Đọc truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười – Chương 42
Áo tình nhân trắng đen phối hợp
Người gởi tin: Ironman (Người Sắt • ăn viên năng lượng chán rồi giờ muốn đổi khẩu vị), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: Thanh Chân của Lạc Minh, phố ăn vặt của Sâm Lam, căn tin hai của Yên Đại, chỗ nào ăn ngon hơn?
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Điều tra thử.
——————————————————————————-
Người gởi tin: Loctar (mọi người đều yêu Lok’tar), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: Re: Thanh Chân của Lạc Minh, phố ăn vặt của Sâm Lam, căn tin hai của Yên Đại, chỗ nào ăn ngon hơn?
Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng chuyển tới BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Xin hỏi cái cuối cùng cũng được tính hả?
——————————————————————————-
“Lát nữa cậu có rảnh không?” Diệp Lãng hỏi.
Lăng Dương vội vã gật đầu, Diệp Lãng muốn hẹn mình, cho dù không rảnh thì cũng phải rảnh, “Rảnh, sao?”
“Tôi dẫn cậu luyện cấp? Cậu có thể dùng laptop của tôi.”
Lăng Dương: “…”
“Sao vậy?”
“Không,” Lăng Dương tức thì nhảy dựng lên, “Anh cứ khởi động máy, chờ tôi chút, tôi mượn toilet.”
Lăng Dương lủi vào buồng vệ sinh, lấy di động ra gởi tin nhắn.
—— giang hồ cấp cứu! làm ơn cho tui mượn tài khoản Lạc Minh Ảnh dùng chút!
Thích Phong chưa bao giờ cho người ngoài mượn tài khoản trong lời đồn quả thực rất hào phóng, chưa đến một phút đồng hồ đã gửi lại mật mã tài khoản, Lăng Dương nghiêm túc nhìn hai lần, lầm rầm nhớ kỹ.
Khi Lăng Dương ra, Diệp Lãng đã chuẩn bị laptop xong xuôi, đến cả client game cũng mở rồi, đang dừng ở giao diện nhập tài khoản game.
Lăng Dương thành thạo nhập ID và mật mã Lạc Minh Ảnh, đăng nhập vào trò chơi, thuận tiện thêm Dạ Lang vào bạn tốt.
Lăng Dương bởi vì phải PK cho nên đã có tìm hiểu chuyên sâu với mọi loại nghề, bây giờ điều khiển ảnh võ cũng không xa lạ chi, huống hồ còn có Diệp Lãng dẫn cậu, cậu chỉ cần ngồi một bên làm kiểng là được.
Hai người đi nhận hết các nhiệm vụ Lạc Minh Ảnh có thể làm ở đẳng cấp này, sau đó cùng ra dã ngoại dọn tiểu quái.
Kênh thế giới hiện giờ:
“Nhất định là do tui mở game không đúng cách.”
“Sao vậy?”
“MT Kiếm Tình ngang nhiên tổ đội với người của Lạc Minh làm nhiệm vụ?”
“Thiệt hay giả? Cho hóng với!”
“Em nữa!”
“Ở đâu ở đâu?”
“Thác sương mờ (729,36)” (729 là hoành độ, 36 là tung độ)
“Tui tới rồi, quả nhiên là thật, tui mở game cũng không đúng cách rồi.”
“Hình như Dạ Lang đang kéo người bên Lạc Minh thăng cấp? Người kia còn chưa mãn cấp.”
“Lạc Minh nào?”
“Lạc Minh Ảnh, chưa từng nghe, là acc phụ?”
“Dạ Lang và bà nhà không phải vợ chồng kiểu mẫu sao? Triệu hồi Linh Đang Nhi!”
“Báo cáo, Linh Đang Nhi không online.”
“Không phải Linh Đang Nhi đang cưa Lạc Minh Phong à? Cho nên Dạ Lang mới bắt cóc Lạc Minh Ảnh? (Quan hệ nhân quả này tuyệt vời đến làm cho người ta không thể nào nhìn thẳng)”
“Chúc mừng Dạ Lang đã nhận ra BG không đáng tin chuyển sang ôm ấp đại thần đam mỹ!”
