Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 42


Đọc truyện Cẩm Thượng Thiêm Hoa – Chương 42

Tết âm lịch qua đi, công ty Viêm Hoa khôi phục hoạt động như trước, Chavin lại thông báo tuyển dụng hai mươi mấy người cho công ty, công ty hôm nay đã có quy mô lên đến bảy, tám mươi người, quy mô trung bình khoa học kỹ thuật công ty cũng khá đầy đủ. Hoa Phẩm Phác quản lý tài vụ bề bộn nhiều việc, cô vừa công tác vừa học bồi dưỡng, dù cho bận rộn như thế, Hoa Phẩm Phác vẫn nhín một chút thời gian đi học lái xe.

“Chị à, không phải là Cẩm Ngôn lái xe sao? Chị cũng đâu cần vội vàng đi học lái xe làm gì.” Hoa Phẩm Tố nghĩ bây giờ chưa phải lúc cho cho Hoa Phẩm Phác đi học lái xe, đi làm mỗi ngày đều có xe đi nhờ, không cần vội vã đi học lái xe, chờ sau này rãnh rỗi còn có thể học lái xe được mà.

“Cũng không thể mãi ỷ lại vào người khác được, sớm muộn gì chị cũng phải lái xe, nếu là chuyện sớm hay muộn, không bằng học sớm một chút.” Hoa Phẩm Phác lại thấy em trai mình xem Cẩm Ngôn là chuyện đương nhiên.

“Cẩm Ngôn không phải là người khác.” Hoa Phẩm Tố cảm giác Hoa Phẩm Phác nói mấy câu này nghe thật khách sáo làm sao.

“Cẩm Ngôn không phải họ Hoa, cũng không phải người trong nhà chúng ta, Phẩm Tố, em không nên rầy rà đến anh ta.” Hoa Phẩm Phác nhíu mày, bạn bè cho dù tốt cũng phải có chừng mực, phân rõ tôi anh.

“Nhưng mà chị à, em đâu thấy Cẩm Ngôn là người ngoài đâu chứ.” Kể từ khi Hoa Phẩm Tố biết chuyện mà Trang Cẩm Ngôn đã làm vì cậu, cậu đã hoàn toàn trao luôn con tim cho Trang Cẩm Ngôn, mà anh cũng bị cậu quy nạp vào phạm trù người nhà.

“Em nghĩ Trang Cẩm Ngôn là gì?” Trong lòng Hoa Phẩm Tố giật mình, cô tỉ mỉ quan sát nét mặt của Hoa Phẩm Tố.

“Cẩm Ngôn như là…như là một thành viên trong nhà chúng ta, em thấy, ừm, dù sao cũng nhất định là loại người thân đặc biệt này.” Hoa Phẩm Tố suy nghĩ trong lòng một chút, sao cậu lại cảm thấy Trang Cẩm Ngôn cho cậu cảm giác có chút tương tự như bố Hoa, Trang Cẩm Ngôn chỉ hơn cậu có năm tuổi chứ mấy đâu, có phải do cậu biết trước những thành tựu sau này của Trang Cẩm Ngôn, cảm thấy anh vô cùng mạnh mẽ, nên mới sinh ra thói ỷ lại với Trang Cẩm Ngôn?

“Người nhà? Là như thế này?” Hoa Phẩm Phác nghe được câu trả lời từ em trai, lại nhớ đến cảnh tượng đêm 30, cảm thấy rằng có thể mình suy nghĩ quá nhiều rồi, cảnh ngộ Trang Cẩm Ngôn và hai chị em bọn họ đều giống nhau, giữa em mình và Trang Cẩm Ngôn lúc đó chỉ là đồng bệnh tương liên, cảm tình có trên mức bạn bè một chút, tựa như anh em khác họ vậy. Em trai và Trang Cẩm Ngôn có lẽ chính là loại anh em không cùng máu mủ nhưng thân như tay chân ruột rà, mà người thân ôm nhau lúc đó rất là bình thường, như bố mình, em trai lớn lên còn cao hơn cả ông, nhưng ông vẫn cứ thích ôm chầm lấy nó, mãi cho đến khi em mình kháng nghị.

