Đọc truyện Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ) – Chương 11: Giao dịch
Phong Vân lầu là tửu lầu lớn nhất Túc Châu, nên rất dễ hỏi đường, trước khi mặt trời ngả về tây, chúng ta đã đến Phong Vân lầu. Vốn dĩ không muốn gặp mặt chủ thuê, nhưng lần này việc không thành, ta e Lam Nhạn làm không tốt, chỉ đành tự ra tay. Địa điểm gặp mặt là một gian nhã thất ở tầng hai Phong Vân lầu, chúng ta được tiểu nhị dẫn đường tiến vào nhã thất.
Trong nhã thất có vài người đang ngồi, khi thấy chúng ta bước vào, một nữ nhân trong số họ đứng lên, lạnh nhạt hỏi: “Có phải Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt không?”
Ta nheo mắt, kì thực mấy năm nay xông pha giang hồ, ta đã dùng họ Cơ. Ngày trước, phụ hoàng nói, nếu xông pha giang hồ, ta không được phép dùng họ Hoàng Phủ. Ta và ca ca thương lượng, liền quyết định dùng họ cũ của phụ hoàng và mẫu hậu. Khi đó ta chê họ Hoa của mẫu hậu quá dịu dàng, nhất thời sai lầm chọn họ Cơ, kết quả dị dung thành bà bà, xông pha giang hồ được ít ngày, liền nhận ngay ngoại hiệu là Kê bà bà.
Lúc đầu nghe được ngoại hiệu này, ta cực kì tức giận, nhưng lâu dần cũng thành quen.
Ca ca chọn họ Hoa, khi hành tẩu giang hồ nhận được ngoại hiệu Trân Châu Hồ Ly. Theo lời nhân sĩ giang hồ, bởi lẽ huynh ấy quá giảo hoạt, lại cao quý, cho nên mới được như thế.
Ta vốn đã tiếp nhận cái tên Kê bà bà, nhưng sau khi nghe tên Trân Châu Hồ Ly của ca ca, lại tiếp tục mất bình tĩnh thêm một thời gian. Tại sao huynh ấy là hồ ly mà ta lại là gà? Thế chẳng phải đã bắt nạt ta trắng trợn hay sao?
Về sau, thấy có người gọi ta là Kê bà bà, ta liền giận dữ cho hắn một quải trượng. Dần dần, không ai dám gọi thẳng ngoại hiệu của ta như thế nữa, mà chỉ dám gọi là bà bà.
Không ngờ, đến Túc Châu, lại bị người ta gọi thẳng là Kê bà bà.
Ta nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Ngươi chính là chủ thuê lần này muốn nhờ chúng ta giúp đỡ đó sao?”
Nữ nhân gật đầu, nói: “Xin hỏi Kê bà bà đã áp giải Ban Nhược Khanh đến chưa?”
Ta khẽ thở dài một tiếng: “Xin lỗi, hắn bỏ chạy mất rồi!”
Nữ nhân nghe thấy thế mặt hơi biến sắc, dường như hoàn toàn không thể ngờ rằng hắn đã chạy mất.
“Tây Giang Nguyệt các ngươi làm việc, chẳng phải xưa nay đều không xảy ra sai sót gì sao? Nếu không chúng ta đã chẳng tìm đến các ngươi, sao lại để cho hắn chạy thoát?” Cô ta bực bội nói.
Ta nheo mắt, thấy trong phòng có một chiếc ghế trống, cũng không đợi cô ta mời liền ngồi ngay xuống. Nhìn quanh một vòng, ta lặng lẽ quan sát những người trong phòng. Ngoại trừ người đang nói chuyện với ta là nữ nhân, còn lại tất cả đều là nam tử, áo quần giản dị, thần tình che giấu, khiến người khác rất khó đoán biết thân phận và cách nghĩ thực sự.
Chỉ nhìn qua một lượt, ta cũng biết đám người này không phải chủ nhân thực sự. Bởi lẽ, quần áo và khí thế ngấm ngầm của họ, đều phải là những người làm thị vệ và ám vệ lâu năm mới có được, giống như Dịch Thập Lục.
Ta cười nhạt với nữ nhân kia, “Tây Giang Nguyệt chúng ta xưa nay hành sự không thất thủ bao giờ, nhưng không có nghĩa là bất cứ chuyện gì cũng không chút sai sót. Sự tình lần này, quả thực chúng ta cũng có phần trách nhiệm, thế nhưng Ban Nhược Khanh vốn không phải một tay giang dương đại đạo tầm thường. Hắn là người như thế nào, các ngươi hiểu rõ hơn bọn ta, vậy mà các ngươi lại che giấu, không nói rõ với chúng ta từ đầu. Nếu không, chúng ta cũng không đến nỗi dễ dàng để thất thủ như thế.”
