Đọc truyện Cẩm Tú Đích Nữ – Chương 416: Cung Đấu
Toàn thân Tứ hoàng tử run lên, hai mắt phát ra giận dữ, đến lúc này rốt cuộc nàng cũng chịu thừa nhận hẹn hò bí mật với mình sao? Quả nhiên nàng đã bị bức đến cùng, cũng tốt, như vậy có thể khiến nàng nhận thức được con người cũng có lúc không thể không chấp nhận số phận. Có ương ngạnh chống lại thì cuối cùng cũng phải làm người phụ nữ của hắn như thế.
“Đã có nhân chứng, vậy hãy mời ra đi.” Minh đế nói lạnh nhạt.
Vân Khanh kính cẩn hành lễ nói: “Người này không có mặt ở trong điện, vừa rồi nàng ấy có việc phải ra ngoài một chút. Thần nữ đã sai người đi mời nàng ấy đến.”
Tứ hoàng tử vốn đang chờ Vân Khanh bất đắc dĩ nói ra tên của mình, lại không ngờ Vân Khanh nói người đó không có trong điện, vậy thì không phải là hắn. Hắn sững sờ, sắc mặt trầm xuống. Lúc đó chỉ có hắn và Vân Khanh ở trong điện, làm gì có ai khác, Thẩm Vân Khanh lại tìm đâu ra một người tới làm chứng cho nàng vậy? Phải biết nếu người này là một người bình thường thì cũng không thể thuyết phục được trước mặt hoàng hậu, Oánh phi và Minh đế, phải là một người đứng ra vô cùng có sức thuyết phục.
Lưu Thúy rất nhanh chóng đưa một người từ bên ngoài vào, khi mọi người nhìn thấy người đó, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy An Ngọc Oánh từ ngoài cửa đi tới, váy dài trên người màu xanh lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay người là chiếc cằm đầy đặn. Sau khi hành lễ với Minh đế, hoàng hậu, dáng vẻ khoáng đạt đứng sang một bên.
Tứ hoàng tử, hoàng hậu, Minh đế nhìn An Ngọc Oánh một lúc, đều có vẻ kinh ngạc, Oánh phi mở miệng trước nói: “Ngọc Oánh, muội vào đây lúc này làm gì?”
An Ngọc Oánh ngước mắt đảo qua khuôn mặt của Oánh phi, mỉm cười nói: “Bệ hạ tuyên triệu ta đến làm nhân chứng cho quận chúa Vận Ninh.”
“Muội làm nhân chứng sao? Muội làm nhân chứng thế nào?” Oánh phi đột nhiên xoay mình lại, cũng không quỳ thêm bên chân Minh đế, sắc mặt chứa đựng sự tàn khốc, nàng vốn dĩ không hề nghĩ tới nhân chứng mà Vân Khanh nói là An Ngọc Oánh. Muội muội này thích nhất chính là Ngự Phượng Đàn, ghét nhất chính là Vân Khanh, sau khi biết Vân Khanh sắp gả cho Ngự Phượng Đàn, vẫn vô cùng bực tức với nàng ta. Bây giờ sao lại đứng về phía Thẩm Vân Khanh?
Vân Khanh lạnh lùng nhìn Oánh phi nói: “Nàng làm nhân chứng như thế nào, trong lòng Oánh phi đương nhiên hiểu rõ.”
Từ khi bắt đầu, Vân Khanh đã cảm thấy Oánh phi gọi nàng đến Tinh Tâm cung có sự khác thường. Hai ngày nay bởi vì sức khỏe hoàng hậu không tốt, An Ngọc Oánh tiến cung thăm hỏi hoàng hậu, đương nhiên Tứ hoàng tử cũng vào cùng. Nghĩ đến đây đầu tiên Vân Khanh để Chương Oánh kiểm tra toàn bộ Vị Ương cung một lượt, xem xem có đồ vật khả nghi để bên trong hay không. Sau đó sai Lưu Thúy đưa An Ngọc Oánh tới Tinh Tâm cung…
Đương nhiên Vân Khanh cũng không biết ngay từ đầu Tứ hoàng tử sẽ đợi nàng ở đây, nàng chỉ đoán mò với chỉ số thông minh của Oánh phi sẽ không làm ra chuyện mời Cổ Thần Tư, dù sao lúc đó ánh mắt của hai người ở Vị Ương cung cũng không qua lại.
Lúc trên đường đến, Lưu Thúy đã nói qua chuyện trong điện cho An Ngọc Oánh nghe, lúc này chỉ thấy ánh mắt nàng không nhìn đến bất kỳ người nào trong điện, chỉ từ từ nói: “Thần phụ vốn muốn tới tìm Oánh phi một chút, để cho Oánh phi một sự kinh ngạc, thần phụ đi tới xuyên qua chỗ vườn hoa trong điện đã nhìn thấy quận chúa Vận Ninh đang ngắm cảnh trong tiểu điện nên ngồi cùng nàng một lúc. Bên cạnh đó thấy Oánh phi có khách, lại thấy trong tiền điện truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, thần phụ không tiện quấy rối, quay lại đường cũ lui ra ngoài, lúc đó thì nhìn thấy Oánh phi đi tới. Trong thời gian đó chưa từng thấy quận chúa Vận Ninh căn dặn bất kỳ cung nữ nào khác làm chuyện gì.