“Chị, chị cho là thế nào?” Hoa Phẩm Tố hiếu kỳ cách nhìn của Hoa Phẩm Phác đối với Trang Cẩm Ngôn, Trang Cẩm Ngôn là một người ưu tú như thế, Hoa Phẩm Phác luôn đối mặt với anh mỗi ngày, lại chưa bao giờ nảy sinh chút tình cảm đẹp đẽ nào với anh, vẫn luôn đối xử khách khí với Trang Cẩm Ngôn.

“Chị cho rằng…Chậc, chị suy nghĩ quá nhiều rồi.” Hoa Phẩm Phác có hơi ngượng, cái cảnh vào đêm 30 khiến Hoa Phẩm Phác không được ngon giấc đến mấy ngày liền.


Hoa Phẩm Tố muốn hỏi tới cô chị mình suy nghĩ nhiều về gì, Hoa Phẩm Phác lại không muốn tiếp tục đề tài này, bèn ngắt lời cậu em nói nói đến sau này học lái xe thì phải mua một chiếc.

“Mua xe liên doanh Trung Đức ấy, đừng mua xe Nhật Bản.” Phần tử thanh niên yêu nước nhưng bất tài nhiều vô kể, kiếp trước, Trương Kiên Tuấn chính là một trong những người đã tham gia biểu tình phản đối Nhật Bản muốn chiếm đảo Điếu Ngư.

“Rất nhiều người nói xe Nhật rất tiện nghi, rất hiệu quả mà.” Hoa Phẩm Phác đã từng hỏi qua đồng nghiệp trong công ty, họ đều nói xe Nhật rất tiện dụng.

“Tiện nghi quá không tốt, xe Nhật và xe Đức có đâm vào nhau, nhất định là xe Nhật đi tong, hơn nữa xe Nhật ở đất nước chúng ta luôn luôn bị đối xử khác biệt ở những địa phương khác nhau, thân xe dùng thép tấm cũng mỏng hơn so với Âu Mỹ, mà xe Đức chất lượng tốt hơn, ít nhất thì sàn xe cũng có điểm tựa, sàn cao hơn.” Sàn xe nặng, tăng tốc xe mới ổn định được.

“Mua xe liên doanh Trung Đức thì có Đức hùn vốn nữa, sao lại không có cái xe đẳng cấp tốt nào sản xuất trong nước hết vậy?” Hoa Phẩm Phác tiếp thu ý kiến em trai, nhưng vẫn có hơi phàn nàn về việc thị trường xe hơi dân tộc nước mình không có trình độ vững vàng.

“…..” Hoa Phẩm Tố cũng có ý tưởng như vậy, nhưng đáng tiếc là cậu không am hiểu chế tạo ô tô, nếu mà biết, cậu cũng thật muốn lợi dụng ưu thế sống lại, phát triển ngành công nghiệp này thật thịnh vượng, vài năm sau, đó sẽ là phong trào mua xe của người dân Trung Quốc nói chung, khi đó, trên xa lộ cao tốc bị kẹt xe, tin thời sự chủ xe không thể làm gì khác hơn là đánh cầu lông để giết thời gian xẽ xuất hiện.

Trước khi khai giảng đầu năm, Hoa Phẩm Tố nhận được tư liệu điều tra từ Lôi Minh.

Tuy rằng Hoắc Gia Hứa đã đi du học nước Anh, Hoa Phẩm Tố cũng không nơi lỏng sự chú ý dành cho hắn, hành động của hắn sau khi về nước dịp tết âm lịch đều nằm trong báo cao của Lôi Minh giao tận tay cho Hoa Phẩm Tố.

