Đọc truyện Cấm Tình – Chương 47Quyển 2 –
Cho tới
tận lúc này, thay vì nói là báo thù cho Việt Phong, không bằng nói là để cứu
vớt linh hồn vẫn luôn cảm thấy áy náy của tôi. Tôi thường xuyên nghĩ rằng, nếu
không có tôi, Việt Phong có lẽ đã sống rất tốt. Nếu không phải bởi vì yêu tôi,
anh ấy sẽ không trở mặt với Đường Tỉ Lễ. Đều, đều do tôi…
Giang
Minh nói đúng, tôi vẫn luôn cảm thấy cái chết của Việt Phong là do lỗi của
mình, tôi vẫn luôn để cho sự áy náy tra tấn bản thân mình. Sống thực sự rất vất
vả!
Dự án
công viên đang bước vào giai đoạn quan trọng, Giang Minh và Đường Diệc Diễm đã
mở rộng văn phòng vốn có ở công viên ven biển, hợp thành một địa điểm làm việc
tạm thời.
Hôm
nay, Giang Minh bỗng nhiên nhiệt huyết dâng trào, sống chết lôi kéo tôi và vài
đồng nghiệp nữa, nói là muốn đi liên hoan. Tôi nghĩ chắc là do nghẹn lâu quá,
gần đây, bởi vì làm việc mà quả thực cậu ta đã vất vả nhiều, trên mặt lão gia
cũng hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy!
Qua
Nhan cũng đến đây, Giang Minh đã đồng ý để con bé ở trong nước học trung học.
Trước mặt Qua Nhan, Giang Minh thu hồi tất cả vẻ bất cần đời, thật sự giống như
một người anh trai, vẫn một bộ dáng che chở cho con bé như lần đầu tiên gặp gỡ
vào ba năm trước. Cho dù bản thân chịu bao nhiêu vết thương, vẫn quật cường bảo
vệ cô em gái bé nhỏ trong lòng!
Nhưng
ánh mắt Giang Mình nhìn Qua Nhan cũng chỉ là cái nhìn của một người anh trai.
Qua Nhan không hiểu được, dù có cố gắng làm tốt tất cả mọi việc để lấy lòng
Giang Minh, thì cũng chỉ bị tổn thương sâu thêm mà thôi!
“Anh
Minh, dạo này ti vi toàn đưa tin về anh nha, tuyệt quá!” Trong mắt Qua Nhan
tràn đầy sự sùng bái, vừa mới đến đã quấn quýt Giang Minh không rời.
Giang
Minh chỉ uống rượu, cười cười, trong mắt cũng bất giác tràn đầy vẻ đắc ý.
Nha đầu
này, miệng luôn ngọt như vậy!
Qua
Nhan làm mỗi người ở đây đều phải cười hì hì, không khí cũng vì thế mà trở nên
sôi động hơn.
“Nguy
rồi, tôi để quên đồ án bể bơi ở công ty mất rồi, ngày mai còn phải đưa lên các
cơ quan khác xét duyệt nữa!” Tiểu Trương bỗng nhiên hét to một tiếng, che miệng
lại.
“Vậy
còn không mau đi lấy, quỷ liều lĩnh!” Tiểu Lí bĩu môi. “Tôi thấy cô ấy à, là bị
tình yêu mê hoặc mất rồi, vứt đồ bừa bãi!” Thì ra lần đó Tiểu Lí vô tình tác
hợp lại giúp Tiểu Trương thật sự cùng người đàn ông tặng danh thiếp cho cô ấy
hẹn hò với nhau. Tiểu Lí thường nói, nếu hai người kết hôn, cậu ấy chính là
người mai mối, nên nhất định phải lấy một bao lì xì đỏ thẫm!
“Vậy…
Tôi…” Tiểu Trương đẩy nhẹ kính mắt, khuôn mặt thanh tú vì những lời Tiểu Lí
nói mà bỗng chốc đỏ lên.
“Hay là
để tôi đi lấy cho!” Tôi không thích bầu không khí trong quán bar, ra ngoài hít
thở một chút cũng tốt!
“Diệp
tiểu thư…”
“Không
sao, tôi cũng có xe, rất nhanh sẽ trở lại thôi!”
“Muốn
tôi đi cùng chị không?” Giang Minh ngẩng đầu nói, Qua Nhan lập tức căng thẳng
kéo tay hắn, lo lắng nhìn tôi.
Nhìn
dáng vẻ khẩn trương của nha đầu kia, tôi buồn cười lắc đầu.“Tôi cũng không phải
trẻ con, một lát sẽ trở lại ngay!”
