Cấm Tình

Chương:2Quyển 1 -


Đọc truyện Cấm Tình – Chương 12Quyển 1 –

Vừa lên
xe, Đường Diệc Diễm đã làm một bộ mặt hằm hè không tốt, tôi không biết đại
thiếu gia hắn lại có vấn đề gì, tóm lại tôi cũng không muốn quan tâm. Tôi lẳng
lặng ngồi yên, cũng không nói gì!

“Hắn là
ai vậy? Em về quê là để thân mật với người khác đấy à?” Đường Diệc Diễm
siết chặt tay lái, nhấn mạnh chân ga. Xe chạy như bay trên đường.

“Đường
Diệc Diễm, bây giờ là ban ngày, cẩn thận bị đưa tới đồn cảnh sát!” Tôi kinh hãi
quay đầu.

“Tôi
không quan tâm!” Hắn lại tiếp tục tăng tốc.

Tôi
dường như như đã quên, hắn là ai cơ chứ, hắn biết sợ cái gì nào?

Là tôi
ngu ngốc, là do tôi đã quá kinh hãi!

Hắn ta
có quá nhiều tiền, có thể giải quyết được tất cả mọi tai hoạ!

Tôi hừ
lạnh, không thèm nhắc lại, gắt gao nắm lấy đệm ghế. Hắn muốn điên thì cứ để mặc
cho hắn nổi điên là xong.

“Hắn ta
là ai?” Đường Diệc Diễm thấy tôi im lặng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Ai? Tôi
ngẩn người. Bất chợt nghĩ đến người con trai nói chuyện với tôi lúc nãy.

Thân
mật? Tôi không thể không bội phục trí tưởng tượng của hắn, có thể đem mọi
chuyện bẻ cong như vậy.

“Anh ta
chỉ là một du khách, hỏi em ở nơi này có chỗ nào đẹp để tham quan!” Tôi không
muốn mang lại phiền phức cho người khác nên bắt đầu giải thích. Hắn sẽ làm tới,
nếu tôi nói ra những lời khiêu khích chọc giận hắn. Cho dù chỉ là một người
đang bình ổn sinh sống, hắn cũng có thể xoay chuyển mọi thứ, làm cho họ từ nay

về sau vĩnh viễn không thể bình an, giống như tôi!

“Em
thật là có mị lực, một người xa lạ cũng có thể tán gẫu vui vẻ như vậy?” Đường
Diệc Diễm châm chọc cười, liếc tôi một cái, xem ra cũng không còn nghi ngờ nữa.

Tôi chỉ
biết cúi đầu. Mị lực? Mị lực của tôi cũng không tồi, chẳng phải đã khiến cho
hắn “thần hồn điên đảo” sao?

Chỉ là
tôi nghĩ, không cần phải ngu ngốc đôi co với hắn!

Tốc độ
xe của Đường Diệc Diễm bắt đầu giảm một chút, đầu ngón tay cũng hơi buông lỏng
vô lăng ra.

“Sao
anh lại tới đây?” Sự yên tĩnh trong xe quả thực làm cho tôi không thở nổi. Tôi
không thể không tìm một đề tài gì đó, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại phát
hiện chính mình ngu ngốc cỡ nào. Sao lại đi hỏi vấn đề này!

“Thích
thì tới!” Quả nhiên, hắn nhẹ nhàng bâng quơ. Có lẽ trong mắt hắn hiện lên một
chút mất tự nhiên vào lúc này, nhưng tôi lại vô tình không biết.

“Anh không phải sợ em bỏ trốn đấy chứ!” Tôi ngượng
ngùng nói, nhìn cảnh vật đang chạy như bay bên ngoài cửa sổ. Có thể sao? Nếu
không có ba mẹ, có lẽ tôi thật sự sẽ trốn!

Bàn
tay đang nắm vô lăng của Đường Diệc Diễm khẽ run lên một chút, xe bỗng quơ
quơ.

Tôi
quay đầu, hoang mang nhìn về phía hắn. Hắn sẽ không thật sự là…

“Anh
đói bụng rồi!” Đường Diệc Diễm che dấu sự bối rối trong mắt, khẽ nói.

Tôi
nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ đang trên đường cao tốc, không có khách sạn hạng
nhất, hơn nữa những tiệm ăn ven đường này hắn vẫn luôn khinh thường.

“Trong
túi có một ít đồ đặc sản mẹ em mua, anh… muốn ăn không?” Vẫn là hỏi một chút
đi, miễn cho thiếu gia vì đói bụng mà nóng nảy, lại giận chó đánh mèo tôi đây.

Hắn
không lên tiếng, khẽ gật đầu, nhưng tôi lại cảm thấy vẻ mặt của hắn rất không
được tự nhiên.

Mở túi
hành lý ra tôi mới phát hiện, mẹ đã chuẩn bị cho tôi đầy một túi lớn. Tôi kéo
khoá, bên trong là muôn màu đồ ăn vặt nối tiếp nhau. Tôi dở khóc dở cười!

