Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 29: Nhu tình của Hạ Trọng Lâu


Đọc truyện Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công – Chương 29: Nhu tình của Hạ Trọng Lâu

“A, a, thật trướng, thật trướng, các ngươi dừng lại đi, buông tha cho ta, buông tha ta, ta chịu không nổi…”

“Hinh Nhi, nàng xem này, cái miệng nhỏ của nàng không phải đang ăn rất ngon sao? Ngoan, không đau mà, nàng sẽ càng ngày càng thoải mái.”

“Sư phụ, tiểu huyệt của nàng thật là nhiều nước, ta cắm đến sung sướng muốn chết. A, sư phụ, ta bắn cho nàng, cho dù chết trong tay nàng ta cũng cam lòng.”

“A, nàng lại dùng sức kẹp ta rồi, có phải lại muốn cao trào nữa không? A… Thật chặt, chặt đến chút nữa ta đã đầu hàng rồi. Hinh Nhi, chờ một chút, ta sẽ làm cho nàng càng thêm thoải mái.”

Thanh âm rên rỉ yêu kiều, uyển chuyển của thiếu nữa vang vọng, hai mắt đẫm lệ mà cầu xin, cao trào một lần rồi lại một lần, thân thể bị hành hạ đến vô lực, ngay cả một ngón tay cũng không có sức lực mà nhúc nhích. Hai tên nam nhân ỷ vào dược lực của Thiên Tiên Say Tình, động tác càng ngày càng hung mãnh, trước sau cùng nhau bắn ra tinh hoa vào trong cơ thể nàng.

“Các ngươi có thể nhường nàng lại cho ta chưa?” Người vẫn luôn cầm lấy tay nhỏ của Nịnh Hinh Nhi để tự giải quyết dục vọng, Hạ Trọng Lâu chua chua mà nói. Sau khi hắn hấp thụ hết nguyên âm của nàng xong thì liền thấy hình ảnh cả ba người bọn họ triền miên, âu yếm, trong lòng tức giận không thôi, nhịn không được cũng gia nhập vào. Dựa theo tư thế trong “Xuân cung đồ”, cái miệng nhỏ của Nịnh Hinh Nhi có thể giúp hắn giảm nhẹ tính dục, nhưng mà Lê Tử Nam và Ngàn Tuyết đều đang trong lúc hăng say, ai cũng chẳng chịu nhúc nhích để chừa chỗ cho hắn.


“Ngàn Tuyết, ngươi ăn no rồi, đi ra.” Lê Tử Nam lười nhác mà ra mệnh lệnh, đôi mắt đào hoa hẹp dài biểu lộ rõ sự thỏa mãn, vừa lòng.

Ngàn Tuyết đã tiết rất nhiều, cảm thấy ăn cũng đã đủ no, nói: “Được.” Nhưng Lê Tử Nam lại đè trên người hắn, nếu nhị sư huynh không nhúc nhích thì hắn cũng không thể di chuyển được.

Lê Tử Nam đem nửa côn th*t của chính mình rút ra từ cúc huyệt của Nịnh Hinh Nhi. Ngay lúc hắn vừa rời khỏi, một cổ đục dịch trắng ngầu từ trong cúc huyệt sưng đỏ của nàng liền chảy ra.

“A.” Từ trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm nga vũ mị, khàn khàn. Nịnh Hinh Nhi vô lực mà hô hấp, hoa huy*t lẫn cúc huyệt theo bản năng mà co rút lên.

“Không hổ là nữ tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn, năng lực tự khôi phục của thân thể thật là nhanh.” Lê Tử Nam tham lam mà nhìn đến tiểu cúc non của nàng vì vừa bị hắn chà đạp nên không ngừng mấp máy, dục vọng trong thân thể vừa mới bình ổn liền một lần nữa cháy lớn lên.

“Tử Nam, đừng quá phận.” Hạ Trọng Lâu hô hấp trầm trọng mà cảnh báo hắn ta, vươn tay đem Nịnh Hinh Nhi đau đớn như sống không bằng chết bế ra ngoài.

“A, ngươi đi đâu thế? Có cái gì mà thẹn thùng, có phải là ta chưa xem qua côn th*t của ngươi đâu.” Ngàn Tuyết ngồi dậy, đôi tay tùy ý vuốt vuốt mái tóc hỗn độn của mình, vẻ mặt không vui.

“Lau thân thể cho nàng.” Hạ Trọng Lâu nói mà không quay đầu, cứ thế vững bước ra ngoài.

“Vẫn là Đại sư huynh chu đáo.” Ngàn Tuyết lạnh lùng mà nói.