“Kịch tình như vầy xúc động quá đi em không dừng tưởng tượng được, kíu, ai ngăn em với!”
“Để tui ngăn cho! Yô yô check it ao! Tùng tùng xèng xèng, tùng tùng xèng xèng, chân trời mênh mông là tình yêu của em ~~~~” (điên hết rồi)
So với kênh thế giới vô cùng náo nhiệt thì bên này vô cùng yên tĩnh, bởi vì hai người đều có một thói quen tốt, đó là vừa login sẽ đóng kênh thế giới, Diệp Lãng vì mang Lăng Dương thăng cấp, đến cả kênh bang hội cũng đóng luôn, còn acc Lạc Minh Ảnh này thì vốn chẳng có bang hội gì.
Hai người còn không hẹn mà cùng ấn F11 che luôn các người chơi ngoại trừ đồng đội, bản đồ càng ngày càng nhiều người hóng hớt cũng vì này mà hoàn toàn thành người vô hình, bàn dân mang bản mặt xem phim truyền hình ngắm hai người chả coi ai ra gì, một kẻ đánh quái, một kẻ nhặt đồ, cả hai đều hết sức bình tĩnh, bàn dân thì đau tim vô cùng.
Một cột kim quang hiện lên, Lạc Minh Ảnh thăng cấp.
“Woa, tui 73 rồi, lợi hại không!”
“Một tháng trước cậu 72, giờ 73, nhanh quá ha,” Diệp Lãng tàn nhẫn tạt một gáo nước lạnh.
Lăng Dương chỉ đành “…”
Lăng Dương nhìn sắc trời, đột nhiên ý thức bản thân vậy mà chơi đến quên thời gian, ngó đồng hồ dưới góc phải màn hình, “Ai ya, bảy giờ rồi.”
“Ừ, đói bụng chưa? Đi ăn gì không?”
Lăng Dương nhìn xung quanh, “Sao bạn phòng anh không ai về hết vậy?”
“Một đứa lên rừng huấn luyện thêm, một đứa cuối tuần ra ngoài ở với gái.”
“À…”
“Buổi tối cậu muốn ở lại không?”
Lăng Dương bỗng nghĩ, chẳng lẽ anh ta cũng có ý kia?
“Tôi ở lại làm chi?”
“Cày đêm chứ chi.” Khẩu khí của Diệp Lãng tự nhiên không thể tự nhiên hơn, cứ như đang nói nếu không cậu cho rằng ở lại làm gì.
Lăng Dương yên lặng vài giây, “Buổi tối bọn anh không bị cắt điện à?”
“Hôm nay cuối tuần, mà dù có cắt thì cũng câu được.”
“… Lợi hại vậy?”
“Ai học mạch điện mà chẳng biết.”
Lăng Dương bĩu môi, trai bách khoa quả thực là biến thái.
Thực ra không có điện thì còn làm được nhiều chuyện hơn đó anh yêu!
Di động Lăng Dương vang lên, là Từ Hiền.
“Hoa Hoa đại nhân thân mến có gì dặn dò?”
“Giờ giới nghiêm là tám giờ.”
“Hả? Chúng ta có giờ giới nghiêm từ hồi nào?”
“Từ hôm nay.”
Lăng Dương trộm liếc nhìn Diệp Lãng, nghiêng người, lấy tay che miệng, hạ giọng, “Làm ơn, cậu đâu phải gia trưởng nhà tớ.”
“Xin lỗi, tớ là gia đình nhà trai.”
“Bọn tui giờ còn đang trong giai đoạn yêu đương tự do, xin gia đình đừng nhúng tay vào.”
“Tui là gia đình phong kiến, phải bóp chết mầm mống từ lúc bắt đầu yêu tự do.”
“Hu hu hu Hoa Hoa bắt nạt người ta, vấn đề cá nhân của cậu được giải quyết rồi thì không thèm đếm xỉa đến anh em hoạn nạn ngày xưa.”
“Đừng có giả bộ, đưa di động cho A Lãng.”
“Làm chi?”
“Đưa cho hắn là được, tớ có việc nói với hắn.”
