Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 7: Thực Xin Lỗi Ta Chỉ Đùa Một Chút Mà Thôi
Nói dứt lời, Cơ Tuyết lại chuyển dời tầm mắt về chiếc đàn trước mặt, hai tay thon dài vẫn nhảy múa trên đó chưa từng dừng lại.
Lúc này, khúc “Cung tường liễu” vừa vặn kết thúc, nàng lại tiếp tục lái sang một đoạn cải biên khác, bắt đầu một khúc nhạc mới.
Tiêu Kỳ tựa hồ có chút ngây ngẩn, sững sờ tại chỗ không kịp phản ứng.
Hắn hô hấp ngưng trệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều diễm của nàng, không dám tin vào những gì nàng vừa nói.
Là mong muốn của nàng hay chỉ là một câu nói đùa, hắn hiện tại không cần quản, cũng không muốn quản.
Bây giờ hắn chỉ biết, nàng nếu như đã dám nói, vậy thì xin lỗi, nàng có hối hận cũng đã muộn.
Mà không đúng, nàng không có cơ hội để hối hận đâu!
“Được, như ý nàng muốn!”
Cơ Tuyết tựa như hoá đá tại chỗ, đôi đồng tử chợt co rút đối ánh mắt hắn, đôi bàn tay trước đó còn chưa ngơi nghỉ ngay lúc này cũng bất động, tiếng nhạc cũng đồng dạng biệt tăm.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của nàng, Tiêu Kỳ bỗng dưng cảm thấy vô cùng cao hứng.
Đưa bàn tay có phần thô ráp do cầm kiếm nhiều năm giữ chặt lấy chiếc cằm tinh xảo của Cơ Tuyết, nhẹ nhàng xoay về hướng của mình, Tiêu Kỳ trong mắt ngập tràn ôn nhu nhìn nàng, khoé miệng khẽ nhếch lên, lặp lại lần nữa: “Ta nói được, như ý nàng muốn.”
Bị một lực đạo mạnh mẽ giữ lấy chiếc cằm, Cơ Tuyết cũng không vì vậy mà tỏ ra e sợ, trấn tĩnh cùng hắn đối mắt, khoé môi khẽ cong lên, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nhưng ta không thích nam nhân tam thê tứ thiếp, cho nên sẽ không thể cùng nữ nhân khác chia sẻ phu quân.”
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nhìn nàng khẳng định: “Ta chưa có thê thất, cũng không có ý trung nhân.
Cho nên nàng không cần lo lắng điều này.”
“Phải không?” Cơ Tuyết lúc này cười càng tươi, hỏi lại.
Tiêu Kỳ như ngồi trên đống lửa, buông cằm nàng ra, lúng túng ngồi thẳng lưng đưa tay lên thề thốt: “Ta có thể thề với trời, ta thật sự…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Cơ Tuyết đã vội vàng đưa tay lên che miệng hắn ngăn không cho hắn nói tiếp.
“Ta tin huynh, không cần phải thề thốt gì cả.”
“Vậy nàng…?”
Bỏ tay xuống, nàng ngồi yên vị tại chỗ của mình, một tay chống vào gò má phiếm hồng, nghiêng đầu nhìn hắn cười: “À, ta chỉ đùa một chút mà thôi, huynh đừng xem là thật.”
Mi tâm hắn bất giác nhăn lại, cố gắng kiếm tìm điểm không thích hợp trên mặt nàng.
Thế nhưng nàng trước sau đều là một mặt cười như có như không khiến hắn không thể nhìn ra tâm tư chân thực của nàng.
Hắn lại theo sát không buông, đăm đăm nhìn nàng, giọng đầy thâm tình: “Nhưng ta không đùa, ta thích nàng.”
Nghe hắn nói thích nàng, nàng bỗng dưng cảm thấy bối rối.
Hắn đúng là một cái cực phẩm nam nhân hiếm có khó tìm, nhưng nàng đối với hắn lại vô cùng đơn thuần không chút tạp niệm nha.
Từ ban đầu gặp hắn đến tận bây giờ, nàng vẫn là giữ khoảng cách với hắn, vẫn một bộ dáng thờ ơ lạnh lùng, làm sao lại khiến hắn thích mình đây?
Cái gì mà tình yêu sét đánh, cái gì mà vừa gặp đã yêu? Nàng vốn là không tin vào thứ này.
Chẳng lẽ nam nhân cổ đại đều sẽ như thế?
Mặc dù nàng đã xem không ít truyện cùng phim ngôn tình, cả phim cung đấu, không ít trường hợp nam chính cùng nữ chính vừa gặp đã yêu.
Thế nhưng khi thật sự xảy đến với nàng, nàng nhất thời khó mà tiếp thu.
Lại nói, nam nhân miệng ngọt, dễ dàng thề thốt cũng khó mà tin tưởng tuyệt đối được.
Nàng chưa từng yêu ai nhưng không có nghĩa nàng không hiểu suy nghĩ của nam nhân.
Hơn nữa, hôn nhân thời cổ đại đều là do cha mẹ định đoạt, mà nguyên chủ lại là nữ nhi Thừa tướng phủ.
Cho nên nếu nàng không hiểu sai, nguyên chủ sẽ được chỉ hôn cho một nam nhân nào đó môn đăng hộ đối, hoặc còn có thể là một vị vương gia.
Lệnh vua khó cãi, nàng cho dù có yêu thích một nam nhân nào, cũng không thể đường hoàng mà sống vì tình yêu của mình, chỉ có thể tuân chỉ xuất giá mà thôi.
