Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 88


Đọc truyện Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác – Chương 88

Tưởng Niệm được Diêm Thương Tuyệt đưa về An gia, liền cùng vào với Tưởng Niệm, An Nguyệt Lê, An Chí Viễn và Hồ Tiểu Miểu, cả dì Thu cũng ở đây, mọi người vây quanh bàn đá ăn cơm, rất sôi nổi, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm và Diêm Thương Tuyệt cùng vào, đều có chút kinh ngạc.

“Anh đến làm gì?” An Nguyệt Lê buông đũa, đứng lên bất mãn nhìn Diêm Thương Tuyệt chỉ mặc chiếc áo sơ-mi trắng, lại vẫn anh tuấn không gì sánh được.

Tưởng Niệm nhíu mày, nhìn đến Tiểu Miểu vẻ mặt khinh thường liếc nhìn mình, cô biết chị ấy còn có khúc mắc với mình, vì thế nhẹ nhàng nói với An Nguyệt Lê: “Là anh đưa em về, bọn em…bọn em…” Tưởng Niệm thấy sắc măt An Nguyệt Lê càng lúc càng khó coi, trong lòng rầu rĩ, có chút không thoải mái, liền do dự, có nên nói cho bọn họ tin này hay không.

“Tôi và Tưởng Niệm muốn kết hôn.” Diêm Thương Tuyệt vô cùng cao hứng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của An Nguyệt Lê, hắn bước lên trước một bước, khẽ ôm lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, ngẩng đầu lên mặt hạnh phúc nói.

Kết hôn?!

Người An Nguyệt Lê lung lay một hồi, ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt bối rối của Tưởng Niệm, giọng nói có chút khàn khàn: “Anh ta nói gì?!”

Tiểu Miểu và An Chí Viễn cũng đi đến, trừng to mắt nhìn Tưởng Niệm.

“Anh của em nói phải, chúng em muốn kết hôn, sắp tới.” vội níu chặt làn váy, Tưởng Niệm không dám ngẩng đầu, chỉ co rúm nhìn mũi chân của mình.

Cô không biết phải đối mặt với An Nguyệt Lê thế nào, nhưng vì để bắt được chủ mưu sát hại mẹ, cô chỉ có thể kết hôn với Diêm Thương Tuyệt! cô biết Diêm Thuong Tuyệt có năng lực này.

Dù mình không được An Nguyệt Lê!

“Đây ~ sao đột ngột như vậy? chưa nghe con nhắc qua trước đó mà, đứa nhỏ này, xảy ra chuyện gì sao?” An Chí Viễn yêu thương đến trước mặt Tưởng Niệm, lo lắng hỏi.

Diêm Thương Tuyệt cười mỉa, kéo Tưởng Niệm đến trước mặt An Nguyệt Lê, giọng điệu mang theo khiêu khích nói: “Chúng tôi ‘lưỡng tình tương duyệt’(cả hai đều có ý với nhau), kết hôn rất là bình thường, sao một người đàn ông có vợ như anh có ý kiến?”

Nghe lời nói khiêu khích của hắn, An Nguyệt Lê không thèm đếm xỉa đến, chỉ là thật đau lòng nhìn Tưởng Niệm, vươn tay muốn chạm đến tay cô, liền thấy cô khẽ nghiêng người, cực kì khéo léo tránh đi, An Nguyệt Lê cười tự giễu: “Vì sao? Chẳng phải sáng hôm nay trước đi ra ngoài vẫn tốt sao? Vì sao đột ngột như vậy? anh ta bức em sao?”


Tưởng Niệm cực kì đau òng, ngẩng đầu, nhìn dì Thu ở phía sau An Nguyệt Lê dùng một loại ánh mắt rất quái lạ nhìn cô, dường như mang theo chút ý hận, mà Tiểu Miểu, bình tĩnh thế, bình tĩnh tựa như hai cô không biết nhau.

Có cần phải như vậy không? Cô cũng là người bị hại mà!