Tứ hoàng tử giận tím mặt, trầm giọng nói: “Trắc phi, nàng đứng ra làm chứng lúc này, chắc cũng biết bản thân đang làm gì chứ?”
Hắn bật ra từng chữ từ đôi môi mỏng, mỗi một chữ đều giống như lưỡi dao sắc mảnh gọt lên đôi má của An Ngọc Oánh. Bả vai An Ngọc Oánh rụt lại, toàn thân run lên, đột nhiên quay đầu nhìn Vân Khanh, nhìn thấy ánh mắt nàng mang vẻ tự tin dâng trào, lại đĩnh đạc thẳng thắn, cố tự trấn định nói: “Đương nhiên ta biết ta đang làm gì! Chỉ cần Tứ hoàng tử biết mình đang làm gì là được rồi!”
Tiểu hoa viên sau Tinh Tâm cung của Oánh phi nối liền với một phần bên ngoài đại hoa viên, vừa rồi nàng thực sự đến bên ngoài tiểu điện ngắm cảnh, nhưng không phải giống như nàng nói là đã nhìn thấy Oánh phi. Mà là Lưu Thúy nói với nàng, Tứ hoàng tử ở đó.
Khi nàng vội vàng chạy tới, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng nam nữ đối thoại. Tứ hoàng tử đã thiết kế ván cờ ở Tinh Tâm cung, mục đích là để lấy được Thẩm Vân Khanh làm chính phi!
Chính phi của hoàng tử sao, vị trí này ngay cả nàng cũng chưa từng ngồi lên, Tứ hoàng tử lại muốn để cho Thẩm Vân Khanh! Ngay cả khi Thẩm Vân Khanh đã được bệ hạ ban hôn cho Ngự Phượng Đàn, Tứ hoàng tử vẫn muốn hao tổn hết tâm lực giành lấy!
Từ sau khi gả cho Tứ hoàng tử, nàng cũng đã có chút cam chịu số phận. Mặc dù thích Ngự Phượng Đàn say đắm bao nhiêu năm như vậy, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào Tứ hoàng tử. Hơn nữa Tứ hoàng tử mặt mày anh tuấn lãng tử, điều kiện ngoại hình vốn cũng không tệ, An Ngọc Oánh cũng dự định một lòng giúp đỡ Tứ hoàng tử, sau khi có được sự yêu thích của hắn, ngồi lên vị trí phi của Tứ hoàng tử, sau này còn có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Nhưng buổi tối tân hôn đầu tiên, Tứ hoàng tử đã lạnh nhạt thờ ơ với nàng cả đêm, đến khi trời sắp sáng mới bước vào phòng cưới, cũng chẳng hề nói một câu, nằm thẳng lên giường ngủ mất.
Nàng cho rằng đây là hôn sự bệ hạ ban xuống nên Tứ hoàng tử vốn vô tình với nàng, lại còn biết nàng một lòng thích Ngự Phượng Đàn. Là một người đàn ông mà nói, trong lòng sẽ có sự bài xích, vì vậy sau khi kết hôn, nàng ta giảm bớt tính tình hẹp hòi của mình, tận lực lấy lòng Tứ hoàng tử, bởi vì Tứ hoàng tử mới là chỗ đứng chính của nàng sau này.
Tiếp đó nàng phát hiện, bất kể nàng làm gì, nịnh nọt thế nào, có ý định lấy lòng thế nào, dáng vẻ của Tứ hoàng tử đều lạnh băng băng, đừng nói đến cười, ngay cả cho nàng một sắc mặt dễ coi cũng không hề có. Nhưng hôm nay khi ngắm cảnh trong tiểu điện, nàng lại nghe thấy vẻ mặt hòa nhã của người đàn ông này nói với Thẩm Vân Khanh. Mặc dù trong giọng nói vẫn quen cay nghiệt nhưng lại chứa một sự vui thích, thậm chí không chút do dự đồng ý yêu cầu muốn làm chính phi của Vân Khanh.
Hắn là người đàn ông cực kỳ có nguyên tắc, chuyện đã quyết định sẽ rất khó thay đổi. Nhưng đối với Thẩm Vân Khanh thì đúng là không phải như vậy.
An Ngọc Oánh ghét Vân Khanh, nàng ta vô cùng vui mừng vì Vân Khanh bị người ta bày kế để không gả được cho Ngự Phượng Đàn mà chết trước mặt của nàng ta. Thế nhưng nàng ta lại biết rõ một việc, hôm nay Thẩm Vân Khanh không chết mà là được chọn làm phi của Tứ hoàng tử. Đến lúc đó nàng không chỉ bị Thẩm Vân Khanh cưỡi lên đầu, hàng tháng hàng năm còn phải thỉnh an nàng ấy và hầu hạ nàng ấy làm chủ mẫu.
Cuộc sống như thế quả thực là sống không bằng chết, nàng ta không cam lòng.
Cho nên nàng ta đã đáp ứng yêu cầu của Vân Khanh, chứng minh vừa rồi Vân Khanh ở cùng với nàng. Bởi vì hoàng tử không thể tùy ý đi lại ở hậu cung, càng không thể vào trong điện của phi tần nên Tứ hoàng tử chắc chắn sẽ không nói vừa rồi hắn gặp Thẩm Vân Khanh ở trong điện. Nếu không nói vậy, mục đích hôm nay nhắm vào Thẩm Vân Khanh cũng sẽ bị mờ nhạt.
