Cấm tình ( Tập 2 - Tội ác báo thù )

Chương 11 + 14


Bạn đang đọc Cấm tình ( Tập 2 – Tội ác báo thù ) – Chương 11 + 14

Chương 13
Ra khỏi nhà hàng, bỗng nhiên cảm thấy không khí bên ngoài thật đúng là tươi mát, tôi bèn hít một hơi thật sâu, nhìn Đường Diệc Diễm đứng ở bên cạnh, còn cả hai người kia cũng đang bước tới.
Xe đã được đưa lại đây, nhân viên nhà hàng cung kính đem chìa khóa giao cho Đường Diệc Diễm.
“Lên xe đi!” Đường Diệc Diễm liếc nhìn tôi rồi nói. Tôi không lên tiếng, biết rõ nếu cự tuyệt sẽ có kết cục như thế nào, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Anh nhất định sẽ tìm tôi tính sổ, việc chúng tôi khắc khẩu làm tôi nhận ra một điều, anh sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi ngồi trong xe mà bất an không yên, nhìn ra bên ngoài. Đường Diệc Diễm không biết đang nói gì mà hai người đó lại thuận theo tránh qua một bên, mặc dù vẻ mặt rõ ràng là không cam lòng!
Đường Diệc Diễm lập tức ngồi vào xe, khởi động máy.
Tôi ở một bên e dè nhìn anh.
Trong xe im lặng đến đáng sợ!
Xe chậm rãi tiến về phía trước, cảnh vật ven đường càng ngày càng quen thuộc làm tim tôi bắt đầu đập nhanh, đây là…
Tôi trừng lớn mắt.
Đây là… Đây là đường tới Thanh Viên!
Phía trước, tôi đã nhìn thấy hai chữ “Thanh Viên” thiếp vàng đứng ngay ngắn ở nơi đó, lóe ra ánh sáng chói mắt!
“Đường Diệc Diễm, anh dẫn tôi vào trong đó?” Tôi sợ hãi nhìn về phía anh. Anh muốn làm gì, đưa tôi về Thanh Viên để làm gì?
“Về nhà!”
Tôi khiếp sợ nhìn anh. Có ý gì?
Xe vừa vào đến bãi đỗ xe, còn chưa kịp dừng hẳn lại, tôi đã khẩn cấp đẩy cửa xe ra. Không được, tôi không muốn trở lại nơi này, nơi đã từng giam cầm tôi. Đây không phải nhà, không phải!
Đường Diệc Diễm có ý gì đây?
Tôi sợ hãi, liều lĩnh chạy, không cần!
Tôi nặng nề thở. Kỳ quái là, Đường Diệc Diễm cũng không đuổi theo, anh vẫn ở phía sau, khóa xe, sau đó mới chậm rãi đi tới. Tầng hầm yên tĩnh, tôi nghe được từng tiếng bước chân của anh. Anh vẫn nhìn, nhìn tôi khủng hoảng chạy về phía trước.
“Leng keng…” Tiếng chuông di động bén nhọn vang lên trong không gian.
Tôi không định nghe, nhưng nó vẫn cố chấp vang lên không ngừng.
Tôi sợ hãi lấy ra.
Đường Diệc Diễm!
Tên của anh vụt sáng trên màn hình, như một ký hiệu đòi mạng!
Tôi cầm lấy, đưa tới bên tai, run run nhấn phím nghe.
“Dừng lại!” Đầu bên kia là giọng nói lạnh lùng cùng với tiếng bước chân đang càng ngày càng gần của anh.

Tôi run rẩy, ngừng thở, bắt đầu bước chậm lại.
“Duyệt Duyệt, nếu em không dừng lại, em nhất định sẽ… hối hận!”
Thân mình tôi nặng nề run lên. Rốt cuộc, tôi cũng đứng lại.
Tôi biết anh không hề nói giỡn!
Phía sau, tiếng bước chân vững vàng càng ngày càng gần, càng ngày càng trầm!
Một đôi tay từ phía sau vươn tới gắt gao ôm lấy tôi. Hơi thở cực nóng của anh xuy phất trên cổ tôi, tiếng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi qua thân thể của tôi. “Duyệt Duyệt, chúng ta chỉ về nhà mà thôi, em sợ cái gì nào!”
