Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 119


Đọc truyện Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác – Chương 119

Nửa tiếng sau.

Có tiếng xe thắng gấp chợt vang lên, quấy rầy Tô Xích Cảnh, bởi vì khoảng cách xa nên Tưởng Niệm không nghe thấy, vẫn chạy điên cuồng như trước…

Tô Xích Cảnh miễn cưỡng xoay đầu, thấy Diêm Thương Tuyệt xanh mặt đi tới, liền khinh bỉ hắn, sau đó cũng xuống xe đi về phía Diêm Thương Tuyệt.

“Người đâu?” Diêm Thương Tuyệt nhìn quanh một chút lại không thấy Tưởng Niệm, hắn rống to một tiếng với Tô Xích Cảnh.

Tô Xích Cảnh cũng nghiêng đầu nhìn về phía bờ biển, Diêm Thương Tuyệt cũng nhíu mày nhìn lại, thấy cô gái kia đang hứng gió biển, chạy điên cuồng dưới ánh trăng, lúc này cô trong trẻo mà lạnh lùng, cô đơn, nhưng lại xinh đẹp không giống người phàm.

Hắn đen mặt đi về phía bờ biển, Tô Xích Cảnh thấy sắc mặt hắn không tốt cũng chạy nhanh đi theo.

Tưởng Niệm chạy, cô cảm thấy sự trách móc trong lòng dần vơi hết, tắt cả đều sẽ tốt đẹp hơn!!

Vừa định dừng lại nhưng không ngờ lại tiến vào lòng ngực mang theo mùi thuốc lá, cái mũi bị đụng đau, cô bất mãn cau mày, tay xoa mũi, trừng mắt kẻ gây họa lại thấy Diêm Thương Tuyệt mặt tức giận cúi đầu nhìn mình, liền sợ hãi lùi về sau một bước:: “Anh?”

Diêm Thương Tuyệt không nói, thấy cô thở phì phò, ngực phập phồng, mặt nhăn thành một cục, hắn nghĩ tới chuyện hôm qua, đau lòng, đưa tay xoa mặt cô: “Chúng ta về nhà.”

Sau đó ôm lấy cô, xoay người đi về phía dừng xe.

“Về nhà!?” Tưởng Niệm đưa tay khoát lên cổ hắn, nhìn hắn khó hiểu.

“Không về nhà, em muốn đi đâu?” Diêm Thương Tuyệt nhướng mày hỏi ngược lại.

Nhìn ra nét không vui trong ánh mắt hắn, Tưởng Niệm lắc đầu không nói, thật ra cô muốn đi xem chú An, nhưng ánh mắt có sức uy hiếp kia của hắn khiến cô không dám mở miệng, với lại, hôm nay cô cũng mệt mỏi, ngày mai hãy đi tìm chú An đi.

Không biết ngày mai sẽ là một ngày ‘khắc cốt ghi tâm’ ra sao?


Ôm ngang cô, cảm thấy cô nhẹ tênh, nhỏ nhắn như thế, Diêm Thương Tuyệt có chút đau lòng, càng siết chặt cô một chút đi về phía xe. Tô Xích Cảnh thất thần nhìn bóng lưng Diêm Thương Tuyệt, thấy Diêm Thương Tuyệt lên xe chuẩn bị rời đi hắn cũng vội vã lên xe, đi theo sau Diêm Thương Tuyệt, nhìn chiếc Maybach màu đen liều lĩnh phía trước, nhìn xuyên qua phía sau xe ở cửa sổ tay lái phụ là đỉnh đầu của Tưởng Niệm, hắn cười tà mị, đáy mắt dịu dàng.

Diêm Thương Tuyệt nhìn chiếc xe chạy theo phía sau trong kính chiếu hậu hừ lạnh, khiến Tưởng Niệm không tiếng động run lên một chút sau đó nhìn hắn khó hiểu.

“Em cùng Cảnh đi đâu?” con người u ám của Diêm Thương Tuyệt nhìn chằm chằm phía trước, một ngón tay gõ nhịp nhàng trên vô-lăng, dáng vẻ lười nhác lại gợi cảm vô cùng!