Nàng không cam lòng, nhưng cũng không thể không làm.
Vân Khanh thấy vậy, từ từ nở nụ cười, trong mắt phượng chứa một chút trêu chọc nói: “Bây giờ đã có lời làm chứng từ trắc phi của Tứ hoàng tử, các vị có thể tin tưởng sự trong sạch của ta rồi, nếu ta không sai cung nữ dâng trà, càng không thể hạ độc được Cổ tiểu thư. Khi Cổ tiểu thư phát tác độc tính, ta đang ngắm cảnh trong tiểu điện.”
Trong tròng mắt của Oánh phi nhìn An Ngọc Oánh không khỏi hiện lên một chút giận dữ, nói: “Ai biết được ngươi có mua chuộc người làm chứng cho ngươi hay không? Vì sao ngay từ đầu ngươi không nói ra có nhân chứng, lần lữa phải đợi đến bây giờ mới nói ra?”
Vân Khanh khẽ mỉm cười nói: “Lúc trước ta vẫn luôn nói không phải là ta hạ độc, chỉ là Oánh phi từng bước chèn ép, buộc phải chứng minh. Hoàng hậu nương nương đã ở đây, vậy ta cũng chỉ có thể tùy ý Hoàng hậu nương nương làm chủ, nhất định có thể chúng minh sự trong sạch của ta.”
Nàng dừng một chút, lại nói: “Trắc phi của Tứ hoàng tử chính là em gái ruột của Oánh phi, nếu nàng ấy ở cùng ta không phải là sự thật, sao có thể đứng đây làm chứng cho ta?”
Sắc mặt Oánh phi trở nên trắng bệch, nàng ta không thể ngờ cuối cùng người đứng ra làm chứng là An Ngọc Oánh. Kỳ thực bất kỳ người nào làm chứng cho Vân Khanh đều sẽ bị Oánh phi mượn cớ mua chuộc làm giả bằng chứng để nói, duy chỉ có An Ngọc Oánh là nàng ta không có cách nào lấy lý do phản bác rằng người làm chứng của Vân Khanh là giả.
Tứ hoàng tử nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán nổi cuộn, hai tròng mắt âm trầm nhìn An Ngọc Oánh, nếu nói ánh mắt có thể giết người, lúc này chỉ sợ An Ngọc Oánh đã chết được trăm ngàn lần rồi.
Mặc dù An Ngọc Oánh sợ hãi, nhưng Tứ hoàng tử vốn dĩ lạnh nhạt với nàng, nửa tháng cũng không đến phòng một lần khiến toàn bộ người trong phủ đều cười thầm nàng không ngớt. Đã xấu như vậy, xấu thêm chút nữa cũng không ngại, nàng chỉ không muốn bị Vân Khanh đè lên đầu, bị một nữ nhân hắn quan tâm như vậy chèn lên phía trước! Vĩnh viễn không có đất chuyển mình.
Về điểm này, An Ngọc Oánh đã có một trực giác bản năng, nàng ta biết, nếu đấu với Vân Khanh trong phủ của Tứ hoàng tử, bản thân cũng không thể đấu lại nàng! Lúc đầu mẫu thân của nàng ta cũng đã bại dưới tay Vân Khanh!
Oánh phi nhìn vẻ mặt không thèm đếm xỉa của An Ngọc Oánh, vừa giận vừa sợ, hận không thể đấm hai phát lên mặt của An Ngọc Oánh. Nàng ta cố kiềm chế sự manh động của bản thân, nước mắt rơi xuống ào ạt: “Bệ hạ, thần thiếp cũng nghe lời nói của cung nữ, cho rằng quận chúa Vận Ninh hạ độc. Hôm nay đã có muội muội của thần thiếp làm chứng, chỉ sợ trong chuyện này có kẻ tiểu nhân cố ý gây xích mích quan hệ của thần thiếp và quận chúa.”
Vân Khanh nhếch cao khóe môi, nước mắt của Oánh phi đúng là nói đến là đến, quá là không đáng giá, nàng chậm rãi nói: “Vừa rồi Oánh phi luôn miệng nói là ta đã hạ độc Cổ tiểu thư, đồng thời cung nữ trong cung của cô đều nhìn thấy ta đã đưa túi trà cho Cổ tiểu thư. Bây giờ đã chứng thực không phải ta đưa túi trà cho Cổ tiểu thư, vậy các người nhìn thấy túi trà này từ đâu, và từ đâu có được nó?”
Toàn thân Oánh phi run lên, lắc đầu kinh hoàng nói: “Đều do ta nghe cung nữ nói…”
“Không đúng! Lúc trước Oánh phi nói là chính mắt nhìn thấy!” Vân Khanh cao giọng cắt đứt lời nói của nàng ta:
“Cô tận mắt thấy Cổ tiểu thư tranh chấp với ta, mãi đến sau khi cô đi vào mới làm bộ hòa hảo để che giấu!”
“Ta không hề, ta không hề…” Toàn thân Oánh phi lạnh run, trên trán có mồ hôi chảy xuống dọc theo hai má, liều mạng phủ nhận. Nàng ta dường như đã hiểu được nguyên nhân Vân Khanh lại đồng ý lời mời của nàng ta đến Tinh Tâm cung của mình.