Thân mình tôi cứng đờ, cảm giác được hơi thở của Đường Diệc Diễm càng ngày càng nặng nề, cánh tay đặt trên lưng tôi cũng dần trở nên căng thẳng.
“Đi lên…” Giọng anh khàn khàn, hỗn loạn áp lực dục vọng, thân mình nóng bỏng!
Miệng anh hàm chứa vành tai tôi, khẽ liếm, cắn nhẹ, một cỗ run rẩy lan tràn khắp cơ thể khiến tôi vô lực kháng cự!
oOo
Ánh sáng đồng loạt được mở ra nhắc nhở thế giới mà tôi đang tồn tại, nơi từng tràn ngập những cơn ác mộng, nơi này một chút cũng không chuyển biến, có lẽ chỉ có con người mới thay đổi!
Đường Diệc Diễm vừa bước qua cửa đã khẩn cấp ôm chặt lấy tôi, thở dốc, bàn tay tiến vào trong áo tôi, ẩn nhẫn than nhẹ…
“Đừng… Diệc Diễm!” Tôi giãy dụa, bàn tay vô lực cầm lấy tay anh, lại bị anh nắm thật chặt, mang theo tay của tôi, cùng nhau tuần tra tới lui trên cơ thể tôi. Tôi cảm nhận được từng phần da thịt trên người mình được ngón tay của cả hai lướt qua lập tức trở nên nóng bỏng. Hơi thở của tôi đã bắt đầu không ổn định, đôi môi của Đường Diệc Diễm giống như ngọn lửa cháy rừng rực, lan tràn khắp cần cổ tôi. Thân mình tôi dần dần thả lỏng, khát vọng có được trong chốc lát.
Khối thân thể này, khuôn mặt này… đều khát cầu như vậy!
“Diệc Diễm!” Không nên, chúng tôi không nên tiếp tục dây dưa, nhưng hình như tôi đã chìm xuống, tựa như rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa lại chìm càng sâu!
Đường Diệc Diễm hôn tôi, đầu lưỡi khiêu khích, mút vào, bàn tay không ngừng xoa nắn nơi mềm mại của tôi. Tay kia dọc theo bụng tôi trượt xuống dưới, vói vào trong váy của tôi, khẽ vỗ về tiểu huyệt, gây xích mích!
“Ân…” Tôi bất lực ôm cổ anh, vùi đầu vào hõm vai của anh, than nhẹ!
Đường Diệc Diễm vừa ôm tôi vừa vội vàng mở cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, thân mình anh cũng ngay lập tức đè ép lên, cởi bỏ áo ngoài của tôi, dụ hống một chút kháng cự cuối cùng của tôi.
“Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt…” Anh trầm thấp thở dài bên tai tôi, tay vỗ về khắp cơ thể tôi.
Đầu óc tôi càng không ngừng hò hét: “Diệp Sương Phi, dừng lại, dừng lại ngay lập tức!”
Nhưng vẫn không được, hai tay không khống chế nổi bỗng vươn tới ôm lấy khối thân thể trước mặt… cho đến khi cảm giác được một vật ấm áp nhồi vào…
“Ưm…” Chúng tôi đồng thời rên rỉ, càng làm cho khoảnh khắc này trở nên tuyệt vời.
“Duyệt Duyệt…” Đường Diệc Diễm cố nhịn, tay vuốt ve khuôn mặt tôi, khẽ hôn tôi đầy nhu tình.
“Diệc Diễm…” Tôi mở đôi mắt đầy đam mê, ánh mắt trong suốt nhìn anh, vỗ về hai bên má cũng đang trở nên nóng bỏng của anh, khó nhịn mấp máy thân thể, muốn càng nhiều!
“Trời…” Khuôn mặt Đường Diệc Diễm mất tự nhiên run rẩy, thân thể bắt đầu khống chế không được mà khẽ đong đưa, càng lúc lại càng nhanh. Anh nhìn thấy tôi nhíu mày, muốn thả chậm tốc độ, nhưng như thế nào cũng không khống chế không nổi, chỉ có thể gắt gao ôm tôi, luật động, rên rỉ!
Tôi thoải mái thở gấp, cố gắng theo kịp anh, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại. Giờ phút này đây, trong lòng rốt cuộc không thể áp lực, không thể ngụy trang thêm nữa.

Em yêu anh, yêu anh, Diệc Diễm!
