Cầm Thánh Vương Phi

Chương 208: Ngoại Truyện 5 Tuyết Nhi Nghịch Lửa Sẽ Có Ngày Bị Chết Cháy Đấy!


Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 208: Ngoại Truyện 5 Tuyết Nhi Nghịch Lửa Sẽ Có Ngày Bị Chết Cháy Đấy!


Từ lúc nàng bước đến gần rồi dừng lại trước mặt, hắn thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ vô cùng tinh tế, khứu giác nhạy bén của hắn mau chóng phân tích và kết luận nàng hôm nay có điểm bất thường.

Đến khi nghe thấy giọng điệu vô cùng ôn nhu lại mang chín phần khiêu khích của nàng, sự khẳng định của hắn càng thêm lớn mạnh.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỉ niệm ngày cưới của nàng và hắn, thế nhưng lượng công việc đổ trên người hắn thật sự quá nhiều, hắn buộc phải làm ngày làm đêm mới có thể hoàn thành đúng hạn.

Dục vọng của hẳn đối với nàng ngày càng tăng chứ không hề suy giảm.

Chỉ cần ở bên cạnh nàng lâu hơn một chút, sự mong muốn chiếm hữu nàng sẽ dâng cao như nước vỡ đê.

Cho nên bao nhiêu ngày nay hắn đã kiềm chế không ở cạnh nàng, mau chóng hoàn thành công việc để có thời gian cùng nàng đi du lịch hâm nóng tình cảm, cũng là để cho nàng cái kinh hỉ.

Hiện tại nàng dường như có ý định muốn câu dẫn hắn, hắn thật sự sắp khống chế không nổi nữa.

Hạ thân nóng ran khó chịu, tiểu đệ đệ cũng đã ngóc đầu dậy từ lâu.

Hắn sắp không xong rồi!
Cố gắng điều hoà hơi thở, bàn tay cầm bút càng thêm siết chặt, hắn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng “ừm” một tiếng để đáp lại.

Thấy người nào đó vẫn như cũ không mảy may có động thái nào khác, nàng hơi tức giận rồi, nhưng vì để đạt được mục đích, nàng cố gắng nhẫn nhịn.


Hít sâu thêm một hơi để điều chỉnh cảm xúc, nàng khẽ mỉm cười, cất giọng ôn nhu như nước: “Ông xã!”
Đáy lòng Lăng Kỳ khi nghe nàng gọi hắn như vậy thì lộp bộp mấy tiếng.

Tường thành chống cự của hắn đang từ từ tan rã.

Thế nhưng vì mục đích của mình, hắn vẫn nên kiềm chế thêm một chút thì hơn.

Ăn chay bao lâu, bây giờ mà hắn ăn thịt thì liền sẽ không thể dừng lại được, có khi hắn sẽ ăn ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ được, vậy thì mục tiêu của hắn đặt ra sẽ không hoàn thành nổi mất.

Cây bút trong tay khẽ “rắc” một tiếng, hắn gồng mình đáp lại nàng nhưng mắt vẫn dán vào tập tài liệu: “Ừm…!Trễ rồi, em đi ngủ sớm đi, không cần đợi anh.”
Cơ Tuyết lúc này tức đến muốn giậm chân phồng má.

Cái gã không hiểu phong tình này, nàng đã xuống nước hết cỡ rồi, còn dùng cái giọng điệu ưỡn ẹo câu dẫn trắng trợn, nàng nghe mà còn thấy sởn da gà, chẳng lẽ hắn còn không biết nàng đang muốn gì hay sao?
Nàng thầm mắng: “Được, được lắm Tiêu Kỳ! Anh không động đậy chứ gì, bà đây vẫn còn chiêu cuối, để xem anh có làm Liễu Hạ Huệ nổi không?”
Nàng đứng thẳng người, từng bước vòng qua bàn làm việc đi đến chỗ hắn.

