Đọc truyện Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc – Chương 22
“Hi, anh cũng tới mua đồ à.” Ngôn Hâm nói một câu vô nghĩa.
“Ừ. Em ở gần đây sao? Thật trùng hợp.” Lúc Quý Dao cười trông càng đáng yêu. Anh ta cao một mét bảy tám lại có bề ngoài tuấn tú nên rất được mấy cô gái yêu thích. Hiện tại Ngôn Hâm mới nhận ra có không ít người nhìn về phía mình.
“À, đây là bạn trai em, Hà Nhất Triển.” Cô cười dịu dàng, “Anh yêu, đây là Quý Dao.”
Ánh sáng trong mắt Hà Nhất Triển chợt tắt, sắc mặt không thay đổi nói: “Xin chào.”
Hai người đàn ông bắt tay nhau rồi nhanh chóng buông ra. Trong mắt Quý Dao thoáng vẻ mất mát và khiếp sợ, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hai người trông rất xứng đôi.”
“Cảm ơn.” Ngôn Hâm cũng mỉm cười đáp lại.
Sau vài giây im lặng xấu hổ, Ngôn Hâm đang muốn tạm biệt, Quý Dao lại hỏi: “Nếu em cũng ở gần đây, sau này có tiện ăn một bữa cơm không?”
Anh ta liếc mắt nhìn Hà Nhất Triển, “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
“Đương nhiên,” Ngôn Hâm ra vẻ buồn rầu, “Nhưng em không ở gần đây, có cơ hội thì nói sau, bọn em còn phải về chuẩn bị đồ ăn, xin lỗi không nói chuyện tiếp với anh được.”
Quý Dao lại nhìn qua hai người vài lần, đôi mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn Ngôn Hâm, “Tôi có thể nói riêng với em mấy câu không?”
Ngôn Hâm nhìn về phía Hà Nhất Triển, anh gật đầu nói: “Anh đi tính tiền trước, em vào trong xe chờ anh.”
Nhìn bóng dáng Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm thu lại ý cười, ánh mắt lãnh đạm. Dáng vẻ ôn hòa vừa rồi chỉ là vẻ ngụy trang, bây giờ cô thậm chí còn không nhìn vào mắt Quý Dao, tầm mắt chỉ cố định trên mũi anh ta.
“Bạn trai em… trông có vẻ rất tốt.”
“Cảm ơn.”
“Tôi… còn có thể gọi điện thoại cho em không?” Bàn tay đang nắm xe đẩy của Quý Dao siết chặt lại, hơi đổ mồ hôi.
“Chắc là không được, rất xin lỗi.” Ngôn Hâm nhìn ánh mắt ảm đạm của Quý Dao, chân thành nói: “Ngại quá, lần trước làm chậm trễ thời gian của anh.”
Cô vừa nói xong, Quý Dao hoàn toàn trầm mặc. Ngôn Hâm gật đầu chào lần nữa định rời đi, lại nghe thấy Quý Dao hỏi: “Hai người ở chung à?”
Lúc không nói lời nào, khí thế của Ngôn Hâm có vài phần giống Hà Nhất Triển. Môi cô hơi mím, vai thẳng tắp, ánh mắt kiên định sắc bén, cho dù đang mặc quần yếm rộng rãi trông vẫn có vẻ kiêu ngạo. Giọng cô ôn hòa mà xa cách: “Thật ngại quá, đây là việc riêng.”
Quý Dao nhìn bóng dáng cô rời đi, dù bãi đỗ xe cách siêu thị khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn dáng người cao lớn đĩnh đạc của Hà Nhất Triển. Người có địa vị cao đều có khí thế không thể xâm phạm, vừa rồi Ngôn Hâm… cũng như thế.
Chỉ hỏi đáp vài câu ngắn ngủi mà cô xin lỗi tận mấy lần… So với Ngôn Hâm trầm mặc của lần đầu tiên gặp gỡ, càng làm anh ta khó chịu hơn.
Từ trước tới nay, anh ta và cô chỉ có thể vô duyên.
