen cho nam có tình, nữ có ý. Lòng hắn lạnh như băng. Nàng để ý đến người kia như vậy sao?
Nàng thật sự rất để ý đến hắn ta, chính là nàng làm bộ như không biết mà thôi. Nàng thậm chí còn có hôn ước với hắn ta. Trước lúc tiến cung cũng không thèm để ý đến danh tiết mà lén lút gặp hắn ta. Bữa tiệc thưởng cúc nàng lúc nào cũng chăm chú nhìn hắn ta, âm thầm rơi lệ. Mạnh Lãnh Khiêm sau khi uống say mèm còn thất thố ở trước mặt hoàng thượng mà làm đổ chén rượu. Mà hắn thì sao, là tự lừa mình dối người giả bộ như không biết mà thôi.
Hắn khoanh tay mà đứng, khóe môi hiện lên ý cười tàn nhẫn. Nàng lại cả người phát run, tựa như đang bị giam cầm trong hầm băng, tuyệt vọng lùi về sau từng bước; “Bách Lý Hạo Triết ngươi muốn làm cái gì?” .
Hắn đứng, chính là cười, cười lạnh lùng, cười điên cuồng, đến cuối cùng tiếng cười thấp xuống thì thào mà nói “Ta muốn làm cái gì? Ta muốn làm cái gì ư?” .
Đêm đó, một đạo thánh chỉ ban xuống bắt Mạnh quận mã gia vào ngục. Bình Yên Vương cùng Mạnh thượng thư quỳ ở ngoài cửa Thừa Càn điện cầu xin.
Trong Thừa Càn điện, Thạch Toàn Nhất lo sợ bẩm báo “Hoàng thượng, Ngưng phi nương nương mấy ngày nay ngay cả nửa giọt nước cũng chưa động đến. . .” . Hoàng thượng hai ngày nay sắc mặt cực kỳ u ám, hắn hầu hạ bên cạnh nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa gặp qua bao giờ.
Bách Lý Hạo Triết “Ba” một tiếng ném tấu sớ rơi xuống đất, tức giận phất tay áo: “Bãi giá đến Phượng Nghi cung” .
Nàng cuộn người, sườn mặt tựa vào cẩm tháp, sắc mặt tái nhợt tiều tụy. Đối với hắn căn bản là thờ ơ, ngay cả một chút ánh mắt cũng không thèm liếc tới.
Hắn giận dữ bật cười, con mắt dài híp lại: “Ngươi thật sự vì cái tên Mạnh Lãnh Khiêm kia mà không chịu ăn uống?” . Nàng vẫn là không nhúc nhích, chỉ mệt mỏi nhắm mắt. Hắn giận dữ mà quát “Được, ta lập tức sai người giết hắn” .
Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu, đáy mắt một mảnh hờ hững tĩnh mịch. Để lộ ra dung nhan không một chút son phấn, ngay cả môi anh đào cũng khô nứt phủ bụi,thản nhiên cúi đầu.
Nhưng ở trong mắt hắn, bộ dáng của nàng như vậy làm cho lòng hắn không khỏi run lên, dâng lên yêu thương khôn cùng. Hắn trong lòng vô cùng bực bội nhưng vẫn cố nén cơn giận chậm rãi nguôi xuống.
Tay cầm cái chăn lông cừu bên tháp ngủ nghĩ muốn đắp lên người nàng. Nàng hướng vào trong góc mà lui, chăn nhất thời trượt xuống. Tay hắn cứng đờ trong không trung, sắc mặt trầm xuống nói “Ngươi nổi giận với ta đều có thể, nhưng con trong bụng. . con là vô tội.” Nàng đang có thai, như thế nào có thể không màng ăn uống, cho dù nàng trụ được nhưng đứa bé trong bụng thì phải làm sao?
Hắn run sợ một hồi lâu mới hỏi “Hắn đối với nàng quan trọng đến vậy sao, còn hơn cả con trong bụng sao?” Nàng không có trả lời, chán ghét nghiêng đầu.