Cắm môi, Tưởng Niệm bất an giật mình, trong lòng đang suy nghĩ có nên nói thật với hắn hay không.

“Nói chuyện! Câm điếc à!” Thấy cô nửa ngày không trả lời, Diêm Thương Tuyệt hết kiên nhẫn, gầm nhẹ một tiếng.

Nhưng một tiếng này của hắn lại khiến Tưởng Niệm uất ức vô cùng, nước mắt ‘lả chả’ rơi xuống, thấm ướt bộ đồ bệnh nhân trên người cô, cô lí nhí như muỗi kêu: “Anh còn dữ với em?”

Cô đã rất thương tâm rồi được hay không?

Cái người lúc sáng còn dịu dàng như nước kia đâu, cô đã như vậy rồi hắn không thể nhẹ nhàng với cô một chút sao?

“Còn khóc nữa tôi ném em xuống biển!” Diêm Thương Tuyệt không bình tĩnh trừng mắt cô, vô cùng tức giận, thật thật tức giận.

Tưởng Niệm cắn chặt môi để hắn không nghe thấy tiếng khoc, nhưng nước mắt vẫn rơi không ngừng, xấu xa! Còn la cô như vậy.

Tưởng Niệm vẫn không nói chuyện, Diêm Thương Tuyệt khó thở cũng im lặng, hai người cứ giằng co như vậy cho đến khi xe chạy tới biệt thự U Tâm, Diêm Thương Tuyệt vội vàng mở cửa xe đi xuống đứng trước cửa xe, tay bỏ trong túi quần, vẻ mặt u ám nhìn đèn xe ngày càng đến gần, hắn đứng đó như pho tượng cả người tản mát ra hơi thở không thể xem thường.nhìn đèn xe chói mắt, hắn vẫn cao cao tại thượng như vậy, không hề chớp mắt nhìn Tô Xích Cảnh chậm chạp xuống xe.

“Anh theo tới làm gì? Nhà anh hết gạo à?” Diêm Thương Tuyệt vừa nhìn Tưởng Niệm khúm núm xuống xe, vừa châm chọc khiêu khích Tô Xích Cảnh.

Lúc thấy Tô Xích Cảnh nhìn Tưởng Niệm thì lửa trong lòng càng thêm không vui.


Tô Xích Cảnh quyệt miệng, cười nhún vai, không để ý hắn, tự nhiên kéo Tưởng Niệm vào phòng khách, còn kiêu ngạo vừa đi vừa hô: “Mau ăn cơm, sắp đói chết!”

Giống như hắn mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Tưởng Niệm sợ hãi quay đầu nhìn Diêm Thương Tuyệt ở phía sau, thấy vẻ mặt hắn ngày càng u ám thì ngẳn ra một lúc, sau đó đứng lại không đi, nhưng Tô Xích Cảnh lại không biết xấu hổ đến gần cô, thì thầm: “Mặc kệ cậu ta, ai biểu cậu ta hung dữ với em, còn để em một mình ở bệnh viện.”

Tưởng Niệm nhìn hắn kinh ngạc, sao hắn biết vừa rồi anh lớn tiếng với cô?

Tô Xích Cảnh nhếch môi cười, dĩ nhiên là hắn biết, với sự hiểu biết nhiều năm của hắn về Diêm Thương Tuyệt thì không biết mới là lạ, cái tên kia chỉ cần thấy đồ của mình người ta chiếm thì nhất định nổi lửa, tìm người trút giận.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là chuyện Tưởng Niệm bị J(mần nhụt -.-), tên kia lại không để ý còn đối xử tốt với cô, xem ra, có lẻ thật sự động tâm với cô rồi.

Cho nên lúc mới gọi điện thoại cho hắn, hắn liền biết tên kia ghen tị, sắp nổi điên!