” Hoắc Gia Hứa ở thành phố B chỉ làm mấy việc này?” Lần này, Hoắc Gia Hoa trở về thanh phố B dịp tết âm lịch này chỉ làm một chuyện, chính là theo đuổi một cô gái cũng đang du học ở Anh.

“Ừ, cũng chỉ là những chuyện này.” Lôi Minh hút thuốc, thầm cảm thấy mưu mô của chủ thuê trước mặt này thật sự quá lớn, sau khi Hoắc Gia Hứa đến Anh, Hoa Phẩm Tố vậy mà cũng bắt hắn phái người đến nước Anh điều tra, chi phí đến Anh một chuyến cũng đâu phải thấp.


“Tên sở trưởng Nghiêm kia tiến triển thế nào?” Hoa Phẩm Tố biết, mặc dù con đường làm quan của Hoắc gia đang trên đường xuống dốc, nhưng thuyền có nát thì vẫn còn được đống đinh sắt, Hoắc Gia Hứa muốn xóa sạch tội lỗi thì vẫn có thể làm được dễ dàng, Lôi Minh cũng không điều tra được mấy chuyện trái pháp luật của Hoắc Gia Hứa.

“Chỉ có mấy thóp bé xíu này thôi.” Sở trưởng Nghiêm bây giờ không còn là sở trưởng, mà đã là cục phó Nghiêm rồi, phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố S, đúng là bây giờ thăng quan tiến chức thuận lợi.

“Hầy, cái này không dùng được gì hết.” Hoa Phẩm Tố nhìn tư liệu điều tra trong tay mà lắc đầu, muốn hất chân được phó cục Nghiêm, mấy thứ trên tay này vẫn không có cửa được.

“Tôi đây tiếp tục chú ý hắn?” Hàng năm, Hoa Phẩm Tố đều chi ra một khoảng phí điều tra đắt chắt lưỡi, đây cũng không phải là số tiền mà người bình thường có thể chấp nhận. Lôi Minh không cần hỏi cũng đoán được người trẻ tuổi trước mắt và hai kẻ bị điều tra đã có xung đột lớn vô cùng.

“Ừm! Tiếp tục, tất cả hành vi trái pháp luật đều phải lưu lại chứng cứ.” Hoa Phẩm Tố nhớ đến thế giới mạng sau này còn phát triển video, đây chính là cậu cố ý thăm dò đã nhiều năm, đây chính là tính toán từ nhiều năm nay của cậu, đợi đến khi thời cơ chín muồi, đăng tất cả lên internet, chưa từng có vị quan chức nào may mắn tránh thoát sự xoi mói và bình luận như thế, muốn báo thù thì cũng phải để ý thiên thời địa lợi mới được.

Hoa Phẩm Tố cảm thấy có hơi bực mình, trong tiểu thuyết, thám tử tư muốn điều tra về đối thủ thì bao giờ cũng chỉ cần tra một phát là rõ ràng kết quả, đến lượt cậu ở đây, cho Lôi Minh quan sát chòng chọc hai tên này cũng cả năm trời rồi, vậy mà cũng không thể nắm được nhược điểm để lật đổ vĩnh viễn hai tên này, con đường báo thù của cậu có hơi giống như vạn lý trường chinh ha.

Hoa Phẩm Tố vội vàng moi móc khuyết điểm, sai lầm của Hoắc Gia Hứa và phó cục Nghiêm. Đồng thời, Trang Cẩm Ngôn cũng vội vàng chuẩn bị đưa công ty phần mềm tiến quân vào thế giới game online, muốn đưa công ty Viêm Hoa bắt đầu tiến vào lĩnh vực thiết kế trò chơi, phát triển với quy mô lớn về mảng trò chơi trực tuyến.

