Cảm Ơn Em Vì Đã Ở Bên Anh

Chương 14: Lời hứa dành cho người tôi yêu


Đọc truyện Cảm Ơn Em Vì Đã Ở Bên Anh – Chương 14: Lời hứa dành cho người tôi yêu

Tại bệnh viện XYZ …
Xe vừa tới nơi , Nhật Phong đã vội vã ẵm Hân Hân chạy vào bệnh viện . Hắn bây giờ đang mất bình tĩnh , lo sợ rằng nếu chậm 1 chút thì sẽ có chuyện không may xảy ra .
– Bác sĩ đâu hết rồi ? – Hắn lớn tiếng nói .
– Trần thiếu , có chuyện gì xảy ra vậy ạ ? – 1 nhóm bác sĩ chạy ra , lo lắng hỏi .
– Tôi cho các người thời gian phải cứu sống cô gái này . Nếu như có chuyện gì bất trách xảy ra thì tôi sẽ là người phá nát cái bệnh viện này . – Hắn lạnh lùng nhìn những người trước mặt và nói .
– Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức , xin thiếu gia hãy yên tâm . Y tá đâu , mang băng ca ra đây . Mọi người hãy chuẩn bị đi , chúng ta sẽ bắt đầu trong 2 phút nữa . – Ông viện trưởng sau khi cung kính nói với Nhật Phong thì quay qua ra lệnh cho những bác sĩ có mặt ở đây .

1 lúc sau thì Hân Hân được đưa vào phòng cấp cứu . Trong lúc mê man , nó nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người , định mở mắt ra nhưng ngay 1 chút sức lực cũng không còn . Nó mệt mỏi nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ .
– Viện trưởng , bệnh nhân đang dần mất đi ý thức ! – Y tá vội vàng chạy ra nói .
– Dùng máy trợ tim đi , nhớ cho thở oxy nữa , cố gắng để nhịp tim đập đều . Khắp người đều có vết thương , mọi người hãy tập trung xử lí vết thương đó đi . – Ông viện trưởng vừa tới xem nó vừa phân công ọi người .
Còn ở bên ngoài , Nhật Phong lo lắng đi đi lại lại , khi thì đứng lên , lúc thì ngồi xuống . Lòng hắn bây giờ như đang có lửa đốt , hắn thật đáng trách khi phải để nó chịu những điều tồi tệ như thế này .
– Quản gia ! – Hắn nói .
– Dạ , cậu chủ cho gọi . – Ông quản gia cung kính nói .
– Điều tra những người đã bắt cóc và gây thương tích cho Hân Hân . – Hắn lạnh lùng nói .
– Vâng , tôi sẽ đi làm ngay . À , cậu chủ có cần báo cho gia đình tiểu thư không ạ ?
– Phiền ông . – Hắn suy nghĩ 1 lúc rồi nói .
2 tiếng sau …

– Thiếu gia ! – Ông viện trưởng cung kính nói .
– Sao rồi ? – Nhật Phong vội vàng đứng dậy , lo lắng hỏi .
– Hiện tại tiểu thư đã ổn định rồi . Giờ tôi sẽ chuyển tiểu thư qua phòng hồi sức đặc biệt nhưng vẫn cần phải quan sát thêm .
– Tôi biết rồi , cảm ơn ông ! – Nhật Phong thở phào nói .
Sau khi chào viện trưởng , Nhật Phong vội vàng chạy qua phòng bệnh nó . Hân Hân nằm đó , khuôn mặt có phần xanh xao , trên người chỗ nào cũng có vết thương . Nhật Phong nhìn thấy nó mà ngỡ ngàng , người con gái mang nụ cười ấm áp , là người mà hắn ngày đêm nghĩ tới lại nằm đây . Hắn ngồi xuống bên giường nó , đưa tay vuốt nhẹ tóc nó .
– Nhóc con , em mau tỉnh lại đi . Tỉnh dậy rồi cãi lộn với anh nè . – Hắn nhìn nó , ánh mắt có phần dịu dàng .
Đáp lại hắn chỉ là 1 khoảng không im ắng . Nhật Phong ngắm nhìn nó , vẫn là khuôn mặt baby đó khiến hắn ngày đêm phải mong nhớ . Hắn nhìn nó và rồi những kí ức về nó lại hiện về trong tâm trí hắn . Mọi thứ đều chân thật như vừa mới xảy ra ngày hôm qua .

– Nhóc con , anh hứa với em từ nay sẽ là người bảo vệ cho em , không cần biết em có chấp nhận hay không . Anh vẫn sẽ đứng sau , âm thầm bảo vệ , che chở cho em . Và còn 1 câu nữa anh muốn nói với em là “Anh yêu em , nhóc con” . Hắn thì thầm nói với nó và nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn lên môi của nó .
1 lúc sau thì anh trai và ba mẹ nó có mặt tại phòng bệnh nó . Nhật Phong thấy ba mẹ nó vào thì liền đứng dậy chào cả 2 và nhường chỗ lại cho ba mẹ nó . Còn hắn thì đi ra ngoài nói chuyện với Minh Nhật . Minh Nhật cũng không ngờ rằng , em gái bảo bối của anh có ngày lại phải chịu những điều này . Minh Nhật bây giờ đang cực kì phẫn nộ , sẽ sớm thôi sẽ có 1 chuyện mà cái con người đó không hề ngờ tới . Mọi chuyện tiếp theo sẽ như thế nào ? Mọi người đón chờ nhé …
End chap 14 ~ Chewry
~P/s : xin chào mọi người *cúi đầu* thật sự mình muốn cám ơn các bạn vì đã luôn ủng hộ truyện của mình . *cười tươi* . Mình hy vọng , mọi người sẽ thích những chapter tiếp theo của mình , nếu bạn nào có thắc mắc thì cứ comment ở phía dưới nha *chỉ xuống dưới* . Chúc mọi người có 1 ngày tốt lành ~^^
~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.