Hoàng hậu ở bên cạnh nhìn lạnh lùng, bà đã bất mãn từ lâu với Oánh phi luôn được sủng ái, lúc này thấy Oánh phi phải chịu bức bách cũng không có vẻ sẽ mở miệng nói giúp cho nàng ta.
Vân Khanh không khó hiểu được bà, nói như chém đinh chặt sắt: “Cô có nói! Oánh phi nương nương, bắt đầu từ khi cô mời Cổ tiểu thư vào trong cung là đã sắp đặt xong rồi, cô muốn hạ độc chết nàng, sau đó đẩy mọi tội lỗi lên đầu của ta. Xem ra từ lời của trắc phi Tứ hoàng tử, trên người cô không thể có túi trà, nhưng người hạ độc lại là cung nữ trong Tinh Tâm cung chứng tỏ là trà của Tinh Tâm cung, Ngụy tổng quản trước đây cũng tìm ra Hạc Đỉnh Hồng còn lại trong tẩm điện của cung Tinh Tâm. Ta đã không hạ độc, tại sao những vị cung nữ kia lại luôn miệng nói chính mắt nhìn thấy ta tranh chấp với Cổ tiểu thư vậy. Bởi vì trong Tinh Tâm cung toàn là người của Oánh phi, các nàng chắc chắn đều nghe lời của vị chủ nhân là cô, cô nói gì thì chính là như thế. Hôm nay bệ hạ cũng có ở đây, cô còn bắt các nàng lập lời thề trước mặt bệ hạ, nếu nói dối chính là phạm tội khi quân, liên lụy cửu tộc, tuyệt đối không đổi ý!”
Oánh phi bị từng câu của nàng nói ra chân tướng mọi chuyện, trong lòng nôn nóng đến cực độ, không khỏi đứng dậy xông đến trước mặt Vân Khanh vung tay đánh xuống. Lưu Thúy đã nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nàng từ lâu, thấy Oánh phi xông đến, lập tức đẩy nàng ta ngã xuống đất, đứng chắn trước mặt Vân Khanh vô cùng giữ gìn, ánh mắt tức giận trừng lên nhìn Oánh phi.
An Ngọc Oánh thấy Oánh phi quỳ rạp trên mặt đất, trong ánh mắt lướt qua một vẻ không đành lòng, nhưng nghĩ đến nàng ta hợp tác với Tứ hoàng tử chính là để giúp Thẩm Vân Khanh làm phi của Tứ hoàng tử, liền rời ánh mắt lạnh lùng đi.
Sắc mặt của Tứ hoàng tử trầm lắng như vực sâu, mang một vẻ âm u đáng sợ. Từ lúc gặp được Oánh phi trong cung đã phát hiện ra nàng ta cực kỳ ghét Trân phi tấn phong, sắp đặt âm mưu này cùng với Oánh phi để kéo cả Trân phi và Vân Khanh xuống. Kế hoạch này của hắn không lọt cả một giọt nước, mỗi một chỗ đều tiếp nối vô cùng tinh tế, bao bọc từng vòng, Thẩm Vân Khanh có thông minh thế nào cũng không thể ngụy biện. Nhưng nhìn tình thế trước mắt hoàn toàn không giống với suy tính.
Chỉ thấy giọng của Minh đế như đá nặng, chậm rãi nói: “Vụ án này đã có kết luận, cái chết của Cổ Thần Tư do Oánh phi rắp tâm thực hiện.”
Hoàng hậu liếc nhìn Minh đế rồi tiếp lời: “Nữ nhân mưu hại thần tử trong hậu cung, đúng là tội ác tày trời không thể nhân nhượng. Thần thiếp xin bệ hạ bảo vệ lẽ phải.”
“Hoàng hậu nương nương, ta không làm chuyện này, thực sự không phải là do ta làm.” Lúc này Oánh phi bất chấp giữ gìn mặt mũi trước mặt Minh đế, vội vàng đi tới bên cạnh hoàng hậu rồi kéo lấy tay bà, kêu khóc nói:
“Hoàng hậu nương nương, ta thực sự không cần phải hại chết Cổ tiểu thư.”
Nàng ta không cần phải hại chết Cổ Thần Tư bởi vì Cổ Thần Tư không oán không thù với nàng. Nhưng để có thể khiến Minh đế xem trọng cái chết này, từ đó đẩy Vân Khanh vào địa ngục thì có liên quan gì có thù với oán hay không? Vả lại người chết cũng không phải là nàng ta.
Mễ ma ma kéo mạnh tay của Oánh phi ra: “Oánh phi nương nương, người cũng biết Cổ tiểu thư là cháu gái của Cổ Thứ Phụ, người bày tiệc rượu hạ độc hại chết Cổ tiểu thư ở trong cung khiến bệ hạ ăn nói thế nào với thần tử. Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, đương nhiên phải giữ gìn đại cục, không thể thiên vị. Lúc Oánh phi nương nương làm ra chuyện này có từng suy nghĩ cho Ninh Quốc Công hay không?”
Từng câu từng chữ của bà là sự khổ tâm khuyên nhủ, nhưng trong tai của Oánh phi nghe thấy chỉ toàn là sự cảnh cáo. Một cái chết quấy rối lằng nhằng không thể đạt được điều gì tốt đẹp. Nhưng rõ ràng chuyện này là nàng ta và Tứ hoàng tử sắp đặt, nàng ta không tin hoàng hậu không hề biết chút nào, không nhìn thấy chút nào, bây giờ ý này là muốn nàng ta gánh tội một mình sao?
