Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 69


Đọc truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười – Chương 69

ệnh mê giày khó mở miệng

Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • đứa nào mua vé đi xem tui đều là đứa ngu), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: học kỳ mới, hoàn cảnh mới, mọi người họp mặt đi

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Tôi đặt bàn ở chỗ cũ rồi, ai đăng ký thì nhắn tin trực tiếp cho tôi, không có số di động của tôi thì nhắn tin trong diễn đàn.

——————————————————————————-

Người gởi tin: Antelope (Tiểu Linh Dương một bông hoa giao tiếp), khu gửi: Homo***ual

Tiêu đề: Re: học kỳ mới, hoàn cảnh mới, mọi người họp mặt đi

Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người

Em em em, tính thêm em vào! Chuyện như này sao có thể thiếu Tiểu Linh Dương ~(≧▽≦)~

——————————————————————————-

Thân Mã: “Tiểu Linh Dương còn một bí mật cậu không biết đâu, nó thật ra là một đứa biến thái, nó là người trong giới.”

Diệp Lãng khẽ nhíu mi, đây đã là lần thứ hai trong ngày hắn nghe thấy từ “trong giới”, lần đầu tiên là ở đại sảnh, từ đối thoại của hai người hắn loáng thoáng nghe ra hai người hình như đang thảo luận cái này. Môi trường công việc hiện giờ của Diệp Lãng cũng sẽ thường xuyên đề cập trong giới như nào như nào, song hắn dĩ nhiên không ngây thơ cho rằng giới của bọn họ là giới giải trí.

“Anh nói giới là giới gì,” Diệp Lãng hỏi Thân Mã.

Thân Mã ngồi trở về, cười đến là hèn hạ, “Không thể nói, nếu cậu muốn biết thì tự mình hỏi nó đi.”

“Nghe nói em ở trong giới?” Trên đường về Diệp Lãng đột nhiên hỏi.

Lăng Dương giật bắn mình, đến nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, “Anh anh anh anh nghe ai nói? Giới giới giới giới gì?”

“Chỉ tò mò em ở trong giới gì thôi?”

“… Không thể nói.”

“Tại sao?”

“Nói mất mặt.”

“Em nói đi, anh không cười em.”

“Là…”

“Nói to chút.”

“Thì là…”

“Anh nghe không rõ.”

“Giới kịch truyền thanh.”

Diệp Lãng đè vai đối phương, gương mặt rất chi nghiêm túc, “Lăng Dương, em đúng mất mặt thật.”

Thời gian thoắt cái tới ngày khai giảng, thần đồng xã giao Lăng Dương mỗi khi đến thời điểm này sẽ bận rộn tham gia đủ loại hội họp, khai giảng của học kỳ trước vì trốn người mà Lăng Dương phải thành thật ngủ đông một đợt, học kỳ này đã hoàn toàn biến thành linh dương hoang dã hoạt bát, ở đâu có náo nhiệt ở đó có linh dương.

Diệp Lãng sau ba ngày liền tan học đến nhà Lăng Dương không thấy người đâu, đã rõ ràng có chút không vui, theo quan niệm của hắn, bà xã là phải ở nhà trông nhà chờ chồng về lấy dép lê cho chồng mới đúng, chứ không phải như bây giờ cả ngày chạy rông không thấy bóng đâu.

“Lăng Dương lại đi đâu vậy?” Hắn hỏi Từ Hiền.

“Họp mặt.”

“Họp mặt gì?”

“Họp box do BBS trường chúng ta tổ chức.” Hơn nữa còn là họp off của box HOMO, nhưng câu này Từ Hiền không nói.

“Sao cậu không đi?”


“Tớ không thích mấy chỗ quán bar.”

“Họp off của box gì mà họp tới trong bar lận?”

Từ Hiền cười hì hì không lên tiếng.

Diệp Lãng nhìn thấy cái dạng này của cậu chỉ biết ngay không có chuyện tốt.

“Ở quán bar nào cậu biết không?”

“Biết, cậu hỏi này làm gì, cậu đâu có đi bar đâu?”

Diệp Lãng không phủ nhận.

