Cấm tình ( Tập 2 - Tội ác báo thù )

Chương 14 + 20


Bạn đang đọc Cấm tình ( Tập 2 – Tội ác báo thù ) – Chương 14 + 20

Chương 19 – triền miên
Tôi thật sự không nghĩ rằng chúng tôi có thể toàn thân trở ra, hơn nữa lại còn vênh váo tự đắc đến như vậy. Sau khi nói những lời đại nghịch bất đạo, nhìn khuôn mặt khiếp sợ mà trở nên vặn vẹo của mấy người đó, Đường Diệc Diễm ôm tôi, thong dong bước đi tựa nư lúc đến. Lần này, những kẻ dưới thật ra đối với chúng tôi cũng nhân nhượng không ít, trên mặt còn vương lại một chút nét cười cứng ngắc, đưa tiễn chúng tôi.
Hay là ngay cả họ cũng nhận ra điều gì đó?
Tôi đi theo anh, nhìn ý cười hiện rõ trên khuôn mặt anh, đắc ý, chắc chắc!
Anh cũng quay đầu nhìn tôi, dương dương tự đắc, tay buộc chặt trên đầu vai tôi, bước đi nhanh hơn.
Trái tim tôi lại trầm xuống, Đường Diệc Diễm đã muốn trả bất cứ giá nào. Tình thế bắt buộc, không chỉ có tôi, còn cả những thứ mà anh vẫn luôn tranh thủ, quyền thế, tài phú!
Lần này, anh sẽ không dễ dàng từ bỏ, anh muốn đoạt lấy, muốn nắm trong tay hết thảy!
Đầu tiên là đối phó với ông nội của mình!
“Anh đã sớm lên kế hoạch rồi phải không?” Tôi rốt cuộc cũng hiểu được sự tự tin trong mắt của anh vì sao mà có. Anh đã sớm dự mưu ổn thoả, lên kế hoạch phản kháng Đường gia, khống chế toàn bộ, lật đổ Đường Triết Lý!
Mà anh như vậy, lại làm cho tôi cảm thấy xa lạ!
“Không được đầy đủ, chỉ là em khiến cho kế hoạch tiến hành nhanh hơn mà thôi!” Anh thản nhiên nói, không có chút biểu tình đau khổ nào, tâm tình dường như cũng vô cùng tốt. “Hôm nay không lái xe nữa, chúng ta đi xuống đi từ khu phú hào này nhé!”
Anh kéo tôi lướt qua xe thể thao, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị, chúng tôi dọc theo lưng chừng núi thẳng một đường xuống phía dưới, từ nơi quyền thế tối cao đi xuống, xẹt qua ngôi biệt thự trùng trùng sang trọng kia, cả chiếc danh xe mà biết bao người khát cầu.
Đây thật đúng là một thế giới ngợp vàng son, nơi người thường không thể đặt chân đến, quyền thế, tài phú!
“Biết không? Nơi này có rất nhiều người có lẽ hôm nay là phú ông bạc tỉ, ngày mai lại biến thành ăn mày bên đường, ngay cả người nghèo cũng không bằng, đây là thương giới, thay đổi trong nháy mắt, ăn tươi nuốt sống lẫn nhau!” Tiếng nói nặng nề của Đường Diệc Diễm truyền đến bên tai tôi, mang theo một chút băng hàn, còn cả chết lặng.
Mà anh lại luôn phải sống trong một thế giới như vậy để giãy dụa, để chiến đấu?
Có lẽ, trừ việc anh quyến luyến tôi, tôi tuyệt nhiên không hiểu anh, hiểu những bộ mặt khác của anh, điều anh không muốn người khác biết.
“Anh có phải đã quá tự tin rồi không!” Không phải tôi muốn tạt cho anh một gáo nước lạnh, nhưng thật sự Đường Triết Lý không phải là một nhân vật nhỏ. Ông ta có thể sáng lập một tập đoàn khổng lồ, không thể dễ dàng bị kẻ địch lật đổ được!
