Cẩm Sắt

Chương 17: Trên núi


Đọc truyện Cẩm Sắt – Chương 17: Trên núi

Đêm hôm ấy Thi VôĐoan vào phòng mình, tung thỏ tinh và thúy bình điểu ra, ngồi phịch xuống giường như thoát lực, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng – dường như là vừa mới dùng quá mức, lúc này không thể suy nghĩ gì nữa.

Qua khoảng một chén trà, y mới chậm rãi phản ứng lại, trong lòng khó chịu, giống như vừa mở mắt thì cả thế giới đều điên đảo, y cảm thấy mình ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, đằng trước đều bị sương mù dày đặc lấp kín, lại quay đầu nhìn phía sau, chỉ cảm thấy những chuyện từng xảy ra đều không phải là thật.

Thi Vô Đoan ngồi bên giường màôm ngực, bỗng nhiên mếu máo, muốn gào khóc một hồi, nhưng biểu cảm vừa đến chỗ, tiếng khóc còn chưa phát ra, y lại nhớ tới điều gìđó, nơm nớp lo sợđưa tay ra sức lau mặt một phen, cởi giày dùng chân trần đi xuống đất như trộm cắp, cẩn thận nhoài người bên cạnh cửa sổ, nhìn một vòng bốn phía, phát hiện cửa phòng trong viện không hề có ai giám thị mình, bấy giờ mới yên tâm, tính toán ngồi xuống khóc tiếp.

Nhưng ngồi xuống rồi, phát hiện nước mắt vừa lên lại nghẹn xuống, khiến y khó chịu cực kỳ.

Hai ngày một đêm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, y thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, liền cắm đầu lên giường, đầu vừa chạm gối là mơ hồ, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, y bỗng nhiên giật mình, mồ hôi đầm đìa tỉnh táo lại, nghiêng người tháo bao đồđể bên cạnh, ôm tinh bàn vào lòng, lại lấy ra một thanh chủy thủ nhỏ, giấu dưới gối đèđầu lên, một tay kẹp ởđó, lúc này mới thở phào mà nằm xuống một lần nữa.

Ngày hôm sau, Bích Đàm bảo người đưa quần áo tới cho y, Thi VôĐoan chần chừ một chút, nhân lúc người khác không chúý, để quần áo dưới mũi ngửi cẩn thận, không ngửi ra có vấn đề gì, mới khoác áo để tang.

Y vừa ra khỏi viện của đạo tổ liền có người như hữu ý như vôýđi theo, Thi VôĐoan thầm tính toán, xem ra tạm thời không chạy được, họđịnh đối phó ta thế nào đây?

Y dường như rất có thiên phú hỉ nộ không ra sắc, thất tình không lên mặt, chỉ là sống mười mấy năm, xưa nay với ai cũng tốt, lần đầu tiên ôm lòng khúc mắc với người khác, thiên phú này liền hiển lộ ra, người khác chỉ thấy y an an phận phận ở trong linh đường túc trực linh cữu cho đạo tổ, trên mặt không thấy nước mắt, lại ẩn ẩn lộ ra vẻ u ám tử khí nặng nề, có phần không giống một hài tử.

Bích Đàm âm thầm quan sát y vài hôm, phát hiện con khỉ tinh nghịch này bỗng nhiên im hơi lặng tiếng, cả người lại không giống trước kia, như thể trong một đêm đã từ một mao hài tử biến thành thiếu niên. Thi VôĐoan vốn là thứ không gió cũng phải dấy lên ba thước sóng, với ai cũng quen, sau khi quen thân là miệng sẽ không yên, lúc này trở về lại không muốn nói chuyện với người khác lắm.

Nhưng mà y dù sao cũng còn nhỏ tuổi, đạo hạnh không đủ, tuy rằng nỗ lực đóng kịch, lại vẫn để người có tâm nhìn ra manh mối.

Bích Đàm phát hiện, mỗi lần vừa có người tới gần y, toàn thân Thi VôĐoan sẽ kéo căng một chút, sau đó mới có thể thả lỏng với khuôn mặt kèm dị sắc, trên biểu cảm tuy rằng đã cực lực che giấu nhưng luôn không tự nhiên lắm.


Ngày hôm đó Bán Nhai cùng ông ta nhìn chằm chằm Thi VôĐoan một hồi, liền nhỏ giọng nói: “Sư huynh, huynh xem nó…”

Chần chừ một lát mới dò xét sắc mặt Bích Đàm chân nhân rồi nói tiếp: “Ta cứ cảm thấy, tên nhãi này hình như biết được chuyện gì.”

