Cẩm Tú Đỉnh

Chương 12


Đọc truyện Cẩm Tú Đỉnh – Chương 12

Nàng cũng không phải nam nhân, nhìn Ô thục nghi nhiều một chút có gì không được? Đối với câu hỏi của Tần Thừa Thích, đây là ý nghĩ đầu tiên của Mục Thư Du, ngay sau đó nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút, chẳng lẽ Tần Thừa Thíchkhông muốn để cho nàng và hậu cung cấu kết? Nàng lại không có mưu đồ chuyện lớn gì, bất quá cũng chỉ có nghĩ cho Mục Thư Yến mà thôi, lại nói nàng làm quen với Ô thục nghi đơn giản là vì cảm thấy nàng ta không giống những người khác thôi, về phần Tần Thừa Thích là vì chuyện này mà không vui sao?

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ vì thấy Ô Thục nghi có vẻ đẹp thế gian hiếm có, nên mới thất lễ nhìn lâu hơn một chút, hơn nữa thần thiếp cũng nghe nói Ô Thục nghi không chỉ có tướng mạo đẹp mà còn biết nhiều thi thư, tinh thông kim cổ, tất nhiên là có lòng muốn kết giao, có chỗ nào không phải mong Hoàng thượng chớ trách.” Mục Thư Du cảm giác nàng đã nói đến mức hết lời, tán dương nữ nhân của Tần Thừa Thích xinh đẹp còn muốn thỉnh tội, đây còn không phải là quá phải đạo rồi sao. 

“Vẻ đẹp của Thái phi còn ai có thể so sánh sao? Còn có thể để mắt đến người khác sao? Tinh thông kim cổ thì sao, thứ đó đơn giản cũng chỉ là lý luận suông, sao có thể vượt qua sự cơ trí của Thái phi suy một ra ba, biết cách người có chủ tâm lợi dụng cơ hội gây bất lợi cho mình nên cảnh báo Ngọc Thục nghi, còn tranh thủ được sự cảm thông của trẫm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện, cần gì phải hâm mộ Ô Thục nghi?” Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du đứng trước mặt mình lạnh nhạt nói.

Đúng là nàng cũng có vài phần nhan sắc, nhưng so với nữ nhân trong hậu cung nàythì có gì hơn người chứ?! Dù phong cách có hơi lãnh đạm, thì Ô thục nghi so với nàng chỉ hơn chứ không có kém. Tần Thừa Thích này mắt mù không nhìn ra được sao, còn khen dung mạo của nàng làm có cảm giác như bị châm chọc. Còn Thư Yến nữa, sao lại đem chuyện tập thơ của Hoàng hậu nói với Tần Thừa Thích, về sau làm sao nàng có thể giao chuyện cho muội ấy chứ, một ít tâm kế cũng không có.

“Thần thiếp cũng chỉ là có chút mưu mẹo, thực sự không ngờ lại có người có chủ ý muốn nhắm vào tập thơ, thần thiếp ngu dốt làm đại vậy thôi, Hoàng thượng quá lời rồi.”

Tần Thừa Thích cũng không muốn tiếp tục so đo vấn đề này, nếu quả thật có chuyện gì thì chỉ cần để cho hai tỳ nữ bên cạnh Mục Thư Du lưu ý là được, vừa nghĩ như thếtrên mặt hắn liền lộ ra nụ cười, vẫy tay về phía Mục Thư Du: “Trẫm nhìn người khôngsai đâu, Thái phi thực sự nhạy bén hơn người, không nói mấy chuyện này nữa. Lại đây, có thể để cho trẫm nhìn xem vết thương trên chân không?”

Đây không phải là đang muốn giở trò lưu manh sao, hơn nữa còn không hề kiêng kỵ, miệng vết thương của nàng vừa thoa thuốc quấn một lớp vải thật dày có thể nhìn thấy cái gì chứ? Vậy mà Tần Thừa Thích hai mắt sáng sáng quắc lại nói muốn xem chân nàng! Mục Thư Du thấy Vu Trung mím môi khom người một tiếng cũng không nói lui ra ngoài, sau đó đóng kín cửa lại, không khỏi cảm thán: Tên nô tài kia đúng là hiểu chuyện mà!!


“Thái phi?” Tần Thừa Thích kêu một tiếng.

