Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy


Đọc truyện Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác – Chương 53: Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy

“Ai nói anh muốn kết hôn?” An Nguyệt Lê nhìn Tưởng Niệm, vẻ mặt bi thương khiến người ta có chút đau lòng.

Liếc mắt nhìn Tiểu Miểu một cái, lại lạnh lùng nòi: “Kiếp này vợ của tôi chỉ có một người, không phải cô, rõ chưa?’ _ _!

Tiểu Miểu bối rối, đứng ngơ ngác, đôi con ngươi không ngừng mở lớn, nhìn vẻ mặt không chút lưu luyến nào của An Nguyệt Lê, tim nát vụn, có lẻ ngay từ thời điểm đầu yêu hắn nhất định đau khổ, nước mắt, theo gương mặt chảy xuống, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, hai vai hơi co rút, liều mạng muốn khống chế cảm xúc bi thương của chính mình như thế, nhưng mà không nhịn được, mọi thứ điên cuồng đến như vậy, cô ấy thật sự chịu đựng không nổi.

Kết quả như vậy không phải cô ấy đã sớm nghĩ đến sao? vì sao bây giờ nghe chính miệng hắn nói ra lại khó chịu như vậy? đây là người đàn ông cô ấy yêu nửa đời sao? đây là người đàn ông vĩnh viễn dịu dịu dàng dàng sao?

Từ khi nào thì hắn bắt đầu thay đổi, trở nên nói lời khiến người ta thương tổn, lạnh lùng tàn nhẫn như vậy?

Khi nào thì mạng sống của một người ở giữa thung lũng không chịu nối nhất?


Lúc này trong đầu Tiểu Miểu đột nhiên hiện ra những câu này, nghĩ lại tình cảnh hiện tại, không phải cô ấy đang đặt mình trong thung lũng sao?

“Anh đừng ầm ĩ nữa được không? Tình cảnh bây giờ anh còn chưa rõ sao?” Tưởng Niệm không còn hơi sức nhìn vẻ mặt kiên quyết của An Nguyệt Lê, cực kì phiền não, hiện tại sao hắn vẫn còn bộ dạng này?

Điều này làm cho cô nhớ đến người đàn ông kia, cũng không chịu trách nhiệm như vậy!

Nhìn Tiểu Miểu đau khổ, tâm trạng của Tưởng Niệm rất phức tạp, khó khăn bước đến đi qua ngồi xổm xuống, khẽ kéo lấy bã vai run rẫy của cô ấy, giọng ấm áp lời nhỏ nhẹ nói: “Đừng khóc, không tốt cho đứa bé!”

Đối với Tiểu Miểu, cô không hận được, trước khi chuyện này chưa xảy ra, tình cảm giữa hai cô như chị em, huống chi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của chị ấy sẻ nhớ đến mẹ, chắc chắn năm đó mẹ cũng bất lực, bi thương như vậy?

“Thực xin lỗi! thực xin lỗi Tưởng Niệm, thực xin lỗi, thực xin lỗi,…” Ôm chặt Tưởng Niệm, nước mắt rơi như mưa.

Lúc này cô ấy không biết phải biểu đạt sự áy náy trong lòng với Tưởng Niệm như thế nào, từ lúc Tưởng Niệm 8 tuổi chuyển đến đây, lần đầu bọn họ gặp như đã quen, vì vậy cho dù chính mình cũng rất thích An Nguyệt Lê, nhưng bọn họ ở cùng nhau có thể hạnh phúc, cô ấy vẫn bằng lòng chúc phúc cho bọn họ! nhưng mà vì sai lại sảy ra chuyện như thế này!?

“Chị Tiểu Miểu, không cần nói xin lỗi, chị cũng không có lỗi với em, có lẽ mọi chuyện mọi người, trời cao sớm đã định(an bài, sắp xếp) trước, chúng ta cũng không thể tránh được mà, khiến chúng ta nên bỏ xuống thì bỏ xuống, nên quên đi thì quên đi, đoạn đường sau này vẫn phải tiếp tục đi, không phải sao? vì đứa bé, chị cũng cần phải thật tốt!” nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Tiểu Miểu, mới phát hiện, thì ra cô ấy cũng không có kiên cường như thường ngày, thì ra, cô ấy rất yếu ớt!

