Đọc truyện Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công – Chương 1: Sư phụ và đồ đệ
Trong núi sâu cây cối xanh um tươi tốt, nước hồ tràn ngập linh khí, ánh trăng vàng nhạt chiếu xuống mặt đất, xung quang như có như không lưu chuyển linh quang.
Dáng đứng thon dài như thiên tiên đứng ở bên hồ, thiếu nữ bạch y như tuyết rất tuyệt mỹ nhìn lên bầu trời đêm, biểu tình chứa đựng sự kích động cùng phiền muộn. Một con thất vĩ linh hồ* tuyết trắng chậm rãi đi tới, lưu luyến mà cọ xát ở bên chân nàng, từ trong cổ họng phát ra “ngao ngao—” âm thanh làm nũng.
*thất vĩ linh hồ: hồ ly bảy đuôi
“Ta nhận thấy được độ kiếp thiên lôi càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác sắp tới ta sẽ độ kiếp.” Bạch y thiếu nữ khom lưng đem linh sủng chính mình ôm vào trong lòng ngực, “Nếu thành công, ta liền có thể cùng mẫu thân, cùng phụ thân chưa bao giờ gặp mặt đoàn tụ: nếu thất bại, hồn phi phách tán.”
“Ngao ô—” thất vĩ linh hồ bất mãn mà kêu một tiếng, miệng nói ngôn ngữ nhân loại, “Chủ nhân, ta có kinh nghiệm hóa hình lôi kiếp, ta và ngươi hãy cùng nhau độ kiếp.” Tiếng nói của nó nghe thật non nớt, mơ hồ thấy được đây là thanh âm của bé trai mười tuổi.
“Nhóc con ngốc, hóa hình lôi kiếp của ngươi có thể cùng Hóa Thần kì đại viên mãn lôi kiếp so sao?” Bạch y nữ tử cười nhạt, “Đạo thứ nhất đánh xuống thôi cũng cho ngươi hồn phi phách tán.” Bộ dáng nàng mười bốn mười lăm tuổi, da trắng như ngọc, trán cao, lông mi cong vút tựa như hai bàn chải, hai mắt ngọt ngào, long lanh như ngôi sao bầu trời đêm, cái mũi thon dài, miệng nhỏ chúm chím như trái anh đào, trên mặt nàng mỗi một bộ phận đều toát ra thần khí tinh xảo, tổ hợp lại chính là tuyệt đại mĩ nhân, thanh linh động lòng người.
“Chủ nhân, ta chết cũng không muốn rời khỏi ngươi.” Thất vĩ linh hồ vội vàng nói. Nó là sủng vật của chủ nhân, có thể tương thông nhận thấy được tâm tình của nàng.
“Đừng nói lời ngốc nghếch, nếu ta độ kiếp thành công, phi thăng Linh giới, liền ở Linh giới chờ ngươi phi thăng cùng ta đoàn tụ.” Bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng nói, ngón tay thon dài ôn nhu chải vuốt bộ lông mềm mại đang xỏa tung của linh sủng, tựa như việc đã làm mấy trăm năm qua.
“Sư phụ.” Hai thân ảnh cao dài một đỏ một xanh từ nơi xa cưỡi kiếm bay tới, đáp xuống trước mặt bạch y thiếu nữ. Hồng y nam tử dáng người khỏe mạnh cân xứng, sắc mặt như đao tước, mày kiếm đen rậm, đậm chất tà khí, hai mắt thâm thúy, cái mũi thẳng tắp diễm lệ, môi đỏ no đủ gợi cảm: bạch lam nam tử như hoa như lá, thanh lãnh lỗi lạc, khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt hơi nhếch như đào hoa, cãi mũi cao cao, chỉ là đôi môi mỏng hơi mím lại, nhìn qua có chút bạc tình.
“Các ngươi tới rồi.” Bạch y thiếu nữ ôn hòa mà nói, “Gần đây, ta cảm thấy độ kiếp thiên lôi đang đến gần, kêu các ngươi đến đây là để an bày một chút sự tình.” Đây là hai nam tử trẻ tuổi vì tình cờ mà khi còn nhỏ đã xông vào cấm địa tu luyện của nàng, bị nàng lúc ấy là Hóa Thần Sơ Kỳ thu làm đồ đệ. Bởi vì nàng được mẫu thân mang theo tu luyện khi còn chưa thành hình, nên khi sinh xong sau mười bốn năm, dung mạo nàng vẫn duy trì vào lúc mười bốn tuổi. Hiện giờ nhìn đến đồ đệ thật giống như huynh trưởng của nàng.
“Sư phụ…” Hạ Trọng Lâu vội vàng dò hỏi bạch y thiếu nữ, “Ngươi muốn vứt bỏ chúng ta?”
“Sư phụ là phi thăng, không phải là vứt bỏ chúng ta.” Lê Tử Nam bình tĩnh mà nói, “Chúng ta chỉ cần đi theo bước chân của sư phụ, tương lai nhất định có thể cùng sư phụ ở Linh giới, ở Thiên giới gặp lại.” Tu sĩ ở ba ngàn thế giới nhỏ có thể thăng nhập Linh giới, mà trên Linh giới còn có Thiên giới. Truyền thuyết kể rằng, cường giả chí tôn ở Thiên giới có khả năng sáng tạo ra thế giới mới, trở thành Chúa sáng thế.