Từ Hiền buồn cười, “Bà xã mà canh kỹ quá sẽ chạy mất đấy.”

“Thằng nhóc này không canh mới sẽ có chuyện.”

Từ Hiền suy nghĩ thử, lời này không sai chút nào.

“Ừm, chỗ đó không dễ tìm lắm, hay để tớ dẫn cậu đi?”

“Ừ.”

“Nhưng cậu định mặc như này à? Không về nhà thay bộ khác?” Từ Hiền biết Diệp Lãng có nhà gần ngay trường học, bề ngoài là nhà ở nhưng thực tế là một cái tủ quần áo cỡ bự, đại khái là vì môi trường công việc mà quần áo của Diệp Lãng phi thường nhiều, chút không gian tí teo trong ký túc xá căn bản không để hết được.

Diệp Lãng cúi đầu nhìn chính mình, “Có vấn đề gì?”

“Đi quán bar thì phải đổi trang phục quán bar chứ, bộ này của cậu thông thường quá.”

Diệp Lãng ngẫm nghĩ, “Cũng được.”

“Nhớ mặc ngầu một chút, Dương Dương thích giày punk.” Từ Hiền đề nghị.

Nửa giờ sau, Từ Hiền nhìn Diệp Lãng đứng ở cửa mà sững sờ.

“Cậu xác định mình đi quán bar chỉ để đón bà xã chứ không phải cua trai tơ?”

Diệp Lãng nhíu mày, “Không phải cậu bảo tớ mặc ngầu một chút à?”

“Tớ đúng là có nói như vậy…”

Nhưng như này hoàn toàn không còn là ngầu • một • chút nữa, Từ Hiền thầm rít gào dưới đáy lòng, bộ đồ da khoa trương của cậu đã có thể lên bìa tạp chí GAY được rồi đó! Còn cái quần da siêu bó của cậu nữa, chỉ có thầy dạy dỗ mới mặc có biết không!

Còn nữa, chân cậu mang thể loại gì thế hả? Đen bóng đến mức có thể dùng làm gương phản quang! Bề mặt toàn là nút kim loại và xích bạc! Vòng đinh tán nhọn muốn dọa người chỉ nhìn đã khiến người ta đau “trym”! Ai dám tới kiếm chuyện với cậu mà bị cậu cho một cước là “đá nát ngọc tan” có biết không!

“Cậu… cậu kiếm đâu ra bộ này vậy?” Từ Hiền vô thanh rít gào xong, không nhịn được mở miệng hỏi.

“Hồi xưa công tác cần đi quán bar, người trong công ty đưa cho.” Diệp Lãng rất ít khi tự dạo phố mua đồ, công ty nhà hắn có chuyên gia phụ trách mua sắm mấy thứ này, thường tiện thể mua luôn cho hắn, vậy nên Diệp Lãng có đủ các loại trang phục tham gia các dịp lễ.

“Cậu xác định mình đi quán bar chỉ để đón bà xã chứ không phải cua trai tơ?”

Diệp Lãng đã hơi mất kiên nhẫn, “Cậu dẫn tớ đến đó được rồi, không cần đi vào.”

“… Tớ vốn đâu có định vào, nhìn thấy cậu ăn mặc như này, tớ càng không dám vào, tớ sợ bị người trong đó coi thành bia tập bắn,” Từ Hiền bày ra vẻ tiểu sinh sợ hãi, “Đúng rồi, cậu nhớ cho rõ khi ra mang theo Dương Dương chứ không phải ai khác nha.”

Diệp Lãng cho Từ Hiền một ánh mắt “còn cần cậu nói”, Từ Hiền khinh thường làm như không thấy, cầm chìa khóa vọt ra ngoài, nghĩ bụng có nên nhắn tin trước cho Dương Dương bảo nó cẩn thận đừng làm ra chuyện khác người để bị thộp cổ không?

Quay đầu đưa mắt nhìn vòng đinh tán trên giày Diệp Lãng, Từ Hiền run lên, thôi quên đi, coi như cho Dương Dương một sự kinh hỉ.