Nếu là bình thường Mục Thư Du sẽ không thuận theo ý của Tần Thừa Thích, nhưng ngày mai sau khi Hoàng hậu gặp con cháu của Bình Khánh vương xong, nàng còn có chuyện muốn nhờ, mà chuyện phong hào tước vị người cuối cùng có thể quyết định lại là nam nhân này, vì sự sống còn của vương phủ, nàng bị ăn chút đậu hủ cũng khônghề gì, không phải chỉ là sờ vài cái thôi sao, dù sao Tần Thừa Thích cũng đã đồng ý với nàng sẽ không manh động, nàng cứ coi như đang bị một kẻ ngốc sờ soạng vậy, vào lúc này nàng không muốn chọc giận Tần Thừa Thích, vì vậy chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Tần Thừa Thích không đợi Mục Thư Du đến bên cạnh đã dùng tay kéo cánh tay của nàng lại chỉ cần hơi dùng chút lực đã có thể kéo nàng vào trong lòng, đặt nàng ngồitrên đùi mình.

“Hoàng thượng, chuyện này tuyệt đối không được!” Mục Thư Du sợ hết hồn, nàng làm sao dám ngồi trên người Hoàng thượng, vì vậy lập tức muốn đứng lên.

“Có gì không thể? Trẫm đã sớm muốn ôm Thái phi vào lòng như vậy, trước tiên để trẫm nhìn vết thương của nàng một chút.” Tần Thừa Thích nói xong liền vén quần lụa của Mục Thư Du lên, thận trọng kéo một kẽ hở ở miếng vải băng quan sát vết thương.

“Quả nhiên là đã khá hơn nhiều, hôm nay trẫm đã đốc thúc sai người đem thuốc liền sẹo tốt nhất đến, đây là thuốc mỡ của Thái Y Viện, tên rất rườm rà trẫm cũng khôngnhớ, nhưng hiệu quả thái y đã bảo đảm, trẫm giúp Thái phi thoa.”

“Hoàng thượng, thần thiếp đã thoa thuốc rồi, chờ khi vết thương đỡ một chút rồi thoa lên cũng không muộn.”


Tần Thừa Thích cười nói: “Thái y nói cái này ngày thường thoa lên cũng có thể làm da trơn mịn, dùng trước một chút cũng không sao.”

Thấy Tần Thừa Thích kiên quyết với ý đồ giở trò lưu manh như thế, Mục Thư Dukhông còn cách nào, đành phải lặng lẽ nắm chặt nắm tay cố gắng sống sót qua cửa ải này.

Tần Thừa Thích quệt thuốc mỡ ra, từ lòng bàn chân của Mục Thư Du tỉ mỉ xoa bóp lêntrên.

“Trẫm chưa bao giờ hầu hạ người khác như vậy đấy, Thái phi có vui không?” Tần Thừa Thích nheo mắt mang theo ý cười giống như còn hưởng thụ hơn cả người được hắnhầu hạ.

“Thần thiếp thấy sợ hãi.” Nam nhân này lúc vui vẻ thì sao cũng được, không vui thìmột chuyện nhỏ cũng có thể xử tội chết, nếu có thể Mục Thư Du không muốn nhận được sự ưu ái này, còn nữa, rõ ràng người thua thiệt là nàng, nhưng theo cách nói của Tần Thừa Thích thì cứ như nàng là người được lợi vậy.

“Sợ cái gì, trẫm thích là được. Đúng rồi, trẫm trấn an Ngọc Thục nghi, Thái phi có hài lòng không? Trẫm là vì Thái phi mới đến Hòa Ninh điện, cũng là vì để Thái phi có thể thoải mái trong lòng nên đã tấn phong nàng ấy, Thái phi cần phải thưởng cho trẫm.”

Mục Thư Du nghe như vậy sao có thể vui được, nếu như lỡ như một ngày nào đó Thư Yến biết được chân tướng mọi chuyện còn không hận nàng thấu xương sao, Tần Thừa Thích chỉ vui vẻ nhất thời, nhưng hậu quả không phải là khiến tỷ muội nàng trở mặt sao. Nhưng dù nàng nghĩ như vậy cũng không dám quá mức tức giận, nhưng nét mặt lại hơi căng thẳng một chút.


“Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, muốn cái gì mà không có, thần thiếp làm sao có thể khiến cho Hoàng thượng để mắt.”

“Đương nhiên là có, toàn thân Thái phi đều là bảo vật, không có chỗ nào trẫm khôngthích, nhưng trước hết nên để cho trẫm nếm thử chút ngon ngọt mới phải.” Tần Thừa Thích vừa dứt lời liền nghiêng người hôn miệng Mục Thư Du, sau đó khẽ cắn môi nàng vài cái.

Mục Thư Du nhắm hai mắt lại để Tần Thừa Thích hôn môi mình, trong lòng còn nóithầm thôi miên bản thân “mình đang bị một tên ngốc cắn”.

