Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 47: Tâm tình


Đọc truyện Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công – Chương 47: Tâm tình

Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

“Sư phụ, nàng vĩnh viễn là một con người thiện lương.” Hạ Trọng Lâu tình ý vô biên mà ôm Nịnh Hinh Nhi, ngón tay cắm vào hoa huy*t nàng để rửa sạch đục dịch sau hoan ái. Nhìn hoa huy*t bị sưng đỏ làm tinh thần nhộn nhạo, nam căn vừa với nghỉ ngơi lại phấn chấn mà ngẩng đầu lên. Việc hắn cùng sư phụ đơn độc hoan ái là điều chưa từng xảy ra trước đây. Ngay lúc này, giờ phút này, nàng chỉ thuộc về hắn!

Sau khi bình tĩnh lại thì nàng buông đôi tay đang ôm cổ hắn ra, thẹn thùng mà đẩy đẩy hắn, chống tay đứng dậy định rời đi. Hiện tại, tu vi của Hạ Trọng Lâu vẫn còn cách xa nàng một khoảng dài như cũ, việc nàng cự tuyệt hắn cũng không có gì khó khăn. Nhưng ma xui quỷ khiến làm sao, nàng lại vô tình mà đắm chìm trong trò chơi nhục dục cùng hắn, chẳng những không cứng rắn từ chối hắn, mà lại còn trầm luân trong sự hoan ái ấy.


Vội vàng bắt lấy cánh tay của Nịnh Hinh Nhi, hắn nói: “Đừng đi mà, sư phụ. Ta đối với nàng vẫn luôn là thật lòng, ta chỉ xin nàng một chút đáp lại thôi, có được không?” Sư phụ vẫn luôn lấy thân phận là trưởng bối mà chiếu cố hắn và Lê Tử Nam, cũng lấy tâm tình của chủ nhân mà đối đãi với sủng vật Ngàn Tuyết. Hiện giờ, quan hệ của bọn họ đã thay đổi, hắn không dám hy vọng xa vời rằng là dành trọn được toàn bộ sự chú ý của nàng, hắn chỉ cần một phần ba mà thôi.

Nịnh Hinh Nhi quay lưng về phía hắn, tâm tình phức tạp. Nàng sợ hãi việc hắn chết đi, thân thể của nàng cũng rất thành thật mà tiếp thu hắn, tâm tình cũng dần dần biến hoa, nhưng nàng vẫn không thể nào quên được việc tất cả bọn họ đã làm với nàng, sử dụng xuân dược làm nàng ngày đêm trầm mê trong hoan ái, cả việc lấy thân thể nàng để thải âm bổ dương. Hắn đối với người sư phụ như nàng chẳng lẽ không có chút gì gọi là kính trọng sao?

Phát hiện sự do dự của nàng, hắn liền dùng chút lực ở cổ tay. Nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng một lần nữa, hắn nhu tình mà nói: “Ta biết rằng chúng ta đã làm sai, nhưng đó là do sự bồng bột, không kìm chế được. Nếu chúng ta không dùng đến cách hạ lưu ấy, sư phụ nàng đây có lẽ đã phi thăng lên Linh giới, phải qua mấy trăm năm hoặc hơn một ngàn năm nữa chúng ta mới cỏ thể tương ngộ nàng.” Hoặc còn có một việc nữa, nếu lỡ như bọn họ độ kiếp thất bại, bị sấm sét đánh cho hồn phi phách tán, bọn họ sẽ phải rời xa nàng mãi mãi.

“Các ngươi…” Nịnh Hinh Nhi bất đắc dĩ mà thở dài, “Ngươi buông ta ra trước đã, ta muốn mặc quần áo.” Nàng chỉ có thể lợi dụng huyết hồn đèn, đạp vỡ hư không để đến đây để cứu Hạ Trọng Lâu, còn việc vận dụng pháp thuật để trở về lại linh đàm bí địa là không thể. Nàng vẫn luôn sống khép kín, đối với thế giới bên ngoài thì không hiểu biết nhiều, nàng còn cần có sự hướng dẫn của Hạ Trọng Lâu để biết phương hướng trở về nhà.

“Được.” Phát giác ra sự biến hóa nho nhỏ của nàng, hắn lập tức buông tay.