Bích Đàm nhìn ông ta một cái, không hề tiếp lời.

Bán Nhai lại nói: “Sư huynh nghĩ xem, nó bảo làđi Thương Vân cốc, nhưng hôm ấy thánh giá giáng lâm, đỉnh Cửu Lộc sơn bên này thủ vệ nghiêm ngặt, nó thần không biết quỷ không hay mòđến tếđàn như thế nào?”

Bích Đàm chậm rì rì nói: “Chắc là nó vóc dáng nhỏ, bị thủ vệ nhãng qua.”

Bán Nhai thấy ông ta không đểý, vội nói tiếp: “Sư huynh nghĩ xem, cho dù nó là bị thủ vệ nhãng qua, tự mình mò vào, thế tên nhãi này trở về không đi tìm… tìm… nơi tiền chưởng môn ở, vô duyên vô cớ chạy tới tếđàn làm gì?”

Bích Đàm quay đầu nhìn ông ta.

Bích Đàm chân nhân ở trên Cửu Lộc sơn xưa nay danh tiếng cực tốt, cư xử hòa khí, tứ xứ giải vây cho người ta. Nói đến thìđạo tổ mới là chưởng môn nhân Huyền Tông, nhưng làm chưởng môn dù sao cũng tích uy khá nặng, nhân duyên so ra không tốt bằng sưđệ này. Người này sinh được dáng vẻ thiện nhân mặt mũi hiền lành.

Lúc này, Bích Đàm nhẹ giọng hỏi: “Sưđệ, đệ muốn nói gìđây?”

Bán Nhai không chần chừ nữa nói luôn: “Ta thấy tên oắt con này có chút vấn đề, chưa biết chừng đã nhìn ra chuyện gì, muốn giấu tài chờ thời báo thùđấy. Cùng với như vậy, không bằng chúng ta cứ nhổ cỏ tận gốc, đến…”

Nói xong đưa tay làm đao chém xuống, trên mặt có vẻ nịnh hót. Bích Đàm nhíu mày.


Bán Nhai nỗ lực không ngừng nói: “Sư huynh, ta biết huynh nhân hậu, tiểu… tiểu tử này cũng tính là chúng ta trông nom lớn lên, nói đến ai mà không có vài phần tình cảm? Chỉ là…”

Bích Đàm bỗng nhiên đưa tay đè bàn tay đang làm bộ chém người kia, ngắt lời Bán Nhai chân nhân, ngữ khí nặng thêm, nói vẻ không vui: “Không cần nói nữa, Huyền Tông ta trăm năm qua luôn là danh môn chính phái, môn hạđi phải ngay ngồi phải thẳng, cho dù sinh hiềm khích cũng là vì gia quốc thiên hạ, bất đắc dĩ mà làm, hiện giờ sư huynh đã mất, việc tá vận cũng thành, nào cóđạo lý làm khó một hài đồng nho nhỏ?”

“Nếu nó biết đạo tổ là…”

Bích Đàm xua tay nói: “Chúng ta không thẹn với lòng, nó biết rồi thì thế nào?”

Mắt thấy Bán Nhai vẫn muốn tranh biện, Bích Đàm liền quay người lại, nghiêm mặt nói: “Hôm nay ta nói rõởđây, VôĐoan là ta trông nom lớn lên, là hài tử tốt, cho dù tương lai không tốt, ta cũng sẽ tự mình xử lý nó. Hà, Bích Đàm ta dốc lòng tu luyện ngần ấy năm qua, dù không hữu dụng lắm thì cũng chẳng cần đề phòng một đứa trẻ như lâm đại địch. Chỉ là trước đó nó vẫn đang là sưđiệt của hai ta, ai muốn động vào một sợi tóc của nó cũng phải xem ta cóđáp ứng hay không!”

Bán Nhai trợn mắt há mồm nhìn Bích Đàm hừ lạnh một tiếng rồi phất áo bỏđi.

“Thứ gìđây.” Bán Nhai oán hận thầm nghĩ, hung tợn nhìn chằm chằm bóng lưng gầy đét của Thi VôĐoan một hồi, kháấm ức, “Ta nhổ vào! Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nhổ cỏ không nhổ tận gốc, dưỡng hổ tất thành hoạn, tương lai sẽ có lúc ngươi hối hận, cứ chờ xem!”