Quả nhiên Từ Hiền đưa Diệp Lãng đến nơi xong thì chuồn ngay, Diệp Lãng một mình đẩy cửa vào, vừa vào trong đã bị tầm mắt từ bốn phương tám hướng rửa tội.

Vì công tác Diệp Lãng đã tới những nơi như này không ít lần, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý tới quán bar sẽ gặp phải thứ gì, không phải hồi trước chưa từng bị bắt chuyện, chẳng qua khi đó toàn là phụ nữ còn bây giờ toàn là đàn ông… Mà nói tới cùng thì họp off của box gì mà có thể tổ chức ở một GAY BAR?!

Diệp Lãng thầm mắng một câu, nghĩ bụng trở về nhất định phải tra rõ ràng mới được.

Đen mặt từ chối người đàn ông thứ ba đến bắt chuyện kể từ khi bước vào cửa, Diệp Lãng quét mắt một vòng trong quán bar, không phát hiện bóng dáng Lăng Dương ở chỗ nào, trái lại có một bàn vẻ như là học sinh đang chơi trò thách đố nói thật, nhưng Lăng Dương không ở trong đó.

Trong GAY BAR vàng thau lẫn lộn, thứ người tạp nham gì cũng có, một không chừng mực, hai không đạo đức, nghĩ đến Lăng Dương một mình chạy đi lêu lổng ở nơi không đứng đắn như này, còn chẳng biết đang ở đâu, cơn tức lại bắt đầu xông lên.

Diệp Lãng không muốn đứng mãi giữa quán cho người ta ngắm nghía, vì vậy đi đến trước quầy bar tìm một chỗ trống ngồi xuống, một chân đạp đất, chân kia đặt lên chỗ gác chân của ghế cao, sốt ruột dò xét khắp quán.


Một người đàn ông đi về phía hắn, trong tay cầm ly rượu, Diệp Lãng cho rằng lại thêm một người đến bắt chuyện, đang muốn xoay sang chỗ khác không để ý thì người kia bỗng trượt chân, suýt thì té ngã, chất lỏng trong ly có hơn nửa văng lên giày Diệp Lãng.

“Ây chà xin lỗi xin lỗi, để tôi lau giúp anh.” Người kia liên thanh giải thích, không biết lấy từ đâu ra một miếng khăn tay giúp Diệp Lãng lau giày.

Diệp Lãng cảm thấy để một người xa lạ quỳ ở đây lau giày cho mình rất kỳ cục, chỉ nói “không cần”, xong đứng dậy đi tới toilet.

Khi đi qua người kia, lơ đãng nhìn thử, không ngờ lại nhìn thấy trên mặt người kia lộ vẻ… tiếc nuối?

Diệp Lãng đi tới cửa toilet, đang định đẩy cửa vào thì nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện.

“Đừng rụt rè vậy, đi chơi với anh một bữa đi, nha?” Một âm thanh xa lạ.

“Không đi.” Lần này âm thanh rất quen thuộc, dù chỉ có hai chữ ngắn ngủn Diệp Lãng cũng nhận ra, là Lăng Dương!

Cửa lò xo của toilet có một khe hở, Diệp Lãng nghiêng người, xuyên qua khe cửa vừa vặn quan sát được tình cảnh bên trong, Lăng Dương hai tay nhét túi đứng dựa vào tường, còn gã đàn ông xa lạ kia đứng đối diện cậu, từ góc độ của Diệp Lãng không nhìn thấy mặt gã.

“Tại sao?” Gã hỏi.

“Tôi có chồng,” Lăng Dương nói.

Diệp Lãng nghe xong câu này tâm tình mới tốt hơn chút.

“Bạn trai em là người trong giới?”

“Mắc mớ gì tới anh?”

“Xem ra không phải.”

Lăng Dương không nói chuyện.

“Thấy ánh mắt em nhìn anh ở ngoài vừa nãy là anh biết ngay em cũng thuộc, ông xã em hẳn không thỏa mãn được em rồi.” Gã đột nhiên nhón chân nghiền nghiền mặt đất như đang nghiền tàn thuốc, Diệp Lãng giờ mới phát hiện thì ra gã cũng mang một đôi bốt ống cao rất punk, ống giày cao dị thường, thậm chí qua cả đầu gối.