Xem ra con đường hiện tại của cô, là chòn đúng rồi, ít nhất gia đình này sẽ không vì cô mà khốn khổ nữa, miễn cưỡng nở nụ cười: “Vâng, bọn em muốn kết hôn, không ai ép em, là em tự nguyện, bởi vì em thích anh ấy.”

Nói xong, cô mặt mỉm cười nhìn Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ hai người kề cận tựa vào nhau cực kì hạnh phúc, nhưng cô biết, cô không hạnh phúc, bởi vì người đàn ông này không phải tên là An Nguyệt Lê!

Nhìn dáng vẻ tình cảm thắm thiết của hai người, An Nguyệt Lê cảm thấy trái tim đang bị lăng-trì, đau đớn liên miên, vừa rồi Tiểu Miểu cũng nói, hoặc là cô ấy mang theo con về nhà mẹ đẻ, hoặc là để Tưởng Niệm chuyển đi, A ~ không ngờ, chuyện hắn chết cũng không đồng ý ngược lại được cô giải quyết trước, nhưng hắn không muốn! hắn tuyệt không bằng lòng để cô rời khỏi mình, hắn đã có thói quen cô ở An gia, có mùi thơn ngát của cô quanh quấn trong tất cả các phòng, tiếp đó hắn có thể tham lam hít đi.

Nhưng mà bây giờ đây…cô lại nói phải gả cho người khác! Muốn hắn làm sao bây giờ?

Cô là của hắn mà!

Nghĩ đến mấy ngày nay nội tâm bị dày vò, kiềm chế mình, không đến ôm lấy cô, không đụng chạm đến cô, cố gắn tỏ ra mình ‘không sao’, vì để cô có thể an tâm chờ đợi bên cạnh hắn, mà sẽ không cảm thấy làm phiền hắn, sẽ gây phiền phức cho hắn, một ngày lại muốn ra đi.

Hắn làm hết thảy này chỉ muốn giữ cô lại!

“Này này sao lại đột ngột như vậy chứ?” An Chí Viễn nhìn dáng vẻ con trai chịu dày vò, trong lòng có chút không nỡ, ông biết rõ tình cảm giữa họn họ, mất đi Tưởng Niệm, đích thật là tổn thất của Nguyệt Lê.

“Đột ngột? chúng ta đã định cả đời cùng nhau từ mười năm trước rồi, làm sao đột ngột? đúng không?” Diêm Thương Tuyệt rất có hứng nói xong, còn không quên thân mật vỗ vai Tưởng Niệm.

Hắn là thích thế đấy, mọi người đều đau khổ, chỉ có hắn, chỉ có hắn sống trên mây, hưởng thụ hết thảy.


An Nguyệt Lê bất giác phóng to con ngươi, gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, chưa bao giờ căm hận cô giống như lúc này, giọng khàn quát cô nói rõ sự thật: “Nói cho anh biết, những gì anh ta nói không phải sự thật? vậy em đối với anh thì sao? Là loại tình cảm gì?”

Tưởng Niệm ra sức túm lấy sau lưng Diêm Thương Tuyệt, nhác nhớ chính mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hít một hơi, Tưởng Niệm tỏ vẻ là cô gái nhỏ đáng yêu, thân mật ôm lấy thắt lưng Diêm Thương Tuyệt, cười hạnh phúc: “Bởi vì trong lòng bọn em có nhau, nên kết hôn là đương nhiên.”

Nhìn như đang cười, nhưng trong con ngươi một mảnh bi thương.

Đau khổ của cô chỉ có mình cô mới biết.

Nguyệt Lê, nếu có thể khiến anh quên em, anh sống thật tốt, em làm gì đều đáng!

Chỉ cần anh tốt!

Lời nói tuyệt tình nhất, chẳng qua cũng chỉ thế thôi, trong lòng rõ ràng lưu luyến vô cùng, lại muốn dùng lời nói vô tình nhất ép đối phương buông tha.

“Vậy em đối với anh thì sao? Một chút tình cảm cũng không có? Đúng không? Đúng không?” An Nguyệt Lê nắm chật bã vai gầy yếu của Tưởng Niệm ra sức lắc, gầm thét.

