Đọc truyện Cấm Tình – Chương 97: Phiên ngoại Đường Diệc Diễm
Tôi yêu
em, yêu em vô cùng, dùng sinh mạng để yêu!
Nhưng
em không yêu tôi, một chút cũng không.
Em hận
tôi.
Lần đầu
tiên nhìn thấy em là khi tôi cùng mấy đứa bạn đến McDonald,nên gọi
những người này là bạn bè của tôi sao? So với tôi, tôi nghĩ bọn
họ vẫn yêu tiền của tôi hơn.
Tôi có
rất nhiều tiền, phải nói là gia tộc của tôi rất giàu có, giống như bọn họ từng
nói, tôi được ngậm chìa khóa vàng ra đời, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Tôi hẳn
là nên vui vẻ, nên như vậy mới đúng!
Bởi vì
tôi không biết cái gì mới được gọi là vui vẻ, là hạnh phúc thực sự!
Trái
tim đã sớm chết lặng, vì thế, tôi bắt đầu tìm kiếm cảm giác kích thích.
Đầu
tiên là đua xe, sau đó là lạnh lùng nhìn đám người ra vẻ đạo mạo kia biến thành
bộ dáng vặn vẹo, nghiêm mặt tranh nhau những tờ tiền bay đầy trời, thật sự là
phấn khích!
Cuối
cùng, chính là đàn bà!
Tôi
giỏi chinh phục những cô gái tự cho mình là đúng, mỗi khi nhìn bọn họ tháo bỏ
lớp mặt nạ cao ngạo nằm trong lòng tôi, tôi cảm thấy chỉ có đua xe mới mang lại
cho tôi khoái cảm tột cùng!
Cho đến
khi tôi gặp được em.
Em
không xinh đẹp, thậm chí so ra còn kém những cô gái mà tôi từng gặp gỡ, dáng
người cứng ngắc gầy gầy, nét mặt thờ ơ.
Tôi
không nên cảm thấy hứng thú với em.
Nhưng,
tôi lại vui thích phát hiện ra một điều, cô gái có bề ngoài mềm mại này lại cất
giấu một thứ gì đó mà ngay chính bản thân cô ấy cũng không biết.
Một cô
gái quật cường.
Giống
như một con nhím, khắp người phủ đầy gai nhọn!
Em khơi
dậy khao khát chinh phục trong tôi, tôi muốn tự tay nhổ từng cây gai trên người
của em, khiến em phải thần phục trong lòng tôi. Vì thế, tôi dùng mọi thủ đoạn để
tiếp cận em.
Hoa
tươi, trang sức, quần áo…
Nhưng
em lại nói với tôi rằng, em là “hàng không bán”!
Buồn
cười, trên thế giới này, còn có thứ gì đó mà Đường Diệc Diễm tôi không chiếm
được ư?
Mềm dẻo
không được, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
Vì thế,
tôi lại dùng tất cả những thủ đoạn ti bỉ để bức em đi vào khuôn khổ, thậm chí
là cha mẹ của em!
Cuối
cùng, em rưng rưng nước mắt quỳ gối trước mặt tôi, nói những lời trái với lương
tâm rằng em muốn lấy lòng tôi.
Trong
giây phút ấy, trái tim tôi bỗng rối rắm một chút, sau đó tôi mới biết được, cảm
giác ấy gọi là đau lòng.
Giống
như sau khi tôi yêu em, mỗi thời khắc em dành cho tôi đều là đau lòng!
Tôi yêu
em, vốn dĩ tôi tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng chán ghét em, chỉ sợ là ngay cả
em cũng nghĩ như vậy!
Nhưng
không, em tựa như có ma lực, thu hút tôi, thậm chí trong mắt tôi đã không còn
dung nổi bất cứ người con gái nào nữa, chỉ có em, nụ cười của em, nước mắt của
em… Chỉ có em!
Nhưng ở
bên tôi, em luôn đau thương, ánh mắt của em sắc bén tựa như dao nhọn, từng chút
từng chút một cắt nát cơ thể tôi.
Cuối
cùng tôi khuất phục, tôi nói cho em biết tôi yêu em.
Tôi
muốn tặng cho người con gái này thật nhiều ước mơ và hứa hẹn.
Nhưng
em lại không muốn!
Em chết
tiệt lại không muốn!
Ánh mắt
của em nói cho tôi biết, em không yêu tôi, em hận tôi!
Giờ
khắc đó, cuối cùng tôi cũng biết được cái gì gọi là tuyệt vọng!
Cái gì
gọi là không chiếm được!
Tôi
vĩnh viễn cũng không chiếm được trái tim của em!
Giờ
khắc đó, tôi dường như đã điên rồi, có lẽ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em,
tôi đã phát điên.
Diệp
Sương Phi, là em tự tay đẩy tôi xuống địa ngục.
Như
vậy, hãy để tôi đợi em dưới địa ngục đi!