Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 24


Đọc truyện Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc – Chương 24

Ngôn Hâm không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như thế.

Xe dừng lại dưới lầu nhà Ngôn Hâm. Ở trong xe, toàn thân Ngôn Hâm được bao phủ bởi cái bóng của Hà Nhất Triển, tay anh chống lên cửa xe, không chạm vào cô mà dùng giọng nói vô cùng dịu dàng dụ hoặc hỏi: “Thật sự muốn lên?”

Anh biết nên làm thế nào để khiến Ngôn Hâm mất khống chế, bây giờ hai tai cô đã ửng đỏ, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.

A……

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Ngôn Hâm khẳng định mình sẽ không chống cự nổi mất! Cô nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng bỗng thấy một bóng người quen thuộc. Ngôn Hâm hoảng sợ, đồng tử phóng đại, đẩy Hà Nhất Triển ra rồi nhanh chóng xuống xe, xấu hổ nhìn mẹ Ngôn đứng đối diện.

Tuy Hà Nhất Triển đã tắt máy xe, đèn đường cũng cách chỗ họ hơn ba mươi mét, nhưng thời tiết hôm nay rất tốt, không một gợn mây…… Đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, Ngôn Hâm thành tâm cầu nguyện mẹ Ngôn chưa nhìn thấy gì, bao gồm cả Hà Nhất Triển!

Hà Nhất Triển chính là ác ma thượng đế phái tới trừng phạt cô đây mà. Trong lòng Ngôn Hâm vừa kêu gào như vậy, liền nghe được tiếng mở chốt cửa…… Đại thúc ngốc, vì sao lại xuống xe chứ TTTTTTTTTTTT

Mẹ Ngôn vốn có đôi mắt vô cùng hiền lành thân thiết, nhưng không biết là do trời quá tối, hay vì vẻ mặt của mẹ lúc này mà Ngôn Hâm cảm thấy trong mắt mẹ như thấp thoáng lửa giận……

Ngôn Hâm ra vẻ bình tĩnh tự tại nói: “Mẹ, đây là bạn trai con, Hà Nhất Triển.” Cô nhanh mắt liếc nhìn người đàn ông đứng phía sau, may mà tây trang thẳng thớm, “Nhất Triển, đây là mẹ em.”

“Cháu chào bác.” Hà Nhất Triển mỉm cười, tiến lên một bước gần Ngôn Hâm hơn.

“Ừ ừ, chào cháu.”

Sau một thoáng im lặng, Ngôn Hâm nhanh chóng quyết định, kéo tay mẹ Ngôn nói: “Muộn thế này rồi cơ à. Nhất Triển, anh đi công tác cả ngày cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đi?”

“Không, đến bây giờ mới chào hỏi bác gái, là anh sai. Bất ngờ gặp bác ở đây, chưa kịp chuẩn bị quà gì, nhưng tới cửa nhà rồi, không đi vào chào bác trai bác gái thì quá thất lễ.”


Hà Nhất Triển nói vô cùng tự nhiên, nhưng Ngôn Hâm đã quá quen thuộc với kiểu của anh rồi, lúc trước anh cũng ngăn cô ở ngoài công ty thế này mà……

“Mời vào, muộn quá rồi nên không còn gì chiêu đãi cháu.” Mẹ Ngôn tuy không có biểu tình gì, ngữ khí cũng rất bình đạm, nhưng Ngôn Hâm cảm thấy tay chân lạnh cóng. Lúc vừa bước vào cửa, liền nghe thấy ba Ngôn cao giọng hỏi: “Ai tới đấy?”

“Bạn trai của Tiểu Hâm.”

“À, à, chào cháu.” Ba Ngôn ăn mặc thoải mái ngồi trong phòng khách xem TV, trong tay cầm tờ báo, trên mũi đeo một cái kính lão, dáng vẻ như chuẩn bị đi ngủ. Nhưng thấy có khách tới, ông vẫn đi lấy trà cụ, bắt đầu pha trà.

Hà Nhất Triển: “Bác trai, thật ngại quá, giờ này còn đến quấy rầy hai bác, cháu uống nước là được rồi.”