Hơn
mười phút sau, xe di chuyển trên đường vòng qua công viên ở ven biển, đang
trong giai đoạn thi công nên công trường luôn bật đèn sáng trưng. Vì muốn bắt
kịp tiến độ mà mọi nhân viên đều tăng ca để có thể hoàn thành công việc sớm,
bây giờ đã hơn tám giờ mà vẫn còn ngồi gõ bàn phím!
Tôi
tiến vào trong thang máy, hít một hơi thật sâu, nhấn nút lên tầng năm, chờ đợi.
Cửa mở,
tôi trực tiếp đi vào phòng làm việc, tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm thấy
tập tư liệu kia. Nhưng tôi cũng không muốn lập tức rời đi ngay mà đứng ở sát
cửa sổ, nhìn đèn đuốc lòe lòe phía dưới, còn cả những cột trò chơi đứng lẳng
lặng trong bóng đêm. Nhiều năm trước cũng đã từng là một cảnh tượng đầy phồn
vinh, đây là sự thật, những thứ gì của trước kia, khi thời gian qua đi cũng sẽ
tiêu vong. Tình yêu cũng giống như vậy, mọi mộng mơ cũng sẽ dần tan biến theo
thời gian!
Diệc
Diễm, anh cũng như vậy sao?
Khẽ thở
dài, tôi xoay người bước ra khỏi phòng, không muốn bản thân mình lại lao vào
những ưu sầu không cần thiết.
Bỗng
nhiên thoáng nhìn thấy tia sáng mỏng manh phát ra từ văn phòng phía đối diện.
Còn có người chưa về?
Tôi tò
mò tới gần, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Đường
Diệc Diễm đang cuộn mình trên ghế sô pha ngủ, đắp trên mình một chiếc áo khoác!
Diệc
Diễm!
Sao anh
lại ngủ ở đây, quá mệt mỏi sao? Đã trễ thế này, anh còn chưa ăn cơm ư?
Tôi cắn
răng, tự nói với mình phải nhanh chóng rời đi, nhưng chân lại không tự chủ được
mà nhẹ nhàng đi vào từng bước, sợ đánh thức anh.
Diệc
Diễm, ngay cả khi ngủ, lông mày của anh vẫn nhíu lại, tay trái đặt lên đỉnh
đầu, dường như ngủ thật sự không được an ổn.
Tôi tới
gần, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, thở dài, cẩn thận nhìn hai bên má gầy yếu của
anh, có vẻ như anh đã gầy đi không ít, là do không ăn cơm tử tế sao?
Tôi yên
lặng kéo chiếc áo khoác đã chảy xuống đến tận thắt lưng cho anh. Sẽ bị cảm mất!
Tôi do
dự vươn tay, muốn mơn trớn hàng lông mày đang nhíu chặt kia, nhưng vẫn ngập
ngừng ở giữa không trung. Diệp Sương Phi, mày đang làm cái gì thế, mày còn chưa
muốn chấm dứt sao?
Mặt
bỗng chốc trắng bệch, tôi khép mắt lại, suy sụp buông tay xuống, yên lặng đứng
dậy.
Một đôi
tay lại mạnh mẽ bắt lấy cổ tay tôi, thân mình bị xoay chuyển, tôi lập tức rơi
vào một vòng ôm ấm áp. Trước mặt, Đường Diệc Diễm đang mở to mắt, đôi ngươi lóe
ra, sắc bén nhìn tôi.
Diệc
Diễm, anh đã tỉnh?
“Tại
sao, sao lại về đây?” Giọng nói của anh vang lên bên tai tôi, trong mắt hiện
lên một chút chua xót. Đường Diệc Diễm gắt gao nhìn tôi chằm chằm, anh vòng tay
ôm lấy lưng tôi, chặt chẽ bắt lấy!
Tôi
nhíu mày, nhìn lại anh.
“Tại
sao em còn muốn trở về, không phải em chán ghét lắm sao? Không phải em thấy khó
chịu sao? Em nói tình yêu là thành toàn, tôi đã thành toàn em không cần phải
đau khổ sống cùng tôi nữa, nhưng tại sao em còn muốn đến trêu chọc tôi?”
Tôi lắc
đầu, không phải như thế, không phải! Diệc Diễm, em yêu anh!
Tôi chỉ
biết lắc đầu, đau khổ lắc đầu, không nói được gì, liều mạng cắn chặt môi dưới!
Diệc
Diễm!
Trong
mắt Đường Diệc Diễm đều là chua xót, làm cho người ta đau đớn không thở nổi.
“Diệp Sương Phi, tại sao còn muốn đến trêu chọc tôi, em bỗng nhiên cảm thấy tra
tấn tôi thú vị lắm phải không? Hay là, em chê tôi bị thương còn chưa đủ nặng?”