Đường Diệc Diễm dừng chân lại, nhìn tôi, khinh thường cười, sau đó lại bắt đầu bước tiếp, ánh mắt nhìn về phía trước, không có tiêu cự, khóe miệng giương lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp. “Duyệt Duyệt, năm tháng là kẻ thù đáng sợ của kẻ cường giả, cho dù tuổi trẻ dũng mãnh đến thế nào, thì bây giờ… ông ta cũng đã già đi, ba năm, đủ để lật đổ ông ta!”
Ba năm, tôi khiếp sợ nhìn về phía Đường Diệc Diễm, ba năm trước, anh quay lại Đường gia đã bắt đầu dự mưu lật đổ ông mình rồi sao?
Ẩn nhẫn, giả vờ phục tùng, đều là vì lật đổ ông của mình?
Bàn tay Đường Diệc Diễm đang ôm bả vai của tôi chợt buông xuống, chuyển đến nắm lấy tay tôi, ngón cái ma sát lòng bàn tay của tôi. “Rất nhiều người đã dạy cho anh biết một điều, kẻ yếu quả thực không chịu nổi sự tấn công. Bao gồm cả em, Duyệt Duyệt!” Anh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn tôi, con ngươi hơi nhíu lại.
Trái tim tôi nặng nề run lên, trong lòng dâng lên một sự bất an. Tôi bàng hoàng nhìn anh, anh trước mắt… xa lạ đến đáng sợ.
Tôi sai lầm rồi, ba năm qua anh không phải trở nên ẩn nhẫn , mà là trở nên thâm trầm, sâu sắc làm cho người ta sợ hãi. Cho dù tôi không quay về, thì khi quyền thế trong tay anh đạt tới đỉnh điểm, anh cũng nhất định sẽ tới tìm tôi, giam cầm tôi!
Người đàn ông này đã sớm điên rồi!
“Đường Diệc Diễm, anh thật đáng sợ!”
“Vậy sao?” Anh chua xót cười, hai má khẽ run lên. “Anh có thể nói, tất cả những điều này đều là do em bức anh sao? Diệp Sương Phi!”
“Vì em, anh có thể không từ thủ đoạn!”
Tôi suy sụp buông tay xuống, lại bị anh chặt chẽ nắm lấy!
Đã không có, trên thế giới này đã không còn người nào có thể kiềm chế Đường Diệc Diễm. Anh muốn, không còn ai có thể ngăn cản được nữa.
Đường Diệc Diễm, em đến tột cùng có mị lực như thế nào để anh trở nên liều lĩnh, điên cuồng như vậy?
Một đường đi xuống, chúng tôi rốt cuộc cũng tới chân núi, mắt cá chân đau nhức không thôi, màn đêm cũng dần trở nên u ám. Bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, làm cho người ta không thở nổi.
Bây giờ, nên đi đâu đây?
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ rung, nó không ngừng ‘Ong ong’ chuyển động trong túi, tôi có thể tưởng tượng được Giang Minh đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại tìm tôi. Nhưng tôi biết, chừng nào Đường Diệc Diễm còn chưa mở miệng, tôi nơi nào cũng đi không được!
“Mệt không?” Đường Diệc Diễm nhìn khuôn mặt mỏi mệt của tôi, hỏi. Thân thể mệt, trái tim lại càng mệt!

Tôi khẽ gật đầu, chúng tôi ít nhất đã đi bộ hơn một giờ đồng hồ. Tôi cũng lười kháng cự, tính cách của anh tôi rất hiểu. Giờ đây anh có lẽ chẳng cần phải nói cho tôi biết, ngay cả ông của anh cũng không có cách nào kiềm chế được anh. Người duy nhất khiến anh cố kỵ đã không còn, tôi phải làm thế nào mới thoát đi được đây?
Tôi nghĩ, tôi vẫn làm hại anh. Ít nhất lúc này, anh thật sự đang đối địch với cả thế giới, với toàn bộ Đường gia. Những người chịu sự khống chế của Đường Triết Lý có thể từ bỏ ý đồ sao? Sẽ không, bọn họ chịu đựng Đường Triết Lý cũng là vì có thể chiếm được số tài sản khổng lồ của gia tộc, sao có thể để cho Đường Diệc Diễm độc chiếm.
Chiến tranh đã chính thức bắt đầu! Không có thời gian để thở nữa rồi!
