Đọc truyện Cầm Tay Mùa Hạ – Chương 13: Thấy lòng rất đau
Trong cuộc đời mỗi người sẽ đôi lần có cho mình những con số mà người khác nhìn vào đó không hiểu được điều gì!
” 142298768″
Đặt dãy số trên làm password cho facebook từ nhiều tháng trước, Hà Vy coi đó như một lời tự nhắc. Tự nhắc bản thân về hai tư nỗi nhớ đang dành cho gương mặt đó, dáng người đó, giọng nói đó. Là đồng ý làm bạn, nhưng tự hỏi lòng bạn bè có được nhớ nhau không? Ừm. Dãy số này liên quan tới một người và ngoài cô ra không ai biết được điều đó, vì xét cho cùng với họ những con số chỉ là những con số đúng nghĩa mà thôi.
Và hôm nay cô muốn đổi nó thành một con số khác bởi Hạ Long trong cô giờ đây đã nhạt đi rất nhiều. Ánh mắt cô không còn khẽ run lên khi thấy anh, trái tim cô đập bình thường khi nghe nhắc đến tên anh, cảm xúc trong cô không chùng xuống khi thấy hình ảnh anh, những tin nhắn ngập yêu thương cô dành cho một chuỗi những con số khác, hai tư nỗi nhớ mỗi ngày cô mang cho một con người khác. Cô biết đã đến lúc cô có thể coi anh như một người bạn chứ không phải một người đặc biệt cất giấu trong lòng.
Trang chủ facebook hiện ra, những dòng newfeed không ngừng trôi xuống, một vài nick sáng đèn, một vài inbox vẫn còn chờ đôi bàn tay Hà Vy lật mở. Một dòng tin đầu tiên không hiển thị trong danh sách người quen:
” Bạn có thể cho mình biết chuyện gì đang diễn ra được không? Bạn với anh Tùng hiện tại là thế nào? “
Hà Vy khẽ chau mày, xem ra người đàn ông hỏi cưới cô chưa lâu vẫn còn nặng duyên nợ với nhiều người lắm. Hôm nay một cô inbox hỏi biết đâu ngày mai sẽ có vài cô khác tới tận cửa nhà gọi cô ra gặp. Khoé môi Hà Vy khẽ cong lên cười mỉm, những ngón tay nhanh chóng trả lời:
” Có chuyện gì vậy bạn? Điều đó thật sự quan trọng với bạn hay sao?”
” Tất nhiên rồi. Có thể bạn không biết mình, nhưng mình biết bạn đấy! Vũ Ngọc Nam, bạn biết chứ? Anh ấy cũng là bạn của mình.”
Tất – nhiên – rồi? Hà Vy tự giễu cợt mình bằng nụ cười chua chát, phải chăng cô gái kia đang thái độ với cô? Nực cười. Đôi bàn tay vẫn dừng trên những con phím bất động, cô trầm tư hơn bao giờ hết. Cô chẳng thể phủ nhận một điều, đó là: thái độ nói chuyện của con người lạ mặt đó đang động đến sự kiêu hãnh vốn có trong cô. Khó chịu là thật nhưng Hà Vy vẫn kìm chế mình bằng một câu trả lời đầy “văn hoá”:
” Như thế nào vậy? Mình biết không phiền chứ?”
” Bạn có tình cảm với anh Tùng đúng không?”
Hà Vy bật cười! Cô ta nghĩ mình là ai nhỉ? Hay đúng ra cô ta lấy tư cách gì để hỏi cô câu đó? Nghiêng đầu nhìn vào cái nick name đang trò chuyện với mình, Vy không chắc về lý do mà người đó tiếp cận mình nhưng cô nghĩ đó là một việc làm thiếu thông minh. Bởi vì người mà cô ta muốn biết không phải ai khác là Nguyễn Hà Vy, một người có đủ khả năng làm đau lòng người khác.
“Bạn biết đấy, tình cảm được chia ra làm nhiều khía cạnh. Không biết bạn đang định nói đến tình cảm nào?”
” Tại mình thấy bạn và anh Tùng nói chuyện thân mật trên facebook, nên hơi nghi ngờ muốn hỏi.”
” Có liên quan đến bạn không? Vấn đề là có liên quan đến bạn không cô gái?”