Lê Tử Nam nhàn nhạt liếc Ngàn Tuyết, “Hắn là người tốt.” Hạ Trọng Lâu từ nhỏ đã là người cố chấp nhưng lại rất thiện lương, cha mẹ hai bọn họ là bằng hữu, hai nhà ở cạnh nhau, đồng thời bị giết trong trận ám sát đó. Khi đó, Hạ Trọng Lâu chỉ mới bảy tuổi, nếu không phải huynh liều chết xông vào ôm hắn chỉ mới ba tuổi chạy nhanh ra ngoài, có lẽ hắn đã chết. Bản thân hắn tuy rằng lạnh nhạt vô tình, nhưng ân tình này của Hạ Trọng Lâu, hắn vĩnh viễn nhớ rõ.

Bên kia linh tuyền, Hạ Trọng Lâu ôm lấy Nịnh Hinh Nhi nhớp nháp vào trong ao nước, tìm một chỗ chậm rãi ngồi xuống. “Sư phụ, nàng mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi.” Hắn ôn nhu nói, hô hấp trầm trọng, khí nóng phát ra từ miệng mũi phả ra trên người nàng.

Nịnh Hinh Nhi thật sự rất mệt mỏi, toàn thân không có chỗ nào là nguyên vẹn, nhờ có dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể nàng, như thế đau đớn mới giảm nhẹ một chút.

Hạ Trọng Lâu để nàng tùy ý ghé vào lồng ngực mình, đôi tay chậm rãi xoa bóp người nàng, nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể nàng. Cả người hắn dục vọng sôi trào, côn th*t màu đỏ sậm sôi sục giữa hai chân kề sát vào thân thể nàng, kêu gào rằng muốn được ngay lập tức cắm vào thân thể nàng. Lo lắng đến thân thể mảnh mai, đáng thương của nàng, hắn chỉ có thể áp chế, nhẫn nhịn đến độ chán chảy cả mồ hôi, gân xanh như muốn bùng nổ, cơ bắp cả người căng chặt tựa như từng khối sắt cứng rắn…

“Trọng Lâu, giúp ta cởi bỏ Khóa Thần Hoàn được không?” Thần trí dần dần thanh tỉnh, Nịnh Hinh Nhi khàn khàn mà hỏi. Ba tên đồ đệ này của nàng, cũng chỉ có hắn là còn chút lương tâm.

“Xin lỗi nàng, tạm thời thì chưa thể được.” Hắn mém chút nữa đã mềm lòng mà đáp ứng, nhưng lại nghĩ đến sự chênh lệch tu vi giữa bọn hắn và sư phụ, liền cự tuyệt. Không có Khóa Thần Hoàn, bọn họ căn bản không thể ngăn được nàng.

“Khi các ngươi còn nhỏ, ta đã dốc lòng dạy dỗ các ngươi, tất cả đan được cha mẹ ta lưu lại, ta cũng không tiếc cho các ngươi sử dụng để tăng nhanh sức mạnh. Ân tình này, chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ xem trọng sao?” Nịnh Hinh Nhi đau lòng mà hỏi.


“Sư phụ, nàng đối với ta ân trọng như núi, có điều lần này…” Hạ Trọng Lâu nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn, không xương của thiếu nữ trong lòng, “Ta thề, cuộc đời này chỉ trung thành với sư phụ!” Hắn đã yêu nàng từ rất lâu, hiện giờ tâm tư kín đáo này như một con mãnh thú xông ra ngoài, vô luận như thế nào hắn cũng không thể ngăn bản thân yêu nàng.

“Ta hận ngươi!” Nịnh Hinh Nhi thấp giọng mắng.

“Ta yêu nàng, sư phụ, mặc kệ nàng yêu ta, hay hận ta, ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình nàng, vĩnh viễn không hối hận vì tất cả những gì ta đã làm với nàng.” Hạ Trọng Lâu đau lòng mà nói, cố nén dục vọng muốn đem thân thể nàng nhanh chóng rửa sạch sẽ, rồi ôm nàng tiến vào thạch thất của riêng mình.

“Nghỉ ngơi đi, sư phụ.” Hắn nằm trên giường đá, đem nàng ôm vào trong ngực. Hắn điên cuồng muốn nàng, nhưng nhất định sẽ khắc chế xuống, chờ thân thể nàng tốt lên, hắn sẽ hoan ái với nàng sau.

Nịnh Hinh Nhi thấy kế hoạch không thành công, chỉ có thể vô lực mà nằm xuống ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.