Đọc truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười – Chương 35
Ba người trúc mã mười sáu năm
Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? Nguyên nhân không biết bơi do tỉ trọng sắt lớn hơn nước), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: nghe bảo ngày mai là cuộc thi tuyển nội bộ của đội bơi Sâm Lam?
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Trường ngoài có thể vào coi hem?
——————————————————————————-
Người gởi tin: Loctar (mọi người đều yêu Lok’tar), khu gửi: Homo***ual (Lok’tar = Victory!, đây là 1 tiếng hô trước khi đánh nhau của tộc Orc trong Warcraft)
Tiêu đề: Re: nghe bảo ngày mai là cuộc thi tuyển nội bộ của đội bơi Sâm Lam?
Trạm gởi tin: BBS đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam màu lam biển rừng chuyển tới BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Đừng nói là trường ngoài, ngay cả trong trường cũng chỉ có bạn bè thân thích mới được vào, thi tuyển nội bộ không cho người ngoài vào.
Trừ phi cậu quen người trong đội bơi thì lại là chuyện khác.
——————————————————————————-
Lăng Dương vừa thấy người tới thì nhảy dựng lên muốn sập cửa nhưng động tác của đối phương nhanh hơn, đè cửa phòng trước một bước, Lăng Dương cố dùng sức đẩy cỡ nào thì cánh cửa cũng không động đậy.
“Hoa Hoa!” Lăng Dương bất mãn hô lên.
Từ Hiền ở đằng sau bất đắc dĩ xòe tay, “Cái này không thể trách tớ, cậu ấy bám theo tới đây, mở cửa rồi tớ mới phát hiện.”
“Tối hôm qua cậu trả lời bằng tài khoản của Từ Hiền, tớ liền đoán hai người có lẽ ở cùng chỗ.” Bạch Lung nói.
“Cậu theo dõi Hoa Hoa làm gì?”
“Ai bảo cậu cứ mãi trốn tớ.”
“Biết tớ trốn cậu còn mặt dày mày dạn xấn xổ tới đây?”
“Tớ có chuyện phải hỏi cậu rõ ràng, cậu làm tớ nhịn khó chịu.”
Lăng Dương không nói gì, Bạch Lung cũng không có ý định mở miệng, đây là lần đầu tiên Từ Hiền nhìn thấy một Bạch Lung nghiêm túc và một Lăng Dương im lặng, dĩ nhiên cũng chẳng biết nói gì cho phải, ba người không ai lên tiếng đứng nguyên tại chỗ, trong phòng tức khắc im ắng đến cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.
Cuối cùng sự yên lặng xấu hổ bị Bạch Lung đánh vỡ.
“Hoa Hoa, hôm nay tôi muốn ở lại đây ăn cơm.”
“Trong nhà không có đồ ăn!” Lăng Dương giành mở miệng trước.
“Đi ra ngoài mua.” Bạch Lung gần như nói bằng giọng ra lệnh, từ đầu tới cuối cậu chỉ nhìn chằm chằm Lăng Dương không rời mắt, nhưng mệnh lệnh này dành cho Từ Hiền.
“Không được đi!”
Từ Hiền nguyên còn đang do dự có nên nghe lời Bạch Lung hay không, nghe thấy câu nói của Lăng Dương thì tức giận luôn, hồi trước chẳng biết là đứa nào thiếu suy nghĩ vứt mình cho Bạch Lung, thù này giờ không báo thì khi nào báo, Từ Hiền xoay người xách chìa khóa đi ra ngoài.
Từ Hiền đi rồi căn nhà lại rơi vào sự yên tĩnh chết chóc, Lăng Dương và Bạch Lung giằng co nửa ngày, biết mình có dồn hết sức cũng không thắng Bạch Lung, đơn giản buông tay xoay người vào phòng ngủ, Bạch Lung theo đằng sau, khép hờ cửa phòng.
Lăng Dương đặt mông ngồi xuống giường, “Nói, cậu muốn hỏi cái gì.”
“Cậu biết tớ muốn hỏi cái gì.”
Lăng Dương im lặng nửa ngày, “Tớ có thể nói cho cậu biết, nhưng tớ có ba điều kiện, cậu phải đồng ý hết tớ mới nói.”
Bạch Lung gật đầu, “Cậu nói nghe thử xem.”