Xoay chiếc ghế hắn đang ngồi nhích chín mươi độ đến trước mặt, nàng nhanh chóng ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập phong tình, miệng cong lên nở nụ cười khiêu khích.

“Anh nhìn xem em đẹp hơn hay là tài liệu của anh đẹp hơn mà anh không thèm để ý đến em?”
Tay cầm bút của Lăng Kỳ từ lúc nàng ngồi lên đùi hắn đã rơi xuống rồi.

Bây giờ hai tay hắn đang bất động giữa không trung, hai mắt trợn tròn nhìn nữ nhân trong ngực trông ngốc nghếch vô cùng.


Hương thơm quanh quẩn bên chóp mũi cùng xúc cảm mềm mại đang dán vào người khiến bức tường thành kiên cố trong lòng hắn đã tan vỡ không còn một mảnh.

Tiểu đệ đệ nóng ran chạm vào cặp mông căng tròn của nàng cũng đang muốn thoát ra ngoài.

Hắn tiêu tùng thật rồi!
Cảm nhận được một luồng nhiệt cực nóng toả ra cùng với cái thứ gì đó cưng cứng chạm vào nơi nhạy cảm của nàng, nàng biết, nàng đã thành công khơi dậy dục vọng của hắn.

Nhưng là, nàng thật sự muốn nhìn xem hắn còn có thể kiềm chế được đến mức độ nào.

Nàng giả ngu như không biết gì, tiếp tục khiêu khích hắn.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại miết vào da thịt hắn, từ từ di chuyển từ cần cổ, chạm vào yết hầu, đi xuống xương quai xanh, sau đó lại luồn lách đi vào trong áo ngủ đang mở rộng của hắn.

Ngón tay nàng đi đến đâu liền đốt lên lửa dục vọng đến đấy, dù có là Liễu Hạ Huệ thì cũng chẳng thể nào còn trụ nổi nữa.

Và nàng đích thực là đã làm được.

Ánh mắt nhìn gương mặt diễm lệ với nụ cười mỉm nơi khoé miệng của nàng ánh lên tia sáng kinh người.


Đến khi tầm mắt dời xuống nhìn đến chiếc váy ngủ mỏng manh không che nổi khuôn ngực cao nhất với rãnh sâu mê người của nàng mà bên trong không có nội y, ánh mắt hắn tối đi vài phần.

Phải biết rằng nàng trước nay đối với đồ ngủ luôn kín kẽ vì thú tính của hắn có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Hiện tại lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ ăn mặc gợi cảm như vậy, hắn có ngu đến đâu cũng hiểu được nàng đang muốn gì.

Và nàng đã thành công khơi gợi ham muốn của hắn.

Ngay khi Lăng Kỳ muốn bắt lấy bàn tay đang làm loạn, Cơ Tuyết nhanh như cắt đứng lên rời khỏi người hắn, đồng thời đẩy chiếc ghế ra xa.

Ghế hắn ngồi có bánh xe, mà hắn lại đang không một chút phòng bị, theo lực quán tính trượt nhẹ một cái liền cách nàng một đoạn đủ để nàng có thể đánh bài chuồn.

“Em mệt rồi, đi ngủ trước đây.

Anh làm việc tiếp đi.”
Dứt lời, nàng nhanh chóng chạy trốn, định bụng trở về phòng liền khoá trái cửa đề phòng con sói nào đó.

Lăng Kỳ nhìn theo bóng dáng với một thân áo lụa đen sexy quyến rũ, bên dưới hình như cũng không mặc chiếc quần nhỏ, khoé miệng hắn cong lên, thầm nói: “Bỏ lại một câu rồi chạy trốn sao? Tuyết nhi, em đúng là càng ngày càng không ngoan rồi.

Đã có gan đốt lửa thì em phải chịu trách nhiệm dập tắt thôi.”
Đứng lên rời khỏi ghế, hắn nhanh chóng chạy theo.