“Anh nghĩ, bây giờ em cũng hiểu được tình cảnh của mình, chỉ có đi theo anh, cùng anh đứng chung một chỗ, em mới có thể toàn thân trở ra!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, giọng điệu vừa như phân tích cũng vừa là cảnh cáo.
Tôi không nói, cũng không muốn phản bác, đơn giản là đau lòng vì anh, đau lòng anh phải duy trì bề ngoài kiên cường mà trái tim lại mỏi mệt không chịu nổi. Tuyên chiến với tất cả mọi người ở Đường gia, cần nhiều dũng khí đến thế nào đây?
“Diệc Diễm, em mệt chết đi được… Tới khách sạn ở đằng trước… được không?” Tôi do dự liếc anh một cái, chỉ vào khách sạn cao ngất ngay phía trước, bảng tên màu hồng lóe ra giữa trời đêm.
Đường Diệc Diễm ngẩn người, bất khả tư nghị nhìn tôi đầy khiếp sợ, anh nhìn chằm chằm, dường như muốn thấy rõ trong lòng tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Anh cho rằng tôi đang phục tùng?
“Em không muốn về Thanh Viên, đi vào trong đó nghỉ ngơi được không?” Tôi lặp lại lần nữa, xoá bỏ sự nghi ngờ của anh. Thật sự buồn cười, anh vẫn muốn tôi phục tùng, không phải sao? Bây giờ lại có biểu tình không dám tin như vậy?
Tôi nhịn không được cười một tiếng, Đường Diệc Diễm lại có chút bối rối, không giống với vẻ lạnh lùng vừa rồi, một lần nữa cầm lấy tay tôi, đi nhanh về khách sạn phía trước!
Nhân viên lễ tân khẳng định là biết Đường Diệc Diễm, biểu tình quái dị của cô ta đã nói rõ mọi thứ, nơm nớp lo sợ lại mang theo một chút chờ đợi, trộm ngắm Đường Diệc Diễm rồi lại nhìn nhìn tôi, khinh thường, đố kỵ!
Những biểu tình như vậy tôi đều quen thuộc.
Cầm chìa khoá phòng, Đường Diệc Diễm kéo tay tôi đi vào trong thang máy, một đường không nói gì. Có lẽ anh còn đang cẩn thận suy nghĩ xem tôi rốt cuộc đang tính toán cái gì. Có lẽ còn đang hoài nghi tôi sẽ phản bội, hoặc là muốn giở thủ đoạn gì đó!
Tranh đấu với mọi người nên hình thành thói quen tính kế, mỗi một bước đều phải suy nghĩ xem sẽ vì cái gì, bao gồm đối với chính người mình yêu!
Đi vào phòng, tôi tiến thẳng về phía cửa sổ lớn, kéo rèm sang một phía. Bên ngoài, ánh sáng như ngọc của thành phố không hề vì màn đêm thâm trầm mà trở nên yên tĩnh, ngược lại càng tăng thêm vẻ quỷ mị. Dưới ánh đèn neon kia có bao nhiêu linh hồn cô đơn không chịu nổi.
Tôi nhẹ nhàng thở dài. Ngày mai, Đường Diệc Diễm sẽ phải đối mặt với một thế giới khác hôm nay, ngày mai, xung quanh anh sẽ chỉ có tranh đấu, chỉ có đổ máu, mà tất cả… đều là vì tôi!
Tôi vẫn luôn trốn tránh, nhưng lại vẫn không thể tránh được. Tôi còn trở thành kẻ họa thủy, nếu trận này anh thua, tôi chính là kẻ đầu sỏ hủy diệt anh giống như mọi người vẫn nghĩ, hủy diệt anh hoàn toàn!
Tôi xoay người, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứng trước mặt, nhợt nhạt cười. “Em giúp anh chuẩn bị nước tắm nhé?”
Thân mình Đường Diệc Diễm khẽ run lên, như là không biết tôi, lông mi nhẹ nhàng chớp một cái.
Tôi nhún vai, đi vào phòng tắm, mở vòi nước, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy tay khuấy động dòng nước, thử nhiệt độ. Sau đó lại cầm lấy lọ sữa tắm đặt ngay bên cạnh, cẩn thận nhìn!