“Đây đều là lời ngươi nói, ngươi không có chứng cứ!” Oánh phi vẫn đang liều chết tranh luận, lại nhìn Minh đế hy vọng ông có thể nhớ đến tình cảm bao năm mà bỏ qua cho mình.
Ánh mắt Vân Khanh lạnh lùng nhìn Oánh phi, nghiêm mặt nặng lời nói: “Chứng cứ, chứng cứ thực sự đã quá nhiều rồi! Hôm Trân phi được bệ hạ phong phi, cô đã từng gây náo loạn tại Tinh Tâm cung, nói lời oán hận với Trân phi. Đến hôm nay cô vẫn còn muốn giá họa cho Trân phi, chính trong điện của Trân phi sáng nay cô còn muốn giấu Hạc Đỉnh Hồng trong cung của nàng! May mắn rằng người trong cung của Trân phi canh gác chặt chẽ, lúc nhìn thấy vật khả nghi liền quét dọn ra ngoài!”
Minh đế vẫn luôn lạnh lùng thờ ơ, đến lúc này mới nghiêng đầu nhìn sang Chương Oánh.
“Khi Oánh phi tới cung của Chương Oánh đúng là có đặt một chiếc túi nhỏ lên bàn. Cung nữ Mễ Nhi của thần thiếp nhìn thấy khi đang dọn dẹp cho rằng do Oánh phi làm rơi. Vừa rồi khi tới cùng bệ hạ cũng mang theo bên mình.” Chương Oánh rút ra từ bên hông một chiếc túi nhỏ, ngự y trước mặt nhận lấy, vừa mở ra thoáng nhìn qua lập tức gật đầu, đúng là Hạc Đỉnh Hồng.
Minh đế không khỏi giận dữ, đoạt lấy chiếc túi đập xuống trước mặt Oánh phi: “Nàng bất mãn với việc trẫm phong phi hay sao? Lại dám hãm hại phi tần khác trong cung, trẫm thấy bình thường đã quá sủng ái nàng rồi!”
Lúc ấy trong đáy mắt vị đế vương này đã không còn chút tình cảm nào, trông giống như một người dân bình thường nhìn Oánh phi, Oánh phi bị chiếc túi đập xuống trước mặt, khắp mặt phủ đầy bột thuốc bay ra, sắc mặt thất bại chán chường.
Chuyện hôm nay đã đến mức không thể quay lại, cũng bởi vì Vân Khanh nói nàng ta muốn hãm hại Trân phi, bệ hạ liền đánh vào mặt của nàng ta vô cùng chân thực trước mặt bao người. Ở trong cung bao nhiêu năm, bệ hạ cũng chưa từng đối xử với nàng ta như vậy. Nghĩ tới đây, nước mắt của nàng ta bất ngờ dừng lại, thay bằng một nụ cười lạnh lùng ghê gớm, ánh mắt nhìn Chương Oánh nói:
“Đúng, chính là ta đã hạ độc hại chết Cổ Thần Tư, ai bảo nàng ta chạy đến cung của ta ngu ngốc như vậy. Nếu nàng ta không đến, kế hoạch của ta cũng không thể thực thi. Đúng là ta ghét Chương Oánh, ghét cái thứ Trân phi gì đó, đúng là ta có sự căm hận.”
“Khen cho lá gan lớn của ngươi!” Minh đế nhìn Oánh phi bình thường quyến rũ đang phun ra những lời nói ngông cuồng, giận tím mặt.
“Bệ hạ, thần thiếp đã ở cùng với người bao nhiêu năm như vậy, ở bên cạnh người lâu như vậy, cho đến bây giờ người vẫn không cho thần thiếp một phong hiệu!” Oánh phi đã ôm một quyết tâm liều chết, cái chết của Cổ Thần Tư chỉ có lấy mạng đền mạng mới có thể dẹp yên sự phẫn nộ của Cổ Thứ Phụ, đã như vậy, nàng còn có điều gì không thể nói. Nàng nhìn chằm chằm Chương Oánh một cách hung tợn, những ngón tay mang hộ giáp chỉ vào Chương Oánh, hận không thể chọc vào mặt của nàng:
“Ả ta! Ả ta chẳng qua vừa mới tiến cung, mới gặp bệ hạ một lần mà bệ hạ đã phong ả làm Trân phi! Lẽ nào thần thiếp xuất thân không cao quý bằng ả? Không xinh đẹp bằng ả? Tâm ý đối với bệ hạ không đủ sâu nặng? Vì sao đối với một nữ nhân mới gặp một lần mà bệ hạ nhớ mãi không quên, còn tìm kiếm ả ta trong cung, ả ta là một nữ tử chưa kết hôn mà đã tư thông với bệ hạ trước. Loại nữ tử dâm đãng như vậy sao có thể vào trong hậu cung…”
Nàng ta càng nói càng lưu loát, càng nói càng kích động, sắc mặt của những người xung quanh cũng thay đổi rất nhiều, nàng đúng là đang chỉ trích Minh đế nạp phi, chỉ trích phi tần của hậu cung, sao có thể có tâm tư như vậy đối với chuyện nạp phi của bệ hạ, đúng là dễ đố kỵ. Trong lòng hoàng hậu lướt qua một sự chế giễu, nhìn sắc mặt Minh đế càng ngày càng sầm lại, biết Oánh phi chắc chắn phải chết, mới khiển trách hai bên: “Chết hết rồi sao? Sao lại mặc cho nàng ta nói năng chửi bới ở đây, còn không chặn miệng nàng ta lại!”