Nịnh Hinh Nhi đột nhiên bay lên khỏi mặt nước, chân trần điểm nhẹ lên một mảnh lá sen, miệng niệm chú, dùng Thanh Trần Thuật để dòng nước rửa sạch thân thể của nàng. Từ trong chiếc vòng càn khôn của bản thân lấy ra một bộ xiêm y rồi nhanh chóng mặc tốt vào, sau đó nàng bay lên quan sát bốn phía xung quanh. Hạ Trọng Lâu sau khi tẩy sạch thân mình cũng thanh sảng mà đáp xuống bên người nàng, vui sướng hỏi: “Sư phụ, ta chải đầu cho nàng được không?”

Nịnh Hinh Nhi chỉ nhàn nhạt đáp: “Không cần.” Nàng tiện tay lấy ra một sợi lụa mỏng, đem mái tóc dài óng mượt sau lưng buộc lên thật gọn gàng. Nơi linh đàm bí địa ngày xưa chỉ có một thân một mình nàng ở đó tu luyện hơn 300 năm, nàng cũng từng buộc tóc như thế. Thời điểm cảm thấy ghét bỏ mái tóc dài quá vướng bận thì nàng sẽ làm qua loa như thế này.

“Đây là nơi nào? Khi nào ta mới có thể trở về được?” Nịnh Hinh Nhi vừa hỏi, vừa quan sát xung quanh. Nơi đây nhìn chung thì hỏa linh khí nhiều hơn so với thủy linh khí, tuy rằng hồ sen này là thuộc về lớp thực vật thủy sinh, thế nhưng bên trong bọn chúng lại ẩn chứa một lượng hỏa linh lực vô cùng lớn.


“Sư phụ, nơi này là Hỏa liên ảo cảnh, là siêu đại ảo cảnh được Hỏa Phượng chân nhân thượng cổ tạo ra để tìm kế người kế thừa. Mấy vạn năm qua, hỏa liên ảo cảnh cứ cách một ngàn năm thì lại mở ra một lần để chiêu sinh tu sĩ có tài năng tiến vào thí luyện, thu thập hỏa liên.” Hạ Trọng Lâu nhanh nhảu mà đáp, “Sư phụ, ta đã rèn luyện ở thế gian này cũng được một thời gian thế nên ta có thể mang nàng đi tìm hiểu thế giới bên ngoài này một chút.” Sư phụ từ khi sinh ra đến nay đều chưa từng rời khỏi linh đàm bí địa một lần nào thế nên cũng không rành thế sự nhiều. Hắn sẽ mang theo nàng đi lang bạt khắp nơi, để nàng đi khắp phương tứ hướng mãi mãi không thể quay về nơi kia. Cũng bằng ngần ấy thời gian, hắn tin chắc cũng sẽ nắm vững được lòng nàng.

Nịnh Hinh Nhi quay mặt sang nhìn Hạ Trọng Lâu, phát hiện ra dung mạo của hắn có vẻ càng thêm anh tuấn so với trước đây, da thịt nhẵn nhụi trong suốt, hai mắt thần quang nội liễm, hô hấp vững vàng bình tĩnh. “Ngươi đã nhận được truyền thừa.” Nàng khẳng định mà nói. Bất qua nếu như không phải nàng tranh thủ thời gian mà đến kịp để ổn định nguồn hỏa linh lực hung bạo, hỗn loạn trong cơ thể hắn, có lẽ truyền thừa cũng sẽ mất đi, hồn phi phách tán.

“Đa tạ sư phụ. Nàng đối với ta có ơn cứu mạng hai lần, ta vô cùng cảm kích.” Hạ Trọng Lâu phấn chấn mà nói. Lần đầu tiên, là hắn cùng với Lê Tử Nam ngoài ý muốn mà xông vào nơi tu luyện của nàng, nàng chẳng những không ra tay sát hại bọn họ mà còn thu dưỡng làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ hai người bọn họ. Hắn lúc ấy được 6 tuổi, mà Lê Tử Nam thì còn chưa đến 3 tuổi, cả hai hoan toàn không có chút năng lực sinh tồn nào. Lúc này đây, ngay khi hắn sắp bạo nổ mà chết, nàng lại đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn không màng đến thân thể dơ bẩn, nhớp nháp của hắn mà ra tay cứu giúp. Nàng đã cho hắn hai lần sinh mệnh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.