Còn anh vẫn đứng ở cửa, lăng lăng nhìn tôi bận rộn. Hơi nước dần dâng lên trong không khí khiến tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy tiếng hít thở nặng nề mang theo sự lo âu truyền đến.
Tôi đem khăn tắm vắt lên thành của bồn tắm, cúi đầu. “Diệc Diễm, anh tới thử xem có thể…sao?”
Tôi còn chưa nói hết, một đôi tay từ phía sau đã vươn tới gắt gao ôm tôi. Hơi thở nóng bỏng của Đường Diệc Diễm xuy phất bên tai. “Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Duyệt Duyệt, chết tiệt, em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Trong giọng nói của anh tất cả đều là ảo não, phiền táo, bởi vì không thể đoán được tâm tư của tôi!
Tôi quay đầu, thấy rõ trên mặt anh xuất hiện sự lo âu, hoảng loạn, nhìn tôi chằm chằm.
Vốn dĩ tưởng rằng đã nắm trong tay hết thảy, lại không nghĩ tôi sẽ có phản ứng như vậy.
Nhưng anh sao có thể hiểu được, tôi chỉ là đau lòng, chính là đau lòng anh.
Cho dù chỉ có một đêm, tôi cũng muốn xoa dịu vết thương trong trái tim anh. Ngày mai, vĩnh viễn sẽ chỉ có tranh đấu, còn có thể cố kỵ đến tôi sao?
Có một số việc, anh vẫn hiểu được, chỉ là anh đang trốn tránh. Có lẽ cho anh một khoảng thời gian, anh có thể giải quyết mọi việc, nhưng mà đã không có, bởi vì tôi, anh bị buộc đến nơi đầu sóng ngọn gió, không thể quay đầu, cũng chẳng có cách nào quay đầu.
Quả thực, là do tôi bức anh!
“Nước sẽ lạnh mất!” Đầu ngón tay tôi chạm đến mặt nước. Bàn tay anh xẹt qua ngực tôi, dồn dập thở dốc.
Trong mắt Đường Diệc Diễm dâng lên một chút u ám, đôi ngươi trở nên thâm trầm, mê loạn nhìn tôi, anh ôm chặt lấy tôi, xoay người tôi lại. Trong phòng, hơi nước vẫn quanh quẩn khắp cơ thể hai chúng tôi, trong người cũng dần dâng lên sự ấm áp làm ặt tôi trở nên đỏ bừng, ánh mắt trong suốt lóe ra.
Đường Diệc Diễm nhìn tôi chằm chằm, hai tay đặt trên đầu vai tôi rất lâu.Cuối cùng, anh thất bại gầm nhẹ một tiếng, ôm chầm lấy thân mình nóng bỏng của tôi, vội vàng hôn tôi, trằn trọc.
Tay anh kéo áo khoác của tôi xuống, lủi tiến vào trong cơ thể.
“Diệc Diễm… Tắm… trước!” Tôi run run né bàn tay đang tuần tra tới lui của anh, thì thào.

“Cùng nhau… Anh muốn em cùng tắm với anh…!” Đường Diệc Diễm vùi đầu ở cổ tôi, hôn lên khắp da thịt tôi, thanh âm ám ách truyền đến, giây tiếp theo, anh ôm lấy tôi, bước vào bồn tắm lớn.
 
Chương 20-Giãy dụa
Phía sau là thân mình nóng bỏng của Đường Cung Diễm, tay anh vòng quanh eo của tôi, đỡ tôi chậm rãi ngồi vào bồn tắm, nước theo bồn tắm lớn tràn ra đầy sàn. Môi Đường Diệc Diễm chậm rãi quấn lấy môi tôi. Cảm giác tê dại làm cho thân mình tôi run run, vô lực dựa vào lòng anh, hô hấp dồn dập. “Diệc Diễm…”
Giọng nói của tôi trở nên bất lực, bởi vì không thể nhìn thấy anh đang ở phía sau mà cảm thấy sợ hãi.
“Đừng sợ, anh ở bên cạnh em!” Đường Diệc Diễm dịu dàng dỗ dành tôi.
“A…” Anh đỡ lấy thắt lưng của tôi, làm mấy động tác thử thăm dò, nước lại tiếp tục tràn ra, làm cho sàn nhà ẩm ướt.