“Thứ nhất, tớ biết cậu chung phe với đồ phu, bây giờ cậu đã biết hành tung của tớ, nhưng không thể tiết lộ cho nó, cũng không thể hỏi tung tích của đồ đệ tớ.”
“Cậu bảo tớ qua cầu rút ván à?”
“Điều kiện thứ nhất không đáp ứng thì miễn bàn.”
“Tớ đồng ý, dù gì chuyện của hắn cũng không dính dáng gì đến tớ.”
“Thứ hai, chuyện này tớ chỉ nói cho cậu biết, cậu không được nói cho bất kì ai, bao gồm cả người kia.”
Bạch Lung hừ lạnh một tiếng, “Sao xưng hô của cậu với nó cũng phân sinh thành người kia rồi? Lẽ nào chỉ vì tỏ tình bị từ chối, hôm sau nó mắng cậu một trận, tình cảm mười sáu năm nói vứt là vứt? Thuận tiện cho tớ đi cùng luôn à?”
“Bạch Lung!”
“Được rồi, tớ không nói, vậy điều kiện thứ ba của cậu?”
“Thứ ba, chuyện này cậu nghe xong thì bỏ đi, không được nổi giận, phải thề sẽ không làm ra hành vi quá khích gì, nếu không chấp nhận được điều kiện cuối cùng thì cuốn xéo khỏi nhà tớ nhanh.”
※
Từ Hiền ra ngoài mua thức ăn, nội tâm rơi vào thiên nhân giao chiến, Bạch Lung rõ ràng muốn đuổi mình đi để ở riêng với Lăng Dương, dựa vào thái độ của Lăng Dương với Bạch Lung thì hai người dường như từng có xích mích rất sâu trước đó.
Con người Lăng Dương Từ Hiền biết, tuy ngoài miệng như lời Bạch Lung, chẳng đáng tin chút nào, nhưng tâm địa thiện lương, lại thêm tính cách sáng sủa, sẽ không dễ dàng kết oán với ai.
Từ cách diễn tả của mỗi người thì có thể thấy hai người biết nhau từ nhỏ là sự thực khỏi bàn cãi, đáng lẽ quan hệ phải tốt vô cùng chứ không phải như bây giờ, một người đuổi, một người trốn, gặp mặt là chiến tranh lạnh.
Nếu không phải Bạch Lung đã làm chuyện gì không thể tha thứ thì Lăng Dương cũng sẽ không tránh cậu ta như rắn rết.
Nhớ tới thái độ phong lưu thành tính của Bạch Lung, Từ Hiền càng thấy bất an, tùy tiện mua ít đồ, vội vã chạy trở về.
Từ Hiền mở cửa vào nhà, phòng khách im ắng, cửa phòng Lăng Dương khép hờ, hai người bên trong đại khái do sự chú ý quá mức tập trung, thế nên không nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Từ Hiền lập tức đi đến cửa phòng ngủ Lăng Dương, không kềm được mà đứng yên, cẩn thận phân biệt tiếng nói chuyện truyền ra từ trong phòng.
“Chuyện tớ làm khiến cậu không thể tha thứ đến vậy sao?” Đây là giọng của Bạch Lung.
“Cho tới giờ tớ chưa từng trách cậu.” Giọng của Lăng Dương cũng không tưng tửng như ngày thường mà rõ ràng kèm theo áp lực.
“Vậy sao cậu thấy tớ thì chạy?”
“Nhìn thấy cậu sẽ có liên tưởng không tốt.”
Yên tĩnh một chốc, trong phòng truyền ra một tiếng thở dài thật dài.
“Nếu cậu đã không trách tớ, vậy chúng ta có thể khôi phục quan hệ trước đây không?”
Trái tim Từ Hiền chùng xuống.
Đợi nửa ngày Lăng Dương cũng không đáp lời, ngay vào lúc Từ Hiền cho rằng cậu sẽ không nói chuyện thì Lăng Dương chầm chậm mở miệng.
“Cậu nói thế nào thì thế nấy.”
Sau đó lại im lặng một chốc, không nhìn thấy hình ảnh bên kia cánh cửa, sức tưởng tượng của con người lại phong phú như thế, bàn tay xách túi nhựa của Từ Hiền bất tri bất giác nắm chặt.