Bệnh SARS năm 2003, trận dịch bệnh xuất hiện bất thình lình này đột nhiên cải biến cách thức sử dụng internet của người dùng từ lâu, dường như chỉ trong một đêm, mua sắm online, nhà nhà làm việc trực tuyến, buôn bán qua mạng cấp tốc được lưu hành, khiến cho lướt web đọc báo, chat, thu gửi email là ba thứ chính làm việc lướt web sôi động hẳn lên, bệnh dịch SARS vô tình đã tạo nên sự phồn vinh nhất thời cho kinh tế internet. Thời gian mọi người lưu luyến bịn rịn online càng ngày càng nhiều, triển vọng phát triển game online đặc biệt rộng mở.

Làm sao chế tạo trò chơi thương mại có thể khiến mọi người yêu thích, cổ đông công ty Viêm Hoa lại đặc biệt mở một cuộc hội thảo.

Cổ đông công ty Viêm Hoa chỉ có sáu người, Trang Cẩm Ngôn, hai chị em nhà họ Hoa, Chavin và Vương Tĩnh, Lê Gia Tu. Đối với bước tiến quân vào thế giới game online của Viêm Hoa, ngoại trừ Hoa Phẩm Phác không am hiểu tình trạng và phương diện về internet, không có bàn ra câu nào, năm người còn lại đều nhất trí tán thành, đặc biệt đấy đam mê của Hoa Phẩm Tố ở kiếp trước, cậu càng muốn đưa ra rất nhiều đề nghị có tính xây dựng với Trang Cẩm Ngôn.


“Khẩu hiệu trò chơi của chúng ta cần phải là miễn phí! Như vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng chiếm được thị trường game online này.” Năm 2004 trước, game online đều thu phí tính giờ giống nhau, kiến nghị của Hoa Phẩm Tố vừa ra khỏi miệng thì đã gây kinh ngạc cho những người đang ngồi ở đây.

“Trò chơi miễn phí? Miễn phí thì chúng ta kiếm tiền thế nào?” Vương Tĩnh là người phản đối đầu tiên.

“Ồ, không, mỹ nhân, công ty chúng ta lấy mục đích vì lợi nhuận, không phải là tổ chức từ thiện trên internet.” Chavin hòa nhã cũng lắc đầu.

Hoa Phẩm Phác và Lê Gia Tu lại không phát biểu ý kiến, nhưng vẻ mặt rõ ràng cũng không đồng ý với đề nghị của Hoa Phẩm Tố.

Đề nghị của Hoa Phẩm Tố vừa ra khỏi miệng, đáng lẽ cậu đang chờ mọi người khích lệ cậu thông minh, ai ngờ rằng vậy mà lại chẳng ai hùa theo cậu.

“Cẩm Ngôn! Thật đấy, game miễn phí thật sự rất có triển vọng.” Ánh mắt Hoa Phẩm Tố không tự chủ chuyển sang Trang Cẩm Ngôn, tìm kiếm ủng hộ từ anh.

“Phẩm Tố, nói cụ thể một chút về suy nghĩ của em xem.” Trang Cẩm Ngôn trầm ngâm một hồi, anh nghĩ Hoa Phẩm Tố sẽ không kỳ lạ lại đi làm nhà từ thiện trên internet.