Không
phải, không phải… Diệc Diễm, không phải, em cũng rất khó chịu, rất đau khổ!
Không
phải!
Tôi
ngửa đầu, nhắm mắt lại.
Không
phải như thế, không phải… Em chỉ là không muốn anh bị tổn thương!
Sức lực
của em rất nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi ngay cả chính bản thân mình cũng không bảo hộ
được!
…
“Diệp
Sương Phi, sao chị không trực tiếp nói cho Đường Diệc Diễm chuyện của Trần Việt
Phong, một mình phải chịu đựng sẽ rất đau khổ!”
“Nói
cho anh ấy, sau đó để anh ấy báo thù thay cho người yêu cũ của tôi sao? Để anh
ấy trả thù cậu ruột của mình?” Tôi buồn cười hừ lạnh, nhìn thoáng qua khuôn mặt
che kín vết thương của Giang Minh. Mười lăm tuổi, cậu ta còn quá nhỏ, cũng quá
ngây thơ! Ngây thơ nghĩ rằng quyền lực có thể giải quyết mọi thứ!
“Như
vậy, chị có thể ở cùng với anh ta, ít nhất vẫn được ở bên cạnh nhau, chị không
cần phải quá vất vả như bây giờ, cũng không khiến tôi phải đi khiêu chiến với
người đàn bà kia. Bà ta còn là người mà lão già nhà tôi tuyển chọn kĩ càng!”
Giang Minh tính trẻ con chưa thoát, bất mãn nói.
“Cậu
không hiểu được đâu, tôi ở bên cạnh sẽ chỉ làm anh ấy trở nên yếu đuối, anh ấy
không thể phản kháng ông nội của mình, cho nên sẽ chỉ giúp cho Đường Tỉ Lễ càng
dễ dàng đẩy anh ấy vào chỗ chết. Chỉ có trở lại Đường gia, anh ấy mới có khả
năng sinh tồn…”
“…
Phụ nữ quá khôn khéo thật sự vất vả!” Giọng nói của Giang Minh vang lên sau
lưng tôi. Tôi kinh ngạc xoay người, lúc này, trên khuôn mặt cậu ta xuất hiện vẻ
chuyên chú tôi chưa từng thấy bao giờ, mới một giây trước vẫn còn như trẻ con
mà bây giờ lại… Tôi theo dõi cậu ta, Giang Minh chậm rãi chuyển động khóe
miệng. “Giống như mẹ của tôi, quá khôn khéo nên mới phải vất vả, bởi vì bà ấy
làm gì cũng phải tính kế, cuối cùng lại bại bởi dục vọng, dục vọng vô tận!”
Thân
mình tôi khẽ run lên, đây… là điều mà một đứa trẻ 15 tuổi nói ra sao?
Giang
Minh, rốt cuộc trong nội tâm cậu cất giấu cái gì? Không muốn người khác biết,
giống như tôi!
Che
giấu chính mình!
…
“Nói đi
chứ, chết tiệt, tôi đang nói chuyện với em!” Đường Diệc Diễm kêu gào làm tôi
thoát khỏi những suy nghĩ miên man mà trở về với thực tại. Tôi quay đầu, không
muốn nhìn thấy khuôn mặt bi thương của anh. Trái tim co rút, nước mắt cũng lặng
lẽ rơi xuống, Diệc Diễm, em phải nói với anh thế nào đây, nói thế nào cho anh
hiểu nỗi khổ trong lòng em đây!
“Xin
lỗi, tôi đã khiến anh đau khổ, sau này… Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa!” Tôi
nghẹn ngào cúi đầu, đẩy anh ra.
“Chết
tiệt!” Đường Diệc Diễm mạnh mẽ ôm lấy thân mình đang muốn rời đi của tôi, liều
mạng nỉ non. “Tại sao, tại sao vẫn còn muốn như vậy!” Anh gắt gao ôm tôi, sức
lực như muốn khảm tiến cơ thể tôi.
“Anh…
buông không được, vẫn là buông không được!” Đường Diệc Diễm xoay người tôi lại,
chăm chú nhìn, khuôn mặt hơi run rẩy, kích động nắm chặt bả vai tôi.
Tay anh
mơn trớn hai má tôi, đầu ngón tay lướt qua cánh môi, nhẹ nhàng ma sát. Ánh sáng
trong mắt anh chợt lóe ra, lông mi khẽ chớp. Thật lâu sau, anh cúi đầu, thật
cẩn thận chạm vào đôi môi đang run rẩy của tôi, ma sát một lần rồi lại một lần…
Diệc
Diễm!