Đọc truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười – Chương 86
Đưa em lên trời đưa em bay
Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box chủ nhân thảo luận
Chủ lầu: muốn nuôi thử chó ngao Tây Tạng, lấy kinh nghiệm, trong box có chủ nuôi chó ngao Tây Tạng không?
1L: chủ thớt xác định? Ngao Tạng ai cũng muốn nuôi, nhưng nuôi được tốt thì không có mấy, anh xác định mình đủ sức?
2L: không phải tất cả loài chó đều là ngao Tạng, không phải tất cả chủ nuôi chó đều là chủ nuôi ngao Tạng, trước khi muốn nuôi chó ngao Tây Tạng, phải áng chừng năng lực của mình, đừng hại người ta, ngao Tạng một khi đã nuôi thì không phóng sinh được đâu.
3L: người quen của chủ thớt xin được cười một cái, bằng cậu mà cũng muốn nuôi ngao Tạng? Cậu có biết thức ăn của ngao Tạng là gì không? Là tình yêu đó, thứ này cậu đã không còn từ tám trăm năm trước rồi.
4L: Chủ lầu: cũng bởi vì hồi trước chơi quá điên nên mới thấy mệt mỏi, bây giờ tuổi lớn, cũng muốn tìm một người để ổn định lâu dài.
5L: chủ ngao Tạng trong box hình như chỉ có vài người, đều là tàu ngầm vạn năm, Bản Đại, Vương Gia, N Đại, à đúng rồi, còn có Wildwolf.
6L: tân nhân không sợ chết hỏi một câu, ngao Tạng là cái chi?
7L: bên trên không biết đặc tính của ngao Tạng hả? Cả đời chỉ nhận thức một chủ nhân.
8L: Chủ lầu: mấy người lầu 5 nhắc đến tôi đều đã gửi thư riêng, chẳng ai trả lời, người cuối cùng tôi xem tư liệu thấy tuổi còn rất nhỏ, không viết nhầm chứ?
9L: đừng xem thường cậu em Tiểu Dã Lang, thế hệ mới, rất thực lực, anh chưa chắc đã bì được cậu ta.
10L: Súng Cũ: hồi trước gia đã nói cậu ta rất có tiền đồ, nhưng kiểu gì cũng phải tôi luyện dăm ba năm, nào ngờ đã bước vào con đường này nhanh như vậy. Đáng tiếc, gia còn đang rất vừa ý người bên cạnh cậu ta, gọi là gì nhỉ, Linh Dương Không Biết Chạy?
11L: là Linh Dương Không Biết Bay, tôi thấy ID này rồi, từng kéo topic của tôi ở box giày bốt.
12L: đến cả ngao Tạng mà anh Súng cũng dám xớ rớ? Không sợ bị cắn à.
13L: Súng Cũ: ha ha, tính thằng nhóc ấy được lắm không cắn người, chẳng qua chủ của nó thật sự rất khiến người ta không chịu được, chỉ nhìn vài cái mà cũng không cho.
14L: Wildwolf: anh là ai?
15L: chủ nhân của ngao Tạng bị lôi ra rồi…
16L: anh Súng, cao thủ đấu địa chủ, chấm hết.
17L: Súng Cũ: đệch, ẩn đây.
18L: topic lạc đề rồi, thực muốn biết phản ứng của Linh Dương Không Biết Bay khi thấy topic này.
19L: đây là box chủ nhân cậu ta không vào đâu.
20L: đợi tôi qua kế bên triệu hồi.
21L: Linh Dương Không Biết Bay: !!! Ngài đăng kí hồi nào vậy???
… (cho bạn nào còn chưa hiểu ngao Tạng là gì, tiếng lóng trong giới chủ nô đấy, chỉ những nô chỉ nhận 1 chủ duy nhất)
——————————————————————————-
Diệp Lãng ngồi trên sô pha, Lăng Dương gối đầu lên chân hắn xem TV, trải qua chuyện bất ngờ trong ngõ hẻm, hai người tạm thời chẳng còn tính trí gì, song năng lực hồi phục của Lăng Dương quả thực rất cường, chưa được một chốc đã bị mấy tình tiết thiểu năng trong TV chọc cho ôm bụng cười lăn.
Bỗng có tiếng đập cửa vang lên, hơn nữa còn đập rất kịch liệt, Lăng Dương và Diệp Lãng cùng bất ngờ, người biết địa chỉ này không nhiều lắm, trước giờ chưa từng có khách viếng thăm.