Thở dài, Quý Dao nghe điện thoại một lúc, nhìn các loại đồ ăn đông lạnh, chậm rãi nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Bọn họ rất tốt.”
Ngồi trong xe, Ngôn Hâm trộm ngắm người đàn ông bên cạnh. Vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, nhiệt độ không khí cũng không thấp, chẳng lẽ… hôm qua anh tàn nhẫn với cô quá nên hiện tại không dám ghen?
Sao có khả năng? Ngôn Hâm cảm thấy mình thật vớ vẩn.
Hai người về đến nhà, Hà Nhất Triển cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp xử lý, Ngôn Hâm ngồi trên sô pha xem phim. Đôi mắt xanh sâu thẳm mê người của Daniel Craig cũng không thể làm cô tập trung vào nội dung phim. Cho đến khi Hà Nhất Triển đặt món cá chua cay lên bàn cơm, Ngôn Hâm bèn đứng dậy ôm chặt lấy anh.
“Ngoan, còn mấy món nữa, em ngồi xuống đi.” Anh vỗ vỗ đôi tay đang ôm chặt lấy mình. Lúc Hà Nhất Triển mặc tạp dề ở nhà đích thực là một người đàn ông tốt.
“Sao anh có thể đẹp trai đến thế chứ?” Ngôn Hâm lắc lắc vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh. Ánh mặt trời chính ngọ xuyên qua cửa sổ phủ một vầng sáng mờ ảo trên mặt anh, làm cô ngắm anh đến ngây ngốc.
“Đẹp trai hơn Daniel Craig?” Cách phát âm của anh vô cùng quyến rũ. Ngôn Hâm trưng ra vẻ mặt sùng bái, cố ý bắt chước khẩu âm của anh trả lời: “You”re my sunshine, my everything.”
Cái kiểu phát âm chẳng ra Trung cũng chẳng ra Anh khiến Hà Nhất Triển thở dài nhíu mày. Anh cúi đầu cọ vào tay Ngôn Hâm, nói: “There is a lady sweet and kind, Was never a face so pleased my mind; I did but see her passing by, And yet, I”ll love her till I die.”
Ngôn Hâm ngạc nhiên, màu đỏ ửng từ tai lan ra hai má rồi đến toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô hiểu anh vừa nói gì. Mấy câu thơ này tuôn ra cực kỳ tự nhiên từ miệng của người đàn ông một tay cầm muôi đứng trước nồi canh đậu hủ đang sôi trào, ngữ điệu của anh vừa triền miên vừa âu yếm ngọt ngào.
── Có một cô gái vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, đó chưa bao giờ là khuôn mặt khiến tôi tâm thần phiêu đãng; nhưng khi cô ấy đi ngang qua, tôi sẽ yêu cô ấy cho đến khi tôi chết.
Lần thứ hai Hà Nhất Triển đưa cô lên đến đỉnh cao của sự lãng mạn, chỉ mấy câu thơ đã khiến tâm hồn cô rung động, đến đầu ngón tay cũng run rẩy.
“Em thuộc về anh, cả đời, được không?” Ánh mắt Ngôn Hâm sáng ngời chuyên chú. Nhìn từ góc độ của Hà Nhất Triển, khuôn mặt cô đỏ bừng, trong mắt như có muôn ngàn vì sao, đẹp đến mức khiến anh phải nín thở.
“Được.” Anh cười rạng rỡ, hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô.
Một bữa cơm hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt luôn hướng về đối phương, thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, vừa thỏa mãn vừa sung sướng. Bầu không khí ấm áp tĩnh lặng này làm Ngôn Hâm nghĩ tới một chữ.
Nhà.
Hà Nhất Triển ngồi đối diện lại nhìn Ngôn Hâm cười rạng ngời. Cô vội vàng cúi đầu và hai miếng cơm, hai mắt nong nóng, cho đến lúc lên giường chuẩn bị ngủ trưa vẫn không dám nhìn thẳng vào anh.