Nghe ta nói thế, thần tình nữ nhân kia lập tức hơi gượng gạo.
Trong lòng ta ngấm ngầm thở phào, quả nhiên, ta đoán không sai, gã Ban Nhược Khanh này hoàn toàn không chỉ là một tay giang dương đại đạo tầm thường.
“Khó khăn lắm người của chúng ta ở Nam Triều mới dò la được hành tung của hắn, đánh bại hắn. Chúng ta bị thương chỉ còn lại vài người, không có cách nào áp giải hắn quay về nên mới cầu xin sự giúp đỡ của các ngươi. Vậy mà không ngờ các ngươi lại thất thủ?” Nữ nhân nhướng mày nói.
“Chúng ta không phải thần thánh, phen này thất thủ, vô cùng cáo lỗi, thù lao lần này chúng ta sẽ không nhận đồng nào.” Ta chậm rãi nói, đoạn từ từ đứng dậy.
Đối phương đã không có chút thành ý nào, đến lúc này vẫn không chịu nói rõ thân phận của Ban Nhược Khanh, vậy thì ta cũng chẳng cần thiết phải nói chuyện tiếp. Hơn nữa, điều khiến ta khó chịu nhất là, trong gian nhã thất này có một bức bình phong, ánh mặt trời ngả về tây chiếu lên bình phong, thấp thoáng có thể trông thấy phía sau có một bóng người, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang đâm xuyên qua bình phong. Có lẽ, đó mới là chủ nhân thực sự, có điều ta không hiểu, vì sao người đó phải tránh mặt?
“Cáo từ!” Ta nhếch môi cười, đứng dậy dẫn Thập Lục và Lam Nhạn toan bỏ đi.
“Bà bà, khoan đã!” Nữ nhân đuổi theo, “Chúng ta còn muốn cầu xin một chuyện!”
Ta mỉm cười, nhếch môi nói: “Các ngươi vẫn tin tưởng vào thực lực của Tây Giang Nguyệt chúng ta sao?”
“Lần này, chuyện chúng ta thỉnh cầu rất đơn giản. Ta biết, Tây Giang Nguyệt các người nếu muốn tìm kiếm hành tung của một người, chắc chắn rất dễ dàng, ta muốn nhờ các người dò la giúp hành tung của Ban Nhược Khanh.”
Ta khẽ chau mày, đang định cự tuyệt.
Nữ nhân dường như nhìn thấu tâm tư của ta, vội nói: “Không cần các ngươi phải ra tay bắt hắn nữa, chỉ cần kịp thời báo cho chúng ta biết hành tung của hắn là được!”
Kì thực, đây là một cuộc mua bán rất dễ dàng, hơn nữa, xem ra đám người này chưa bắt được Ban Nhược Khanh thì thề chưa bỏ cuộc. Đối với gã ác ma Ban Nhược Khanh, ta đương nhiên cũng mong hắn bị bắt giữ, bảo ta cung cấp thông tin cho đám người này thì còn gì bằng. Ta liền nheo mắt cười nói: “Được, vụ này chúng ta nhận.”
Nữ nhân nghe thấy thế, vội khom người cảm tạ, rồi cho chúng ta biết địa chỉ liên lạc.
Ta cười nhạt, ra lệnh cho Lam Nhạn ghi lại, rồi liền quay người ra khỏi căn phòng. Mãi cho đến khi đã đi xa khỏi cửa Phong Vân lầu, ta vẫn có cảm giác bị một ánh mắt bức bách rừng rực chiếu rọi đằng sau, khiến người ta gần như nghẹt thở.
“Thập Lục, điều tra xem bọn người này có lai lịch thế nào?” Ta chau mày nói.
Thập Lục điềm tĩnh nhìn ta, gật đầu nói: “Không cần phải điều tra đâu, nhất định sẽ không điều tra được!”
Ta nhướng mày, ở Nam Triều này chưa có chuyên gì mà Tây Giang Nguyệt không thể điều tra ra. Thập Lục dường như biết được suy nghĩ đó của ta, ánh mắt thoáng hiện vẻ lo âu, lạnh nhạt nói: “Đừng quên đây là đâu, không phải chỉ có người Nam Triều chúng ta.”
Lam Nhạn đứng bên cạnh cười nói: “Bà bà, Thập Lục ca nói đúng lắm!”
Ta lườm cô bé một cái, “Thập Lục ca của cháu nói gì mà chẳng đúng!”
Lam Nhạn tức thì xấu hổ cúi gằm mặt xuống.
Ta nhìn Thập Lục thần sắc lạnh nhạt và Lam Nhạn xấu hổ đáng yêu, càng nhìn lại càng thấy xứng đôi vừa lứa. Điều đáng lo ngại nhất là, tên tiểu tử Thập Lục kia trông bộ dạng như chẳng hiểu chuyện gì, thực khiến người ta phải sốt ruột!