Cầm Thánh Vương Phi

Chương 194: Tất Cả Cứ Thuận Theo Tự Nhiên Thôi


Bạn đang đọc Cầm Thánh Vương Phi FULL – Chương 194: Tất Cả Cứ Thuận Theo Tự Nhiên Thôi


Nhìn người ngồi đối diện, Lăng Kỳ cất giọng: “Ông nội yên tâm, sau khi trở về con sẽ cùng Tuyết nhi hảo hảo nói chuyện.”
Cơ Minh Vĩ hài lòng gật đầu.

Nếu như điều canh cánh trong lòng đã được gỡ xuống, đã có thể yên tâm về cháu nội bảo bối rồi.

Vậy thì tiếp theo cũng nên tính đến chuyện trong tương lai gần thôi, chẳng hạn như một hai đứa chắt bụ bẫm!
Nhìn mấy lão già kia suốt ngày khoe khoang chắt với ông, ông cũng nôn nóng lắm rồi chứ bộ.

Chỉ là hai đứa cháu của ông cứ mãi không chịu kết hôn, ông dù có muốn cũng là lực bất tòng tâm.

Hai ngày nay lại liên tục có hỉ sự đến, Tuyết nhi đã có hôn phu, a Phong với Ái Ái cũng hẹn hò rồi, vậy có phải rất nhanh là ông sẽ được nhìn thấy chắt?
Thật là có chút cao hứng, nhưng mà để cho chắc, vẫn là nên hỏi thằng nhóc này một chút, xem đến khi nào mới chịu cùng cháu gái bảo bối của ông kết hôn sinh con.

Tuy là có chút mâu thuẫn trong suy nghĩ trước và sau khi nói chuyện cùng cậu ta, nhưng nếu như cậu ta cũng đã khiến ông an lòng, thì chuyện gì cũng không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa rồi.

Cơ Minh Vĩ cười như không cười, lên tiếng hỏi: “Thế hai đứa định khi nào sẽ kết hôn, khi nào sẽ sinh bảo bảo?”
Lăng Kỳ khoé miệng chợt co rút, nhưng rất nhanh hắn lại âm thầm mở cờ trong bụng.

Đây có phải nói lên rằng lão nhân gia đã thực sự chấp nhận đứa cháu rể là hắn rồi không phải sao?
Kết hôn rồi sinh con? Hắn còn mong gì hơn việc nàng đồng ý gả cho hắn!
Một lát nữa hắn phải gọi cho nhà thiết kế trang sức xem nhẫn cầu hôn mà hắn yêu cầu đã có chưa, sau đó lại chuẩn bị một chút cầu hôn nàng mới được.

Trong đầu hắn lúc này đã tưởng tượng đến viễn cảnh cầu hôn nàng như thế nào cho lãng mạn để nàng ngay lập tức gật đầu đồng ý.

Hắn thật sự là có chút đợi không được rồi!
Lăng Kỳ nhìn thẳng Cơ Minh Vĩ, kiên định nói: “Con muốn sớm nhất có thể, ông sẽ không phản đối chứ?”
Lão nhân gia chợt nhướn mày.


Thì ra thằng nhóc này nôn nóng còn hơn ông mấy phần đó chứ.

Ha ha…!Chắt thân yêu của cụ, cụ mong ngóng con từng ngày rồi đây!
Cơ Minh Vĩ cười thành tiếng: “Dĩ nhiên không.

Thế hai đứa tính khi nào?”
Lăng Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không giấu gì nội, con đang đợi nhẫn cầu hôn gửi tới.

Chờ Tuyết nhi đồng ý, con liền cho người chuẩn bị hôn lễ ngay.

Hôn lễ này chắc chắn phải là hôn lễ thế kỷ, cho nên có lẽ khoảng một tháng nữa mới có thể hoàn hảo được.”
Cơ Minh Vĩ nghe vậy chợt mở cờ trong bụng.

Cháu rể ông nói sẽ tổ chức hôn lễ thế kỷ đấy, sao không vui cho được.