“Tử Nam nói đúng.” Bạch y thiếu nữ gật đầu, “Chỉ cần chúng ta cùng nhau chăm chỉ tu hành, thuận lợi vượt qua cửu lôi thiên kiếp, nhất định có thể gặp lại nhau.” Hạ Trọng Lâu là thuần hỏa linh căn*, tính tình tương đối nóng nảy, chính mình lại là thuần thủy linh căn* tu sĩ, kỳ thật, cũng không thích hợp để dạy dỗ hắn, bất quá, may mắn cha mẹ nàng có lưu lại bí kíp tu luyện, nên có thể chỉ dạy hắn. Lê Tử Nam là phong thủy song linh căn, tuy rằng thiên phú tu luyện không bằng Hạ Trọng Lâu, thế nhưng trong vô vàn bí kíp được ghi chép, nàng đã tìm được phương pháp thích hợp nhất với hắn để hắn tu luyện, trước mắt tu vi của hắn mơ hồ đã vượt qua Hạ Trọng Lâu, là một nhân tài kiệt xuất.
*thuần hỏa linh căn: mệnh hỏa (lửa)
*thuần thủy linh căn: mệnh thủy (nước)
Bạch y nữ tử đem cửu vĩ linh hồ thả xuống, “Tiểu Tuyết, hóa thành hình người đi.”
Thất vĩ linh hồ nghe vậy, quanh thân tỏa ra ánh sáng màu bạc, thân cáo nhanh chóng biến hóa thành bộ dáng bé trai mười tuổi. Đầu bạc áo choàng, mi đen nhánh cong dài phối hợp cùng mắt tinh như đôi môi đỏ vô cùng tinh xảo, nếu không phải mọi người ai ai cũng biết hắn là giống đực, sẽ nhầm tưởng rằng hắn là một cái tiểu nha đầu đi.
Bạch y thiếu nữ ôn nhu mà vuốt ve đỉnh đầu hắn, “Ngươi ít nhất cũng đã ba trăm tuổi, như thế nào vẫn là bộ dáng trẻ con? Ngươi là linh sủng của ta, nhưng mà ta cũng không chắc độ kiếp sẽ thành công, cho nên ta chỉ có thể cùng ngươi giải trừ khế ước chủ – sủng.” Xưa nay trong lịch sử độ kiếp, mười người thì có bảy tám người thân thể tiêu tán, một thân linh lực tu luyện được cũng trở về với đất trời.
Tiểu hài tử rất là nôn nóng, “Chủ nhân, ta không cần cùng ngươi giải trừ khế ước!”
Bạch y thiếu nữ lắc đầu, “Chủ – sủng hòa làm một, nếu ta độ kiếp thất bại, thân thể tiêu tan, ngươi thân là linh sủng cũng sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ phải ngủ say đến chết trong không gian khế ước.” Nói xong, bạch y thiếu nữ giơ tay phải lên vẽ ra một trận pháp đồ khế ước hết sức phức tạp.
Tức thì, trên đỉnh đầu tiểu hài tử hiện ra một kim sắc pháp trận.
“Giải!”
Bạch y thiếu nữ vừa dứt một tiếng “Giải!”, pháp trận do tay nàng vẽ ra lập tức bay vào giữa kim sắc pháp trận. Trong nháy mắt, pháp trận đột nhiên hóa thành vô số mảnh vụn tiêu tán rơi xuống.
Cảm giác sự ràng buộc vô hình cùng chủ nhân biến mất, tiểu hài tử che ngực vội vàng nhìn lại người đã từng là chủ nhân của mình. Tuy rằng được tự do, nhưng hắn cũng không muốn rời xa nàng.
“Tiểu Tuyết, ngươi là linh sủng của ta gần 300 năm, hiện giờ ta thu ngươi làm tam đồ đệ của ta, như thế nào?” Bạch y thiếu nữ mỉm cười hỏi. Tiểu Tuyết từ khi còn bé, nàng đã nỗ lực bồi dưỡng nó, dạy dỗ nó, nàng đặt tâm huyết trên người nó còn nhiều hơn đại đồ đệ và nhị đồ đệ.
Thất vĩ linh hồ Tiểu Tuyết không chút do dự quỳ xuống dập đầu, “Đệ tử bái kiến sư phụ.” Làm đồ đệ tuy không được thân mật với nàng bằng làm linh sủng, nhưng bù lại sau khi giải trừ khế ước chủ – sủng thì bọn họ có thể ký kết khế ước thân mật hơn giữa người và yêu.
“Tiểu Tuyết là tên sủng vật, ngươi còn sử dụng sẽ bị người ta chê cười, đổi tên lại thành Ngàn Tuyết đi.” Bạch y thiếu nữ nói.
Thất vĩ linh hồ không chút do dự đồng ý, bắt đầu bái kiến hai vị sư huynh.
Hạ Trọng Lâu cùng Lê Tử Nam tuy rằng bất ngờ ước định của sư phụ cùng tiểu tử này, nhưng bọn hắn vẫn phải tiếp nhận vị sư đệ khác loài này.
Lần đầu tiên ta thử edit thể loại này, sai sót cầu góp ý. ~~