Cầm Thánh Vương Phi

Chương 200: Con Nhất Định Sẽ Hạnh Phúc


Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 200: Con Nhất Định Sẽ Hạnh Phúc


Nửa tháng sau tại một hòn đảo tư nhân thuộc sở hữu của K&M.

Du thuyền cùng máy bay liên tục đáp xuống hòn đảo này để tham dự lễ cưới xa hoa bậc nhất của Thái tử gia K&M.

Khách được mời đến đều là những người thân trong gia đình và bạn bè thân thuộc hai bên.

Tuy không quá nhiều người nhưng vô cùng nhộn nhịp.

Bãi cỏ lớn trước khu resort là nơi dùng để tổ chức hôn lễ.

Hội trường được trang trí toàn bộ bằng hoa tươi các loại, nhiều nhất vẫn là bách hợp bởi vì đó là loại hoa mà nàng thích.

Hai bên lối đi của thảm đỏ cũng được trang trí bằng hoa tươi và ruy băng đầy màu sắc.

Tháp sâm banh cao ngất, bánh cưới bảy tầng và sân khấu cũng được trang trí vô cùng lộng lẫy.

Cuối thảm đỏ là cổng hoa tươi ba tầng, một bên là bàn Gallery với những khung ảnh cưới của cô dâu chú rể, một bên là Backdrop dùng để chụp hình, tất cả đều được công ty tổ chức sự kiện trang trí vô cùng lung linh và tinh tế.

Tính riêng khoản để trang trí toàn bộ nơi tổ chức hôn lễ có lẽ đã đạt đến bảy con số.

Đối với K&M mà nói thì chẳng đáng gọi là xa hoa gì cả, Lăng Kỳ vẫn còn chưa hài lòng lắm.

Nhưng vì thời gian có hạn, đạt được tầm này hắn cũng xem như miễn cưỡng chấp nhận.


Ngồi trước bàn trang điểm trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi mà Tiêu Nguyệt Mẫn đã cho nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris chế tác có một không hai, gương mặt được trang điểm tinh xảo, mái tóc dài được bới lên gọn gàng điểm xuyết những cánh hoa trắng ngần, trên đầu cũng được cài thêm một chiếc vương miện đính kim cương lấp lánh, Cơ Tuyết lúc này trông như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Mộc Ái Ái nhìn người bạn thân của mình không khỏi tặc lưỡi: “Tiểu Tuyết Tuyết, váy cưới này của cậu cũng quá xa xỉ rồi.

Nhìn mà xem, toàn là kim cương đá quý hàng thật giá thật đấy, cậu mặc lên không sợ bị bắt cóc à?”
Cơ Tuyết cười gượng: “Mãi đến hôm qua khi đến nơi này tớ mới được tận mắt nhìn thấy chiếc váy này đấy.

Cậu nói xem!”
“Người đàn ông của cậu đúng là…!Hầy, tớ cũng không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả nữa.

Nói chung là tớ phục anh ta rồi!”.

ngôn tình hoàn
Nàng khẽ cười: “Nhưng mà lần này cậu sai rồi, chiếc váy này là do mẹ anh ấy chuẩn bị, anh ấy cũng chẳng biết gì cả.”
Cô nàng Mộc Ái Ái lại tặc lưỡi: “Mẹ chồng của cậu đúng là đỉnh quá rồi, xứng đáng được xưng tụng mà mẹ chồng quốc dân.”
Cơ Tuyết cười gian xảo: “Mẹ của tớ cũng không thua kém đâu nha.”
Mộc Ái Ái khẽ lườm nàng.

Cô làm sao lại không hiểu ý tứ của nàng chứ? Nhưng mà hôm nay không phải là lúc nên đề cập đến vấn đề của cô nha.

Ôm lấy cánh tay nàng, Mộc Ái Ái mè nheo: “Tình yêu của tớ, cậu xinh đẹp như thế này, tớ thật sự không nỡ gả cậu đi một chút nào!”
Cơ Tuyết khẽ lườm: “Cậu tránh ra, hôm nay tớ nhất định phải gả.

Cậu tốt nhất đừng để người đàn ông của tớ nghe thấy câu này, nếu không hậu quả tự gánh.


Anh hai tớ cũng không gánh nổi cho cậu đâu!”
Mộc Ái Ái nghe vậy liền bĩu môi: “Xí, nhìn cậu xem bây giờ giống ai đi! Người đàn ông của tớ? Ôi trời, nghe mà nổi hết da gà da vịt.”
Nàng cũng không chịu thua kém, ra sức chống chế: “Thì cứ đợi đến lượt cậu đi rồi biết.

Hoặc là cậu không muốn gả?”
Nói đến đây, Cơ Tuyết khẽ nheo mắt nhìn người đối diện, chậc chậc hai tiếng: “Ồ, xem ra có người chưa được cầu hôn nên ghen tị đây mà!”
Mộc Ái Ái bị nói trúng tim đen, chột dạ nói: “Hứ, cầu hôn cái gì? Tớ còn muốn tự do thêm mấy năm, chưa muốn bị trói buộc vào hôn nhân đâu!”
Nàng nghe vậy liền cười thành tiếng: “Ái Ái a, cậu đúng là càng ngày càng tự dối lòng mình trắng trợn rồi đấy.

Chưa muốn kết hôn nhưng mà lại dọn đến nhà anh tớ ở rồi? Đừng nói với tớ cậu chỉ đang muốn sống thử, không có ý định gả đi nhé!”
Sau ngày hiểu lầm được gỡ bỏ, Mộc Ái Ái và Cơ Phong cũng chính thức hẹn hò.

Không lâu sau đó cô cũng bị anh ta lừa dọn về sống chung.

