Cầm Thánh Vương Phi

Chương 34: Hôm Nay Là Ai Đùa Bỡn Ai Còn Chưa Biết Được Đâu


Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 34: Hôm Nay Là Ai Đùa Bỡn Ai Còn Chưa Biết Được Đâu


Bên trong tiền viện của Thừa tướng phủ, nơi tổ chức đại thọ cho Cơ Hàng – gia gia Cơ Tuyết.

Người đến chúc thọ lão nhân gia nhiều không đếm xuể.

Từ bá quan văn võ đến họ hàng thân thuộc, người đến người đi cùng quà mừng thọ đã muốn chật kín một gian phòng.

Cơ Hàng hôm nay đại thọ bảy mươi, mái tóc đã gần như bạc trắng nhưng lão nhân gia sóng lưng vẫn thẳng tắp, trên mặt nụ cười không dứt như trẻ thêm vài tuổi.

Cơ Phong cùng Cơ Vũ hai bên trái phải bồi lão nhân gia, càng khiến ông thập phần vui vẻ.

Mãi ngóng trông đứa điệt nữ duy nhất Cơ Tuyết mà vẫn không thấy, lão nhân gia liền lên tiếng hỏi: “Tuyết nhi đâu rồi?”
Cơ Vũ nhanh nhẩu trả lời: “Muội muội chắc đang chuẩn bị lễ vật tặng gia gia đó, vô cùng kinh hỉ đấy.

Hôm nay người sẽ thập phần vui vẻ cho mà xem.”
Cơ Hàng ánh mắt chợt sáng rực, lại cười rộ lên, vuốt râu gật đầu: “Ồ, vậy sao? Gia gia thật rất chờ mong đấy.”
Cơ Vũ tỏ ra hào hứng nói tiếp: “Gia gia, con cũng góp phần đấy! Người không phải cũng nên khích lệ con sao?”
Cơ Hàng liếc xéo hắn một cái: “Xú tiểu tử, ta còn không biết ngươi chỉ giỏi bày trò.”
Hắn bĩu môi: “Gia gia, người như vậy không phải là quá thiên vị rồi đi.”
“Xú tiểu tử, ngươi không thể đứng đắn một chút được à? Nhìn xem đại ca ngươi đi, như vậy mới là dáng vẻ mà nam nhân nên có.” Cơ Hàng không bằng lòng nói.

“Con có cảm tưởng con giống như không phải người của Cơ gia sao ấy!” Cơ Vũ mè nheo.

Lão nhân gia gõ cây quải trượng vào người hắn, tỏ vẻ trách cứ: “Xú tiểu tử, ta không quản nổi ngươi rồi.”

Cơ Vũ còn định tiếp tục buôn chuyện cùng Cơ Hàng, lúc này Lâm Chính dẫn theo Lâm Tố Sênh cùng vài gia đinh cầm theo lễ vật chúc thọ tiến vào tiền viện, hướng về chỗ ngồi của lão nhân gia đi đến.

“Cơ lão a, chúc mừng đại thọ.

Có chút lễ vật mong ông nhận cho.”
Cơ Hàng vui vẻ bước đến: “Lâm lão a, khách sáo rồi.

Ông chịu nể mặt đến đây là vinh hạnh của Cơ mỗ rồi.

Mau cùng ta uống vài chén.”
Lâm Chính cười lớn: “Uống, nhất định phải uống.”
Lâm Tố Sênh bị bỏ mặc một bên không ai để ý, vội vàng chen lời: “Cơ gia gia, Tố Sênh thay mặt phụ thân Lâm Túc đến chúc thọ người, chúc người phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn.”
Cơ Hàng nhìn Lâm Tố Sênh một cái, nhẹ gật đầu rồi cũng không nói gì thêm khiến trong lòng nàng ta một bụng khó chịu.

Mặc dù ấm ức nhưng cũng chẳng dám biểu lộ ra bên ngoài, chỉ có thể nuốt xuống mà nặn ra nụ cười.

Cơ lão nhìn nàng ta, trong lòng chợt cười lạnh.

Chỉ là một tiểu cô nương tuổi còn nhỏ mà đã có tâm địa bất chính, lúc nào cũng bày mưu tính kế.

