Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 36


Đọc truyện Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc – Chương 36

Trước khi đi Anh, Ngôn Hâm đã nộp đơn từ chức, trưởng phòng tuy hy vọng vị đại Phật này có thể ở lại, nhưng cũng sợ miếu nhỏ không phụng dưỡng được, chọc chủ nhân của đại Phật không vui… Cho nên đã gần nửa năm Ngôn Hâm không đến công ty.

Từ bãi đỗ xe ngầm, Ngôn Hâm đi thang máy chuyên dụng lên mà chỉ sợ gặp được người quen, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng không phải lần đầu tiên…… Có đặc quyền thì cứ nhận thôi!

Ngôn Hâm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hà Nhất Triển ngồi sau bàn làm việc, đầu hơi cúi xuống, mặt mũi tuấn dật bất phàm, khóe miệng hơi mím lại khiến anh thoạt nhìn có chút nghiêm túc lạnh lùng, tay cầm bút máy không biết đang viết cái gì…… Cô lại nhớ tới cảnh tượng làm càn mất khống chế tối hôm qua……, còn chưa kịp lên tiếng, Hà Nhất Triển đã nhìn thấy cô, khóe miệng anh lập tức cong lên, ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt bắn thẳng về phía cô. Ngôn Hâm đỏ mặt, trong lòng ngọt như đổ mật. Cô đi qua, ngồi vào lòng anh, nũng nịu: “Không được nhìn em như vậy!”

“Vì sao?” Hà Nhất Triển nhướng mày.

“…… Bởi vì em phát hiện mình càng thích anh hơn.” Cô kéo cà vạt của anh, dáng vẻ thẹn thùng.

“Vậy anh càng muốn xem.” Anh nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu rồi mới hỏi: “Còn đau không?”

Ngôn Hâm theo bản năng kẹp chặt chân lại, có ảo giác như dục vọng của anh vẫn còn trong cơ thể, đỏ mặt muốn thoát khỏi sự khống chế của anh. Anh thật lưu manh, thật quá đáng mà!

“…… Em vẫn còn đau!” Rầu rĩ nói mấy chữ, Ngôn Hâm còn đặc biệt nói lớn hai chữ cuối cùng.

“Lớn tiếng chút.” Cảm giác da thịt tiếp xúc thật tuyệt, Hà Nhất Triển lại cọ thêm vài cái.

Ngôn Hâm mất hứng lườm anh. Trong đầu đột nhiên nảy ra trò đùa dai, cô cố ý thì thầm bên tai anh: “Đau đến mức em không mặc được quần lót đâu……” Nói xong cô còn cọ cọ vài cái, để Hà Nhất Triển cảm nhận được sự chân thật.

Da đầu căng lên, Hà Nhất Triển thở hắt một hơi, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ, đặt Ngôn Hâm lên bàn, đưa cho cô, “Em tự bôi đi.”

Ngôn Hâm nhận lấy, nhìn mấy chữ to đùng trên vỏ hộp, cô cao giọng: “Bôi ở đây luôn?”

“Ừ.”

“Vì chuyện này mà anh gọi em tới?”


“Anh đâu thể trốn việc được.” Anh gõ gõ mặt bàn, ý bảo có rất nhiều văn kiện cần phê duyệt.

“Em vào WC.”

“Không, bôi luôn ở chỗ này.”

Ngôn Hâm khó hiểu nhìn anh, cắn môi nghĩ anh không có khả năng làm chuyện xấu ở đây được. Cô nghiên cứu thần sắc của anh một lượt, nghe lời mở hộp, chạy đến sô pha đối diện bàn làm việc ngồi xuống, hai chân quỳ lên mặt ghế, kéo quần lót xuống phía dưới một chút, chỗ tư mật như ẩn như hiện. Ngón tay nhỏ nhắn của Ngôn Hâm cứ ra ra vào vào giữa lớp vải mỏng manh và làn da trắng nõn.

“Kéo xuống thêm chút nữa.” Giọng nói khàn khàn từ bên kia truyền đến, gợi cảm đến mức không ai có thể cự tuyệt.

“Không được.” Giọng nữ gợi cảm kiều mị từ chối, vì đau mà Ngôn Hâm hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn một chút, xoa liên tục để thuốc ngấm nhanh hơn.

Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ cầu mà không được của anh.

Hà Nhất Triển híp mắt lại, tay che mũi miệng, cẩn thận khắc sâu động tác của vợ yêu vào trong đầu. Thậm chí cả tiếng hừ từ mũi của Ngôn Hâm cũng…… gợi cảm vô cùng, làm thú tính của anh muốn nổi dậy.

“Em có còn nhớ lần em dụ dỗ anh không?” Hà Nhất Triển hỏi.

Ngôn Hâm biết anh đang nói đến lần đó. Nhìn ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh của Hà Nhất Triển, đầu ngón tay cô đi vào trong cửa huyệt, ánh mắt hơi trầm xuống, cười, “Kỳ thật… khi đó anh cũng có thể ăn em.”

Ngón tay Hà Nhất Triển khẽ động, không nói gì.

Ngôn Hâm cắn môi, sắc mặt thẹn thùng nói: “Bởi vì lúc đó nhìn anh quá gợi cảm…… em liền nghĩ không ai có thể từ chối anh.”

Anh buông tay, mỉm cười, cầm lấy bút máy trên bàn, không biết đang nghĩ gì.

“May mắn lúc đó em không…… làm như bây giờ,” Ngôn Hâm đứng lên, mái tóc dài đen nhánh che nửa bên mặt cô, dáng vẻ nhu nhược vừa đáng thương vừa đáng yêu, “đến quần cũng không thể mặc……”


Hà Nhất Triển dùng tay che kín mắt, thở ra một hơi thật dài.

– ——–

Ngôn Hâm cầm quà kết hôn Lệ Lệ tặng lên văn phòng tổng tài, chờ Hà Nhất Triển tan tầm rồi cùng nhau ngồi xe về nhà. Vừa nhìn thấy tài xế, cô khen ngợi một câu: “Cà vạt rất đẹp.”

Tài xế chột dạ xấu hổ liếc mắt nhìn Hà Nhất Triển một cái, “Cảm ơn phu nhân.”

Chưa kịp nhìn thấy phản ứng của tài xế, chỉ nghe cách xưng hô của anh ta mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Hâm đã hơi nhăn lại, “Anh vẫn cứ gọi tôi là Ngôn tiểu thư đi……”

Mới hai mươi lăm tuổi đã bị gọi là phu nhân thật sự quá đáng sợ.

“Tặng cái gì?” Hà Nhất Triển liếc mắt nhìn hộp quà đóng gói tinh xảo một cái.

“Không biết, cô ấy bảo anh và em cùng mở.” Quà kết hôn chính là quà cho hai vợ chồng, chắc là đồ cả hai người cùng dùng được.

“Hôm nay mẹ hỏi em muốn mời bao nhiêu khách, em không biết, lát nữa anh hỏi lại mẹ xem.” Ngôn Hâm nhớ đến cuộc gọi sáng nay của mẹ Ngôn, chun chun mũi. Cô dâu mà đến tình hình hôn lễ của mình thế nào cũng không rõ, mẹ Ngôn chỉ hận rèn sắt không thành thép, liền giao cho cô nhiệm vụ chọn món ăn, “Ngày mai phải đi chọn món, anh có đi không?”

“Được.”

“…… Thôi, anh cứ đi làm đi, chồng là tài sản cá nhân, phải dùng tiết kiệm.” Cô biết Hà Nhất Triển rất bận rộn, chỉ muốn làm nũng một chút thôi, chứ không dám quấy rầy công việc của anh.

“Đều là của em rồi mà còn cần tiết kiệm? Anh có thể cho người đưa đến công ty để thử.” Hà Nhất Triển ôm Ngôn Hâm, rất vui vì cuối cùng cô đã bắt đầu biết làm nũng với anh. Hai người ở bên nhau lâu như vậy, nếu 24 giờ đều có cô ở bên, cuộc sống của anh sẽ rất tốt đẹp.

“Không cần… Em mang cơm trưa cho anh.”

– ———-


Hôm sau Ngôn Hâm vừa ra khỏi tiểu khu, đã nhìn thấy Quý Dao đang tươi cười rạng rỡ.

“Chúc mừng em kết hôn.” Trong tay Quý Dao bê một chậy lan hồ điệp, “Đây là quà kết hôn, em đừng từ chối.”