Nhưng mà cũng phải thôi, đường đường là Thái tử gia K&M, quá tầm thường sẽ mất hết mặt mũi.

Ha ha…!Cháu gái bảo bối của ông đúng là khiến ông nở mày nở mặt nha.

Lão nhân gia cười hài lòng: “Được, nếu như cần ông giúp đỡ việc gì thì cứ lên tiếng.”
Lăng Kỳ lắc đầu: “Nội không cần lo lắng, tất cả đều sẽ có người chuẩn bị, nội chỉ cần vui vẻ gả Tuyết nhi cho con là được rồi.”
Suy tư một lúc, hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng không tồi, bèn lên tiếng hỏi: “À ông nội, ông biết muốn may y phục cổ trang thì tìm nơi nào không?”
Cơ Minh Vĩ nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên: “Con muốn may y phục cho Tuyết nhi?”
Hắn gật đầu: “Vâng, nhưng trước tiên con muốn may y phục tân lang tân nương, để con và cô ấy mặc biểu diễn trong ngày kết hôn của chúng con.”
Cơ Minh Vĩ mày rậm nhướn lên, tỏ ra thập phần hứng thú: “Con cũng biết gảy cổ cầm?”
Hắn lại gật đầu: “Vâng, biết một chút.

Nhưng con sẽ thổi sáo.


Con và cô ấy đã từng phối hợp rất nhiều lần rồi, cũng không tệ lắm.”
“Sao ta chưa từng nghe Tuyết nhi nói qua?”
Lăng Kỳ cười gượng: “Con và người mới chỉ gặp nhau lần đầu cách đây hai ngày.

Có lẽ cô ấy còn chưa kịp nói với người thôi.”
Lão nhân gia gật gù: “Ừ, cũng phải.

Vậy được rồi, về y phục mà con nói, một người bạn của ông chính là thợ chuyên nghiệp, cho nên vấn đề này giao cho ông đi.

Khi nào hoàn thành, ông sẽ gửi qua cho con, bao gồm cả trang sức.”
Lăng Kỳ mắt trợn tròn: “Cả trang sức cũng có người làm luôn sao?”
Lão nhân gia ha hả cười: “Đúng vậy, hôm đại thọ của ta cách đây không lâu, một thân y phục cùng trang sức dành cho Vương phi đều do một tay ta chuẩn bị đấy.

Thế nào, con đã xem qua sao?”
Hắn gật đầu: “Con đã xem qua rồi.

Vậy có thể hay không ông nói với họ hỉ phục cùng trang sức cũng đều là của Vương gia và Vương phi?”
“Tất nhiên là được.”
Lăng Kỳ khoé miệng cong lên.

Hôm nay đến nơi này vậy mà thu hoạch được không ít.

Kinh hỉ này, hắn nhất định phải dành tặng nàng, bù đắp cho ngày đại hôn không mấy vui vẻ khi trước.

“Vâng, ông nội nói với họ cứ dùng tất cả những nguyên liệu tốt nhất là được, tiền bạc không cần vấn đề, con sẽ chuyển khoản cho ông nội.”

Cơ Minh Vĩ liếc hắn: “Đều đã là người một nhà, đừng nói đến chuyện tiền bạc với ông nội, ông nội không thiếu chút tiền này.

Xem như đây là quà tặng cho hai đứa nhân ngày kết hôn đi.

Mau chóng cho ông nội có chắt ẵm bồng là được.”
Lăng Kỳ nghe vậy liền vô cùng cao hứng.

Chắt ẵm bồng sao? Hắn cũng thật sự rất mong chờ.

Nàng và hắn cũng đã từng có một hài tử, đáng tiếc lại không có duyên với nhau.

Mong rằng đứa trẻ sau này sẽ là hài tử vô duyên khi xưa đầu thai trở lại, hắn nhất định sẽ yêu thương chăm sóc nó hết mực, bù đắp lại mất mát đã qua.