Hạng người như vậy, lão đây không thèm để vào mắt.

Biết bao lần lão nhìn thấy nàng ta ức hiếp Tuyết nhi bảo bối của mình, lão đã bấm bụng không thèm tính toán vì nể mặt Lâm Chính, nhưng không có nghĩa sau này lão cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.


Nếu nàng ta vẫn không chịu thu liễm, ức hiếp người khác lão không nói, nhưng nếu như lại ức hiếp bảo bối của lão nữa, lão tuyệt đối sẽ không nương tay.

Giờ lành đến, yến tiệc bắt đầu.

Sau hai tuần trà rượu thì cũng có vài khách nhân trổ tài thơ ca góp vui.

Lúc này Cơ Tuyết cũng đã ngồi bên cạnh Cơ Hàng ở trên cao, chính là chỗ mà lão nhân gia dành cho nàng.

Nhìn thấy một màn này, Lâm Tố Sênh ánh mắt trở nên rét lạnh.

Những lần đại thọ trước, Cơ Tuyết cũng chỉ ngồi bên dưới như nàng ta và những tiểu thư quan lại khác.

Thế nhưng hôm nay lại có sự khác biệt rõ ràng như vậy, nàng ta làm sao không đố kỵ đây?
Thấy người hát kịch vừa đi xuống, Lâm Tố Sênh liền đứng lên đi đến trước mặt Cơ Hàng, cười lấy lòng nói: “Cơ gia gia, con xin phép gảy một khúc cầm chúc thọ gia gia, mong gia gia đừng chê bai.”
Cơ Hàng khẽ nheo mắt nhìn nàng ta, ánh mắt chợt tối đi vài phần, trong lòng cười lạnh.

Xem ra nàng ta vẫn chứng nào tật nấy, không biết vị trí của bản thân ở nơi nào.

Vậy thì đừng trách lão đâu ỷ lớn hiếp bé!
Lão nhân gia đang muốn nạt cho Lâm Tố Sênh một tràng thì Cơ Tuyết liền ra tay ngăn cản, ôm chặt cánh tay lão, khẽ lắc đầu.

Cơ Vĩnh Sơn nói nhỏ bên tai phụ thân mình: “Cha, nơi này toàn bộ đều là khách khứa đến chúc thọ, người nhẫn nhịn một chút, cho nhạc phụ con chút mặt mũi.”
Cơ Tuyết cũng gật đầu: “Gia gia, người không cần phải tức giận, cứ mặc biểu tỷ đi.”

Cơ Hàng còn chưa nghe lọt tai, nói tiếp: “Nhưng mà nàng ta…”
Lão nhân gia còn chưa nói hết câu, Cơ Tuyết liền cắt ngang, trấn an: “Gia gia, Tuyết nhi tự có chừng mực.

Hôm nay Tuyết nhi sẽ khiến gia gia nở mày nở mặt, người cứ yên tâm đi!”
Bảo bối tâm can đã thuyết phục thành công, lão nhân gia cũng không tiếp tục tức giận nữa, xua xua tay mặc Lâm Tố Sênh muốn làm gì thì làm.

“Tùy ngươi vậy.”
Lâm Tố Sênh đứng một bên nhìn cảnh một nhà ba người to nhỏ thủ thỉ, mặc nàng ta đứng như trời trồng giữa sảnh lớn, đáy lòng lại dâng lên một cỗ oán hận ngập trời, âm thầm mắng Cơ Tuyết tám trăm lần.

Lâm Tuyết Sênh thầm nhủ: hôm nay bằng mọi giá đều sẽ khiến Cơ Tuyết bẽ mặt, để kinh thành này biết rằng chỉ có nàng ta mới là đệ nhất tài nữ.

Còn khuôn mặt luôn mang mạng che mặt không muốn để ai nhìn thấy kia, là thật sự xinh đẹp hơn nàng ta hay là xấu đến nỗi không dám để thiên hạ nhìn thấy, hôm nay nàng đều sẽ đích thân kéo xuống.