Nhưng… không thỏa mãn được em? Cơn tức của Diệp Lãng lại lên thêm một nấc.

“Em không muốn phản bội ông xã không sao, chúng ta chơi đơn giản, anh không vào. Em đừng lo, có rất nhiều người như vậy, tìm bạn trai ngoài giới, tìm bạn chơi trong giới, Súng Cũ em biết đúng không, danh chủ của Đế Quốc, ở nhà thương vợ thương muốn chết luôn, vậy mà còn không phải nuôi một dàn hậu cung cao cấp ở bên ngoài.”

“Chuyện người khác liên quan gì đến tôi, nói không đi là không đi.”

“Đừng nói chắc như bắp thế, anh cam đoan sẽ cho em sướng như tiên,” Gã hạ giọng, “Anh rất thích kiểu dương quang như em, lần đầu tiên thấy em, đã muốn để em liếm…”

Lăng Dương thấy đối phương càng nói càng trắng trợn, đứng thẳng muốn rời đi.

Gã nhấc chân, ép Lăng Dương dựa lại vào tường, đế giày còn đạp lên háng Lăng Dương.

Sắc mặt Lăng Dương tức thì thay đổi, “Lấy ra!”

Gã không chỉ không lấy ra mà ngược lại còn nghiền nặng hơn, tựa như hành động vừa nãy trên mặt đất.

“Đồ đê tiện, nể mặt mày mà mày không muốn, để ý mày là phúc đức của mày rồi.” Gã đột nhiên thu lại thái độ cợt nhả vừa rồi, giọng điệu trở nên đặc biệt nghiêm khắc.

Lăng Dương đang muốn nổi đóa thì cửa toilet đột nhiên bị người dùng sức đá văng, Diệp Lãng xuất hiện, sắc mặt sa sầm đủ để giết người.

“Lấy chân mày ra!” Lăng Dương thề cậu chưa từng thấy một Diệp Lãng bộc lộ khí phách ra ngoài như này, không có ra tay, chỉ dựa vào âm thanh đã đủ để lấy mạng người ta.

Tên kia bị khí thế Diệp Lãng dọa đến mức run người, vội rụt chân trở về.

Gã hòa hoãn trở lại, đoạn đánh giá Diệp Lãng từ trên xuống dưới một lượt, đợi nhìn đến dưới chân hắn thì không dằn được tiếng huýt sáo.

“Sao nào anh cũng muốn gia nhập hả? Tôi không để ý đâu…” Gã quay đầu nói với Lăng Dương, “Thế nào, này ưu đãi đủ chưa, một lần phục vụ hai người coi như em lời rồi.”

Lăng Dương nghe gã nói bậy bạ ngay trước mặt Diệp Lãng mà sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Nhận thức của Diệp Lãng và của bọn họ hoàn toàn không cùng một quỹ đạo, nhưng từ giọng điệu hạ lưu của đối phương và sắc mặt ngày càng xấu của Lăng Dương cũng có thể đoán được, lời gã nói tuyệt không phải thứ gì hay.

Tên kia thấy Diệp Lãng chậm chạp không trả lời, còn tưởng rằng không hài lòng phương án mình đưa ra, mà tận đáy lòng gã lại không muốn buông tha thứ tốt như này, phải biết, trong giới, thuần nô thì có cả núi to nhưng thuần chủ tuyệt đối là hàng hiếm, phần đông chủ đều là song hướng, bao gồm chính gã, vừa có dục vọng giẫm đạp người khác, vừa có khao khát thuần phục dưới chân kẻ mạnh.

Mà người trước mắt chỉ dựa theo khí thế thôi, không thể nghi ngờ chính là thuần chủ trong mười chủ mới có một, là người cao cao đứng trên đỉnh kim tự tháp, không bao giờ khuất phục bất luận kẻ nào, là đối tượng tất cả nô lệ tha thiết cầu mong.