Sau một lát trong phòng mới lại truyền ra âm thanh.
“Để tớ xem thử tay cậu.”
Từ Hiền không nhịn được nữa, gõ cửa vào phòng, quả nhiên thấy Lăng Dương vội vã rút tay khỏi tay Bạch Lung, nhảy dựng lên.
“Muốn ở lại thì không thể ngồi không, Tiểu Bạch Long ra phụ bếp, đi đi đi.”
Bạch Lung bị đuổi khỏi phòng Lăng Dương, đứng ở trước mặt Từ Hiền, hai người mặt đối mặt không nói gì mà cứ đứng một lúc.
Bạch Lung giơ tay đỡ lấy đồ ăn trong tay Từ Hiền đi vào phòng bếp, Từ Hiền tay không theo đằng sau.
“Tôi có chuyện phải hỏi cậu rõ ràng, cậu làm tôi nhịn khó chịu.”
Từ Hiền vừa vào phòng bếp đã không dằn được mà mở miệng, lời kịch này Bạch Lung mới vừa nói xong.
Vẻ mặt của Bạch Lung rốt cục không nghiêm túc nữa, lại đổi về tướng phong lưu có vài phần tà khí như trước.
“Tôi biết cậu đang lo lắng chuyện gì.” Bạch Lung nháy mắt đầy trêu đùa.
“Cậu yên tâm, tôi và Lăng Dương không phải quan hệ như cậu nghĩ.”
“… Tôi tôi tôi quan tâm quan hệ hai người là thế nào à,” Từ Hiền đỏ mặt, “Tôi đang quan tâm Lăng Dương, không phải cậu!”
Bạch Lung cười đến muốn đập vào mặt, “Được được, cậu nói gì cũng đúng.”
“Đúng rồi, hai người vừa nãy nói chuyện gì?” Bỏ được gánh nặng trong lòng, Từ Hiền vừa gọt vỏ khoai tây vừa hồi tưởng màn vừa nãy, tận đáy lòng bắt đầu lo lắng cho Lăng Dương.
Những lời này thức tỉnh Bạch Lung, nụ cười trên mặt cậu lại vụt tắt, “Tôi đã hứa với Lăng Dương không nói.”
Bạch Lung thuận tay nhận củ khoai tây đã gọt vỏ của Từ Hiền, “Tôi giúp cậu xắt khoai tây.”
Từ Hiền kinh ngạc, “Cậu còn biết xắt khoai tây?” Nhìn cậu ta không giống người biết dùng dao phay.
Bạch Lung chậm rãi lắc đầu, “Không, nhưng nếu không cho tôi cầm dao xắt khoai tây, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà cầm dao đi giết người.”
Không cần Bạch Lung nói Từ Hiền cũng nhìn ra, củ khoai tây dưới sự chà đạp của Bạch Lung đã hoàn toàn thay hình đổi dạng, Từ Hiền nghĩ may là mình mua nhiều khoai tây, còn củ nằm trên thớt… thôi cứ giữ làm khoai tây nghiền vậy.
Từ Hiền cau mày nhìn Bạch Lung tiếp tục tàn phá củ khoai tây xui xẻo, mỗi một dao hạ xuống thực sự gian nan, tựa như đang cố kìm nén thứ gì, ngay cả đốt ngón tay nắm chuôi dao cũng vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
Từ Hiền nhá linh quang, “Chẳng lẽ vì bàn tay của Lăng Dương…?”
Bạch Lung hạ xuống một dao, khoai tây vàng óng bị nhuộm thành sắc đỏ.
“Trời đất,” Từ Hiền bị dọa hết hồn, vội chạy đi tìm băng keo cá nhân.
Bạch Lung mặc cho đối phương chuyện bé xé ra to, băng bó vết thương cho mình, “Chỉ đứt miếng da, không cần khẩn trương vậy.”
Từ Hiền có chút bực bội, “Cậu tốt hơn là ra ngoài đi, biết cậu thuộc trường quân đội rồi, không cần ở chỗ tôi trình diễn phong cách đẫm máu đâu.”
Bạch Lung bị Từ Hiền chọc cười, sờ sờ đầu đối phương, đoạn xoay người đi vào phòng Lăng Dương. Lăng Dương đang cuộn ở trên ghế, ngẩn người nhìn chòng chọc con chuột bên cạnh.