“Diệc Diễm…” Tôi kích động bắt lấy tay anh. “Diệc Diễm…”
Diệc Diễm, giờ khắc này, hãy để chúng ta vĩnh viễn được bên cạnh nhau!
oOo
Tiếng chuống di động bén nhọn vang lên vào sáng sớm, đánh thức giấc ngủ.
Tựa vào trong vòng ôm ấp ấm, tôi bất an mấy máy, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa.
Có người ‘Đô’ một tiếng cắt đứt điện thoại, tiếng chuông đột ngột im bặt . Cảm giác được thân mình ai đó phía trước khẽ động một chút, cánh tay đặt trên lưng của tôi buộc chặt. Ngón tay của Đường Diệc Diễm ngón tay tuần tra tới lui trên hai má tôi, trượt xuống cổ, đầu vai, rồi tới ngực, lưu luyến không rời.
Hơi thở nóng bỏng của anh xuy phất trên mặt tôi, xúc giác theo đầu ngón tay một đường lan tràn đến toàn thân.
Mở mắt ra, là ánh mắt cực nóng của Đường Diệc Diễm, tràn đầy tình dục.
“Tỉnh rồi à?” Anh thỏa mãn nhâm nhi một chút cười yếu ớt, nhìn tôi, ngón tay dừng ngay trên bộ ngực của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.
Mặt tôi phút chốc đỏ lên, anh vỗ về chơi đùa như vậy, đổi thành ai cũng không có cách nào an tâm mà ngủ.
“Không đi sao?” Tôi nhăn trán, nghĩ đến cuộc điện thoại trước đó, lén lút muốn lùi thân mình lại một chút, tránh đi sự vỗ về chơi đùa của anh, nhưng lại bị anh phát hiện, bất mãn buộc chặt tay, tôi bị anh ôm chặt.
“Diệc Diễm…”
“Không sao, anh muốn ở bên em!” Đường Diệc Diễm nhếch môi, tay vẫn không buông ra, ngược lại còn tăng thêm lực, dọc theo bụng của tôi lướt một đường xuống phía dưới, đôi ngươi sáng màu hổ phách trong mắt anh bỗng biến sắc âm trầm.
“Đường… Diệc Diễm!” Tôi bất đắc dĩ giữ lấy bàn tay không an phận của anh, sao anh lại dư thừa sức sống như vậy chứ, tối hôm qua vừa mới…
Thắt lưng đau đớn nhắc nhở đêm qua chúng tôi đã điên cuồng ra sao, nhưng hiện giờ,cảm giác đau nhức còn chưa rút đi, anh đã lại muốn…
“Không… Đừng!” Tôi nhẹ nhàng chống đẩy, trời ạ, tôi cảm giác xương cốt của mình sắp nhuyễn hết cả rồi. Hơn nữa anh đã quên sao? Hôm nay anh còn một trận đánh ác liệt!
“Anh… không thể dừng lại hả?” Mặt tôi đỏ bừng, tiếp tục oán giận, anh giống hệt một tên tiểu tử mới nếm thử tình dục lần đầu, đêm đó cũng vậy, tối hôm qua cũng thế. Chúng tôi gần như không hề chợp mắt. Tôi thật sự không còn bao nhiêu khí lực nữa!
“Không được…” Tôi chống đẩy tay, nhưng lại bị anh bắt lấy, nhẹ nhàng ấn xuống, thân mình anh lập tức đè lên trên, lửa nóng kiên định đã sẵn sàng. “Cùng lắm thì cho em ở trên, như vậy sẽ không quá mệt!” Dứt lời, anh còn trêu tức nháy mắt, vừa lòng nhìn khuôn mặt tôi đỏ ửng.
Bên tai dâng lên một trận nóng bỏng, bàn tay tôi nắm mạnh đầu vai anh, hờn dỗi: “Đường Diệc Diễm!”
Anh nặng nề cười, nhẹ nhàng mân mê miệng tôi. Tay bắt đầu vỗ về chơi đùa khắp cơ thể tôi. Rất nhanh sau đó, tôi cũng khó kìm lòng nổi, lại một lần nữa cùng anh đắm chìm trong bể dục làm cho người ta không thể tự kiềm chế này!
Thở gấp, than nhẹ!