Nhưng ông ta bổn sự không bằng Bích Đàm, thế lực không bằng Bích Đàm, đầu óc cũng không bằng Bích Đàm, trên Cửu Lộc sơn này chỉ chiếm suông bối phận lớn – trước kia làđạo tổ, hiện tại là Bích Đàm, thật sự chẳng cóđường cho ông ta nói chuyện. Bán Nhai vẫn còn tức giận một hồi, chung quy không còn phương pháp, quay người bỏđi.

Lại nói Bích Đàm chân nhân, tuy rằng ngoài miệng nói dễ nghe nhưng trong lòng không chắc chắn như vậy, Thi VôĐoan lộ không ít sơ hở, một con cáo già nhưông ta sao lại không nhìn ra được.

Bảy ngày sau đạo tổ hạ táng, Thi VôĐoan ngày đầu tiên trở về phòng mình ngủ, nửa đêm canh ba Bích Đàm không nhịn được đi vào tiểu viện của đạo tổ, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng Thi VôĐoan mà tiến vào trong.

Lúc này ba vật sống trong phòng đều đã ngủ, ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, Thi VôĐoan nằm nghiêng trên giường, cuộn thành một cục nhỏ, trong lòng ôm thứ gìđó. Bích Đàm lại tiến lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống quan sát y một hồi. Thiếu niên ngủ không hề an ổn, mày nhíu lại rõ sâu.


Bích Đàm thầm nghĩ trong lòng, tên nhóc này từ nhỏđã lên núi xuống sông gây họa, có thể có nhiều tâm nhãn như vậy, bụng dạ sâu như vậy sao?

Nghĩ đến mấy ngày nay Thi VôĐoan tuy rằng lúc bị người khác đến gần sẽ hơi cứng đờ nhưng thái độ với mình chẳng có gì là không ổn, mặc dù không còn làm nũng như trước kia song lễ phép cũng thập phần chu toàn, không hề nhìn ra khổđại thù thâm cỡ nào. Nếu nó biết…

Bích Đàm lắc đầu, im tiếng nở một nụ cười, cảm thấy mình nghĩ nhiều, định quay người rời khỏi. Nhưng mà lúc này ánh mắt bỗng nhiên ma xui quỷ khiến dừng trên thứ Thi VôĐoan đang ôm, trong bóng đêm thứ kia tuy rằng bị vải bao chặt song vẫn lộ ra chút ánh sáng, Bích Đàm động lòng, thò ngón tay cẩn thận tránh đi cánh tay Thi VôĐoan, vén bao đồ kia lên một chút, phát hiện bên trong là một bộ tinh bàn.

Khi ngón tay chạm đến một góc tinh bàn lại cảm giác được một lực hấp dẫn quỷ dị, tinh khí trong thân thể mình giống như tiết ra một chút từ ngón tay, ánh sáng vốn u ám của tinh bàn nọ rực lên, thoạt nhìn lại hơi giống ma trơi.

Đây là… bàn đại hung!

Tinh bàn như người, vật tầm thường như dung nhân bình phàm, không biết nhận chủ, trừ thôi diễn thì chẳng còn công dụng gì khác, nhưng một số tinh bàn hoặc bởi vì chất gỗ, hoặc bởi vì cơ duyên lớn, mà phảng phất có hồn phách – tỷ như bộ tinh bàn to trong viện của đạo tổ, đế chính làđá vá trời, tinh sa trên bàn làđọa thiên tinh tử mài thành phấn, thần vật trời sinh tự nhiên bất phàm, trái lại bộ này…

Bích Đàm đương nhiên không biết bộ tinh bàn nguyên bản phổ phổ thông thông này của Thi VôĐoan từng bị thần lôi đánh, kếđó hút hồn phách lệ quỷ, sau lại hút không biết bao nhiêu hắc khí từ vụđất nứt trong Thương Vân cốc – tuy rằng lúc ấy vì che chở Thi VôĐoan nên hơi miễn cưỡng nhưng nó vốn có quỷ khí, hỗ trợ lẫn nhau với âm khí trong vụđất nứt kia, tự nhiên cũng được lợi không ít.