Bảo hắn làm sao tin tưởng, trong lòng cô không có hắn, mọi thứ trước kia coi là gì? Coi là gì?

Hắn không tin trong lòng cô không có hắn, hắn không tin!

“Anh Nguyệt Lê, anh làm đau em.” Tưởng Niệm bị đau nhíu mày, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to của hắn, muốn tránh ra, nhưng mà cô dùng hết sức cũng không thể lay động hắn chút nào.

“Buông tay!” Diêm Thương Tuyệt mạnh mẽ đẩy An Nguyệt Lê ra, đến nổi An Nguyệt Lê té trên mặt đất thất thanh khóc rống lên.


Tưởng Niệm ra sức cắn cánh môi, nhịn không cho mình đến đỡ hắn lên, chính là đứng ngây tại chỗ, để mặc Diêm Thương Tuyệt che chở, nhìn An Nguyệt Lê trên mặt đất đã suy sụp vô cùng.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Chỉ có như vậy mới có thể khiến anh chết tâm! Đừng tha thức cho em! Đừng!

“Anh Nguyệt Lê, mười năm nay, em rất cảm ơn anh và chú An chăm sóc em cẩn thận, để em không sầu không lo trưởng thành, em sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh, em cũng từng cho rằng em thích anh, nhưng mãi đến khi anh của em trở về, em mới ý thức được, em thương anh ấy, mười năm trước, đã yêu anh ấy, còn anh, ngoài trừ sùng bái thì chính là tình thân khó có thể phai mờ, nhưng đó không phải yêu! Trong lòng của em chỉ có anh của em!” Tưởng Niệm rút vào trong lòng Diêm Thương Tuyệt, để mặc hắn ôm, bởi vì lúc này sức lực cả người cô giống như bị rút cạn, cô cần có người để dựa vào, mới không té ngã.

Cô muốn để An Nguyệt Lê hết hi vọng, nhưng mà lòng của cô đã đau chết trước rồi.

“Chẳng lẽ em không biết mục đích anh ta trở lại?” An Nguyệt Lê đứng lên, tức giận không thôi chỉ vào Diêm Thương Tuyệt, lên án.

“Là anh suy nghĩ quá nhiều, anh của em trở vì chỉ là chỉ là…” Tưởng Niệm nhất thời gấp quá không biết phải giải thích thế nào.

Ngay lúc cô không biết nói làm sao, Diêm Thương Tuyệt đã mở miệng: “Tôi trở về không phải vì trả thù cô ấy, tôi muốn trở về, cho nên trở về, còn chuyện năm đó, không có liền quan gì đến Tưởng Niệm, là tôi quá cố chấp thôi.”

Giọng điệu của Diêm Thương Tuyệt chân thành như thế, ánh mắt thâm tình như thế, làm người ta không tin cũng khó.

Tưởng Niệm nhẹ thở phào một hơi, cô tuyệt đối không nói với An Nguyệt Lê chuyện có liên quan đến việc mẹ bị sát hại, bây giờ hắn đã không cần phải vì cô làm chuyện gì nữa.

“Anh Nguyệt Lê, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, anh ấy đối xử với em rất tốt.” Tưởng Niệm liếc nhìn Tiểu Miểu, lại nhìn về phía An Nguyệt Lê: “Chị Tiểu Miểu đang mang thai, sau này dánh nhiều thời gian chăm sóc chị ấy, chắc là em sẽ không ở lại nhà, bời vì bọn em định mau chóng kết hơn, chú An làm phiền chú chăm sóc nhiều rồi.”

Không ai có thể hiểu được tâm trạng trong lòng em lúc này, tuyệt vọng như thế = bi thương như thế.

Tưởng Niệm đi đến bên cạnh An Chí Viễn, mỉm cười nắm lấy tay ông, nước mắt, cuối cùng không gì ngăn trở, thấm ướt cả gương mặt, cố sức muốn khống chế cảm súc của chính mình: “Chú An, cảm ơn chú, nhiều năm qua chăm sóc con, cảm ơn chú, lúc con không nơi nương tụa đã đồng ý thu dưỡng con, để con cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thật sự cảm ơn chú.” Cuối cùng nói xong, Tưởng Niệm đã khóc không thành tiếng, bả vai nhỏ yếu rõ ràng co rúm.