“Anh
muốn ăn gì?” Tôi cúi đầu, tìm kiếm trong đống đồ ăn.

“Gì
cũng được!”

“Đậu
phụ khô này rất ngon!” Đây là đặc sản của quê tôi, là món tôi thích nhất, cay
cay, rất ngon! Trước đây, chỉ cần thi được 100 điểm, mẹ sẽ mua cho tôi rất
nhiều!

Cũng
chính là trước đây, chỉ một túi đồ ăn vặt cũng có thể khiến cho tôi vui sướng
suốt nửa ngày. Khi đã lớn, những thứ muốn có ngày càng nhiều, vĩnh viễn chẳng
thể thỏa mãn được dục vọng.

“Em
thích? Vậy thì mang nhiều một chút sang Anh quốc!” Liếc nhìn tôi một cái, Đường
Diệc Diễm làm như vô tình nói. Tay đang nắm
đồ ăn vặt của tôi chợt cứng đờ. Trong lòng có một chỗ thật sâu hãm đi xuống.


Anh
quốc, đúng vậy, tôi phải rời bỏ người nhà, rời bỏ đất nước của mình, tiếp tục
dây dưa với ác ma này ở nước ngoài.

Ở một
đất nước không có người thân, chỉ có tôi cùng với hắn!

Tôi cắn
môi, sự cay đắng trong lòng lại một lần nữa tràn ra.

Bàn ay
vươn ra giữa không trung, nhưng lại quên đưa đồ ăn cho Đường Diệc Diễm!

Xe đột
ngột táp vào lề đường rồi dừng lại.

Tôi lấy
lại tinh thần, ngây dại nhìn hắn, nước mắt chợt loé.

Không
thể buông tha cho tôi được sao!

Giờ
khắc này, nhìn khuôn mặt âm trầm của Đường Diệc Diễm, tôi thật sự muốn nói như
vậy, muốn cầu xin hắn.

Đường
Diệc Diễm một tay kéo thân mình đang run rẩy của tôi, đè lại. Trong mắt hắn lóe
lên lửa giận.

“Đừng…”
Tôi đẩy hắn ra. Không cần, không cần gần tôi thêm nữa.

“Không
phải do em!” Hình như hắn cực kì tức giận, dùng sức siết chặt tay tôi. Tôi ngồi
trên người hắn, thân mình co lại.

“Người
khác… sẽ nhìn thấy!” Hắn muốn làm khó tôi như vậy sao?

“Không
đâu!” Đúng vậy, ai lại dừng xe ngay trên đường cao tốc giống hắn chứ.

Hắn bắt
đầu thở gấp, tay di chuyển xuống dưới thân tôi, cởi quần lót của tôi, hôm nay
tôi mặc váy, thật tiện lợi cho tên ác ma này.

Khuất
nhục! Ghê tởm!

Giây
phút hắn mạnh mẽ tiến vào cơ thể tôi, khi hắn ở trên người tôi phát tiết dục
vọng, trong đầu, trong lòng tôi chỉ có cảm giác như vậy.


Bên
ngoài, những dòng xe chạy qua như bay, bên trong xe lại tràn đầy cảnh xuân!

Hắn đói
bụng. Sau khi tôi đã thỏa mãn hắn, chỉ có thể dựa vào lưng ghế nặng nề mà ngủ,
đồ ăn vặt cũng đã sớm bị vứt xuống sau xe.

Ngủ, sẽ
không cần phải đối mặt với hắn, ngược lại rất tốt!

oOo

Sau khi
trở về, Đường Diệc Diễm lại càng bận rộn, hắn vội vàng chuẩn bị mọi thứ cho
việc xuất ngoại. Còn tôi, ngày qua ngày chỉ biết ngẩn người, giống như một cái
xác không hồn.

Thỉnh
thoảng, tôi sẽ ngồi một chỗ dùng các ngón tay để nhẩm tính, tính cái ngày mà
tôi phải đi đến Anh quốc, đến nơi chỉ có ác ma.

Tôi
càng trở nên trầm mặc, phiền muộn chất chứa trong lòng chẳng thể tiêu tán!

Ngoài
miệng tôi chưa bao giờ nói ra ý nguyện của mình, mà cũng chẳng dám nói.

Nhưng
cơ thể của tôi vẫn không tự chủ được mà kháng cự!

Trong
khoảng thời gian này, ngoài việc thân thể dây dưa, tôi và Đường Diệc Diễm ngay
cả nói cũng không nhiều hơn một câu, tôi lần lượt phải tăng thêm lượng thuốc để
khống chế sự bài xích của cơ thể.

Hắn xem
nhẹ, hoàn toàn không quan tâm đến ý nghĩ của tôi, đó là thói quen của hắn, chỉ
biết lấy mình làm trung tâm!

Ngoài
thời điểm hưng phấn muốn tôi ra, hắn cũng lười nói chuyện với tôi. Tôi cảm thấy
bản thân càng ngày càng làm hết phận sự của một “công cụ để phát tiết”, không
có sự trao đổi nào. Chỉ là một kỹ nữ cao cấp!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.