“Có lẽ là nhân viên thu thuế hoặc kiểm tra đồng hồ nước? Để em xem thử.” Lăng Dương đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở, người bên ngoài đã nhào vào ôm chặt cậu, dọa cho Lăng Dương giựt bắn, muốn tránh thoát, nhưng sức lực lại không bằng đối phương.
“Dương Dương, tại sao cậu gạt tớ,” Âm thanh của Mạnh Hổ đã hoàn toàn thay đổi, “Tại sao tránh mặt tớ, không chịu nói tớ hay một câu?”
“Cậu… Cậu làm sao tìm được nơi này? Cậu uống rượu hả?” Lăng Dương đẩy kiểu gì cũng không đẩy được đối phương, người trong khu đều biết tửu lượng Mạnh Hổ không tốt, ngay cả rượu nho nhà mình ủ cũng có thể uống say khướt, Lăng Dương không phải chưa từng thấy bộ dáng say rượu của đối phương, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ta kích động như này.
“Nếu không phải tớ trùng hợp đụng trúng Hồ La Ba, có phải cậu định sẽ giấu tớ cả đời không?”
“… Đụng trúng cà rốt là sao?”
“Dương Dương,” Trong âm thanh của người nam nhi bảy thước tràn đầy không cam và hối hận, mặc cho ai nghe cũng phải xiêu lòng, “Nếu lúc trước tớ không uống ly rượu kia, có phải giờ cậu đã là của tớ không?”
Lăng Dương triệt để đần người, rượu gì? Những lời này có ý gì?
Còn không chờ cậu hỏi rõ, Diệp Lãng đã đưa một bàn tay chém ngay gáy Mạnh Hổ.
“Anh đánh cậu ta làm gì?” Lăng Dương kêu lên.
“Nghe nói như vậy có thể đánh xỉu người, khá hữu hiệu khi đối phó với ma men.” Diệp Lãng nói mà mặt rất bình tĩnh.
“Nhưng cậu ta đâu có xỉu!”
“Có thể là anh tìm vị trí chưa đúng, lại lần nữa,” Diệp Lãng lại chém xuống, Mạnh Hổ vẫn không xỉu.
“Này!!”
“Anh đâu phải Bạch Lung, làm sao biết đánh vào đâu sẽ xỉu, thử thêm vài lần sẽ tìm ra thôi,” Nói xong Diệp Lãng lại thêm một kích, lần này Mạnh Hổ thành thật ngã xuống đất, “Lần này đúng rồi.”
“Anh cố ý đúng không!”
Diệp Lãng miễn bình luận.
Lăng Dương nhìn Mạnh Hổ trên mặt đất, “Giờ làm sao đây?”
“Bỏ đó đi.”
“Đây là cửa nhà, anh không giúp em nâng cậu ta vào sao?”
“Anh không vứt hắn ra đường đã là rất hào phóng rồi,” Diệp Lãng xoay người vào trong nhà, tỏ rõ bản thân không quan tâm.
Lăng Dương mất sức chín trâu hai hổ mới kéo được Mạnh Hổ vào cửa, còn vừa kéo vừa hỏi Diệp Lãng, “Này anh nói xem những lời cậu ta vừa nói có ý gì?”
“Không biết.”
“Cà rốt là con người?”
“Không biết.”
“Ly rượu kia là sao?”
“Không biết.”
Diệp Lãng lấy di động ra, mỗi lần hai người họ tới đây sẽ tắt máy di động để tránh bị quấy rầy, khởi động máy xong quả nhiên nhận được tin nhắn của Từ Hiền:
Tiểu Hiền: Mạnh Hổ tìm Dương Dương khắp nơi, hình như có chuyện gì khẩn cấp lắm, liên lạc mấy cậu không được, đành cho cậu ta địa chỉ của cậu.
Quả nhiên tìm tới bằng cách này, Diệp Lãng nghĩ bụng, Hồ La Ba chết tiệt…
“Cậu Hổ chẳng qua uống rượu nên mê sảng thôi,” Lăng Dương thu xếp Mạnh Hổ xong bèn chạy ra tìm Diệp Lãng, “Anh đừng coi là thật.”
Diệp Lãng hừ một tiếng.
“Haii, nếu lát nữa cậu ấy tỉnh lại mà quậy phá tiếp thì làm sao đây?” Nói thế nào thì người ta cũng thuộc trường quân đội, chẳng biết Diệp Lãng có đánh thắng được không nữa.
“Sao anh biết, trong phòng có vòng cổ đấy, hay em xích hắn lại đi.”
“Này! Cậu ta tỉnh lại rồi nhìn thấy trong nhà anh có thứ này mới thấy lạ đó!!”