“Đứa nhỏ này, chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi, chú An chỉ cần con vui vẻ là tốt rồi!” Giờ phút này An Chí Viễn cũng chảy lệ đầy mặt, ôm Tưởng Niệm hai người khóc lên.

Diêm Thương Tuyệt cau mày, hắn thật sự không quen nhìn bất kì người đàn ông nào có bất kì tiếp xúc thân thể với cô, một chút cũng không được!


“Đừng khóc.” Diêm Thương Tuyệt lạnh lùng đi qua, thuận thế ôm Tưởng Niệm vào trong ngực, nhẹ nhàng đẩy bàn tay của An Chí Viễn khoác lên lưng Tưởng Niệm ra.

An Chí Viễn bị đẩy ra, tuy vô cùng nhẹ, nhưng mà tự ông có cảm giác, ngước đôi mắt trải qua bao tang thương có thể nhìn thấu tất cả lên nhìn, liếc mắt Diêm Thương Tuyệt ăn giấm chua, khóe môi An Chí Viễn nở một nụ cười có thâm ý.

Dục vọng chiếm hữu của tên nhóc này quá mạnh mẽ, chứng tỏ hắn thật sự thích Tưởng Niệm.

An Chí Viễn cũng khống nói thêm gì, chỉ là treo một nụ cười nhàn nhạt, lui đến một bên.

Tiểu Miểu và dì Thu nhìn nhau một phen, lúc nhìn lại Tưởng Niệm, trong mắt có một tia áy náy.

Mấy ngày nay, cô thật ra không hận Tưởng Niệm, chỉ là có chút oán, nghĩ đến thái độ của An Nguyệt Lê đối với cô trong khoảng thời gian này, cô thật sự không biết làm thế nào đối mặt với Tưởng Niệm, ngẫm lại hai cô từng tốt đẹp như thế.

Hôm nay mẹ nói muốn ra mặt cho cô, cô bất đắc dĩ chỉ có thể theo mẹ về, không ngờ bà lại nói muốn Tưởng Niệm chuyển đi, nhìn dáng vẻ An Nguyệt Lê của cô che chở Tưởng Niệm, cô ghen, cô ghen tị, cho nên cô bức An Nguyệt Lê lựa chọn, không ngờ anh vẫn chọn Tưởng Niệm, ha ha ~ bất kì lúc nào thì cô vẫn nhất định thua!

“Nếu anh không đồng ý cho em kết hôn, em có thể kết hôn sao? Nếu anh nói em kết hôn, anh sẽ thồng khổ muốn chết, em có thể kết hôn sao?” nước mắt đàn ông An Nguyệt Lê cứ thế không chút cố kỵ mà rơi xuống.

Nhìn người con ái mình yêu thích hiện giờ đang rúc vào trong lòng của người đàn ông khác, còn muốn cùng người đàn ông khác kết hôn, sau đó hằng đếm sênh ca, hắn sắp điên rồi bây giờ hắn không muốn gì, cũng không quản gì nữa, hắn, chỉ muốn cô!

“Vì sao bây giờ anh còn chưa hiểu?! em thương anh ấy, cho nên em muốn kết hôn, còn anh….” Tưởng Niệm mạnh mẽ giãy khỏi Diêm Thương Tuyệt, vọt đến trước mặt An Nguyệt Lê, nước mắt vẫn rơi, phẫn hận chỉ vào dáng vẻ An Nguyệt Lê sa sút: “Còn anh, anh đã kết hôn, có con, có vợ, anh nói những lời này có nghĩ đến chị ấy sẽ nghị thế nào không? An Nguyệt Lê! Cầu xin anh, giống đàn ông được không?”

Tưởng Niệm khóc- khóc không thành tiếng, khàn giọng quát nói rõ ràng.

Vì sao hắn không thể thống thống khoái khoái buông tay?

“Nói cho anh biết, em còn yêu anh hay không?”

“Không yêu, không yêu, không yêu, không yêu anh—“


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.