Hai người thân thiết bước vào phòng ăn, Diêm Thương Tuyệt chỉ có thể đen mặt theo sau, hắn thật muốn xông lên xô Tô Xích Cảnh ra rồi đạp cho một cái, sau đó đuổi ra ngoài, nhưng hắn biết lúc này tâm trạng Tưởng Niệm không tốt, có Cảnh ở với cô có lẻ sẽ tốt hơn, nên chỉ có thể cắn răng nhịn, vào phòng ăn bảo người giúp việc mang thức ăn lên. Nhìn một bàn toàn món ngon, Tưởng Niệm cảm thấy bụng trống trơn, dường như cả ruột cũng mất tiêu.

Nuốt nước miếng đi vào, cô thật đói, từ hôm qua đến giờ chưa ăn gì.

“Nào, ngồi xuống ăn cơm.” Tô Xích Cảnh khoát hai tay lên vai nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng ấn cô xuống ghế, sau đó cưởi áo khoác vứt bừa lên ghế.

Tưởng Niệm không được tự nhiên nhìn Diêm Thương Tuyệt, thấy mặt hắn đen không thể đen hơn đang đi về phía họ, cuối cùng ngồi ở đối diện cô, mắt lạnh nhìn cô.

“Ăn đi, đừng khách sáo, nào.” Tô Xích Cảnh gắp một miếng cá mực sợi bỏ vào chén Tưởng Niệm, vừa gật đầu với cô, vừa tự nhiên gắp thức ăn, sau đó há miệng bắt đầu ăn, từ đầu đến giờ cũng không liếc mắt Diêm Thương Tuyệt một cái.


“Tô thiếu gia, thức ăn hợp miệng chứ?” một giọng nữ chợt vang lên, chất giọng đậm vị ngoại quốc.

Tô Xích Cảnh đang ăn cơm nghe thế ngẩng đầu nhìn về phía người nói, cuối cùng khi tầm mắt dùng lại ở trên mặt cô gái kia thì trên mặt hiện lên vẻ ghét bỏ: “Sao cô lại ở đây?”

Tưởng Niệm đang ngậm miếng cá mực sọi lúc nãy Tô Xích Cảnh vừa gắp cho cô, mở to mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, mái tóc nâu xỏa trên vai, đôi mắt to có thâm ý nhìn mình, Tưởng Niệm nhanh chóng nuốt cá mực sợi vào, sau đó dùng khăn ăn lâu miệng, lại nhìn cô gái này. Cô ấy thật xinh, là ai vậy? Sao ở đây?

Cô gái mỉm cười, ngồi vào bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, thấy Tưởng Niệm còn đang nhìn mình liền cười xâu xa.

“Haiz, sao cô lại ở đây?” Tô Xích Cảnh buông đũa, cau mày, không thể tin được nhìn Mary Mai Kasi.

Tưởng Niệm vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, bọn họ quen nhau? Hình như quan hệ còn rất tốt.

“Này Tô Xích Cảnh, sao anh chẳng thay đổi chút nào vậy? Vẫn khiến người ta chán ghét.” Cô gái nói tiếng Trung có chút kém, nhưng vẫn có thể nghe rõ nội dung, cô trừng mắt Tô Xích Cảnh sau đó cười khúc khích gắp thức ăn cho Diêm Thương Tuyệt.

Diêm Thương Tuyệt nhìn cô ấy cười nhẹ, điều này khiến Tưởng Niệm có chút khó chịu.

Trong lúc nhất thời, Tưởng Niệm cũng không biết làm gì bây giờ? Chỉ ngây ngốc ngồi đó nhìn Diêm Thương Tuyệt.

“Tôi đáng ghét?” Tô Xích Cảnh không thể tin được mở to mắt, dùng ngón tay chỉ vào mình, la lớn.

“Đúng là anh, đúng là anh.” Cô gái cắn đũa, chuẩn bị cùng Tô Xích Cảnh đấu đến cùng.

“Cô…” Tô Xích Cảnh thở gấp, chỉ vào cô bất mãn nói.