Nước mắt… theo thân mình đang không ngừng chớp lên của tôi mà rơi xuống, chạm đến bàn tay anh. Anh lại bắt đầu chuyển động nhanh hơn, mang theo liều chết cùng điên cuồng, run rẩy!
“Duyệt Duyệt…” Thân mình Đường Diệc Diễm mạnh cứng đờ trong thời khắc cao trào, hung hăng đâm vào, dong tiến cơ thể tôi.
“A… anh yêu em…!” Mười ngón tay anh cùng bàn tay tôi giao nắm thật chặt. “Rất yêu…”
oOo
Đường Diệc Diễm nhẹ nhàng vỗ về cái lưng ẩm thấp mồ hôi của tôi, chống đầu, nghiêng nửa người, tay kia vẫn ôm tôi không buông ra, chăm chú nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, xấu hổ đỏ mặt vì sự điên cuồng vừa rồi của chính mình.
“Sao không nói cho anh biết?” Tiếng nói thì thào vang lên trên đỉnh đầu tôi. Đường Diệc Diễm xoa xoa khuôn mặt của tôi.
“Sao không nói bà ấy từng đến tìm em?”
Tôi khẽ nâng đầu lên. Ánh mắt anh lộ ra một chút ánh sáng, vẫn nhìn tôi chằm chằm!
“Có gì đáng nói đâu… Em cũng… không quan tâm!” Tôi ra vẻ trấn tĩnh, cảm giác được bàn tay Đường Diệc Diễm đang vuốt lưng tôi chợt dừng lại.
“Duyệt Duyệt… bộ dáng khẩu thị tâm phi của em thật sự rất… đáng giận!” Đường Diệc Diễm mạnh mẽ đẩy tay lại, thân thể của tôi lập tức dán chặt vào ngực anh, hô hấp dần trở nên gian nan!
“Đừng tưởng rằng anh không dám làm gì em, sau khi biết em lấy công việc bề bộn để che giấu, em nghĩ là anh còn có thể làm bộ như không biết sao?” Trong mắt Đường Diệc Diễm có sự mâu thuẫn, anh nhìn tôi, nắm chặt tay lại!
“Đây là chuyện của em…!” Trong không khí ngưng kết hơi thở làm cho người ta không thể hô hấp, cả hai chúng tôi đều quật cường đối diện, ai cũng không chịu nhượng bộ!
Đường Diệc Diễm nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, thấy rõ sự kiên quyết trong ánh mắt tôi, anh suy sụp thở dài. Thân mình lật lại áp lên người tôi.“Duyệt Duyệt, em chính là không nghe lời như vậy!”
Tôi lập tức cảm giác được xúc cảm cứng rắn bên dưới. Lửa nóng dưới thân của anh bởi vì tôi vặn vẹo thân thể mà bắt đầu sống dậy.
“Đường Diệc Diễm…” Tôi xoay thân mình, xấu hổ chống đẩy người anh. Anh như thế nào mới một hồi lại…
“Duyệt Duyệt… miệng em không thành thật, ít nhất thân thể của em là thành thật!” Trên khuôn mặt Đường Diệc Diễm tràn đầy vẻ trêu tức, ngả ngớn vòng trụ thân thể của tôi, nhẹ nhàng đâm vào!
“Ưm…!” Tôi nhịn không được khẽ rên rỉ, nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại ác liệt rời khỏi, chỉ chơi đùa ở bên ngoài!
Cảm giác thân thể hư không làm cho tôi gần như phát điên. Tôi cắn môi, xấu hổ giận dữ nhìn anh. Trong mắt anh lại tràn đầy ý cười!
Đáng giận!
“Duyệt Duyệt… anh thích bộ dáng lúc này của em, như vậy mới đáng yêu!” Đường Diệc Diễm hung hăng hôn lên môi tôi, thân mình đã muốn nhịn không được lại vọt vào cơ thể của tôi!
“Em… Ưm…” Phản kháng của tôi bắt đầu trở nên yếu ớt, hai tay đang chống đẩy cũng dần dần bắt lấy đầu vai của anh, theo anh cùng luật động!
Không gian yên tĩnh vừa rồi lại tràn ngập những thanh âm yêu kiều của phụ nữ cùng tiếng thở dốc của đàn ông.

Một đêm này chỉ sợ là không thể yên tĩnh nổi!
oOo
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã bắt đầu chậm rãi chiếu sáng.