Lăng Dương đưa di động cho Diệp Lãng, chỉ nghe Diệp Lãng ừ ừ à à đáp lại, chẳng đoán ra bên kia rốt cuộc nói những gì, Lăng Dương ngứa ngáy ruột gan đến khó chịu.
Diệp Lãng vừa cúp điện thoại Lăng Dương đã truy hỏi, “Hoa Hoa nói với anh những gì?” Ngay sau đó lại tiếp, “Nó nói cái gì anh cũng đừng tin, nó giỡn với anh thôi.”
Diệp Lãng im lặng, “Nó bảo tôi đêm nay phải chăm sóc cậu đàng hoàng, thuận tiện ngày mai qua nhà các cậu ăn cơm chiều.”
“… Chỉ vậy?”
“Không thì?”
Lăng Dương đầm đìa nước mặt nhìn trời một góc 45 độ, Hoa Hoa cậu là đóa sen trắng cao quý trong lòng tớ.
“Vậy còn chờ gì nữa, đi,” Lăng Dương nhảy lên, “Căn tin trường các anh ăn ngon không?”
“Nếu so với căn tin hai của các cậu thì… ngon.”
Lăng Dương cứng ngắc tại chỗ vài giây, “Không cần hạ tiêu chuẩn thấp như vậy.”
Diệp Lãng cũng đứng dậy, ngó áo sơ mi trên người Lăng Dương, “Bên ngoài lạnh không?”
Một mực ngồi trong phòng ngủ nên Diệp Lãng vẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
“Có gió.”
Diệp Lãng thuận tay lấy chiếc sơ mi trên giường phủ lên, Lăng Dương nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn chính mình, thật là sự có chút ý vị mặc đồ tình nhân.
Giờ này thì cơm tập thể ở căn tin cơ bản đều hết rồi, Diệp Lãng dẫn Lăng Dương đến phố ăn vặt ăn đồ xào.
Hai người sóng vai đi trong sân trường, trên người mặc áo tình nhân cùng kiểu khác màu, khỏi nói trong lòng Lăng Dương vui cỡ nào.
Bỗng đằng sau có người gọi tên Diệp Lãng, Lăng Dương nghe mà sửng sốt, vừa rồi cậu nghe thấy hình như không phải ba tiếng “Lãng”, mà là hai tiếng “Lang”?
Hai người xoay đầu nhìn, một người hai tay cắm túi quần chân lê đôi dép lào lắc lư đi tới, bề ngoài có vẻ đi về phía Diệp Lãng nhưng kỳ thật ánh mắt chưa từng rời khỏi Lăng Dương.
Lăng Dương cũng luôn nhìn chằm chằm đối phương, nghĩ thầm người này rất quen mặt, nhưng chẳng nhớ đã gặp ở đâu.
Người kia tới trước mặt hai người, chào hỏi Diệp Lãng, xong lại chuyển hướng Lăng Dương, “Là cậu.”
Lăng Dương giật mình, “Anh biết tôi?”
Người kia nhướng nhướng mày, lại nhìn về phía Diệp Lãng, như đang hỏi thăm.
Diệp Lãng cũng không nghĩ tới gã lại quen biết Lăng Dương, nhưng vẫn giới thiệu, “Bạn của em Lăng Dương, đàn anh của tôi Mộ Dung.”
Mộ Dung nghiêng đầu, “Bạn của em không phải Sâm Lam đúng không, sao lại ở đây?”
“Cậu ấy đến phòng em chơi game.”
“Chơi game? Hồn Đạm?”
Diệp Lãng gật đầu.
Mộ Dung chuyển sang Lăng Dương, “Có thể hỏi ID của cậu là?”
Lăng Dương do dự nửa ngày không nói gì, Diệp Lãng đành phải thay cậu trả lời, “Lạc Minh Ảnh.”
“Lạc Minh gì?”
“Ảnh.”
Người kia mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng, Lăng Dương chẳng biết sao rùng mình một cái.
Chờ người kia đi xa, Lăng Dương mới cẩn trọng hỏi Diệp Lãng.
“Anh mới nói ổng tên gì?”
“Mộ Dung Phi Thiên, ổng biết cậu, cậu không biết ổng?”