Nhận được sự chấp thuận của Cơ Hàng, Lâm Tố Sênh nuốt sự tức tối trong lòng xuống, giả bộ tươi cười bước lên trên đài, nhưng khi vừa quay đi, đáy mắt lại xẹt qua một tia sắc lạnh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Cơ Tuyết không biết phải chết bao nhiêu lần rồi.

Ngồi xuống trước cây đàn tranh, Lâm Tố Sênh tỏ ra tự tin mười phần, bắt đầu gảy khúc nhạc mà nàng ta đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng để trổ tài trong ngày hôm nay.

Tay Lâm Tố Sênh gảy đàn nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cơ Tuyết tỏ ý khiêu khích.

Thế nhưng không giống như những lần trước nhận được ánh mắt tránh né, lần này lại là ánh mắt dửng dưng tùy ý.

Nếu như Lâm Tố Sênh nhìn thấy được nụ cười mỉa mai của Cơ Tuyết sau lớp mạng che mặt, không biết nàng ta sẽ có biểu cảm gì đây? Có khi nào sẽ tức đến nỗi hộc máu hay không? Hoặc là tức đến độ đông cứng toàn thân mà tay không thể tiếp tục khúc nhạc?
Ánh mắt Cơ Tuyết khẽ cong lên nhìn Lâm Tố Sênh, nàng lúc này thực sự là muốn ôm bụng cười lớn rồi, nén nhịn nhiều quá có khi nào cũng chết luôn hay không?
Cơ Tuyết cố gắng ba phần, Cơ Vũ lại càng phải cố gắng mười phần.1
Từ lúc Lâm Tố Sênh bước lên trên đài, hắn không chút giấu giếm liếc xéo cùng bĩu môi ả ta, chỉ tiếc ả lại chưa từng nhìn đến hắn, chỉ chăm chăm nhìn muội muội hắn mà thôi.


Lâm Tố Sênh nếu như chịu nhìn vẻ mặt của Cơ Vũ dù chỉ một lần, nàng ta hẳn sẽ không dám làm ra hành động lớn mật, luôn cố tình khiêu khích muội muội của hắn.1
Cơ Vũ khẽ lắc đầu: Lâm Tố Sênh a Lâm Tố Sênh, ngươi hôm nay sẽ hiểu rõ được cái câu “núi này cao còn có núi cao hơn”.

Muội muội của hắn không phải là quả hồng mềm để mặc ngươi đùa bỡn.

Hắc hắc…!Cơ Vũ nhìn sang Cơ Tuyết, âm thầm cười: hôm nay là ai đùa bỡn ai còn chưa biết được đâu.

Cơ Tuyết dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình không mấy thân thiện, nàng liền đưa mắt nhìn qua.

Nhận ra người kia là Cơ Vũ, khoé mắt nàng cong lên nhìn hắn, ngầm hiểu lẫn nhau.

Cầm nghệ của Lâm Tố Sênh ở kinh thành này cũng được xếp vào loại nổi danh, nhưng đó là của trước kia mà thôi.

Nếu như Cơ Vũ chưa được thưởng thức cầm nghệ của Cơ Tuyết, hắn sẽ tạm chấp nhận cái danh này của Lâm Tố Sênh, bởi vì ở kinh thành này, hắn thật sự không tìm được bất kì nữ nhân nào có thể gảy cầm hay hơn nàng ta.

Thế nhưng từ lúc hắn chứng kiến tài năng của Cơ Tuyết, hắn có thể khẳng định cả Hoằng Quốc này, không ai có thể gảy cầm hay hơn muội muội hắn.

Đến cả Nam Cung Giác, người được xưng tụng là Cầm thánh vừa chế tác vừa gảy cầm, hẳn cũng phải đối với nàng cam bái hạ phong.

Ví như khi nàng gảy chiếc ghi-ta kia chẳng hạn.

Vậy thì Lâm Tố Sênh kia được tính là gì đây?
Thật đúng là múa rìu qua mắt thợ!
Cơ Vũ cười lạnh trong lòng: Ta sẽ chống mắt lên xem Lâm Tố Sênh ngươi, hôm nay sẽ thấu hiểu câu “gậy ông đập lưng ông” được viết như thế nào.

Thật đáng mong chờ nha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.