“Các ngươi chặn được miệng của ta nhưng không chặn được lòng người, trong cung này đã có tiền lệ vừa tiến cung đã được phong phi chưa? Chưa hề có! Trân phi, ha ha, không biết có bao nhiêu người hận ngươi tới chết…” Nàng ta thét lên giãy giụa, bị ma ma với cánh tay béo tròn thô lỗ đè xuống đất, nhét kín khăn vào trong miệng.
Chương Oánh bị nàng ta dọa sợ ngây người, toàn thân run rẩy vô tình nép vào trong lòng của Minh đế, Minh đế vừa bảo vệ nàng, lại nhìn trong mắt Oánh phi là sự căm phẫn sâu sắc, giọng nói lạnh băng không còn một chút ấm áp vang lên trong Tinh Tâm cung: “An thị lòng dạ ác độc, phế đi chức vị phi tử, sau sáu mươi trượng hình, đày vào lãnh cung, trọn đời không cho ra khỏi lãnh cung.”
Trọn đời không ra khỏi lãnh cung, chính là một chút linh động để xoay chuyển cũng không còn.
Oánh phi, không phải, bây giờ là An thị, trong miệng nàng ta bịt kín khăn, chỉ có thể phát ra mấy tiếng “ư ư”, hai mắt nàng ta trợn trừng dữ tợn nhìn Vân Khanh, cánh tay đang liều mạng cào trên mặt đất, các hộ giáp dài ngoằng cạo lên đá cẩm thạch trắng phát ra tiếng soàn soạt vùng vẫy sắp chết, cuối cùng nứt vỡ ra. Thị vệ kéo nàng ta ra ngoài giống như đang kéo một con chó điên, trên mặt đất còn lưu lại hai vết máu.
Hoàng hậu thấy Oánh phi bị lôi ra, trên mặt không hề có chút biểu cảm, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua người Vân Khanh, cuối cùng hơi dừng lại trên người An Ngọc Oánh. Mắt thấy Thẩm Vân Khanh sắp phải chịu tội, An Ngọc Oánh lại chạy ton tót đến làm chứng nên thất bại trong gang tấc.
Có điều trong trận tranh đấu ngày hôm nay bà không hề thua, đấu không lại Thẩm Vân Khanh nhưng lại phế được một Oánh phi cũng coi như có chút thành tích. Phải biết rằng, hoàng hậu cũng không phí chút sức lực nào.
Cùng lúc này, Vân Khanh khẽ quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng lên mặt của hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, Oánh phi bị đày vào lãnh cung, người giống như vô cùng vui vẻ vậy.”
Hoàng hậu sửng sốt, không thể ngờ sau khi Vân Khanh lật đổ Oánh phi vẫn có thể nói ra suy nghĩ muốn nói, nụ cười nơi khóe miệng vẫn còn trên mặt, sau khi đờ đẫn liền quát lên: “Quận chúa Vận Ninh, ngươi bị người ta đổ oan, đã rửa sạch tội danh đương nhiên là vui mừng, bổn cung vui vẻ là vì đã thay bệ hạ tìm ra được con sâu làm rầu nồi canh trong cung. Lẽ nào ngươi còn có ý tứ gì khác?”
Vân Khanh khẽ lắc đầu chậm rãi, con bướm xanh do cẩm thạch trân châu ghép thành trên búi tóc dày dặn nhẹ nhàng vỗ cánh: “Hoàng hậu nương nương, người quá kích động rồi, ta chỉ hỏi người một chút mà thôi. Nhưng Vân Khanh thực sự có một chuyện không hiểu rõ, tại sao ta đến ngắm cảnh trong tiểu điện của Oánh phi sau đó đi ra, người đầu tiên ta thấy không phải là Oánh phi mà là Tứ hoàng tử điện hạ, lúc đó điện hạ lập tức vung tay sai người ta bắt giữ ta lại? Lẽ nào người đầu tiên Oánh phi tố cáo chuyện này không phải là hoàng hậu, mà là thông báo trước cho Tứ hoàng tử điện hạ?”
Hoàng hậu nghe xong, toàn thân lạnh lẽo, Tứ hoàng tử xuất hiện ở trong điện vốn là với mục đích đợi đến khi Vân Khanh không thể lui được nữa sẽ chọn làm phi tử của hắn. Nhưng hắn không thể ngờ rằng Chương Oánh lại đưa Minh đế tới, muốn tránh không được, dứt khoát đứng bất động bên trong điện.
Tứ hoàng tử nhếch đôi môi, trong mắt phát ra vẻ tàn bạo, nhưng không thể không che giấu trước mắt Minh đế, sắc mặt biến đổi, lập tức tiến lên nói: “Phụ hoàng, hôm nay nhi thần đi qua từ trong cung của mẫu hậu, trên đường nhìn thấy cung nữ phía trước đi mời ngự y mới biết được chuyện này. Cổ Thứ Phụ là trọng thần của triều đình ta, phụ hoàng dạy dỗ nhi thần phải đối đãi tử tế với thần dân, nhi thần không dám sơ suất mới dám qua đây xem.”