“Được rồi, anh có yên được không? Lúc trước cùng Cẩn Vi nháo, bây giờ lại cùng em ấy nháo, anh nhỏ lắm sao? Hơn nữa, cũng nên tôn trọng thân phận tổng thống Ireland của Mai Kasi một chút.” Diêm Thương Tuyệt buông đũa, hay tay chống trên bàn, không chớp mắt nhìn Tô Xích Cảnh.

Mary Mai Kasi kiêu ngạo hất cằm, Tô Xích Cảnh không cam lòng quyệt miệng tiếp tục gắp thức ăn cho Tưởng Niệm, mà Tưởng Niệm thì ngồi yên ở đó ngây ngốc nhìn Mary Mai Kasi, cô áy là tổng thống Ireland? Nữ tổng thống?

Lần trước anh nói sẽ mang cô đi Ireland, không phải có liên quan đến cô gái này chứ?

“Em không cần căng thẳng, ở đây chẳng ai coi cô ấy như Tổng Thống đâu.” Tô Xích Cảnh lại gắp một miếng cá chiên đặt vào chén Tưởng Niệm, nhẹ giọng nói.


“Hừ!” Mary Mai Kasi khinh thường nhìn Tô Xích Cảnh, sau đó nhìn Tưởng Niệm: “Cô với Tuyệt có quan hệ gì?”

Tưởng Niệm vốn đang xấu hổ sau khi nghe xong câu hỏi của cô thì bất giác mở to mắt, ý gì đây?

“Tôi hỏi các người là quan hệ gì?” Mary Mai Kasi cau mĩ, lặp lại.

Quan hệ gì? Nên là quan hệ gì đây?

Tưởng Niệm hỏi buồn rầu nhíu mày, vẻ mặt khó xử, là…

Diêm Thương Tuyệt cũng thật nhàn rỗi nhìn cô.

“Cô ấy là vợ chưa cưới của Tuyệt.” Tô Xích Cảnh gắp thức ăn đưa vài miệng, sau đó tức giận nói.

“Vợ chưa cưới? Chính là cô?” Mary Mai Kasi không tự giác phóng lớn âm lượng, không thể tin chỉ vào Tưởng Niệm, chính là cô gái đơn thuần như học sinh này?

Vì sao nha?

Tưởng Niệm nhìn cô, thành thật gật đầu, lại nhìn Diêm Thương Tuyệt, phát hiện hắn đang dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình chằm chằm, Tưởng Niệm có chút khó thở, sao hắn không nói chuyện?

“Không có gì, ăn cơm.” Mary Mai Kasi tức giận gắp thức ăn bắt đầu ăn từng ngụm, như đang trút giận, động tác như vậy của cô làm Tưởng Niệm mờ mịt, một cô gái thô lỗ như vậy là tổng thống? Còn trẻ như vậy?

“Nào, ăn cơm.” Tô Xích Cảnh lại gắp cho Tưởng Niệm một đũa thức ăn, nhẹ giọng kêu.

Tưởng Niệm cười yếu ớt gật đầu, sau đó ăn thức ăn mà Tô Xích Cảnh gắp cho cô, tiếp đó cũng cùng Tô Xích Cảnh vừa ăn vừa nói chuyện, tuy không có tâm trạng nhưng thấy Tô Xích Cảnh tâm tình tốt, cô cũng không muốn phá hỏng niềm vui của hắn, chỉ là thỉnh thoảng đáp vài câu, bởi vì cô có thể cảm nhận được cặp mắt lạnh như băng kia của Diêm Thương Tuyệt đang nhìn mình chằm chằm, cho nên, cô kiềm nén lại.

Diêm Thương Tuyệt dựa lưng vào ghế, hai chân tao nhã bắt chéo, hai tay cũng khoanh trước ngực, mắt lạnh nhìn Tưởng Niệm nuốt toàn bộ thức ăn.

Đó là thức ăn mà Tô Xích Cảnh dùng đũa hắn đã ăn qua gắp cho cô, sao cô có thể không kiêng kị gì cả ăn sạch? Chẳng lẻ không biết trên đó có nước bọt của Tô Xích Cảnh sao? Cô không biết như vậy coi như là hôn gián tiếp sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.