Mặc dù tình cảm đôi bên đã được đáp trả nhưng cô thật sự cũng chưa nghĩ tới sẽ nhanh như vậy gả cho hắn.

Quen biết nhiều năm cũng không có nghĩa là đã hiểu rõ về đối phương, tốt nhất là cứ ở bên nhau thêm một thời gian nữa rồi hẵng nghĩ đến chuyện kết hôn cũng không muộn.

Mộc Ái Ái chợt trở về bộ dáng nghiêm túc: “Tớ không phải không muốn gả, mà là cần thêm thời gian cậu hiểu không? Tớ và anh ấy mới chỉ chính thức quen nhau được bao lâu đâu chứ, nghĩ đến chuyện này sớm như vậy làm gì?”
Cơ Tuyết nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Ái Ái, đời người tuy dài nhưng cũng rất ngắn, tìm được người đàn ông có thể yêu thương và trân trọng mình thật lòng không dễ đâu.

Thời gian quen biết hay ở bên nhau bao lâu không có nghĩa lý gì cả mà cậu phải cảm nhận bằng trái tim của mình.


Đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận.”
Nàng và người đàn ông của nàng chính là một minh chứng sống động nhất.

Nếu như ngày đó nàng chịu mở rộng lòng mình để cảm nhận, nàng và hắn đã không phải lận đận, gặp nhiều sóng gió đến như vậy.

Cũng may ông trời còn thương xót nàng, cảm nhận được tấm chân tình của nàng và hắn dành cho nhau, để nàng và hắn lại được trùng phùng.

Yêu hay không chỉ cần đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình: nếu như có một ngày người đó bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời bạn, khi đó bạn sẽ trở nên như thế nào?
Là người dưng, là bạn, là tri kỷ hay là người mà bạn không thể thiếu trong cuộc đời này?
Chỉ cần có câu trả lời, thì bạn đã có thể biết được bản thân đối với người đó là thứ tình cảm gì.

Và nàng đối với hắn chính là tình yêu thiên trường địa cửu, là chấp niệm vĩnh hằng sẽ theo nàng đến đời đời kiếp kiếp.

Mộc Ái Ái nghe Cơ Tuyết nói vậy thì lâm vào trầm mặc.

Cô hiểu chứ, chỉ là bản thân cảm thấy có phần không chân thực khi mà cô và hắn tiến triển quá nhanh như vậy mà thôi.

Khẽ thở dài một cái, Mộc Ái Ái gật đầu: “Tớ biết rồi, tớ sẽ cân nhắc.

Được rồi, hôm nay là ngày vui của cậu, đừng nặng nề tâm sự nữa.

Cười lên một cái xem nào!”
Cơ Tuyết cười ngọt ngào nhìn cô, sau đó lên tiếng hỏi: “Thế nào, có đẹp không? Sẽ khiến cho người đàn ông của tớ rụng rời không?”
Mộc Ái Ái chợt bĩu môi: “Này, chỉ mới nói cậu một câu thôi mà cậu lại hất mặt lên trời rồi? Nhưng mà nói thật, cậu thế này không những đốn tim người đàn ông của cậu mà còn đốn tim hết tất cả mọi người bất kể nam nữ luôn đó.

Cậu không sợ bình giấm nhà cậu vỡ à?”
Cơ Tuyết nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Tớ biết làm sao được, chịu thôi!”
Ngoài mặt nàng điềm tĩnh như thế nhưng sâu trong nội tâm nàng đích thực là có phần hơi lo sợ rồi.


Gọi hắn là bình giấm thì thật sự chưa xứng tầm, phải gọi hắn là xưởng giấm mới đúng, bất kỳ lúc nào cũng có thể sản xuất một lượng khổng lồ không đủ sức chứa.

Hầy, cái tính chiếm hữu mạnh mẽ này cũng không phải ngày một ngày hai, nàng cũng đành chịu thôi.

Dỗ dành không được thì cùng lắm là lăn giường một trận, hôm sau lại đâu vào đấy thôi.

Riết rồi cũng quen.

Nhưng mà hôm nay nàng đã có kim bài miễn tử, nàng không cần phải sợ nữa đâu! Hắc hắc…!
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Cơ Phong gõ cửa đi vào, thông báo đã đến giờ cử hành hôn lễ.

Cơ Tuyết hít sâu một hơi để lấy tinh thần, sau đó theo chân hai người đi ra ngoài hội trường.

Lúc này ba cô – Cơ Phàm đã đứng ở cuối thảm đỏ chờ sẵn.

Nhìn thấy con gái xinh đẹp trong chiếc váy cưới đang đi tới, trên mặt ông vô cùng vui vẻ.

Lại nhìn thấy nàng đang cười ngọt ngào, ông biết nàng đã tìm được hạnh phúc cho bản thân rồi.

Thân là ba nàng, ông cũng chỉ biết cầu chúc cho nàng sẽ mãi luôn vui vẻ và hạnh phúc như ngày hôm nay mà thôi.

Cơ Tuyết đi đến bên cạnh khoác lấy cánh tay ông, mỉm cười: “Ba!”
Cơ Phàm gật đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt hiền từ của người cha, nhẹ giọng nói: “Tuyết nhi, qua hôm nay thì con đã có gia đình riêng của mình rồi.

Từ nhỏ đến lớn con luôn độc lập mạnh mẽ nhưng con đừng quên con vẫn còn có ba mẹ, chúng ta vẫn luôn là chỗ dựa của con mỗi khi con cần!”
Nàng ôm chặt lấy cánh tay của ông, nhẹ gật đầu: “Con biết, nhưng ba yên tâm, con nhất định sẽ hạnh phúc!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.