” Có liên quan chứ. Anh Tùng chưa kể gì về mình với bạn đúng không? Nếu vậy bạn cứ coi như mình chưa từng hỏi gì bạn nhé!”
Cười nhạt, Hà Vy kéo ghế đứng dậy đi pha cho mình một tách cafe, loại cô vẫn thích. Nhấp môi, sau đó cô mới trả lời:
” Cô gái à. Bạn có thấy bạn rất vô lý không? Khi mà bạn inbox hỏi mình trước mà không giới thiệu gì về bản thân? Mình hoàn toàn có thể không trả lời nhưng mình nghĩ như vậy thì rất không tốt.Và…mình không muốn bất kỳ ai phải hiểu lầm về bản thân mình. Nếu bạn không nói bạn và anh ấy có mối quan hệ như- thế- nào? Thì mình làm sao có thể trả lời bạn được?”
” Mình và anh ấy là người yêu của nhau, và ai cũng biết điều đấy. Nhưng dạo này có chút vấn đề….”
Một câu trả lời không lấy gì làm bất ngờ bởi Hà Vy đã sớm đoán ra được đáp án. Đàn ông mà, ai chẳng có cho mình dăm ba cuộc tình hoặc đôi ba sự lựa chọn khác nhau. Đó là điều thông minh hay vốn là điều ngu ngốc? Nhưng có thật sự ngu ngốc hay chưa? Bởi xét cho cùng trên đời này vẫn còn vô vàn những cô gái khờ dại, lao đầu vào yêu những người đàn ông như thế? Họ sẵn sàng tin rằng người đàn ông của mình toàn tâm toàn ý dùng cả hai tay để nâng niu tình cảm của họ nhưng tiếc thay anh ta lại là người “một tay bắt vài con cá”. Thở dài, đắn đo, cuối cùng Hà Vy quyết định nhắn lại cho cô ta:
” Điều đó với bạn quan trọng nhưng tiếc thay, với mình nó chẳng là cái gì cả. Vì thế, mình sẽ trả lời bạn vào một ngày đẹp trời.
Còn nữa….anh Tùng ghét nhất những cô gái không tinh tế! Nếu còn có lần sau, bạn đừng quên giới thiệu về mình trước khi đưa ra những vấn đề mang tính chất thọc sâu vào đời tư của người khác. Tạm biệt.”
Đưa tay tắt công tắc điện, vừa ngả lưng xuống chưa được mấy phút thì điện thoại rung khiến Ngọc Nam trở dậy
” Ơi, anh đây! Vẫn chưa ngủ sao?”
” Anh này, anh có quen ai tên là Thuỳ Chi không?”
Giọng Ngọc Nam trầm xuống, anh khẽ nói:
” Quen. Có chuyện gì sao?”
” Rất thân à?”
” Ừm. Có thể cho là như vậy. Hà Vy, nửa đêm em gọi chỉ để hỏi anh những câu vô vị như vậy thôi sao?”
” Vô vị? Anh có biết cô ta hỏi em những gì không? Cô ta lấy tư cách gì để hỏi em chứ? Trong khi em còn chẳng biết cô ta là ai…
Em nghĩ ít nhất cô ta cũng là người có học vậy mà cái cách mở đầu….ôi, sao lại có thể mất lịch sự như vậy?
Còn nữa. Cô ta nói cô ta biết về em thông qua anh. Từ bao giờ anh lại đem chuyện của em đi kể lung tung như vậy chứ? Anh biết là em chúa ghét điều đó mà…”
Lấy tay khẽ bên thái dương, công việc đã đủ khiến anh mệt mỏi, lại thêm chuyện này khiến Ngọc Nam có đôi phần mất kiên nhẫn. Anh chờ Hà Vy nói xong, mới lên tiếng:
” Em nghe cho rõ đây. Thứ nhất, anh chưa bao giờ nói chuyện với Thuỳ Chi về em. Thứ hai, em chưa hỏi rõ anh đã lên án anh. Em nói xem như vậy có đúng không? Thứ ba, anh rất mệt. Anh muốn ngủ. Ok?”
Hạ giọng, Hà Vy khẽ đáp lời:
” Anh….đang cáu? Anh đang cáu với em đấy ư? Rõ ràng là….”