※
Diệp Lãng nhận được điện thoại của Từ Hiền, đi tới quán cà phê đối phương đề cập, Từ Hiền và Bạch Lung đã ở đó rồi, hai người đang ngồi sóng đôi trên đi-văng.
“Gọi tớ tới đây làm gì?” Diệp Lãng ngồi xuống chỗ trống đối diện hai người, nhưng lại bị Bạch Lung kéo qua, ấn xuống kế bên Từ Hiền, còn mình thì ngồi xuống bên còn lại của Diệp Lãng, hai người một trái một phải rất giống một cặp bảo tiêu.
“Làm gì vậy?” Diệp Lãng thắc mắc, có cần phải ba người chen chúc một chỗ thế không?
“Hoa Hoa bảo sợ cậu xúc động, phải trông chừng cậu,” Bạch Lung giải thích.
Diệp Lãng nhíu mày, “Rốt cuộc là sao đây?”
Từ Hiền đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu Diệp Lãng nhỏ giọng, “Xuỵt, quân ta nhận được tình báo, hôm nay Mạnh Hổ hẹn Dương Dương gặp mặt ở đây,” Cậu hất ngón cái ra sau, “Ngay tại kế bên.”
Vách ngăn của quán cà phê này làm vô cùng tốt, giữa các ghế ngồi đều có tường ngăn nhân tạo rất cao, vừa rồi Diệp Lãng tiến vào hoàn toàn không nhìn thấy được ai ngồi kế bên.
Diệp Lãng nghe xong thì đã hơi bực mình, hôm qua Mạnh Hổ say xỉn chạy tới nhà hắn, hắn còn chưa tìm đối phương tính sổ, hôm nay còn dám lén hẹn Lăng Dương ra ngoài, coi hắn là không khí sao?
Nhân viên phục vụ của quán thấy có khách mới đến, bèn đi tới hỏi, “Tiên sinh xin hỏi ngài muốn uống gì?”
“Nước ép cà rốt.”
“Chuyện hôm qua thực xin lỗi, là do tớ uống nhiều quá,” Âm thanh của Mạnh Hổ truyền tới từ đằng sau, Diệp Lãng nhẫn nhịn cơn tức nín thở ngưng thần lắng nghe.
“À, không sao!” Lăng Dương vội vàng nói, “Nhưng về sau cậu phải lái máy bay, vẫn nên cai rượu thì tốt hơn, lỡ đâu say rượu lái may bay mà bị bắt thì sẽ không tốt.”
“… Trên trời không có cảnh sát giao thông.”
“Ừ ha!”
Mạnh Hổ lắc lư đầu, cậu tìm Lăng Dương đến không phải để thảo luận chuyện này, “Tớ vẫn luôn cho rằng, cậu giận tớ, trốn tránh không gặp là bởi vì cú điện thoại kia. Vốn lần này cậu chịu tha thứ cho tớ, tớ đã mãn nguyện lắm rồi, giờ cậu có một nơi quy túc, tớ cũng đã chấp nhận làm anh em với cậu cả đời, có vài lời thà để nó mốc luôn trong bụng còn hơn, nhưng là…”
Mạnh Hổ lắc đầu, “Cố tình ông trời lại cho tớ biết chân tướng, Dương Dương, hồi nhỏ tớ thường hay chê cậu nhát gan, kỳ thật cậu là người dũng cảm, còn tớ mới là kẻ nhát gan, có vài lời, tớ luôn không dám nói với cậu, tớ sợ mình nói ra rồi thì chúng ta chẳng thể làm anh em.”
Lăng Dương kinh ngạc há hốc miệng, không thể nào?!
Bạch Lung đưa tay móc di động ra, Từ Hiền thấy vậy bèn hỏi, “Đừng nói anh thật muốn @ bạn tôi là một thằng ngu nha?”
“Không, anh muốn @ bạn tôi là một lũ ngu.”
Mạnh Hổ nói tiếp, “Cậu lúc nào cũng không chịu tiếp nhận ý tốt của tớ, tớ muốn tặng cậu áo, cậu không cần, cho cậu chuột, cậu không thu, ngay cả một lọ sữa cũng phải bịa ra lý do dị ứng đường sữa cậu mới chịu nhận.”
Sự giáo dục Lăng Dương tiếp nhận từ nhỏ chính là như vậy, “Mẹ nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác…”
“Đúng, cho nên trong lòng cậu, tớ mãi mãi chỉ là người khác mà thôi.”
Lăng Dương nghẹn lời.