Nàng hẳn cũng sẽ có chung suy nghĩ với hắn.

Lăng Kỳ nhìn Cơ Minh Vĩ, nhẹ gật đầu: “Vâng, ông nội, chúng con sẽ cố gắng.

Nhưng tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Ngay khi Lăng Kỳ đi gặp Cơ Minh Vĩ, Mộc Ái Ái liền lập tức mò đến bên cạnh Cơ Tuyết, truy hỏi nàng về những gì xảy ra hai ngày nay.

“Tiểu Tuyết Tuyết, nói xem, rốt cuộc giữa cậu và anh ta là thế nào? Chỉ mới hai ngày mà đã quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ rồi?”
Nàng phì cười vì bộ dáng bà tám của cô, sau đó chậm rãi nói: “Tớ cũng không biết phải giải thích như thế nào cho cậu hiểu nữa.

Chính là, tớ và anh ấy đã quen biết từ rất lâu rồi nhưng lại vô tình lạc mất nhau.

Ngày tớ gặp lại anh ấy nhưng tớ lại không nhận ra, mà anh ấy cũng không nói rõ ràng cho tớ biết cho nên mới có những chuyện hiểu lầm đáng tiếc xảy ra.

Mãi đến hôm qua mọi việc mới được sáng tỏ.”
“Hôm qua sao?” Mộc Ái Ái nhíu mày.

Nàng gật đầu: “Đúng vậy, là tối hôm qua, cho nên tớ mới quên mất cuộc hẹn với cậu.”
Mộc Ái Ái cười đầy mờ ám: “Ồ, thì ra tối qua cuộc gọi của bọn tớ làm gián đoạn chuyện tốt của hai người, cho nên gã đàn ông mặt lạnh của cậu mới tỏ ra tức tối như vậy?”
Cơ Tuyết bị nói trúng tim đen liền chột dạ.


Nhưng nàng hình như nghe được cái từ gì đó sai sai ấy nhỉ?
Chúng tớ sao?
Ha…!Nàng đúng là nghe ra trọng điểm rồi nha.

Nheo mắt nhìn cô nàng ngồi cạnh đang cong môi cười, nàng tựa tiếu phi tiếu nói: “Ồ, xem ra hai ngày nay người nào đó cũng tiến triển không nhỏ đâu.

Nói xem, cậu và anh tớ là thế nào?”
Cơ Phong lúc này đang ngồi xem tin tức nhưng đôi tai vẫn dỏng lên nghe bát quái từ đối diện.

Em gái và tên mặt lạnh kia tiến triển nhanh như vậy, hắn làm sao lại không hiếu kỳ cho được.

Suy nghĩ một chút, hắn dường như hiểu ra được một chuyện.

Chẳng phải cậu ta từng nói hai người đã quen biết từ rất lâu rồi sao? Khi đó hắn còn chưa tin, bây giờ nghe em gái khẳng định lại, hoá ra đúng là sự thật.

Nhưng mà quen biết từ lúc nào nhỉ, sao hắn hoàn toàn không biết một chút nào?
Nghi hoặc còn chưa có lời giải đáp, bây giờ còn bị đứa em gái phúc hắc lật ngược thế cờ, hắn thật sự là có chút không vui rồi đấy.

Ha…!Nhưng mà người bị hỏi không phải là hắn, hắn cứ vờ như không nghe thấy là được.

Để xem cô nàng kia trả lời như thế nào đã.

Nụ cười trên mặt Mộc Ái Ái vụt tắt, đổi lại là sự ngượng ngùng khó nói thành lời.

Cô khẽ liếc mắt nhìn đương sự, thế mà hắn lại chẳng mảy may để ý đến.

Này cô biết phải trả lời thế nào đây?
Nhìn sắc mặt mang năm phần chột dạ của người ngồi cạnh, trong lòng nàng đã cười ngả nghiêng rồi.

Ha…!Muốn đào hố cho nàng sao? Ai nhảy vô còn chưa biết được đâu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.