“Khẩu hiệu của chúng ta là miễn phí, cư dân mạng thì thấy là miễn phí, họ cho rằng họ có thể chơi cho thỏa thích, tiếp đó sẽ chơi rất nhiều, số lượng người chơi của chúng ta cực kỳ khả quan, người chơi có thể chơi game miễn phí, nhưng chơi cho đã, chơi đến cấp độ cao nổi tiếng rồi thì phải tiêu phí, tiêu phí càng nhiều, nhân vật càng lợi hại, công ty chúng ta thiết kế game đấu tranh và tranh bá làm chính, ngẫm lại xem xem, người chơi bị giết sẽ rất bực mình, rồi sẽ tiêu phí, mà người chơi sẽ nhờ đến nhân dân tệ để trở nên nổi bật, bọn họ sẽ vẫn đầu tư cho nhân vật mình sắm vai, để cho bản thân khẳng định vị trí, tuần hoàn khép kín là như vậy, trò chơi của chúng ta lo gì không kiếm được tiền.” Trương Kiên Tuấn kiếp trước sầu não bị giết bởi người chơi khác, khi đó, cậu vừa nguyền rủa mấy tên sản xuất game, vừa vui vẻ không thèm chạy đi làm bia đỡ đạn, bị mấy người chơi nạp tiền ngược chết, cậu không nỡ bỏ game miễn phí, thậm chí cuối cùng, cậu tiếc rẻ đến nỗi chịu đựng mỗi tháng bỏ tiền phí cho game online, liền có thể ít bị mấy người chơi nạp tiền hành hạ đến chết, khổ cực nuôi lớn nhân vật để chơi tiếp.

“Thì ra miễn phí theo cách ấy, thật ra đây chính là thu lệ phí tính theo thời gian đổi thành thu lệ phí đạo cụ.” Lê Gia Tu cười, đây cũng có thể gọi là câu cá, khiến cư dân mạng cắn câu vào game, để bọn họ từ từ biến thành người chơi có người chơi nạp tiền ít, người thì nạp nhiều.

“Oa! Mỹ nhân, cậu xấu lắm! Chúa! Xin hãy tha thứ cho cậu ấy! Để kiếp sau cậu ta trở thành một cô gái.” Chavin trừng mắt cáu lên với hoa Phẩm Tố, rồi giơ tay vẽ một hình thập tự giá trước ngực, ước nguyện kiếp sau trên thế giới sẽ có thật nhiều mỹ nữ.

“Hừ! Chavin, anh đã không theo đạo Thiên chúa, vẽ chữ thập làm gì!” Hoa Phẩm Tố liếc mắt trừng Chavin, Chavin là người theo Phật giáo, vậy mà mở miệng rồi lại ngậm miệng thì luôn là thượng đế.

“Đề xuất của tiểu Hoa không tồi, game của chúng ta được thiết kế với nội dung tranh đấu hiếu chiến, cùng lúc ấy tăng cường húng thú của người chơi, cũng kích thích tiêu phí.” Vương Tĩnh cũng hiểu điều mà Hoa Phẩm Tố gọi là miễn phí.


“Chậc, nếu đưa ra miễn phí, cũng phải nhường nhịn người chơi miễn phí để họ có thể chơi tiếp chứ, không nên cứ đánh đánh giết giết.” Mặc dù Hoa Phẩm Phác không hiếu mấy về game, cô thấy nếu em mình đánh lừa người chơi miễn phí tham gia trò chơi, thì dù sao cũng phải để người chơi miễn phí sinh tồn được trong trò chơi mới đúng.

“Chuyện này có thể thêm chút các kỹ năng sinh hoạt trong trò chơi, nhằm giữ chân người chơi miễn phí.” Trang Cẩm Ngôn suy nghĩ một chút, anh thấy khẩu hiệu miễn phí của Hoa Phẩm Tố có thể thực hiện được, trong thực tế, mọi người cứ mãi lạc giữa lối mòn, trong game này lại không giống như thế, tranh đấu hiếu chiến trong trò chơi sẽ được thể hiện vô cùng nhần nhuyễn, có thể khiến nhân vật nhập vai lợi hại, nhất định dân tiêu tiền trên mạng sẽ chiếm phần lớn cho xem.

Tiếp đó, mọi người cùng quay chung quanh vấn đều khẩu hiệu miễn phí của game, lại thảo luận rất nhiều vấn đề, từ giữa trưa cho mãi đến lúc tan tầm, hội nghị này mới có thể kết thúc.