“Mộ Dung Phi Thiên? Đây là tên thật?” Thời đại này mà còn có người họ kép? Có điều cái tên này nghe quen tai lắm, Lăng Dương xác định đã từng gặp, nhưng sống chết cũng không nhớ ra ở đâu.
“Là nickname, hội trưởng của bang bọn tôi.”
“A!!!”
Diệp Lãng bị phản ứng khoa trương của Lăng Dương hù dọa.
“Cậu không sao chứ?”
“Nhưng tới giờ tôi chưa từng thấy ổng online?”
Diệp Lãng nhìn cậu không biết nói gì, “Cậu một tháng cũng chỉ lên có một lần, có tư cách nói người ta sao?”
Lăng Dương: “…”
Diệp Lãng đi đến cửa bán vé chọn món, Lăng Dương ngậm chiếc đũa buồn chán ngồi chờ trên ghế.
“HI, chúng ta lại gặp nhau.” Mộ Dung ngồi xuống phía đối diện.
Lăng Dương bắt đầu co giật khóe miệng, hình như chúng ta mới tách ra chưa đến năm phút thì phải.
“Chào đại ca Mộ Dung!”
“Ý? Vừa nãy cậu còn không biết anh.”
“Em nhiều chuyện mà, anh mới đi em đã hỏi thăm anh.”
“Ồ, vậy đã hỏi thăm được gì nào?”
“… Mới hỏi được cái tên.”
“Vậy hỏi thăm nhiều thêm chút đi.”
“… Vâng.” Lăng Dương nặng nề gật một cái.
“Anh có thể hỏi thăm trước một câu không?” Mộ Dung lại nói.
“Anh cứ hỏi.”
“Cậu gạt MT nhà bọn anh làm chi vậy?”
Lăng Dương sầu, “Con mắt nào của anh thấy em gạt hắn?”
Mộ Dung không nói gì, tiếp tục tươi cười ngắm nghía Lăng Dương, chỉ thiếu điều túm cổ cậu vạch lông tìm vết.
“Được rồi cho dù có gạt thì cũng là lừa gạt thiện ý…” Lăng Dương chột dạ nói.
Khóe mắt Mộ Dung liếc thấy Diệp Lãng đang bưng khay đi về phía này, nghiêng người về phía trước lấy ngón tay chọt mũi Lăng Dương, “Trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy ~ bạn • Lạc • Minh • Ảnh.”
Diệp Lãng đã trở lại, nhìn thấy Mộ Dung cũng rất kinh ngạc, “Sao học trưởng lại đến đây?”
“Anh tới ăn cơm không được à?” Mộ Dung đứng lên, “Mấy đứa ăn đi, anh không quấy rầy.”
Khi đi ngang qua Diệp Lãng anh giơ tay vỗ vai đối phương, “Đúng rồi, áo tình nhân được đấy.”
Diệp Lãng: “…”
Sau đó chẳng thèm quay đầu lại, phất tay, “Linh Dương-chan BYEBYE~”
Lăng Dương: “…” (linh dương đồng âm với lăng dương nên Lăng Dương không nhận ra)
Diệp Lãng ngồi xuống, “Quả nhiên ổng biết cậu.”
“… Có lẽ vậy.”
Diệp Lãng vừa ăn vừa nói: “Kỳ thật Mộ Dung không phải không online mà là thời gian online không giống người bình thường.”
“Là sao?”
“Ổng không phải đang đánh sàn đấu 2V2 với người ta sao? Năm nay đổi đồng đội, hình như đối phương ở nước ngoài, vì phối hợp với chuyện lệch múi giờ gì đó mà lần nào cũng online sau nửa đêm.”
Lăng Dương tức thì nhớ tới những lời Thích Phong nói với cậu hôm đó ở học viện thể thao, có một linh cảm xấu, “Đồng đội của ổng tên gì?”
“Cậu không biết? Đối phương cũng thuộc bang cậu đấy,” Diệp Lãng gắp một đũa đồ ăn vào bát Lăng Dương, “Tên là Lạc Minh Thích Nhị Thiếu.”
Chiếc đũa trong tay Lăng Dương rớt xuống đất.