Mệt, cảm giác xương cốt như bị chia rẽ!
Tôi vô lực ghé vào thân mình anh, cả người đau nhức, ngay cả tay cũng không muốn động dù chỉ một chút. Đây là kết cục của miệt mài quá độ!
Tôi cúi đầu, buồn ngủ. Có một bàn tay vẫn không tha ở trên người tôi vỗ về chơi đùa. Tôi híp mắt, theo bản năng cầu xin tha thứ. “Từ bỏ… Xin anh đấy… Đừng!”
Tôi nghe được tiếng cười nặng nề truyền đến bên tai, ngực phập phồng!
Tiếng cười như vậy đã lâu không được nghe!
“Leng keng…” Chuông di động vang lên giai điệu quen thuộc.
Tôi bừng tỉnh, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt cực nóng của Đường Diệc Diễm. Tầm mắt anh theo cổ của tôi lướt xuống phía dưới. Tôi vội cúi đầu, anh lại nhìn chằm chằm thân mình đang loã lồ của tôi.
Mặt tôi phút chốc đỏ lên, bối rối kéo chăn che cơ thể lại, bắt đầu kích động tìm điện thoại!
Đường Diệc Diễm vươn tay ra, nhanh chóng cầm lấy di động đặt trên đầu giường của tôi, đưa tới trước mắt, lông mày hơi nhíu lại!
Anh nghiền ngẫm nhìn tôi, nói bằng giọng châm chọc: “Xem ra hắn thật sự rất gấp!”
Tôi nhìn anh, liếc qua màn hình di động anh đang nắm chặt trong tay, là Giang Minh!
“Trả… trả lại cho em!” Bộ dáng tôi lắp bắp tựa như bị chồng bắt quả tang đi ngoại tình, khốn quẫn vươn tay ra.
Đường Diệc Diễm lại nâng cao tay lên, dường như không muốn đưa cho tôi. Tôi tức giận nhíu mi, thân mình hướng về phía trước, một lòng muốn lấy lại di động, nó vẫn không ngừng vang, chẳng lẽ Giang Minh có việc gấp tìm tôi?
Tôi hết sức chuyên chú, một chút cũng không phát giác đôi ngươi màu nâu sẫm trong mắt Đường Diệc Diễm đang trở nên thâm trầm. Tôi giơ cao hai tay lên, đầu ngón tay rốt cuộc cũng chạm tới di động, lấy lại được!
Trong lòng đang mừng thầm, lại bất chợt cảm giác được một chút ướt át ngay trước ngực, tôi cúi đầu.
Đường Diệc Diễm đang chôn đầu trước ngực tôi, dùng răng cắn cắn làm cho nụ hoa trở nên thẳng đứng, đầu lưỡi khẽ liếm quanh, từng vòng từng vòng gây xích mích!
Cảm giác thoải mái lan tràn khắp cơ thể, hai bên tai trở nên nóng bỏng. Tôi cả kinh, tay vừa muốn buông lại bị Đường Diệc Diễm bắt lấy, không thể động đậy. Anh vẫn bảo trì động tác vừa rồi, tiếp tục gây xích mích trước ngực tôi!
“Ân…” Tôi nén xuống, không cho tiếng rên rỉ thoát ra. Dưới sự dụ hoặc của anh, tôi như thế nào lại biến thành sắc nữ, một lần nữa cùng anh dây dưa!
Tôi đỏ mặt, không dám nhìn bộ dạng của chính mình ở trên người anh thở gấp.
Đường Diệc Diễm ôm tôi, làm cho tôi ngồi trên người anh, sau đó khẽ đâm vào!
“A…” Anh khoa trương ngẩng đầu lên, hai tay khó nhịn nắm lấy vòng eo của tôi, chớp lên.
“Duyệt duyệt… nghe lời, ngoan, mau động!” Anh từ từ nhắm hai mắt, thở hổn hển thúc giục. Tôi ôm anh, cao thấp luật động, đắm chìm trong những tiết tấu làm cho người ta không thở nổi, từng chút một hạ người xuống!
“Chính là như vậy…đúng, sâu một chút, sâu thêm chút nữa!” Anh khẽ nhếch miệng, ngửa đầu, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, khuôn mặt anh tràn đầy vẻ mừng rỡ điên cuồng.