Ba Ngôn: “Cháu uống trà bị mất ngủ à?”

Hà Nhất Triển: “Không ạ, trà tốt cho thân thể, cháu cũng hay uống. Đây có phải trà Đại Vũ Lĩnh không ạ?”

Ba Ngôn: “Cháu cũng biết sao?”

Hà Nhất Triển: “Mẹ cháu cũng thích……”

Ngôn Hâm đứng ngốc trong phòng khách, diện tích nhà cô chưa đến 30m2, Hà Nhất Triển mặc vest đen nghiêm chỉnh ngồi đó, còn ba thì mặc áo ngủ hoàn toàn đối lập. Sắc mặt của hai người vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra được gì.

“Con đứng đây làm gì? Vào tủ lạnh lấy dưa gang ra bổ đi.” Mẹ Ngôn đuổi cô vào bếp, rồi ngồi xuống cạnh ba Ngôn.

Ngôn Hâm lo lắng nhìn Hà Nhất Triển, nhưng Hà tiên sinh không nhìn lại, cô đành phải hậm hực xoay người vào bếp.

Ngôn Hâm vừa chờ mong lại vừa lo lắng, động tác trong tay dần nhanh hơn, nhưng lại sợ nghe được cái gì mình không thích, thế là tốc độ lại chậm lại, tâm tình cứ lên lên xuống xuống xuống, thế là cô bổ liên năm miếng dưa gang……


Một bàn tay to cầm lấy con dao gọt hoa quả trong tay cô, Hà Nhất Triển cười nhẹ, nói: “Em muốn anh lo lắng chết sao?”

“Sao anh vào đây được?!” Ngôn Hâm không dám rút tay ra, sợ làm anh bị thương, đành phải thấp giọng đe dọa: “Mau buông tay!”

Hà Nhất Triển buông tay, Ngôn Hâm vội hỏi: “Anh phải đi rồi à?”

“Ừ.”

“Vậy……” Cô muốn hỏi, nhưng nơi này không phải địa điểm thích hợp, “Ngày mai… em gọi điện thoại cho anh.”

“Được.” Nhìn trong mắt cô không giấu được vẻ lo lắng, anh đưa tay xoa tóc cô, “Ngoan, em nghỉ ngơi đi.”

Tiễn Hà Nhất Triển về, ba Ngôn cũng về phòng nghỉ ngơi, Ngôn Hâm thu thập ấm chén, mẹ Ngôn ở trong bếp bỏ dưa gang đã cắt xong xuôi vào tủ lạnh.

Lúc này Ngôn Hâm im lặng là bởi cô… không biết nên hỏi gì, nói cái gì cũng không đúng, chi bằng ngày mai hỏi Hà Nhất Triển.

“Con rất thích cậu ta à?”

Ngôn Hâm ngơ ngác nhìn mẹ, mấy giây sau, cô mới tiếp tục động tác trong tay, “Vâng.”

“Nhất định phải ở cùng cậu ta sao?”

“Mẹ……”


“Ngôn Hâm, mẹ không phải nói cậu ta không tốt, nhưng nhìn khí độ của cậu ta xem, không phải là người làm công ăn lương bình thường đúng không? Chúng ta không xứng với cậu ta đâu.”

Khúc mắc bị giam cầm trong lòng Ngôn Hâm, vào giờ phút này đã bị mẹ Ngôn nói trắng ra.

Còn cô, vốn đã chuẩn bị trăm ngàn lý do để đáp lại, nhưng lại cứ kẹt trong yết hầu, một câu cũng không nói ra được.

“Mẹ không phản đổi hai đứa, nhưng nếu muốn bên nhau cả đời, con cần phải nghĩ cho kỹ.”

Nghe tiếng mẹ Ngôn về phòng, Ngôn Hâm mới tiếp tục động tác trong tay. Cô tắt đèn phòng khách, bước lên cầu thang về phòng mình, động tác vô cùng tự nhiên, thậm chí cô còn không biết mình nằm lên giường như thế nào.

Lúc mở mắt ra, nắng đã chiếu đến mông, căn phòng sáng đến mức cô có thể nhìn rõ hoa văn trên chiếc túi mua sắm chưa kịp mở đang đặt cạnh chân bàn.