Hắn nhìn nàng lạnh lùng không có chút phản ứng nào, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo. Nàng hận hắn, ngay cả che giấu cũng không muốn. Ngay cả đứa con trong bụng cũng ba bốn lần không cần. Nàng sao có thể sắt đá như vậy chứ?
Tất cả sắc mặt cùng hành động của nàng đã nói lên tất cả, không lời mà còn hơn cả nói.
Tâm giống như bị người ta dùng dây một vòng rồi lại một vòng buộc lại, máu me đầm đìa ngay cả đau đớn đều chết lặng. Hắn nhìn nàng chằm chằm, tựa như ẩn nhẫn, tựa như thống khổ. Hít sâu một hơi mới lãnh đạm mà nói: “Nguyễn Vô Song, ta nghĩ nên nhắc nhở ngươi một chút” .
“Con ở trong bụng ngươi, ngươi không muốn sinh nó ra, cho dù ta có phái trăm nghìn người ngày đêm canh giữ, ngươi cũng có biện pháp làm cho nó không sinh ra được. Chính là ta muốn nói cho ngươi biết, nếu đứa nhỏ này có chuyện gì không hay xảy ra, tất cả người nhà Nguyễn gia các ngươi cùng hai vị công chúa Vĩnh Thọ, vĩnh Yên cứ chờ đấy mà đền mạng đi. Còn có Mạnh quận mã gia, ta nhất định đem hắn chu di cửu tộc” .
Nguyễn Vô Song mạnh mẽ run lên, ánh mắt tan rã tựa như có ánh sang rót vào, nháy mắt đã hoàn hồn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn “Ngươi. . ngươi” . Hắn lại có thể đê tiện như vậy, ngay cả Nguyễn gia, còn có hai đại tẩu. . . Cũng có lẽ hắn đã sớm muốn diệt trừ tận gốc bọn họ, chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Chỉ thấy ánh mắt hắn lạnh như băng, thâm trầm không lường được: “Nguyễn Vô Song, ngươi biết ta không hù dọa ngươi có phải không?” .
Nàng biết hắn không lừa gạt nàng. Cho đến bây giờ hắn đều hận chết Nguyễn Gia, hắn có cái gì mà không làm được?
Nàng quay mặt đi, . . . vẫn không nói một lời nào.
Bách Lý Hạo Triết biết uy hiếp của mình có tác dụng, khóe miệng nhếch lên, trong đáy lòng cực kỳ chua xót, hắn bây giờ ngoài biện pháp uy hiếp nàng thì còn có biện pháp nào nữa đâu? Như vậy cũng tốt, ít nhất nàng còn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, có thể bình an sinh ra đứa bé.
Bách Lý Hạo Triết phất tay phân phó “Người đâu? Thượng thiện”
Bọn thị nữ nối đuôi nhau mà vào, liên tiếp bưng lên bữa tối. Bách Lý Hạo Triết vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, tiến đến bên tai nàng nói nhỏ “Ngươi có thể thử không ăn một lần nữa xem?” .
Nguyễn Vô Song vẫn nhìn hắn không nhúc nhích , ánh mắt nhìn hắn vô cùng hận ý. Nàng hít sâu một hơi: “Ta ăn, nhưng là Bách Lý Hạo Triết, ta có một điều kiện” .
Hắn quay đầu nhìn nàng, ý bảo nàng nói tiếp. Nàng cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi thả Mạnh đại ca, đưa hắn lưu đày cũng được, cách chức cũng được nhưng về sau không được tìm hắn gây chyện khó dễ nữa” . Chuyện tình lúc đó của nàng với Mạnh đại ca không có quan hệ, lúc trước mang ân tình với Mạnh gia chưa trả được, ngược lại bây giờ lại gây phiền toái cho bọn họ.