“Thái phi trước khi đến Hòa Hi, trong cung của Ngọc Phù quốc có người nào nói với Thái phi chuyện động phòng hoa chúc chưa? Dù có chắc cũng chỉ nói chút ít, sợ rằng cũng che giấu không nói tới trọng điểm. Lúc trước trẫm đã nói với Thái phi sẽ chỉ cho Thái phi biết sự kỳ diệu của quan hệ nam nữ, hôm nay vừa vặn rỗi rảnh, hay là để trẫm dạy cho Thái phi biết vài thứ trước đi.”

Dóc tổ! Cái gì mà nàng không biết, còn cần tên tiểu tử này dạy dỗ sao?! Nàng biết rất nhiều đấy, Mục Thư Du bị lý do không biết xấu hổ của Tần Thừa Thích làm cho tức giận tức đến mức mí mắt run run. 

Lúc này lại nghe Tần Thừa Thích dán môi của mình nói : “Lưỡi của Thái phi bị thương chưa lành trẫm cũng không tiện làm việc, chi bằng trước hết Thái phi cứ hôn trẫm đi.” Tần Thừa Thích đã sớm phê duyệt tất cả tấu chương, chính là vì có thể sớm đến thân mật với Mục Thư Du, hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ.

Mục Thư Du cảm nhận được cái lưỡi trơn ướt của Tần Thừa Thích trượt vào trong miệng nàng, còn thỉnh thoảng chạm nhẹ đầu lưỡi của nàng, nên nàng đành phải nín thở bất động.

Tần Thừa Thích giải tỏa chút ham muốn rồi buông Mục Thư Du ra, hắn sợ vết thương ở lưỡi nàng chưa tốt lại bị mình làm đau, chỉ là tay của hắn từ trên đùi của Mục Thư Du dò vào trong khố của nàng, giọng nói mập mờ: “Thái phi có biết nơi này tên gì?”


Mục Thư Du vốn đang càm thấy may mắn vì Tần Thừa Thích không có tiếp tục hôn sâu, nhưng nàng không nghĩ tới hắn lại có thể nói ra lời nói vô sỉ như vậy, loại vấn đề kiếp trước nàng còn chưa thấy ai có thể hỏi ra chuyện như vậy, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt không nói.

“Thái phi không nên thẹn thùng như vậy, nếu Thái phi còn không mở mắt trẫm sẽ tiếp tục nói tiếp, tới lúc đó Thái phi đừng trách trẫm lỡ lời.”

Mục Thư Du bị dọa lập tức mở mắt ra nhìn thẳng Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích bị đôi mắt sáng trong ướt át này nhìn khiến lòng mềm cả ra, nhịn không được hôn lên phía trên nó: “thật đẹp! Thái phi nhớ kỹ, nơi này gọi là nơi tương tư, là chỗ tuyệt vờikhông thể tả, cũng hại trẫm phải tương tư đây.”

Lưu manh mà còn giả vờ có văn hóa, may mắn là hắn dùng từ đàng hoàng một chút, nàng còn chịu đựng được, Mục Thư Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ mộtlát sao cả người nàng cứng đờ, chỉ vì Tần Thừa Thích kéo tay nàng đến chỗ giữa hai chân hắn, tiếp xúc với thứ cứng rắn kia khiến cho Mục Thư Du đỏ mặt.

“Đây là long căn của trẫm, Thái phi sờ một chút trước đi, nữ nhân đều yêu thích cái này.” Giọng nói của Tần Thừa Thích rất là tự đắc, dù sao hắn chỉ có cái này làm vốn liếng.

Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích lôi kéo tay nàng trượt động ở nơi đó, trong lòng nàng tức giận không thôi, nếu không phải nàng không có cách phản kháng, thìcòn tới lượt nam nhân này ức hiếp nàng sao? Chỉ là chuyện vẫn chưa dừng ở đó, Tần Thừa Thích dẫn dắt Mục Thư Du duy trì động tác trên tay, bàn tay còn lại rảnh rỗi của mình thì dời đến “nơi tương tư” của nàng, đôi lúc còn ở cọ cọ vài cái tại điểm mẫn cảm.

Đây không phải là muốn mạng người sao? Bị hắn sờ mó lung tung như vậy, dù nàng có thích hay không đều phải phát sinh phản ứng sinh lý, sắc mặt Mục Thư Du càng lúc càng đỏ hơn.

Quả nhiên không lâu sau Tần Thừa Thích liền cảm thấy tay có hơi ướt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Thái phi có cảm thấy không, nước này gọi là ngọc thủy, có thể khiến long căn của trẫm hòa tan. Chỉ là bây giờ long căn này của trẫm không thể không hòa tan, mà trẫm lại không muốn rời khỏi Hòa An điện của Thái phi, Thái phi thông minh cơ trí lần này có thể suy một ra ba nữa hay không, nếu không thì long căn này của trẫm cũng chỉ có thể lưu lại chỗ tương tư này của Thái phi thôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.