Tối hôm qua… quên kéo rèm.

Đánh thức nàng không phải ánh nắng chính ngọ, mà là chiếc điện thoại đang rung ở đầu giường… Cô nghe máy, giọng nói hơi nghẹn ngào.

“Bé ngoan, có chuyện gì vậy?” Đầu kia điện thoại vẫn là giọng nói ôn nhu như nước, Ngôn Hâm cảm thấy mình vẫn như trong mộng đẹp, cô đứng dậy kéo rèm, lại nằm xuống giường rồi mới hỏi: “Anh ăn chưa?”

“Chưa, em muốn ăn gì?”

Có những lúc hai người không thể gặp mặt thì sẽ gọi điện thoại hỏi đối phương ăn gì, rồi sẽ đi mua những món giống hệt. Có lần Ngôn Hâm đi mua hải sản, mua bánh bao nóng, hoặc xíu mại chính thống, bò xào tiêu đen…… Mua đến mồ hôi đầy đầu, về đến nhà đã không còn thèm ăn nữa, nhưng vẫn ăn hết.

Bởi ăn những món đó có cảm giác như anh đang bên cô vậy.

“Sủi cảo, sủi cảo tôm của nhà họ Kỷ là ngon nhất.”

Ngôn Hâm chỉ nghe thấy giọng nói mơ hồ của Hà Nhất Triển, qua vài giây sau mới rõ hơn. Anh dặn “Nhớ phải rửa mặt, đừng có để mặt mèo ra mở cửa đó.”

“Không phải anh nói em như vậy rất đáng yêu sao.”


“Cái đấy chỉ dành cho anh thôi.”

Hai người cười đùa thêm một lúc, lúc Hà Nhất Triển chuẩn bị ngắt điện thoại, lại tự nhiên nói: “Lần sau đi gặp ba mẹ, em đừng đứng ngốc nữa, ngồi bên anh khó thế sao?”

“…… Anh gọi ai là ba mẹ?” Ngôn Hâm hỏi ngốc.

“Anh nhớ rõ sáu tiếng trước ba mẹ còn ở Anh nói chuyện với anh qua điện thoại, nên chắc chắn ba mẹ mà anh vừa nhắc đến đang ở thành phố S.”

“Anh anh anh…… anh đừng gọi bậy!”

“Là ai nói muốn bên anh cả đời?” Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa gợi cảm nhắc nhở cô, rất không vừa lòng khi Ngôn Hâm trở mặt không nhận người.

Tất nhiên Ngôn Hâm không có gì là không dám thừa nhận, nhưng khi thông tin chuyển lên đại não, bất tri bất phát hiện…… cô lại chủ động bán mình mất rồi!!

Hơn nữa đại thúc còn không chút áy náy mà đồng ý luôn!!

Đúng là bị lừa bán còn giúp người ta đếm tiền mà. Ngôn Hâm cắn chăn bông, cô cô cô… xứng đáng bị sắc đẹp dụ hoặc!!

“Gọi như vậy cũng là chuyện sớm hay muôn, anh chỉ luyện tập trước thôi.”

Anh có ý gì? Chẳng lẽ… hôm qua… anh cũng gọi vậy?!

Ngôn Hâm hiểu ra, nhưng không nghe thấy Hà Nhất Triển nói gì nữa, điện thoại đã bị ngắt. Cô nằm thẳng tắp trên giường, hay thật, hiện tại không có dũng khí xuống nhà nữa rồi……

Vì sao cô tâm thần không yên cả một đêm, còn ah có thể mộng đẹp đến bình minh?

Đến lúc nào cô mới có thể phát huy sức chiến đấu, một lần đứng trước mặt Hà Nhất Triển hô vang chiến thắng đây!!

Hà Nhất Triển, Hà đại tổng tài, lại một lần lấy thủ đoạn mạnh mẽ, vừa đấm vừa khiến quan hệ của hai người được thừa nhận. Không ai có thể ngăn cản Hà tiên sinh quyết tâm đưa Hà phu nhân về nhà nuôi dưỡng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.