Tuy anh không thể mang lại hạnh phúc cho em như người kia, nhưng rất vui được quen biết em. Anh chân thành chúc em hạnh phúc.

Ngôn Hâm thấy không phải hoa hồng liền nhận lấy, “Cảm ơn, sao anh lại ở đây?” Mỗi lần cô gặp vấn đề về xe cộ, Quý Dao đều vừa vặn xuất hiện.

“Lần này cũng không phải là trùng hợp, có người nhờ anh đón em đi thử đồ ăn.” Quý Dao mở cửa xe làm tư thế mời. Ngôn Hâm cảm thấy không ổn: “Ai vậy? Phiền anh quá.”

“Không phiền, là dì Từ, các trưởng bối đều lo không hết việc, dựa vào chút tình bằng hữu, anh làm tài xế cũng không quá chứ?”

Vì sự nhiệt tình của mợ mà Ngôn Hâm thật sự không biết nên nói gì…… Vật tẫn kỳ dụng, chính là đạo lý này sao.

(Vật tẫn kỳ dụng: vật dùng đúng chỗ, người dùng đúng việc, dùng hết khả năng.)

Nhưng, bảo người đàn ông từng thích cô đưa cô đi thử đồ ăn, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

Ngôn Hâm tranh thủ gọi điện thoại đến Từ gia, Từ Tịch nghe máy, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy và bạn trai chị thường tới nhà ăn cơm, ngày đó vừa vặn nghe chuyện nên xung phong nhận việc.”

“À……”

“Chồng em chắc sẽ không keo kiệt thế chứ, bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà.” Từ Tịch cười khẽ.

“Anh ấy không keo kiệt, em chỉ không muốn có bất cứ chuyện gì quấy nhiễu đến anh ấy thôi.”

“…… Em tốt với anh ấy thật đấy.”

“Đương nhiên, đó là chồng em mà.” Ngôn Hâm mỉm cười.

“Ai, đã nói rồi đó, chị nhất định phải làm phù dâu, chị chờ lâu lắm rồi.”


“Không thành vấn đề!”

Ngôn Hâm ăn no căng bụng mới định ra được thực đơn. Cô khó chịu không ngừng xoa bụng, Quý Dao đề nghị: “Có muốn đi dạo một lúc không?”

“Không được, em còn phải đi đưa cơm trưa cho anh ấy.” Chọn đồ ăn thử làm cơm trưa…… Hà phu nhân quả nhiên là quản gia.

Hai người đang trên đường đến công ty thì Hà Nhất Triển gọi điện thoại tới: ” Em đang ở đâu?”

“Sắp tới rồi, anh đói chưa?”

“Rồi, muốn ăn em.”

Ngôn Hâm nha một tiếng, Quý Dao nghiêng đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, khẽ mỉm cười, hỏi: “Ông xã của em à?”

Ngôn Hâm gật đầu, nói với Hà Nhất Triển: “Đợi chút.”

Thư ký Tiểu Lâm đã đứng đợi trước cửa từ lâu, Ngôn Hâm cảm ơn chuẩn bị xuống xe thì bị Quý Dao cản lại: “Tuy không thể tham gia hôn lễ của em, nhưng anh thật lòng chúc mừng em.”

“Cảm ơn, nếu có thể em cũng không muốn tổ chức đâu, làm kiểu Trung và kiểu Tây cùng một ngày… em nhất định sẽ rất thảm. Nhưng, em hiểu anh muốn nói gì, chúng ta là bạn bè, anh đưa đón em nhiều lần như thế, sau này nếu cần giúp đỡ cứ tới tìm em.”

“Bất cứ chuyện gì sao?”

“Cũng không tới mức đó……”

– ——-

Sắc mặt Hà Nhất Triển bình thản, nhưng Ngôn Hâm vừa vào cửa chưa đầy một giây, anh đã ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc qua thân ảnh sáng ngời, nhìn một hồi lâu mới dời mắt đi. Anh nhíu mày nhìn chậu lan hồ điệp.

“Ai tặng vậy?”

“Một tài xế tốt bụng.” Ngôn Hâm ngồi vào lòng anh, chủ động hôn anh một cái, “Quý Dao, anh còn nhớ không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.