Đọc truyện Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ) – Chương 20: Sững sờ
Khi lướt qua hành lang sơn đỏ, ta thấy có vị khách nói: “Sao đêm nay lại có nhiều người trong giang hồ đến Hồng Tụ lầu của các ngươi vậy?” Đến lúc này ta mới hay, lầu xanh này tên là Hồng Tụ lầu, vừa đến Vị Thành ta đã nghe đồn, Hồng Tụ lầu này được coi là lớn nhất trong số các thanh lâu kĩ viện ở đây. Còn về mối nghi hoặc của người đó, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện nhiều nhân vật giang hồ như vậy, kì thực ta có thể giải đáp cho hắn, không nghi ngờ gì nữa, bọn họ đều do sói ác Lục tìm đến để xem trò cười của Kê bà bà ta.
Ung dung bước xuống lầu, đồng thời đưa mắt nhìn quanh, ta quét một lượt khắp quang cảnh dưới lầu.
Trên đài cao trong đại sảnh dưới lầu có nữ nhân đang múa hát, eo mềm uốn cong, trong sảnh bày mấy chục bộ bàn ghế bằng gỗ hoa lê, người ngồi chật cứng.
Khi ánh mắt lướt đến giữa sảnh, toàn thân ta đột nhiên sững sờ.
Vị công tử áo quần sang trọng, dáng vẻ tuấn mĩ đến mức khiến trời phẫn nộ người oán thán, làm lóa mắt kẻ khác đang ngồi ở vị trí trung tâm nhất kia, chẳng phải chính là Hồ Ly sao? Mọi người trong sảnh đều tập trung chú ý vào cô gái đang biểu diễn trên đài cao, chỉ riêng đôi mắt sắc bén của Hồ Ly là không như vậy, chỉ liếc một cái đã trông thấy ta.
Thoạt tiên huynh ấy ngẩn ra một lát, hiển nhiên không ngờ ta lại ở đây, càng không ngờ ta lại ăn mặc thế này, huynh ấy nhìn ta cười thầm, nhưng nụ cười khiến người ta say đắm kia còn chưa kịp lộ ra đột nhiên đã đóng băng lại. Đôi mắt đen láy kinh ngạc trợn tròn, ánh mắt từ từ nhìn đến chỗ xương đòn thấp thoáng ẩn hiện của ta. Sau đó, đôi mắt đẹp đẽ dần nheo lại một cách nguy hiểm.
Ta không kìm được khẽ rùng mình một cái. Lúc này ta chẳng những muốn tìm cái lỗ nẻ chui xuống, mà còn muốn mắt Hồ Ly mù đi cho xong. Tốt nhất là không trông thấy ta, tốt nhất là không nhìn thấy ta!
Ta nghiêng đầu không để ý đến huynh ấy nữa, chỉ vừa nhìn xuống chân mình vừa suy nghĩ một cách lừa mình dối người.
Hồ Ly tuyệt đối không phải loại người “Chỉ cho phép quan huyện phóng hỏa mà không cho phép bách tính thắp đèn”, bản thân huynh ấy làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng cảm thấy mình quá đáng, nhưng đối với ta lại cực kì nghiêm khắc.
Nếu ăn mặc thế này mà để Hồ Ly phát hiện, về sau nhất định huynh ấy sẽ không tha cho ta. Ta quả thực khóc không ra nước mắt. Có điều, nếu đã bị phát hiện rồi, ta chỉ đành mặt dày đi tiếp mà thôi.
Nhưng đúng vào lúc ta cúi xuống, dường như lại cảm thấy có ánh mắt sắc bén khác đang dõi theo mình. Ta chau mày ngẩng đầu lên, lần này toàn thân ta đều sững sờ.
Ở một cho khuất bên góc tây bắc, bên cạnh chiếc bàn gỗ hoa lê cạnh cửa sổ, người ngồi đó chẳng phải Dịch Thập Lục thì là ai?
Đêm nay Thập Lục mặc một thân cẩm bào màu xanh lam, trên chiếc bàn trước mặt bày một ly trà còn bốc khói, tà áo xanh thanh nhã, mặc trên người cậu ta, càng tăng thêm vài phần tôn quý, tựa như cao sơn lưu thủy. Ánh mắt Thập Lục từ từ lướt qua người ta, rồi lại chăm chú nhìn vào ly trà trước mặt. Hơi trà nghi ngút, trông không rõ vẻ mặt.
Đột nhiên trông thấy Thập Lục, phen này ta chẳng những muốn tìm lỗ nẻ chui xuống, mà còn mong trời giáng một luồng sét, đánh chết ta đi cho rồi. Có điều, ta nhanh chóng phản ứng lại, Thập Lục không biết ta là Cơ bà bà.
Nghĩ như thế, trong lòng ta bình tĩnh lại vài phần, tiếp tục uyển chuyển xuống lầu, lại lén nhìn Thập Lục một lượt. Thấy ánh mắt cậu ta vẫn chuyên chú nhìn vào ly trà trước mặt, trong lòng ta lại thêm yên tâm, Thập Lục quả nhiên hoàn toàn không biết ta là Cơ bà bà.
Nhưng dáng vẻ điềm tĩnh của cậu ta lại khiến ta thấy có phần thất vọng.
Nếu không phải do bộ dạng ta rất khó coi, thì khi thấy một thiếu nữ đang tuổi xuân thì như ta thế này, vì sao hắn chẳng hề rung động chút nào, chỉ chăm chú nhìn ly trà làm gì, lẽ nào ly trà đó còn đẹp hơn ta?
Có điều, cảm giác thất vọng trong lòng ta nhanh chóng tan biến, mà chuyển hết thành nộ khí xung thiên. Bởi lẽ ta đã trông thấy sói ác Lục. Hắn ngồi ngay ở bàn bên cạnh Thập Lục.