Vân Khanh cười lạnh: “Tứ hoàng tử đến thật là đúng lúc, còn nhanh hơn tốc độ của ngự y, sau khi vào lập tức bắt giữ ta, Oánh phi cũng không hề phản đối. Với vụ án của quận chúa mà truy xét lẫn thẩm tra đều không cần thiết, ngay lập tức đã muốn tuyên án, sự quả quyết đoạn tuyệt đúng là khiến Vân Khanh bội phục.”
Tứ hoàng tử kinh sợ, lập tức quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có tâm tư dám vượt quá chức phận, chỉ là án này nghiêm trọng, nhi thần sợ có sơ hở, không cho mọi người đến đó qua lại mà thôi!”
Thỉnh thoảng lúc Vân Khanh nói lại lộ ra giữa Tứ hoàng tử và Oánh phi có vẻ không gian trá, nhưng Tứ hoàng tử tuy kinh hoàng mà đầu óc vẫn vô cùng bình tĩnh, lúc đó hắn không thể giải thích, càng giải thích trái lại càng có dấu hiệu ăn nói mập mờ.
Thẩm Vân Khanh, lòng dạ thật độc ác. Ta bằng lòng cho cô vị trí phi tử của Tứ hoàng tử, cô lại muốn cố ý hãm hại ta trong lời nói. Lúc này hắn không thể nói rõ trong lòng có cảm nhận gì, các vị tiểu thư bình thường đâu có can đảm và kiến thức như vậy, nhưng người này luôn luôn khác biệt, lại không thèm ngó ngàng đến hắn. Trong lòng hắn vừa chua vừa chát, hận không thể khiến Vân Khanh chết trước mặt hắn, lại oán hận sắc đẹp của nàng không phải của mình.
Hoàng hậu vội vàng nói: “Bệ hạ, Tứ hoàng tử tuyệt đối không phải là hạng người như vậy, sau khi hắn biết được vụ án này, đầu tiên đã sai người thông báo cho thần thiếp, lúc bệ hạ tới cũng đã nhìn thấy thần thiếp đang thẩm vấn ở đây.”
Minh đế nhìn khuôn mặt lạnh lùng trang nghiêm của Tứ hoàng tử một lát, mắt hơi nhíu lại khiến người khác không nhìn rõ thần sắc trong mắt ông: “Chuyện Oánh phi hạ độc hãm hại Cổ Thần Tư đã qua, không cần nhắc lại.”
Trong lòng hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sắc mặt có vẻ hoan hỉ nói: “Bệ hạ minh giám.”
Sắc mặt của Tứ hoàng tử vẫn không hề có chút biến chuyển tốt đẹp, cung kính nói: “Cảm ơn phụ hoàng.”
An Ngọc Oánh thấy khóe miệng Vân Khanh như cười như không, coi bộ như vậy, Minh đế thực sự không hề để chuyện của Tứ hoàng tử trong lòng, đây không phải là Thẩm Vân Khanh tự mình chuốc lấy khổ cực, khiến Tứ hoàng tử càng hận nàng sao? Hành vi ngu xuẩn như vậy, trái lại cũng tốt.
Trong mắt Vân Khanh có một vẻ châm chọc, giống như trong ánh mắt có băng đá đang ngưng kết. Tại đó chỉ có Tứ hoàng tử phát giác ra, vừa rồi Minh đế nói là “chuyện Oánh phi hạ độc hãm hại Cổ Thần Tư” đã qua, nhưng không phải là chuyện Tứ hoàng tử đột nhiên xuất hiện ở trong cung của Oánh phi đã qua. Việc này cho thấy kỳ thực Minh đế đã để những lời nói vừa rồi vào tận đáy lòng, chỉ là con trai và phi tần của mình có một mối quan hệ nói không rõ, tả không rành. Cho dù Minh đế có hoài nghi cũng sẽ không hỏi ra lúc có mặt nhiều người như vậy, sẽ làm mất đi thể hiện đế vương của chính mình.
Chỉ là cây gai này đã quấn đến trái tim của Minh đế rồi.
Ánh mắt âm u của Minh đế liếc qua khuôn mặt của Tứ hoàng tử và hoàng hậu rồi nắm lấy tay của Chương Oánh, nói: “Tại sao tay lại lạnh như vậy? Đã nói sức khỏe của nàng chưa tốt, còn muốn đi tới những nơi hỗn loạn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chương Oánh sáng lấp lánh như ngọc, lộ ra một màu sắc trang nhã, áo váy màu xanh biếc ôm khít thân thể của nàng lộ ra đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt phượng như khói nước mùa thu nhìn Minh đế nói: “Không sao, ngự y cũng nói nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.”
“Trân phi phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đại lễ phong phi ngày mai thời gian hơi dài, Trân phi chớ để vì vậy mà bỏ lỡ thời gian tốt nhất.” Ánh mắt hoàng hậu lạnh lùng như lưu ly, nhưng có điều trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ ung dung vốn có.
“Có điều có bệ hạ bảo vệ như vậy, tin rằng Trân phi chắc chắn sẽ khỏe lại ngay lập tức.”