Từ Hiền lặng lẽ cảm thán, “Ở phương diện tặng quà thì Mạnh Hổ quả thật kém hơn A Lãng nhiều.”
Bạch Lung ngắm nghía người bên cạnh, “Cậu đã tặng nó những gì?”
Từ Hiền thay Diệp Lãng trả lời: “Cây búa làm bằng tay, quần áo cũ, găng tay da cừu, cả ảnh có chữ ký của Ngô Quan Phong nhân dịp sinh nhật Dương Dương, chi phí là số lẻ, nhưng Dương Dương vui chết đi được.”
Bạch Lung đã nhớ ra, “Chính là tấm mặc quần lửng hoa đi dép xỏ ngón chụp ở bờ biển ấy hả? Lăng Dương từng khoe với tôi, nhưng tôi thấy tấm hình đó ngu ngu thế nào.”
“Đúng vậy, chẳng phải Ngô Quan Phong luôn đi theo con đường cool ngầu sao? A Lãng sao cậu không chọn tấm đẹp hơn mà đưa.”
Diệp Lãng: “Hừ.”
Mạnh Hổ lại nói, “Trước đây tớ cho rằng, thời gian của chúng ta còn dài, còn có cơ hội, ban đầu tớ định sẽ thổ lộ với cậu vào ngày cậu thi đậu phi công, thế nhưng… về sau tớ lại tính toán giành được quán quân PK sẽ ngả bài với cậu, kết quả lại…”
Hai lần tạm dừng của Mạnh Hổ khiến cho Từ Hiền cảm thấy từ tận đáy lòng người này quả thật đã đau đớn đến cực điểm.
Lăng Dương im nửa ngày cũng không biết nói gì cho phải, nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không đúng, “Nhưng cậu và nhà Phạm tư lệnh…”
Mạnh Hổ tựa hồ đụng đến một chuyện xấu hổ cực đại, chần chừ muốn nói mà lại không dám, “Vào bữa cơm chia tay tốt nghiệp cấp ba, tớ biết mình tửu lượng không tốt, sợ say rượu nên chẳng dám dính một giọt, còn cậu thì ngược lại, tâm tình không tốt nên uống rất nhiều, khi ấy tớ không nhịn được đã… đã hôn cậu… nào ngờ lại bị cô ta nhìn thấy.”
Lăng Dương kinh hoàng bụm miệng, tớ còn tưởng nụ hôn đầu của mình là cho anh Lãng chứ!
Ngón tay Diệp Lãng hơi dùng lực, que khuấy gãy thành hai, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ, “Doãn — Chí — Bình –” (=)))
“Sau cô ta mượn việc này uy hiếp tớ, bảo sẽ nói cậu hay, cậu cũng biết, khoảng thời gian ấy tâm trạng của cậu… Tớ sợ chuyện này kích thích cậu nên mới đồng ý dẫn cô ta chơi game, về sau lại kết hôn với cô ta trong game, còn bạn gái gì đó, đều là tự cô ta tung tin, chờ tớ phát hiện được thì đã chậm.”
“Thế nhưng, bọn tớ dù gì cũng lớn lên trong cùng một khu, biết nhau lâu như vậy, ban đầu tớ chỉ cho rằng cô ta đang nghịch ngợm, nào ngờ cô ta sẽ đối xử với cậu như vậy, nếu sớm biết trước, nếu sớm biết trước…”
Mạnh Hổ thống khổ ôm lấy đầu, Lăng Dương thấy dáng vẻ này của cậu, cũng bất giác nổi lòng trắc ẩn.
“Lăng Dương,” Mạnh Hổ bỗng ngồi phắt dậy, nghiêm túc kêu đầy đủ tên của đối phương, “Tớ biết bây giờ nói những điều này có lẽ đã chậm, nhưng bỏ lỡ mười sáu năm rồi, tớ không muốn mình phải hối hận nữa.”
Lăng Dương không hiểu, nhìn đối phương.
“Là tớ phá hủy giấc mộng phi công của cậu, nhưng tớ đã hỏi thăm rồi, vết thương của cậu tuy không thể cho cậu lái máy bay, nhưng có thể để cậu tiến vào khoang điều khiển, tớ không chỉ muốn tiếp tục giấc mộng của cậu mà tớ còn muốn giúp cậu đưa nó thành hiện thực,” Mạnh Hổ cầm hai tay đang đặt trên bàn của Lăng Dương, ánh mắt vô cùng chân thành, “Ngồi ghế lái phụ cùng tớ, tớ sẽ đưa cậu lên trời.”
Diệp Lãng đập bàn, “Đê tiện!”