Gã thích lui một bước hơn, “Anh không chịu song chủ? Vậy, nếu là anh thì em cũng có thể…”

Lời còn chưa dứt, gã chỉ cảm giác cằm dưới đau đớn, bản thân bị một luồng ngoại lực đánh ngã xuống đất, một giây sau, một chiếc giày bốt gắn đầy đinh tán từ trên trời giáng xuống, đạp mạnh trước ngực mình, gã nghe thấy người đàn ông đạp mình lạnh lùng nói từ trên cao: “Câm miệng.”

Gã nhịn không được kêu lên: “A~~~~~~”

Diệp Lãng: ???

Tại sao là “A ~~~~~~”? Đáng lẽ đánh xong phải là “A!!!” hay là “A ——!!” chứ?

Lăng Dương phát điên, “Đậu má, đừng đạp nó!”

Cậu xông lên, nắm cánh tay Diệp Lãng lôi ra ngoài.

Lăng Dương kéo Diệp Lãng ra khỏi quán bar xong liền thả tay đối phương, tự mình bước đi như sao xẹt.

Diệp Lãng theo đằng sau, rất không vui với biểu hiện của cậu, “Em không giải thích gì sao?”

“Giải thích gì? Em đâu có gây chuyện!”

“Em nói coi, tìm em chơi, chơi cái gì?”

“419, đừng nói anh không hiểu!”

“Trong giới rốt cuộc là giới gì?”

“Giới đồng chí, chứ hổng lẽ giới giải trí?”

“Vậy sao anh không phải trong giới?”

“Anh không phải thẳng sao?”

“Anh bây giờ mà còn thẳng?”

“Một ngày thẳng, cả đời thẳng!”

“Vậy cái gì gọi là anh không thỏa mãn được em?”

Lăng Dương chỉ thấy hô hấp khó khăn, ngay cả nói chuyện cũng thực vất vả, cậu lắc đầu, gắng diệt trừ những ý tưởng không nên có.

Nghĩ hôm nay sao cậu lại xui xẻo như vậy, vô cùng vui vẻ đi họp off, chẳng qua là nhìn một tên trong quán bar bằng ánh mắt tán thưởng vài lần, cái này cũng như đàn ông có vợ nhìn gái đẹp trên đường vậy, căn bản không có ý ám chỉ phương diện kia.

Ai biết chỉ vậy đã bị theo dõi, bị chặn trong toilet xong tự dưng bị đạp một cú không nói, còn cố tình bị Diệp Lãng bắt ngay tại trận.

Về phần Diệp Lãng tại sao lại xuất hiện ở nơi như thế, vấn đề này đến hỏi cậu cũng không muốn hỏi.

Đi thì đi đi, còn mặc thành như vầy… Bỏ đi không miêu tả nữa, Lăng Dương còn nhìn nữa sẽ thất khống mất.

Tiếp theo đó bản thân ngay trước mặt Diệp Lãng bị người ta nói như vậy như vậy, Diệp Lãng rốt cuộc có thể hiểu được bao nhiêu, cậu cũng không nắm chắc.

Càng đáng chết hơn là, đánh nó xong thì thôi, lại còn đạp lên cái thằng ghê tởm đó nữa! Căn bản là chủ động dâng lên cửa cho người ta sỗ sàng!

Cố tình cậu còn không thể nói, phải lôi Diệp Lãng đi, biến thành cậu như đang che chở cho thằng cặn bã đó…

Lăng Dương một mặt phải chịu đựng sự quyến rũ đến từ Diệp Lãng, một mặt phải chịu đựng cơn tức của đối phương, cậu cảm thấy bản thân sắp thành ninja rùa rồi. (ninja rùa: ninja = nhẫn giả, ở đây có nghĩa là super nhẫn nhịn)

Diệp Lãng thấy Lăng Dương chẳng những không đáp lời mình mà còn dùng sức lắc đầu, cho rằng đối phương thực sự nghĩ mình không thỏa mãn được cậu, không khỏi bốc lửa giận lần hai.

Hắn bắt lấy bả vai Lăng Dương, cưỡng chế xoay cậu lại đối mặt với mình.

“Em nói chuyện coi!”