Chương Oánh lập tức mỉm cười dịu dàng, sắc đẹp diễm lệ khiến cả cũng điện như bừng sáng: “Đa tạ hoàng hậu nương nương đã quan tâm.”
Nụ cười của hoàng hậu hết sức yên vui, nói với Minh đế: “Trân phi trẻ trung xinh đẹp như vậy, có chút mảnh mai cũng phải khiến bệ hạ lo lắng rồi.”
Minh đế không chút ngần ngại nói: “Nàng vừa mới nhập cung, không quen cũng phải. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến nàng thêm phần sợ hãi. Hoàng hậu là chủ của lục cung, quản lý cho tốt mọi việc trong cung, đừng để trong cung phát sinh chuyện thế này.” Mặt mày ông chau lại, liếc nhìn Tinh Tâm cung vô cùng chán ghét, nói:
“Nơi này không nên ở lâu, Trân phi vẫn nên cùng trẫm quay trở về Vị Ương cung thôi.”
Chương Oánh vẫn luôn được Minh đế kéo theo bên mình, gật đầu mềm mỏng nói: “Thần thiếp cùng đi với bệ hạ.”
Minh đế nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được, cùng đi, cùng đi thôi!”
Vân Khanh theo sau Chương Oánh đến Vị Ương cung, bởi vì trong triều có việc, Minh đế ngồi một lát liền đi, trong điện chỉ có hai người Vân Khanh và Chương Oánh.
Trong chiếc đỉnh chim xanh mạ vàng đang đốt hương hoa bách hợp thoang thoảng khiến cung điện hư hư ảo ảo trở nên sáng sủa rực rỡ như tiên cảnh chốn nhân gian.
Chương Oánh sai Mễ Nhi đóng cánh cửa lại, lập tức áp bàn tay lên tay Vân Khanh. Vân Khanh rụt lại theo bản năng rồi hỏi: “Tại sao lại lạnh như vậy?”
Vân Khanh vốn cho rằng Minh đế hỏi tay nàng lạnh chỉ là thân thể mát lạnh vì hư hàn, khi chạm vào mới biết được thật sự lạnh lẽo giống một viên ngọc đặt trong hầm băng, cái lạnh ngấm thẳng vào da thịt.
“Vân Khanh, trong cung này thực sự quá đáng sợ!” Bả vai của Chương Oánh bắt đầu run lên khe khẽ, toàn thân cũng run rẩy theo, hai mắt nhìn vào Vân Khanh:
“Cô có biết không? Ta vừa mới vào trong điện, lúc nhìn thấy Cổ Thần Tư nằm ở đó, từng hồi lạnh lẽo liền truyền đến khắp người. Tại sao bọn họ có thể ác độc như vậy, nói giết chết Cổ Thần Tư là giết chết ngay được.”
Chương Oánh chỉ có duyên gặp Cổ Thần Tư một lần, chưa nói lên bất kỳ cảm tình gì, buổi sáng chính mình vẫn còn nhìn thấy đối phương là một thiếu nữ vinh hoa phú quý, xinh tươi mơn mởn trước mặt. Chỉ sau một buổi trưa đã trở thành một thi thể lạnh như băng, trong lòng nàng thay đổi kịch liệt, nhất thời chưa thể thích ứng với những chuyện như vậy.
Một tay Vân Khanh áp lên trên mu tay nàng, thấy Chương Oánh tràn đầy biểu cảm vẫn còn sợ hãi và kinh hoàng, tâm tư trong lòng như thủy triều dâng tràn: “Tuy là tàn khốc, nhưng đây chính là hậu cung, những gì cô thấy hôm nay chỉ là một góc nhỏ trong đó, sau này cô sẽ còn thấy nhiều hơn nữa.”
Nàng đưa ánh mắt đối diện với Chương Oánh: “Lúc ở trong điện cô có thấy rõ không? Có nhìn thấy biểu cảm của Oánh phi và hoàng hậu hay không? Các nàng ấy đối với cái chết của Cổ Thần Tư hay hoàng hậu đối với cái chết của Oánh phi có thương xót chút nào hay không?”
Chương Oánh im lặng hồi lâu, lắc đầu nói: “Ta biết rồi, nếu cô không sai Lưu Thúy quay lại thông báo cho ta kiểm tra cẩn thận lại một lượt trong cung thì người bị đẩy vào lãnh cung đã chính là ta rồi.” Nàng dừng lại một chút, trong tròng mắt xinh đẹp lại có thêm một chút trấn tĩnh:
“Chỉ là trong phút chốc ta không thể tiếp nhận được ngay thôi. Ở trong cung này, không phải ngươi không muốn hại người thì sẽ không bị người ta hại. Sau này ta còn phải đối phó với Đông thái hậu, chỉ sợ bà ta chẳng thua kém một phân so với hoàng hậu.”
Nhìn đôi mắt nàng đã từng tươi sáng và khoa trương dần dần lắng đọng như một viên ngọc băng giá, trong lòng Vân Khanh than thở: Hậu cung này giống một chiến trường, trên chiến trường tô điểm phấn son, vũ khí là miệng lưỡi sắc bén như kiếm, tâm kế dùng lạnh lẽo như lưu ly, lại giống chiến trường thực sự, phải trải qua chém giết mãnh liệt mới có thể sống sót.