Đầu ngón tay tôi bấm sâu vào lưng anh, khoái cảm này khiến người ta muốn ngừng thở!
“Duyệt Duyệt…”
“A…” Tôi đáp lại anh, nhắm mắt lại, gắt gao đi theo.
“Đừng… Đừng yêu cầu quá cao đối với đàn ông cấm dục ba năm!”

Mắt tôi bỗng chốc trợn to, tôi nghe được giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ kia của anh.
Cấm dục ba năm, không lẽ… Anh không phải đã đính hôn với Trương Tuyết Ngưng hay sao?
Nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Đường Diệc Diễm, mũi tôi bỗng thấy chua xót, Đường Diệc Diễm, tên ngốc này!
Nếu có thể, tôi thật sự không muốn bỏ anh mà đi. Thật sự!
Đường Diệc Diễm hôn tôi một chút, nằm xuống bên tôi, để tôi tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập cuồng loạn đang chậm rãi bình ổn của anh.
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng anh nặng nề thở dài, ngực anh phập phồng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Duyệt Duyệt, nhiều nhất là hai ngày, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”
Vĩnh viễn? Tôi hạ thấp mi mắt, anh đã từng nói cả đời này tôi đều là người của anh, nhưng vĩnh viễn là bao lâu?
Ưng thuận hứa hẹn chính là một món nợ, tôi cho không được, cũng không đủ khả năng!
Bởi vì thân thể còn nặng trĩu, trái tim vẫn do dự!
“Đường Diệc Diễm, một khi người ta sợ hãi mất đi thứ gì đó thì sẽ trở nên yếu đuối, muốn chiến thắng, nhất định phải hy sinh!” Tôi khó xử nhắm mắt lại. Thân mình anh khẽ giật giật, nhẹ nhàng xoay người lại, ôm chầm lấy tôi, nhìn trong mắt tôi lóe ra lệ quang, anh nhíu mi. “Cho nên, em mới làm vậy? Không muốn sao?”
“Vậy em đã chiến thắng?” Đường Diệc Diễm nắm lấy đầu vai của tôi, vẻ mặt ảm đạm: “Sau khi bỏ qua trái tim của mình, em sẽ giành được chiến thắng sao?”
Không, không ngừng mà áp lực chính mình, tôi cái gì cũng không có được, ngoài đau xót! Thậm chí, tôi càng trở nên yếu ớt!
Đường Diệc Diễm nhìn tôi chằm chằm , buông lỏng tay tôi ra, một đạo băng hàn hiện lên trong đáy mắt anh, anh nhếch miệng. “Anh, Đường Diệc Diễm chỉ biết đoạt lấy, phàm là thứ anh muốn, anh sẽ không buông tay!”
Anh nói được thì làm được. Tôi khiếp sợ nhìn sự kiên định trong mắt anh.
“Duyệt Duyệt, em có yêu anh không?” Đôi khi, dù biết rõ đáp án, nhưng lại vẫn muốn nghe được câu trả lời khẳng định, dù anh là Đường Diệc Diễm, anh vẫn cần câu trả lời của tôi, một lần gật đầu.
Nhưng tôi không đủ dũng khí. Sợ bước từng bước, lại rơi vào vạn kiếp bất phục!
Tôi cắn chặt môi, vẫn yếu đuối lựa chọn trốn tránh! Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh.
“Mặc kệ em có yêu anh hay không, tóm lại, cả đời này em cũng đừng mơ có thể thoát khỏi anh!” Giọng nói đầy kiê định của Đường Diệc Diễm truyền đến từ trên đỉnh đầu, tôi không dám ngẩng lên, để mặc anh gắt gao ôm tôi vào lòng.
Đã đến nước này rồi, tôi còn thoát được ư?
Cho dù thân thể thoát được, thì trái tim đã sớm bị giam cầm, không thể thoát ra!
oOo
Trước khi đến công ty Đường Triển, Đường Diệc Diễm đã đưa về Giang trạch, lúc anh  không ở bên tôi, chỗ này là nơi an toàn nhất.
“Chờ anh!” Trước khi đi, anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái, in lại hương vị của mình, ánh mắt lưu luyến, sau đó, anh ngồi vào trong xe taxi , tiêu sái mà đi.