Bạch Lung và Từ Hiền một trái một phải vội vàng đè hắn ngồi xuống lại.
Lăng Dương nghe xong đề nghị của Mạnh Hổ, mắt bắt đầu tỏa sáng.
“Thật?” Cậu hỏi.
Trái tim Diệp Lãng xiết chặt.
Mạnh Hổ trịnh trọng gật một cái.
Lăng Dương hiển nhiên không thể khống chế kích động trong tim, nhìn chằm chằm Mạnh Hổ không dời mắt, hô hấp đã có chút dồn dập, đối phương cũng kiên định nhìn lại cậu.
Qua hồi lâu tâm tình Lăng Dương mới dần bình tĩnh.
Lăng Dương chậm rãi rút tay mình ra.
“Xin lỗi.”
“Tại sao?!” Mạnh Hổ không thể tin được mà hỏi, mới vừa rồi có một tích tắc, cậu gần như cho rằng mình đã thành công.
“Bởi vì tớ không xứng.”
Bởi vì cậu không xứng.
Lúc trước khi Phạm Bối Bối chặn Lăng Dương trong hẻm tối, đã nói chính câu này.
Đáng nhẽ cậu vẫn còn cơ hội làm một con chim có thể bay lên trời nhưng đáng tiếc giờ cậu chỉ có thể làm một con gà không biết bay.
Gà làm sao có thể xứng đôi với chim đây?
Cho dù là một đôi chân gà, tôi cũng phải bẻ gãy nó, đây là cái giá cho việc cậu đã mơ tưởng hão huyền!
Tia sáng hi vọng trong mắt Mạnh Hổ tắt dần, cậu đã hoàn toàn hiểu được ý Lăng Dương.
Với Lăng Dương mà nói, tồn tại của Mạnh Hổ chính là sự thật tàn khốc nhất, tựa như vết sẹo sau lưng cậu, dù không đau thì cũng mãi mãi không thể tiêu trừ.
Song dù có là lời từ chối thì Lăng Dương cũng biểu đạt một cách uyển chuyển như vậy.
Cả đời này, hai người đã định chỉ có thể đi lướt qua nhau.
Sau khi Mạnh Hổ rời đi, Lăng Dương xoay bước chân, vòng sang ghế ngồi kế bên.
“Tôi biết ngay mấy người núp đằng sau nghe lén mà, nghe thấy luôn cả mấy người nghị luận!”
Lăng Dương chỉ vào ly nước cà rốt trước mặt Diệp Lãng, hỏi, “Của ai đây? Sao không uống?”
Diệp Lãng đẩy cái ly qua.
“Dương Dương, cái gì gọi là tớ không xứng?” Từ Hiền không hiểu.
Lăng Dương uống một hớp nước cà rốt, rồi lại lè lưỡi liếm sạch chất lỏng dính bên môi, “Hở? Chẳng lẽ khi từ chối lời tỏ tình của người khác không phải nên nói chút lời động viên để đối phương nghe không khó chịu sao?”
“Cho nên thứ cậu phát cho hắn chính là phiên bản nâng cấp của thẻ huynh đệ, thẻ người tốt…” (gắn thẻ bạn tốt = đưa vào friend-zone)
“Thẻ tớ không xứng với cậu.” Bạch Lung ra một câu tổng kết ngắn gọn.
Đêm nay động tác của Diệp Lãng vô cùng dịu dàng, quả thực như biến thành một người khác, Lăng Dương có chút không thích ứng kịp.
Cả người cậu đều lún sâu vào sự dịu dàng của Diệp Lãng, khi sắp đạt tới đỉnh dục vọng thì đối phương lại đột nhiên ngừng, cú ngừng này làm Lăng Dương thiếu điều khó chịu phát khóc.
“Lăng Dương,” Diệp Lãng từ phía trên nhìn xuống Lăng Dương, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Lăng Dương quả thực sắp điên rồi, đừng nói anh lại muốn CD năm phút nha? Trước đó bản thân đã cấm dục suốt một tuần rồi, hôm qua lại bị Mạnh Hổ phá đám, hôm nay mà còn không phóng thích thì sẽ hỏng luôn đó!
Hơn nữa, thời điểm này mà anh còn nghiêm túc gọi đầy đủ tên em là muốn giỡn gì đây?
“Lăng Dương,” Diệp Lãng lại gọi tên đối phương một lần, âm thanh thành kính chưa từng có, “Anh mang em lên trời.”
Hắn cúi người hôn cậu.
Lăng Dương nhắm hai mắt lại, một giây sau, cậu bước tới bầu trời.