Hiển nhiên thứ người khác không đụng được này làđã nhận chủ, thứ có linh tính như vậy thường chỉ thần phục người có duyên, hài đồng nho nhỏ này cất vật đại hung như thế…

Bích Đàm nhíu mày, trong đầu không nhịn được lướt qua một lần những lời Bán Nhai nói, cảm thấy lạnh sống lưng, nếu Bán Nhai nói không sai, nếu nó thật sự là tuổi nhỏđã giảo hoạt như thế, có thể tránh khỏi thủ vệ nghiêm ngặt như vậy. Khi đóẩn vào rồi không đi tìm đạo tổ màđi tếđàn trước, rất có thể là bởi vì nhìn ra sự tình không đúng, sợ bị phát hiện, không muốn manh động, mà tính toán thăm dò hư thực. Sau đó trong lòng biết cái chết của đạo tổ có nội tình khác, còn có thể lá mặt lá trái với mọi người toàn núi…

Bích Đàm càng nghĩ càng kinh hãi, đến cuối cùng cơ hồ hơi sởn gai ốc, vì thế lại chần chừ, một… một hài tử hơn mười tuổi, có thể nghĩ nhiều như vậy? Có thể làm đến bước này? Nhưng lại nhìn y mang theo một vật đại hung nhận chủ như thế, đủ thấy Thi VôĐoan này không lương thiện vô hại như y biểu hiện ra ngoài.

Trong lòng ông ta kinh nghi bất định, một tay ẩn ẩn phiếm khói tím, nhẹ nhàng giơ lên, lại nhằm đầu Thi VôĐoan áp xuống từng chút.

Đúng lúc này thiếu niên trên giường hình như ngủ không an ổn, nhẹ nhàng trở mình, Bích Đàm cả kinh, phục hồi tinh thần, còn chưa kịp né tránh thì Thi VôĐoan đã lăn vào lòng.


Y dường như bị lạnh, bắt lấy nhân thểấm áp, ném tinh bàn mà dán lên, còn bám lấy người Bích Đàm, lẩm bẩm chép miệng, nói mớ vài câu.

Bích Đàm nghiêng tai nghe, chỉ nghe y nói: “Sư phụ… sư phụ… sư phụđừng đánh con nữa…”

Bích Đàm sửng sốt, Thi VôĐoan cọáo ông ta, nói tiếp: “Sư thúc.. cứu mạng, Bích Đàm sư thúc…”

Bích Đàm dừng lại, khói tím trên tay dần tan đi, nhẹ nhàng vỗ về lưng Thi VôĐoan, cúi đầu ôn nhu hỏi: “Muốn sư thúc cứu con cái gì?”

Thi Vô Đoan “ư” một tiếng, hồi lâu mới nói: “Cứu con…đừng để sư phụđánh con…”

Bích Đàm mềm lòng, thở dài, kéo chiếc chăn y đá sang một bên, cẩn thận đắp giúp, ngón tay sờđầu y một phen, lúc này mới lại lén lút đóng cửa đi ra ngoài.

Thi Vô Đoan ở trên giường lại trở mình, đưa lưng về phía cửa, rúc sâu hơn vào trong chăn.

Sau đó y mở mắt nhìn tường, chỉ cảm thấy lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.

Thi Vô Đoan cứ thế kinh hoàng khiếp sợở trên Cửu Lộc sơn, nuôi thỏ tinh và thúy bình điểu, mỗi ngày ru rú trong nhà.

Bích Đàm vốn mỗi ngày tự mình qua dạy y công khóa nhưđạo tổ, chỉ là Thi VôĐoan phát hiện Bích Đàm chưa từng dạy y chú thuật vàđạo võ tu, mỗi ngày chi hồ giả dã bảo y đọc sách như muốn bắt y khảo Trạng nguyên, nếu không thì là ném cho y mấy bộ sách thuật tính sao, mượn cớ bản thân không tinh thông đạo này lắm, không thểđể ngộ con cháu người khác, bảo y tự mình tìm hiểu.

Thi Vô Đoan cũng liền phối hợp, bảo đọc sách thì y đọc sách, không bảo đọc sách thì y tự mình mân mê tinh bàn, dáng vẻ không tiến bộ.

Thời gian dài đi, Bích Đàm phát hiện tiểu sưđiệt này chỉ có vài phần khôn vặt nghịch ngợm phá phách, chính sự lại không được, là thứ bùn loãng không thể trát tường, cũng chẳng muốn quản lắm, từđến mỗi ngày biến thành ba ngày một lần, cuối cùng Huyền Tông sự vụ bận rộn, bản thân cũng có một đống đồ tửđồ tôn, chẳng còn quá nhiều thời gian quảnThi VôĐoan nữa, qua mười mấy ngày liền mang mấy quyển sách đến thăm một chút tượng trưng rồi mặc cho tự sinh tự diệt.

Nhưng màăn dùng chưa bao giờ bớt một chút, ngược lại còn hậu đãi không ít so với đệ tử khác trên núi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.