“Tiểu Hâm, có chuyện gì vậy?” Hà Nhất Triển ôm cô từ phía sau, cánh tay rắn chắc hữu lực mát lạnh vì vừa rửa bát xong. Anh nói không cho cô động tay, nên đến giẻ lau cô cũng chưa được động vào……
“Anh chiều quá sẽ làm em sinh hư đó.” Giọng cô truyền ra từ trong chăn nghe hơi nghẹn ngào. Hà Nhất Triển muốn lật cô qua, Ngôn Hâm bèn chủ động úp mặt vào ngực anh. “Em không xinh đẹp, tính tình khó chiều, còn không biết làm việc nhà chăm sóc anh, thậm chí còn cãi nhau với anh, thế mà vừa rồi anh còn đồng ý…… cả đời.” Cô giương đôi mắt ửng đỏ nhìn anh, “Anh không phải là thương nhân giỏi kiếm lợi sao? Chuyện không sinh lời như thế sao anh còn muốn làm?”
Hà Nhất Triển bình tĩnh nhìn cô gái nhỏ khóc sưng mắt trong ngực mình, bàn tay trắng nõn mềm mại của cô bắt lấy cổ áo anh. Rốt cuộc anh đã bỏ qua bước nào mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác an toàn?
“Tính tình em cũng không kém lắm, ít nhất anh không sợ em chạy mất.” Trán chạm trán, mũi chạm mũi, lúc anh còn phả hơi nóng lên môi cô, giọng điệu chút ý cười.
“Nếu em xinh đẹp thì đã không coi trọng ông chú già như anh, mà chắc chắn sẽ đi tìm người đàn ông khác trẻ tuổi đẹp trai. Ai nói em không biết làm việc, em biết làm nũng bán manh, khiến tâm tình anh mỗi ngày đều rất thoải mái. Sao anh lại không thể làm tâm tình mình tốt cả đời được chứ?” Anh nhướng mày, “Còn cãi nhau… Không phải có câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” sao? Tiểu sảo di tình, em ở trên giường thỏa mãn anh là được rồi, anh không so đo.”
Hà Nhất Triển nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng trước mặt, đầu lưỡi nhỏ của cô cũng phối hợp duỗi ra mặc anh đùa bỡn. Hà Nhất Triển mơ hồ nói: “Tiền không có thì có thể kiếm, vợ yêu không có biết đi đâu mà tim? Anh đâu có ngốc như thế?”
Ngôn Hâm khẽ cười, chủ động liếm khóe miệng anh, đỏ mặt nói: “Em thích mấy ông chú, cho nên anh không chỉ kiếm tiền, mà còn phải kiếm thật nhiều.”
Hà Nhất Triển cũng cười, “Quá tuyệt vời.”
Hai người hôn nhau chốc lát, Ngôn Hâm lại hỏi: “Cho nên anh không ăn giấm?”
“Cơ hội lên sân khấu còn không có, dấm có gì ngon mà ăn?” Vẻ mặt Hà Nhất Triển thản nhiên, xoa bờ mông vểnh lên của cô.
Rốt cuộc Ngôn Hâm cũng cảm nhận được chỗ tốt khi yêu đương với chú già. Trước đây nghe kể mấy đôi yêu nhau cãi nhau vì mấy chuyện nhỏ xíu, từ nhỏ hóa to, cuối cùng còn chia tay. Còn Hà Nhất Triển, một ngón tay còn chẳng phải động tình địch đã hôi phi yên diệt!
“Bảo bảo, gọi anh một lần.” Hà Nhất Triển vuốt tóc cô, giọng nói ôn nhu của anh làm Ngôn Hâm hốt hoảng.
“Gọi cái gì?”
Hà Nhất Triển ôn nhu nhìn cô, Ngôn Hâm suy nghĩ một chút mới ngầm hiểu, ngượng ngùng hỏi: “Anh thích à?”
Hà Nhất Triển kiên nhẫn chờ đợi, bàn tay to cũng bất động, nhìn Ngôn Hâm đỏ mặt.
“Triển.”
“Ừ.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hà Nhất Triển, Ngôn Hâm mê muội gọi một lần nữa: “Triển.”
“Ừ.”
“Anh thật đẹp trai.”
“Anh biết.”
“……………”