Lăng Dương không muốn nhìn thẳng vào Diệp Lãng, vừa cúi đầu đã thấy thứ không nên thấy, lập tức choáng đầu hoa mắt, hô hấp khó khăn.

“Chúng ta về nhà thay đồ rồi nói chuyện được không?” Lăng Dương yếu ớt nói.

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao.”

Diệp Lãng ngẫm lại lời cậu vừa nói, “Em không thích anh mặc như này?”

“… Đúng.”

“Tại sao?”

“Chẳng tại sao… Đệch! Sao hôm nay anh hỏi nhiều vậy!”

“Tiểu Hiền nói em thích kiểu này.”

Lăng Dương nhắm mắt, hít vào thở ra, rồi lại thở ra hít vào, “Vậy anh nhớ cho kỹ, em thích nhất dép lào, phiền anh về sau nói chuyện với em thì mang loại đấy.”


Lăng Dương tức điên người chạy về nhà, gục trên giường, dụi đầu vào gối.

Diệp Lãng theo sau cậu vào nhà, Lăng Dương nghe âm thanh không đúng, ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thoáng qua lại bắt đầu ồn ào, “Sao anh không đổi giày đã vào nhà!”

“Kiểu giày này đứng rất khó đổi.”

“Vậy ra phòng khách đổi!”

“Sao không thể đổi trong phòng ngủ?”

Lăng Dương tức đến nhảy dựng lên, “Đổi đi đổi đi, em tránh là được chứ gì!” Nói xong liền chuồn ra ngoài.

Khi đi ngang qua Diệp Lãng, đối phương đột nhiên nhấc chân lên, tựa như hành động của thằng trong quán rượu, đóng đinh Lăng Dương trên tường.

Lăng Dương tức thì nhũn cả chân, cố gắng dựa sát vào tường mới miễn cưỡng đỡ bản thân không đến mức té xuống đất.

“Anh, anh làm gì?” Âm thanh của cậu rõ ràng không còn sung sức như vừa rồi.

“Trong WC quán bar, tên kia đạp em như này, sao em không né?”

“… Anh thử bị người ta đạp chỗ đó mà trốn xem? Em chưa muốn làm thái giám.”

“Ngụy biện!”

Lăng Dương còn đang muốn phản bác thêm, song tất cả sự chú ý đã bị bức tập trung vào một chỗ, căn bản vô phương suy nghĩ như bình thường.

“Anh, anh thả chân xuống trước, từ từ nói chuyện.”

Diệp Lãng nghe vậy chậm rãi buông lỏng chân ra 2 cm, đang muốn để xuống thì lại nghĩ tới màn tự tung tự tác của Lăng Dương hôm nay, dám tranh cãi với cả hắn, tức thì lại khó chịu, bàn chân không tự chủ dùng chút sức đạp xuống.

Lăng Dương: “A ~~~~~”

Diệp Lãng: ???

Chỉ thấy Lăng Dương đau đớn cong lưng, cả cơ thể kéo căng, tay trái dùng sức vịn tường, tay phải chậm rãi nắm thành quyền, thân người cũng đã hơi phát run, tựa hồ thực sự bị đạp đau.

Diệp Lãng nghĩ, mình hẳn dùng sức không có lớn như vậy mới đúng.

Hồi lâu Lăng Dương mới từ từ ngẩng đầu, sắc mặt âm trầm nói với Diệp Lãng: “Anh còn không về ký túc xá.”

“Không về.”

“Không về thì đi ngủ sô pha.”

“Không bao giờ.”

“Anh không đi em đi!”

Lăng Dương chụp lấy gối đầu chạy ra ngoài.

“Lăng Dương em biến lại đây cho anh!”

Diệp Lãng không tốn bao sức đã bắt được Lăng Dương không nghe lời trở về, nếu bàn đến chuyện MT luyện được kỹ năng nào thành thạo nhất thì một là Trào Phúng (kỹ năng quần công để gom quái), hai là Phá Giáp(phá phòng thủ của đối phương làm giảm sức thủ). Nhoáng cái Diệp Lãng đã phá sạch giáp vải trên người Lăng Dương, còn bản thân thì đến quần áo cũng lười cởi, một chân đạp trên đất, một chân quỳ gối bên giường, cởi bỏ dây lưng xách súng ra trận.

