Đọc truyện Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ – Chương 135
Editor: Giáng Sinh
Vốn định cho Tiểu Tằng Trạm cai sữa nhưng giờ lại không muốn bởi theo ý của Tằng Trạm thì: “Không biết trong bụng có mấy đứa bé, em phải giữ đủ sữa để cho con bú.” Úy Lam chỉ mong trong bụng là một đứa bé thôi, còn sau này thì quyết không sinh thêm nữa.
Mỗi ngày Tằng Trạm cứ lẽo đẽo theo đuôi Úy Lam cầu khẩn: “Nhất định là con gái đúng không em?”
Úy Lam chả buồn để ý tới anh, thấy anh hệt như mấy đứa thần kinh dẫm phải đinh ấy.
“Nhất định là sinh đôi đúng không em?”
Phiền chết đi được…
Úy Lam ráng ‘tốt bụng’ cho qua được vài ngày nhưng đáng tiếc Tằng Trạm vẫn không hề khách khí, mỗi ngày cứ lẩm bẩm, lải nhải mấy chục lần, đến tối dỗ Đoàn Kết ngủ, Úy Lam phải phát tiết: “Chú xéo ngay!” Không một chút nể nang, dang chân tung một cước khiến Tằng Trạm phủ phục quỳ rạp dưới chân của cô…
Anh té xuống giường, quai hàm bất ngờ bị đá, đau nhức không thôi nhưng không dám hó hé, than vãn một lời, quyết bám lấy Úy Lam, thế là lại bò lên giường, đến bên chân Úy Lam, áp mặt lên đầu gối của cô. Anh cảm thấy mình như sắp chết đến nơi ấy, mong mỏi có được một cô con gái đến phát điên luôn rồi.
“Coi như lần này không phải con gái, vậy sau này xin em hãy sinh cho anh…”
Úy Lam ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn, vội vã nâng mặt của anh lên: “Sinh con gái rồi thì thế nào?”
Tằng Trạm trừng mắt, bắt đầu nói văn nói hoa: “Anh sẽ yêu sẽ thương, sẽ cưng sẽ chiều con gái chúng ta!”
Úy Lam chớp mắt, không đúng như vậy…
“Chẳng lẽ chú…” Úy Lam quan sát anh từ trên xuống dưới, cực kỳ chán ghét mà nói: “Cũng muốn làm con bé hệt như đã từng hèn hạ với tôi, đúng không hả?” Trời đánh thánh đâm anh ngay tại đây đi! Lời phán xét của Úy Lam làm anh sợ hết cả hồn, anh nào có suy nghĩ kinh khủng khiếp đó.
Úy Lam của anh đáng yêu như vậy, nên anh tham lam muốn có thêm một Tiểu Úy Lam, nuôi dưỡng từ lúc còn nhỏ để xem xem Úy Lam khi còn bé trông như thế nào.
“Không phải!” Tằng Trạm lúng túng, lắc đầu: “Hoàn toàn không phải thế!”
Úy Lam tạm bỏ qua cho anh, cũng coi như là bỏ qua cho chính mình, mong là bản thân cô đã nghĩ sai. Ngược lại lần này Đoàn Kết không muốn tha cho anh, mọi người nghĩ coi… Nhóc con thích mẹ Úy Lam như vậy, có đồ ăn ngon đều dành cho mẹ ăn… Nhưng tại làm sao mà cậu nhóc không thích tí gì về ba mình thế? Bé con mỗi lần thấy ba mình là lại quăng đồ lung tung, lần trước cậu nhóc còn ném đồ chơi xe lửa vào đầu Tằng Trạm đến đổ máu luôn, giờ để lại một vết sẹo khá to.
Lần này cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Nhóc con thấy Tằng Trạm càng ngày càng quá đáng, cả ngày cứ đòi mẹ sinh em gái… Ba dường như đã quên cậu đây vẫn là tiểu bảo bối của cả nhà đây mà!
Tay chụp lấy một chuỗi phật trân châu, dùng sức ném tới.
Thời gian Úy Lam và Đoàn Kết gần gũi bên nhau rất nhiều nên cô rất hiểu con trai mình, biết nhóc con định làm gì, vội vàng đẩy Tằng Trạm qua một bên nên kịp né được, sau đó cô liền quay đầu nhìn Đoàn Kết đang ngồi dưới sàn nhà.
Nếu cô cứ để nhóc con bắt nạt ba ruột mãi như vậy thì thân phận làm vợ của cô là để chơi cho vui à.
Tằng Trạm vô cùng cảm kích, ôm lấy bắp đùi của cô mà hôn lấy hôn để, sau đó quay đầu trừng mắt với Đoàn Kết, Đoàn Kết bĩu môi rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi với con gà con một cách tự nhiên như thể chưa xảy ra chuyện gì.
Tằng Trạm không thích cậu bé chơi con gà con, nên lập tức đứng dậy đánh vào tay nhóc con. Chơi… Chơi nữa, chơi hoài cái này không sớm thì muộn sẽ trở nên yếu đuối, vô dụng, phải làm sao đây? Anh muốn con trai phải giống anh, vàng thật không sợ lửa, đầy nam tính và vô cùng cường tráng.
Mỗi đứa bé đều thích đánh vào miệng của ba nó, dĩ nhiên Đoàn Kết cũng không ngoại lệ. Không được chơi con gà con, cậu nhóc liền vỗ vào mặt Tằng Trạm, bàn tay tuy nhỏ nhưng sức lực lại lớn vô cùng…
Úy Lam tặc lưỡi: “Chú tránh ra coi, đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà.”
Tằng Trạm dĩ nhiên tránh ra, sao có thể không tránh ra được đây.
“Thằng nhóc lớn chút nữa anh sẽ đưa đi bộ đội, nhóc con…” Sau này sẽ có tương lai xán lạn.
Úy Lam mắng: “Con còn bé như vậy mà chú đã đòi đưa đi, chú có bị thần kinh không?” Cô vuốt bụng, trên mặt vẫn non nớt như cũ nhưng trong ánh mắt lại rất có thần sắc, đã học được cách đối nhân xử thế.
Bởi vì bây giờ cô đã làm mẹ.
Tằng Trạm không hề đáp lời, Úy Lam cũng không muốn nói thêm nữa. Dần dần thì Tằng Trạm và Đoàn Kết chơi với nhau cực kỳ hòa hợp, thậm chí là vô cùng vui vẻ. Nhóc con làm gì mà ghét ba ruột của mình chứ, nhóc con rất thương mẹ và rất mong chờ em trai hoặc em gái của mình sắp chào đời nữa cơ.
Đến tối, Đoàn Kết đã ngủ như thường lệ. Tằng Trạm lại rạo rực nhoài người qua bên Úy Lam, vén quần áo cô lên, bàn tay to nắm lấy một bên vú, há miệng ngậm lấy còn kéo kéo đi lên…
Úy Lam bị tỉnh giấc, bàn tay cắm vào tóc của anh, kêu ư hử không ngừng.
Chồng và con trai thật là không giống nhau. Miệng lưỡi của người đàn ông này như có ma lực, cứ trêu đùa, chọc ghẹo làm ngực của cô ngay lập tức cương cứng, dựng đứng hẳn lên. Tằng Trạm như được mùa, càng hút càng liếm kịch liệt hơn, làm sữa mẹ trào ra ngoài.
“Để em không bị căng tức ngực, anh giúp em hút bớt sữa ra nha!”
“Hừ…”