Nam nhân này hẳn là người trong giang hồ.
Nàng dù có muốn cao bay xa chạy cùng y nhưng toàn gia nguyên chủ thì phải thế nào đây?
Chỉ vì một người mượn xác hoàn hồn như nàng mà nhẫn tâm để trên dưới Thừa tướng phủ phải chịu nạn diệt tộc sao?
Nàng không phải máu lạnh vô tình, cho nên nàng không thể làm được.
Nếu như nam nhân này thực sự có tình ý với nàng thật, nàng cũng chỉ biết xin lỗi không thể đáp lại hắn, chỉ có thể nhẫn tâm bóp nát thứ tình cảm không có kết quả này từ trong trứng nước.
“Thật xin lỗi vì đã đùa quá trớn khiến huynh hiểu lầm.
Ta không đáng cũng không thể đáp lại huynh.
Hôn sự của ta phải nghe theo phụ mẫu.
Bản thân ta không thể tự định chung thân đại sự.”
Không đợi Tiêu Kỳ có tiếp thu được những lời nàng nói hay không, nàng ngay lập tức đứng lên rời khỏi sân đình, bỏ lại sau lưng người nam nhân ánh mắt u oán đượm buồn.
Tiêu Kỳ cứ ngồi đó cho đến khi bóng dáng nàng không còn nữa, mới lặng lẽ ngồi vào nơi nàng vừa rời đi.
Hơi ấm còn đó, hương thơm vẫn còn quẩn quanh nhưng lại khiến tâm hắn chết lặng.
Vuốt ve chiếc cầm của nàng, hắn khẽ cười.
Không biết đã bao lâu rồi hắn chưa chạm vào thứ này, tựa hồ đã chẳng còn chút ấn tượng.
Nhưng là để đánh một khúc nhạc, hắn vẫn còn có thể.
Ngón tay thô ráp bắt đầu chạm vào một dây đàn, rồi hai dây, ba dây…!Cuối cùng hắn cũng tấu lên một khúc nhạc hoàn chỉnh.
Thanh âm vang lên đượm buồn da diết, tựa như tâm trạng của hắn lúc này vậy.
Cơ Tuyết tay vừa chạm vào cánh cửa phòng của mình cũng là lúc khúc nhạc của hắn vang lên.
Nàng khựng lại một giây rồi cũng mở cửa cất bước vào trong.
Một khi đã đưa ra quyết định, nàng sẽ không hối hận.
Không phải không thể hối hận, mà là không được, tuyệt đối không được hối hận.
Đêm tối, ánh trăng khuyết lúc tỏ lúc mờ, giơ bàn tay không nhìn rõ mười ngón, một thân ảnh màu đen lặng lẽ tiến vào một gian phòng còn sáng đèn.
Hắn chắp tay khụy một gối lên tiếng: “Chủ tử, Vu Minh đến muộn, xin chủ tử trách phạt.”
Nghe thanh âm phát ra sau lưng, Tiêu Kỳ vẫn yên lặng đứng nhìn về một hướng vô định.
Bên ngoài một mảnh u ám, không biết hắn đang nhìn ngắm thứ gì mà không màng đến người bên dưới.
Vu Minh trên đường hộ tống Tiêu Kỳ về kinh gặp phải truy sát nên vô tình thất lạc nhau, huynh đệ cùng sát cánh với hắn cũng đã tử trận toàn bộ, hắn mạng lớn mới có thể sống sót trở về, nhưng lại mang một thân thương tích.
Chỉ là khi hắn về đến nơi cũng hôn mê mất một ngày, huynh đệ trong Ám Tiêu không biết rõ sự tình, chỉ có thể phái người theo đường đã định trước đó đi tìm chủ tử.
Đến khi hắn tỉnh lại liền không màng thương thế dẫn theo ám vệ truy tìm tung tích của chủ tử.
Lần theo manh mối Tiêu Kỳ để lại, hắn mất một ngày cũng tìm được tới nơi.
Ban ngày nơi này còn có người nên hắn không tiện ra mặt, bây giờ thời điểm thích hợp hắn liền hiện thân.
Tiêu Kỳ mặt lạnh cất giọng: “Không sao, ta tại đây cũng tương đối an toàn.
Nhóm người cùng theo hồi kinh thế nào?”
“Toàn bộ không còn ai sống sót.”
Tiêu Kỳ cũng không khó để đoán được.
Hắn cùng Vu Minh có thể sống sót trong trận truy sát này cũng là một loại may mắn.
Đối phương nhân lực quá đông, hắn vốn không thể địch nổi.
Hắn mang một thân thương tích, Vu Minh hẳn cũng không khá hơn là bao.
“Có truy ra được ai đã tung tin ta hồi kinh sớm hay không?” Tiêu Kỳ hỏi.
Vu Minh lắc đầu: “Còn chưa tra được, đối phương che giấu khá kín, không để lộ chút manh mối nào, nhưng không khó đoán là từ nơi nào đến.
Bên kia cũng đã cho người báo tin để tra xét.”
Trầm ngâm một lúc lâu, Tiêu Kỳ cũng lên tiếng: “Trước mắt đợi hồi kinh rồi tính.
Ngươi chuẩn bị đi, đêm mai tụ họp ở bên ngoài cách sơn trang hai dặm rồi khởi hành trở về, không cần phải trở lại đây.”
“Vâng, chủ tử.”.