Đây là biện pháp thu phục đối phương trực tiếp nhất hữu hiệu nhất mà Diệp Lãng rút ra được trong thời gian này, huống chi bây giờ lửa giận lửa dục đang cùng nhau cháy, hắn cần gấp rút phát tiết trên người đối phương.

Nhưng rất nhanh Diệp Lãng phát hiện ra chỗ bất thường, phản ứng của Lăng Dương khác với ngày thường quá rõ rệt, hắn kinh ngạc dừng lại, “Sao hôm nay em hưng phấn quá vậy? Ở quán bar cắn thuốc à?”

Lăng Dương thở gấp, nắm lấy cổ đối phương đè xuống dưới, “Sao hôm nay anh nhiều chuyện quá vậy?”

Diệp Lãng bị cậu kéo xuống ép hôn, hơi thở trao đổi với nhau làm hắn không còn tiếp tục suy nghĩ vấn đề vì sao người dưới thân lại đặc biệt hưng phấn, mà dựa luôn vào hành động.

Đây là lần đầu tiên Diệp Lãng mặc quần áo làm tình, tuy rằng vải vóc gò bó kìm chế sự thoải mái khi hành động, khuyết thiếu cảm xúc da thịt cận kề, nhưng nhìn đối phương trần như nhộng, còn mình thì võ trang đầy đủ, thứ cảm giác hơn người một cách bất bình đẳng bỗng sinh ra.

Mà thuộc da là thứ tượng trưng cho dã tính, là thứ có thể gợi lên sự hung tàn trong tiềm thức con người nhất, vốn ở trên giường đã không hiểu được dịu dàng là gì, giờ phút này Diệp Lãng càng như một con thú hoang, ánh mắt sắc bén, mũi thở hổn hển, yết hầu thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Lăng Dương không có chút sức kháng cự nào với một Diệp Lãng như thế, cậu cảm giác ánh mắt của đối phương tựa hồ có thể nhìn thấu chính mình, gồm cả bí mật nhỏ bản thân tìm mọi cách giấu diếm, ở trước mặt người này cũng sẽ không chỗ trốn. Tinh thần cậu căng thẳng, tựa hồ chỉ lơi lỏng một chút thôi, sẽ không kìm được làm ra chuyện khác người.

Diệp Lãng làm rất hứng khởi, không thèm suy tính chuyện khác, trực tiếp lật Lăng Dương lại nằm quỳ ở trên giường, còn mình thì quỳ một gối đằng sau cậu, chân còn lại đạp luôn lên ga giường, Lăng Dương vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy đôi giày punk của Diệp Lãng gần trong gang tấc, cảm giác sâu sắc về mặt tinh thần từ hàng đinh tán sắc nhọn, cảm xúc lạnh như băng của sợi xích bạc, cùng mỹ cảm biến thái của dây giày bó chặt, tổng hợp lại, mang đến cho cậu khoái cảm ngập đầu, gần như trong nháy mắt, không mượn bất kì sự tác động nào từ bên ngoài, cũng không cần dựa vào bất kì ảo tưởng nào, Lăng Dương tiết ngàn dặm.

Diệp Lãng nhận ra Lăng Dương bắn, càng thấy quái dị hơn, “Bà xã, em xuất tinh sớm?”

Phóng thích xong, suy nghĩ của Lăng Dương thoáng cái thanh minh, nhưng cũng chỉ có một thoáng ngắn ngủi thôi, cảnh tượng đập vào mắt lại làm cho thân thể cậu bất đắc dĩ nổi lên phản ứng, trước giờ cậu chưa từng tiến vào trạng thái nhanh như vậy, cứ như dùng skill thanh trừ CD. (dùng skill này không cần thời gian chờ mà trực tiếp xài hai lần liền luôn)

Cậu thở dốc, “Thời gian ngắn thì làm sao, số lượng bù chất lượng, lên đi!”

______________________

giày punk có xích và đinh

About these


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.