Mạnh đại ca, Mạnh đại ca, nàng lúc nào cũng lo lắng cho hắn, hiện giờ còn thay hắn lo lắng chu toàn như thế?
Bên trong nội điện vốn có lò sửa, lại đốt lô hương, hắn vội vàng sấp ngửa chạy đến, chỉ cởi áo khoác lông cừu ở bên ngoài, căn bản vẫn thấy nóng nực, mồ hôi mơ hồ tuôn ra.
Nhưng đứng ở đây, một khắc trước còn thấy nóng nực, một khắc sau đã cảm thấy lạnh lẽo từ tứ phía ùa đến, dội thẳng vào đáy lòng hắn. nàng thật sự rất để tâm đến cái tên Mạnh Lãnh Khiêm kia.
Hắn đột nhiên xoay người xốc màn lên phân phó: “Các ngươi đều đi xuống đi, nơi này không cần hầu hạ” . Sau đó từ từ ngồi xuống, đem một chén tổ yến đến trước mặt nàng “Ăn đi” .
Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mặt hắn không chút thay đổi, vui buồn không rõ. Hắn dường như là không đủ kiên nhẫn: “Rốt cuộc có ăn hay không hả? Nàng thấp giọng nói: “Ngươi đáp ứng buông tha Mạnh đại ca sao?”
Hắn nửa ngày không trả lời, mặt như đông lại thành một tảng băng. Nàng chỉ cầm thìa bạc lên. Nhưng cổ họng tựa như có gì đó chặn ngang, cái gì cũng nuốt không trôi, nhưng nàng vẫn từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng.
Hắn cứ như vậy ngồi nhìn nàng từng ngụm từng ngụm mà đem bát tổ yến uống cạn. Lấy một miếng cá tam tiên áp bao đưa cho nàng “Cái này cũng ăn đi” .
Nàng ngẩn ra, nhìn đồ ăn tinh xảo trên đĩa, cơ hồ không thể động tới. Từ lúc vào cung tới nay, hắn lúc nào cũng thăm dò, ngay cả ăn uống cũng không buông tha. Biết nàng thích đồ ăn của phủ đệ ban đầu nên sai người mời lại đây. Vì nàng không muốn cho hắn nảy sinh tâm lý nghi ngờ nên xưa nay ngay cả động cũng không dám động.
Rất nhiều năm trước, hắn cũng cấp cho nàng cá tam tiên áp bao, vui vẻ nhìn nàng ăn xong. . . . Nàng giật mình, đã lâu như vậy. trong khoảng thời gian đó có biết bao chuyện đã xảy ra, bây giờ hắn và nàng còn có thể ngồi cùng nhau thế này sao, thật là như một giấc mộng, tỉnh giấc liền qua.
Chẳng qua năm đó hai người còn chưa có thổ lộ tình cảm, bây giờ . . . . Bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh thế này.
“Ăn đi, cho dù ngươi không ăn nhưng con trong bụng cũng phải ăn. Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu ngươi để con bị đói, tất nhiên sẽ làm cho Nguyễn gia của ngươi đẹp mặt” .
Nàng chua xót nâng khóe miệng, hắn cũng chỉ là vì cốt nhục của hắn mà thôi.
Có lẽ nàng nên nhận thua đi, có thể giữ được toàn bộ Nguyễn gia trên dưới bình an, có thể mỗi ngày gặp mặt Thừa Hiên như vậy cũng đủ rồi. Đây là mục đích lúc trước nàng tiến cung, nàng đâu dám cầu xin gì hơn nữa.
Nếu không phải hắn phát hiện ra, nàng đời này cũng sẽ không thừa nhận mình chính là Vô Song. Có lẽ là hận cũng có thể là oán. Nàng cũng không muốn cho hắn biết.
Hắn bắt nàng ăn nàng liền ăn, hắn đưa thuốc uống cho nàng nàng liền uống. Chính là đời này nàng sẽ không nói với hắn dù là nửa lời.