Hội nghị kết thúc, mọi người lục đục rời khỏi phòng họp, vì để cho các cổ đông đều tham gia đầy đủ trong hội nghị hôm nay, Trang Cẩm Ngôn đã cố ý chọn ngày chủ nhật, để cho người mà bây giờ vẫn đang là sinh viên, Hoa Phẩm Tố, có thời gian đến tham gia.

Khi tan tầm về nhà, trên xe chỉ có hai người Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố, còn Hoa Phẩm Phác khi tan tầm đều sẽ rời khỏi công ty, dành thời gian trong mỗi ngày đến học lái xe với huấn luyện viên.

“Phẩm Tố, đề xuất miễn phí này của em giỏi lắm.” Trước khi Trang Cẩm Ngôn khởi động xe, anh sẽ theo thói quen giúp Hoa Phẩm Tố ngồi ở ghế phụ lái cài dây an toàn. Cũng vì Trương Kiên Tuấn kiếp trước chủ yếu chỉ đi xe bus hay xe điện, mà xe ô tô của Trang Cẩm Ngôn lại rất hiện đại, cậu không có thói quen thường xuyên ngồi xe ô tô nên sẽ lại quên thắt dây an toàn, mà Trang Cẩm Ngôn chắc chắn sẽ không quên kiểm tra lại giúp cậu.

“Ha ha, thói quen trong tư tưởng mọi người là muốn được lợi hơn một chút, có game miễn phí thì nhất định họ sẽ thử chơi, như vậy trước hết game này sẽ có người chơi, sau này nhất định cũng sẽ có thị trường vững chắc.” Hoa Phẩm Tố chỉ có thể gãi đầu, kiếp trước cậu cũng chính là một trong số đó, loại người thường thích được lợi cho mình nhiều hơn.

“Thật ra làm chuyện gì cũng đều phải nắm được lòng người thì mới hữu dụng.” Trang Cẩm Ngôn gật đầu đồng ý, thường thức về thủ đoạn xúc tiến miễn phí trước tiên thì mấy thương nhân đều như nhau cả mà thôi.

“Cẩm Ngôn, thật ra phương án này không dùng được lâu dài, tối đa chỉ là bốn, năm năm.” Hoa Phẩm Tố do dự một chút, vẫn cứ đem tình hình sau này mà cậu biết trước nói cho Trang Cẩm Ngôn.

“Sao em lại nói thế?” Trang Cẩm Ngôn lái xe liếc sang Hoa Phẩm Tố.

“Nếu chúng ta độc quyền phát hành game online miễn phí, sau này thành công, xu hướng phát triển dòng game này của các doanh nghiệp sẽ rất lớn, để đạt được lợi nhuận, thu phí theo đạo cụ sẽ trở nên tràn lan không giới hạn, sau một lúc, người chơi có thể sẽ bỏ trở về với dòng game thu phí theo thời gian.” Tất nhiên là Hoa Phẩm Tố sẽ biết, kiếp trước, các doanh nghiệp muốn hướng đến lợi nhận, đến năm 2008, dòng game miễn phí cơ bản trở thành game tốn phí, tên nào tốn nhiều tiền, tên chết tiệt nào khoe mẽ, những điều này làm cho rất nhiều người chơi phổ thông rời khỏi dòng game miễn phí này, tình nguyện trở về với dòng game tính phí theo thời gian.

“Ừm, không nên khai thác dòng sản phẩm này quá đà, chỉ muốn kích thích tiêu phí, như vậy sẽ khiến cho dòng game miễn phí này dần trở nên vô vị.” Trang Cẩm Ngôn tỉ mỉ ngẫm lại câu nói của Hoa Phẩm Tố, sâu sắc cảm thấy được cậu nói rất có lý. Khi lái xe chỉ cần rỗi một chút, anh sẽ lại liếc mắt nhìn sang Hoa Phẩm Tố, cảm thấy người đang bên cạnh mình bây giờ thật sự đúng là bảo bối, bề ngoài và nội hàm đều rực rỡ như báu vật hiếm thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.