” Anh chẳng làm sao phải cáu nhưng em nói gì cũng phải tìm hiểu cho đúng. Sao em không đi mà gọi chồng tương lai thân yêu của em rồi hét vào tai anh ấy mà hỏi cho rõ. Đừng tìm một thằng không liên quan là anh.”
Hà Vy chưa kịp nói thêm điều gì thì máy báo đã tắt. Ngọc Nam giận và đó chính là điều khiến cô sợ nhất. Cô không muốn anh giận cô dù chỉ là một chút chút. Biết là sáng mai mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô sẽ lại chủ động làm lành và anh sẽ tha thứ nhưng không hiểu sao những gì anh vừa nói vẫn khiến cô trăn trở. Cô buồn!
Hà Vy buồn, Ngọc Nam cũng không vui. Ngay sau khi tắt máy anh mới ý thức được những gì mình vừa nặng lời. Hơn ai hết anh hiểu Hà Vy vốn là người cả nghĩ, hẳn là những gì anh nói sẽ khiến cô cả đêm mất ngủ. Muốn nhắn một cái tin nhưng khi đối mặt với từng con chữ anh lại chẳng biết nói gì. Thôi kệ!
Buổi sáng, Hà Vy cố tình đi sớm nhưng cô vẫn không gặp được Ngọc Nam. Ánh mắt cô rời nhà ăn buồn rười rượi, thấy vậy chị Thuý liền hỏi:
” Sao lại buồn thế?”
” Em cãi nhau với Nam chị ạ. Mà lỗi ở em.”
” Bát đũa còn không tránh được lúc xô nhau. Hai đứa đang thân thiết giờ quay ra giận dỗi cùng lắm chỉ được vài ngày lại đâu vào đấy ngay ấy mà.”
” Em không biết nữa, nhưng đây là lần đầu tiên Nam to tiếng với em. Một người mà bình thường lành như cục đất lại nổi cáu thì chị biết sẽ thế nào rồi đấy! Em chỉ sợ con người ấy cố chấp không chịu bỏ qua chuyện lần này thôi.”
Thở dài, Hà Vy khoác tay chị đi vào trong xưởng. Lúc ngang qua kho hoàn thành, cô cố ngoái đầu nhìn xem có thấy bóng anh không nhưng câu trả lời là không. Có chút đau lòng xen lẫn ấm ức, giờ phút này cô cảm thấy ghét cay ghét đắng cái người có nick name Thuỳ Chi gì gì đó.
Kim đồng hồ trên bảng sản lượng vừa chạm vạch 12h3p thì Hà Vy đã vội vã bỏ lại chị Thuý để ù chạy về phía nhà ăn. Nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của cô, anh Tân cười và hẩy tay chị Thuý:
” Chị xem, nó chết vì giai mà bỏ quên luôn cả chị em mình.”
” Ừ. Thì kệ chúng nó. Biết đâu hai đứa lại thành một đôi cũng nên.”
” Cũng còn tuỳ, con bé này tính khí thất thường phải người cao tay mới trị được. Lúc thì như bà cụ non lúc thì lại chẳng khác nào đứa trẻ con, nhí nha nhí nhảnh.”
Chị Thuý vừa đi vừa lắc đầu cười rồi đáp lời:
” Thì vẫn còn tuổi chơi, cứ đợi có gia riêng vào là sẽ chín chắn hết.”
Trong khi hai anh chị đang bàn luận về Hà Vy thì cô đã xếp hàng trong nhà ăn. Vừa mang khay thức ăn của mình cô vừa cố tìm bóng dáng quen thuộc nhưng đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang cười vô cùng vui vẻ với mấy em giao nhận bên khoa 3. Ánh mắt cô chùng xuống, nỗi buồn hiện hữu trên gương mặt, từng bước chân bỗng chốc cũng trở nên nặng nề. Vậy mà cô đã nghĩ là anh cũng sẽ như cô, cũng sẽ thấy buồn nhưng giờ cô đã hiểu một triết lý muôn đời: “”vắng trăng thì đã có sao”. Hoá ra là cô tự mình tưởng tượng, tưởng rằng ít nhất với anh cô cũng là một người đặc biệt thân thiết, nhưng không phải. Mang phần ăn về một chiếc bàn trống trong góc, Hà Vy thấy lòng rất đau!