Những tưởng nàng đã chạy nhanh nhất có thể để kịp đóng cửa rồi khoá trái nhốt người nào đó bên ngoài, đáng tiếc nàng vẫn còn chậm lắm.

Lăng Kỳ lấy chân chặn lại nơi ngưỡng cửa, nàng dù có dùng hết sức bình sinh cũng chẳng thể xoay chuyển được tình hình, chỉ có thể nhìn hắn cắn răng cười méo mó.


Hắn dùng sức một chút, cánh cửa cứ thế bị đẩy vào trong, sau đó hắn đóng cửa khoá trái lại đúng như ý nguyện của nàng.

Cơ Tuyết từng bước lùi về sau, hắn nhìn theo bước chân của nàng cũng từng bước tiến tới, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tuyết nhi, câu dẫn anh xong lại muốn bỏ chạy? Em đúng là khiến anh không nỡ buông tha!”
Thấy chân đã chạm tới thành giường, bản thân đã không còn đường lui, mà nàng chẳng phải chờ đợi chính là điều này hay sao?
Nếu như mục đích đã đạt được rồi, nàng cũng không cần phải giả bộ làm gì nữa.

Chờ hắn đứng trước mặt, nàng bỏ đi bộ dáng sợ hãi, hai cánh tay chủ động ôm lấy cổ hắn, nở nụ cười ngọt ngào: “Biết là em câu dẫn vậy mà ai kia lại còn bày ra bộ dáng Liễu Hạ Huệ?”
Hắn lả giả cười: “Lần đầu tiên có người chủ động như thế, anh đương nhiên phải phối hợp một chút chứ.”.

Truyện Quân Sự
Cùng với câu nói, hai bàn tay tà ác của hắn lần mò đến sau lưng nàng, vuốt nhẹ dọc theo sống lưng rồi dừng lại tại cặp mông căng tròn, bóp nhẹ một cái khiến nàng chợt sửng sốt.

Nhất quyết không chịu thua, nàng cũng lần mò đến trước ngực hắn, dùng hết sức lực kéo phăng chiếc áo choàng đã sớm không che đậy được cơ ngực cường tráng, sau đó vuốt ve chỗ này, nhéo chỗ kia nói: “Ồ, vậy mà em còn nghĩ bản thân đã mất quyến rũ rồi, ngay cả nam nhân của mình cũng không câu dẫn nổi?”
Đôi bàn tay dừng ở mông nàng tăng thêm chút lực, áp sát hạ thể của hai người vào nhau để cho nàng cảm nhận tiểu đệ đệ của hắn có bao nhiêu ham muốn.

Ánh mắt hắn khẽ nheo lại, khoé miệng cong lên: “Cần anh chứng minh?”
Tay nàng chậm rãi lần mò xuống cơ bụng săn chắc của hắn, dừng lại tại vùng tam giác đang nóng hừng hực, nở cụ cười như có như không: “Vậy thì không cần, em muốn tự mình kiểm nghiệm.”
Tay hắn lần mò chạm vào *** ***** không mảnh vải che đậy, ấn nhẹ một cái khiến nàng run rẩy rồi mới mở miệng nói: “Em chắc chắn?”
Cảm thấy bản thân đang bị người nào đó chơi đùa, nàng nhất quyết không để hắn làm càn.

Đã làm tới mức này, dù sao hôm nay nàng cũng định sẵn sẽ bị hắn ăn sạch, vậy thì cũng phải lấy lại chút vốn liếng để khỏi bị lỗ vốn chứ.

Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng xoay người đẩy ngã hắn xuống giường, sau đó ngồi lên người hắn nở nụ cười dụ hoặc, dùng chính *** ***** không che đậy của mình ma sát qua lại nơi nào đó đang ***** **** thông qua lớp vải khiến hắn co rúm người, nghiến răng ken két: “Tuyết nhi, nghịch lửa sẽ có ngày bị chết cháy đấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.