Tôi đứng tại chỗ rất lâu, nhìn chiếc xe dần dần biến mất trong tầm nhìn, nhiệt độ cơ thể của anh vẫn còn lưu lại trên trán, hoà vào trái tim tôi.
Đường Diệc Diễm, chúng ta đã  không còn đường lui, phía trước là cạm bẫy hiểm ác, sau lưng lại là vách núi đen vạn trượng, may mà, nếu như thất bại, chúng ta vẫn còn có nhau, cùng nhau xuống địa ngục!
Tôi thở dài, xoay người, bỗng chốc ngẩn ra. Giang Minh mặt không chút thay đổi đứng ở đó, nhìn chằm chằm tôi.
Tầm mắt của chúng tôi giằng co rất lâu.
“Duyệt Duyệt…” Giang Minh bước đến trước mặt tôi, kéo tay tôi, nhướng mày, vẻ lo lắng trên mặt vừa rồi hoàn toàn biến mất. “Đi theo tôi!”
Vào đại sảnh, Giang Minh đặt một tập văn kiện lên trên bàn, hình như hắn đã đợi tôi rất lâu.
Mỗi lần hắn gọi điện thoại tới, mà ngày hôm sau nhìn thấy tôi lại không hề đề cập đến bất cứ chuyện gì, cũng không hỏi tôi đã đi đâu. Tôi nghĩ, hắn  biết rõ, chỉ là không muốn nhắc tới.
Hợp đồng mượn tiền? Đường Tỉ Lễ, tôi nhìn thấy tên kí bên dưới cùng. “Hắn… thật sự trúng kế?” Tôi có chút không thể tin được!
“Ừ, ngay cả người thân tín nhất bên cạnh cũng phản bội mình, hắn còn có cách nào khác sao? Nếu để cho Đường Triết Lý biết, hắn sẽ chết càng khó coi!”
Đường cùng?
Tôi run run nắm hợp đồng mượn tiền trong tay, kế tiếp, chỉ cần  một đòn phản công, Đường Tỉ Lễ lập tức sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Sự trả thù nhiều năm qua… sắp thành công! Việt Phong cũng có thể  ngủ yên!
Nhưng… Nhưng tại sao, trong lòng không có niềm vui sướng của sự thành công, ngoài mỏi mệt, cái gì cũng không có, chỉ còn lại trống rỗng!
“Chị không vi à?” Nhìn biểu tình đờ đẫn của tôi, nét hưng phấn trên mặt Giang Minh bỗng cứng đờ. “Duyệt Duyệt!”
“À không…” Tôi bối rối gật đầu. “Tất nhiên là tôi rất vui!” Tự tay ném Đường Tỉ Lễ xuống địa ngục!
Chỉ là, bây giờ người tôi lo lắng nhất là Đường Diệc Diễm. Tôi lo lắng cho an nguy của anh.

“Thật sao?” Giang Minh nhìn kỹ tôi, thì thào: “Duyệt Duyệt, ngày mai không cần phải đến công ty,  chạng vạng tôi sẽ tới đón chị!”
“Hả?”
“Không phải chị lại quên, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của tôi đấy chứ, chị là bạn nhảy của tôi!”
Mặt tôi bỗng chốc đỏ lên, tôi thật sự lại quên mất!
“Được, tôi ở nhà chờ cậu!” Tôi gật đầu, Giang Minh vừa lòng cong khoé miệng lên.
Giang Minh nhìn tôi, trong mắt khẽ lóe ra. “Ngày mai, nhất định sẽ trở thành một ngày khó quên nhất đối với tôi!”
Nhưng tôi lại không rảnh bận tâm đến vui mừng của hắn! Trái tim bỗng trầm xuống, tôi ảm đạm cúi đầu, Diệc Diễm, anh vẫn ổn chứ?
Gần đến buổi chiều, không biết giới truyền thông đánh hơi được tin tức từ đâu, mà đồng loạt đưa tin tập đoàn Đường thị rung chuyển, nội bộ tranh giành đẫm máu, khẩn cấp mời dự họp đại hội cổ đông… Thành phố này lại nổi lên sóng gió!