Sự cổ vũ của anh khiến tôi dùng sức đong đưa, nâng mông lên rồi hạ xuống, thật sâu!
Không gian tràn đầy tiếng va chạm của thân thể, điên loạn mê ly!
“Ba…” Tôi nghe được tiếng thứ gì đó bị ném vỡ!
Tôi giật mình mở mắt ra, thân mình cứng đờ. Không biết di động đã bị Đường Diệc Diễm nắm trong tay từ lúc nào, phím nghe đã được ấn, tiếng vỡ vừa rồi chính là từ bên trong truyền ra!

Tôi trừng lớn mắt, run run thân mình, bất khả tư nghị nhìn về phía anh. Trong lòng run sợ nhìn khoé miệng Đường Diệc Diễm từ từ cong lên!
Anh đắc ý cười!
Giang Minh đã nghe được!
Mà anh là cố ý!
Đường Diệc Diễm cố ý!
Chương 14
 “Đường Diệc Diễm, anh thật bỉ ổi!” Tôi phẫn hận hét lên với anh. Sao anh có thể, sao có thể ác độc hãm hại tôi như vậy! Tôi đẩy anh ra, muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh dùng lực đè lại, nắm chặt lấy tay tôi!
“Anh còn chưa thỏa mãn!” Giọng anh khàn khàn. Di động ‘Bành’ một tiếng bị ném về phía vách tường, va chạm rất lớn, sau đó phân tán trên mặt đất. Đường Diệc Diễm kéo thân thể của tôi qua, ghì chặt xuống giường. Tôi ra sức giãy dụa, sao anh có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra được chứ? Tôi còn có thể xem như không có gì mà lên giường với anh hay sao?
“Không cần, bỏ ra!” Tôi không chịu thuận theo, dùng sức vặn vẹo thân thể, đừng đụng vào tôi!
“Anh chỉ nhắc nhở hắn, em là của anh!” Thân mình Đường Diệc Diễm đè lên người tôi, tay sờ soạng xuống phía dưới, nhanh chóng chạm đến đùi của tôi, thâm nhập từ đằng sau, gầm nhẹ.
“Tôi không phải của ai! Không phải!” Tôi liều mạng kêu gào, tay lại bị Đường Diệc Diễm ghì chặt hai bên sườn , thân mình bất lực chớp lên theo sự va chạm của anh. “Không…”
“Đừng… Đủ rồi…” Tôi suy sụp vùi đầu xuống nệm, nức nở khóc. Tại sao, tại sao anh luôn như vậy, tình yêu của anh nặng đến nỗi làm cho tôi cảm thấy quá ngột ngạt, tại sao yêu tôi lại không ngừng thương tổn tôi?
“Duyệt Duyệt…”  Tiếng khóc của tôi khiến Đường Diệc Diễm phải ngừng lại. Anh rời khỏi thân thể tôi, mềm nhẹ ôm chầm lấy tôi, đau lòng lau nước mắt giúp tôi. “Trở về bên anh đi, không cần biết em có nguyện vọng gì, anh sẽ giúp em thực hiện!”
Tôi nhìn anh.
Trong mắt Đường Diệc Diễm tất cả đều là kiên quyết, thề không bỏ qua!
Anh điên cuồng làm tôi thấy sợ hãi.
Tôi yêu anh, nhưng tình yêu của anh lại khiến tôi sợ hãi!
Một lúc lâu sau, tôi mới tuyệt tình mở miệng: “Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là rời khỏi anh!”
Quả nhiên, màu đỏ trong mắt anh dần khuếch tán, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo.
Anh nheo mắt lại, túm lấy tay tôi. “Diệp Sương Phi, anh không ngại dùng thủ đoạn để  em trở về bên anh đâu!”
Lại bắt đầu!
Vận mệnh lại bắt đầu trêu cợt.
Anh nhất định phải như vậy sao, nhất định phải giam cầm tôi ư!
Chỉ là lần này, trái tim quá đau đớn!
Bởi vì tôi đã yêu anh, đã trót yêu ác ma này mất rồi!
Đường Diệc Diễm.
Bởi vì yêu anh, em mới phải rời xa anh, em không muốn anh bị tổn thương!
Còn anh, bởi vì yêu em mà giam cầm em, lại một lần nữa làm em bị thương!
Rốt cuộc, ai trong chúng ta đã làm sai ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.