Từ nhỏ, bọn cô đã cùng nhau đến trường, cùng nhau vào lớp, cùng nhau tan học, lại cùng nhau nhận thư tình, cũng cùng nhau từ chối bất kì người nào theo đuổi, cuối cùng lại cùng nhau thích người đàn ông luôn luôn che chở bọn cô.


Lúc Nguyệt Lê không có ở bên cạnh cô, lúc nào chị Tiểu Miểu cũng bảo vệ cô, vì cô, đánh nhau với nam sinh, vì cô, đánh nhau với nữ sinh, cuối cùng dù thương tích đầy mình, vẫn sẽ nắm tay cô, nói với cô: Không sao rồi! sau này chị bảo kê em, nếu có ai dám bắt nạt em, chị liền đánh cho nó về nhà kiếm mẹ!

Vì vậy cô đối tốt với cô ấy! tình bạn của bọn cô sẽ không vì như vậy liền thay đổi, cô cũng tin tưởng Tiểu Miểu không phải loại con gái có tâm kế, sẽ có dáng vẻ khinh người mà quyến rũ Nguyệt Lê như vậy, đây chỉ là ý trời trêu người!

Bi thương, vẫn còn đang tiếp tục khóc thút thít, An Nguyệt Lê tâm tình phức tạp nhìn, hắn rất muốn ôm Tưởng Niệm vào ngực, nói với cô, tin tưởng hắn, hắn sẽ làm mọi thứ này qua đi, nhưng còn Tiểu Miểu? thì làm thế nào?

An Nguyệt Lê rất mâu thuẫn, một mặt hắn không thể bỏ được Tưởng Niệm, mặt khác lại không đành lòng tổn thương Tiểu Miểu và đứa bé, đối với Tiểu Miểu không có tình yêu, nhưng mà đó là trách nhiệm! một người đàn ông phải có trách nhiệm! hắn không thể nào lựa chọn.

Mà Diêm Thương Tuyệt có dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, chỉ thản nhiên nhìn, tất cả chuyện này là trong dự liệu của hắn, tin rằng rất nhanh, sự việc sẽ càng thêm đặc sắc!

An Nguyệt Lê, tốt nhất anh nên sống thật khỏe, để sau đó tận hưởng hết thảy mọi thứ tôi dành cho các người!

“Nguyệt Lê, kết hôn đi! Kết hôn với Tiểu Miểu đi!” An Chí Viễn già nhìn xéo qua An Nguyệt Lê, trong mắt đều là khẩn cầu.


Ông già rồi, hiển nhiên hi vọng con cháu đầy nhà, hi vọng mỗi người trong nhà bình bình an an, Tưởng Niệm không được làm con dâu ông, là nhà bọn họ không có cái phúc.

Bây giờ Tiểu Miểu mang thai, là cốt nhục của An gia, sao ông còn có thể thờ ơ, ông chỉ muốn tiểu bối của bọn họ an an khang khang!

Thân thể An Nguyệt Lê lung lay một cái, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn người con gái trước mắt này càng lúc càng không rõ, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Vì sao? vì sao anh phải kết hôn với cô ấy, anh chì muốn cưới em thôi!”

Cảm xúc có phần kích động, ra sức nắm lấy bả vai gấy yếu của Tưởng Niệm, tựa như phát điên mà lay lay nói: “Em có biết không, anh rất đau lòng? Anh thật sự hi vọng cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đều đứng bên cạnh anh, cùng anh, chúng ta cùng nhau đối mặt, cuối cùng là cái gì khiến giữa chúng ta trở nên như vậy rồi hả?”

“Bởi vì anh không có tư cách có được cô ấy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.