Mà đến tận chạng vạng, Đường Diệc Diễm cũng không gọi điện thoại lại cho tôi, tất cả giống như nhiều năm về trước, khoảng thời gian anh biến mất, nhưng lần này có chút khác biệt. Chỉ mới một buổi chiều, lo âu và khủng hoảng đã khiến tôi đứng ngồi không yên, càng không ngừng đi đi lại lại trong phòng.
Mấy lần xúc động muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại không có dũng khí ấn số. Nếu… nếu điện thoại của tôi quấy rầy anh, nếu điện thoại của tôi làm anh do dự, nếu anh không muốn nhận điện thoại của tôi, nếu… các kiểu suy đoán kì quái hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi buồn bực, lo âu!
Anh biết tôi sẽ lo lắng, tại sao còn không gọi điện thoại đến, hay là không thuận lợi? Hay là thất bại rồi?
Diệc Diễm… Tôi cảm thấy mình sắp điên mất rồi! Tay gắt gao nắm di động, tôi thở dài, đi thong thả từng bước, nhíu mi…!
Cho đến khi tôi rốt cuộc ngăn không được sự mỏi mệt xâm nhập trong đầu, thần kinh căng thẳng khiến tôi vô cùng mệt mỏi, nặng nề mà nằm trên giường. Mí mắt trở nên trầm trọng, bốn phía bắt đầu mơ hồ. Nhưng trước khi nhắm mắt lại, tôi vẫn không quên gắt gao nắm chặt di động trong tay.
Đang buồn ngủ, bỗng nhiên nghe được ‘Đô đô’ hai tiếng, màn hình di động hồng nhạt chiếu lên mặt tôi, tôi giật mình mở mắt ra, nhìn màn hình lóeíáng.
Là tin nhắn!
Cầm di động lên, tôi kích động ấn nút OK .
“Rất nhớ em!”
Trên màn hình là dãy số quen thuộc, khẩu khí quen thuộc!
Tôi nắm chặt di động, nhìn.
Lại là hai tiếng “đô đô”.
“Muốn ôm em vào lòng, Duyệt Duyệt!”
Trái tim tôi run lên, Diệc Diễm, em cũng vậy, rất muốn ở bên cạnh anh.
“Ổn chứ?” Tôi nhấn nút, gửi qua. Tại sao không nói chuyện Đường thị, là không thuận lợi sao?
Tôi cấp bách nhìn màn hình, một lúc lâu sau, di động vẫn không có động tĩnh gì.
“Tại sao không trả lời?” Vì nóng vội muốn biết đáp án, tôi lại bắt đầu nhắn tin, đang muốn gửi qua, di động lại vang lên.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói nhẹ nhàng vang lên. “Diệc… Diệc Diễm!”
“Em yêu anh chứ? Duyệt Duyệt!” Giọng khàn khan của anh truyền đến, vẫn là câu hỏi đó!
“Yêu anh chứ?” Anh lặp lại đầy chua xót!
Trái tim bỗng rối rắm, nước mắt lẳng lặng rơi xuống, tôi gật đầu, nhưng không có dũng khí nói thành lời, chỉ không ngừng gật đầu, cắn chặt môi, không cho tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi miệng!
Tôi sợ hãi, sợ hãi phải thừa nhận. Trong lòng có quá nhiều băn khoăn, chỉ có thể yếu đuối trốn tránh hết lần này đến lần khác!
Đầu điện thoại bên kia là một mảnh tĩnh mịch. Trong không gian yên tĩnh, tôi thậm chí nghe được âm thanh lăn lộn trong cổ họng anh.
“Đô…!” Rốt cuộc, đầu dây bên kia cũng ngắt điện liên lạc, chỉ để lại thanh âm đứt quãng không ngừng vang lên bên tai tôi.
Đợi không được câu trả lời của tôi, anh đã cúp máy!
Tôi nắm di động, ngây dại ngồi trên giường, vùi đầu trong đầu gối, cuối cùng không chịu nổi sự đè nén mà khóc rống lên.
Yêu, em yêu anh, nhưng em quá sợ hãi, áp lực nhiều, đối mặt lại càng nhiều!
Em sẽ hủy hoại anh, tình yêu sẽ khiến anh bị hủy hoại!
Đường Diệc Diễm, giữa chúng ta, thứ  không nên có nhất chính là tình yêu!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.