“Nhìn lâu có thể nhìn ra thêm vài nút bấm không?” Bạch Lung nhìn cái dáng này của Lăng Dương thì chỉ muốn móc mỉa.
Lăng Dương bĩu môi, “Cậu giúp tớ trả đi.”
“Trả làm gì, đưa cho cậu thì cứ dùng đi.”
“Đây là của công.”
“Bởi vì cho cái gì cậu cũng không chịu nhận, đành phải bịa ra lý do của công để gửi lại chỗ cậu, con chuột như vậy, quần áo cũng như vậy, cậu còn nói mình không phải biệt nữu thụ?”
Lăng Dương lại im lặng.
Từ Hiền rốt cuộc làm xong cơm, nên thành khoai tây sợi đã thành khoai tây sợi, nên thành khoai tây nghiền đã thành khoai tây nghiền, đương nhiên phần nhuộm máu đã bị vứt đi.
“Kêu Dương Dương ra ăn cơm.”
Bạch Lung lĩnh mệnh đi đến trước cửa phòng Lăng Dương chẳng biết đã bị đóng cửa từ khi nào, nhấc chân đạp một cú, “Dê đần độn! Ra ăn cơm!”
Một giây sau, Lăng Dương mở cửa phòng, “Kêu cái mốc mà kêu, gọi hồn à!”
Từ Hiền sọc đen, thì ra cái gọi là quan hệ trước đây của hai người là kiểu ở chung này.
Sau Từ Hiền phát hiện bản thân vẫn còn đánh giá thấp năng lực tác chiến của cả hai, Lăng Dương và Bạch Lung, hai thằng dở hơi, đứa này độc miệng hơn đứa kia, gom chung một chỗ quả thực không có một giây yên tĩnh, cả bữa cơm từ đầu tới đuôi là một quá trình phỉ nhổ lẫn nhau.
Nghe nói nhà Bạch Lung gia giáo khá nghiêm, vậy cậu ta có được dạy bảo ăn không nói ngủ không nói không? Hơn nữa, đây là kết quả của việc gia giáo nghiêm khắc à, vậy nếu không nghiêm thì sao?
Từ Hiền chịu đủ tàn phá, vừa đau khổ và cơm vừa nghĩ, sao hai tên này không khôi phục lại chiến tranh lạnh đi…
“Đúng rồi, không phải lần trước Hoa Hoa nói muốn đi Sâm Lam xem bạn nối khố của mình thi đấu sao?” Bạch Lung rốt cục đình chỉ việc ganh đua độc địa với Lăng Dương, chuyển đề tài sang Từ Hiền nãy giờ vẫn im lặng.
“A đúng rồi, cậu không nói suýt nữa tôi cũng quên, chính là ngày mai.”
“Tôi đi với cậu.”
“Được… nhưng cậu rỗi thật đấy.”
“Bạn nối khố? Cậu nói Dạ Lang?” Mắt Lăng Dương sáng rực lên.
“Ừ,” Từ Hiền cũng không nghe rõ Lăng Dương nói là Dạ Lang hay Diệp Lãng, dù sao hai từ này phát âm cũng na ná nhau.
“Tớ cũng muốn đi! Thi đấu cái gì?”
“Bơi lội.”
Lăng Dương tức khắc nhớ tới lời Diệp Lãng nói với mình ở trong game, vẻ hưng phấn xìu ngay tắp lự, “Xí, chán phèo.”
“Chán phèo? Vận động viên bơi lội toàn mặc quần bơi bó sát người, nói không chừng còn là quần tam giác đấy.” Bạch Lung đánh thẳng vào nhược điểm của đối phương.
Trên mặt Lăng Dương nháy mắt chuyển hoán bảy tám loại biểu tình, như đang cật lực đấu tranh.
“Chẳng qua là đứng ở bên rìa hồ bơi thôi, không dính một giọt nước, cậu đúng là nhát như chuột, hay bản thiếu gia thuê cho cậu một con thuyền cứu sinh nhé?”
“Cậu mới nhát như chuột! Tớ chỉ không thích gặp nước thôi!”
“Cậu đừng đi thì tốt hơn.” Từ Hiền xen vào.
“Dựa vào đâu?”
Từ Hiền dùng chiếc đũa gõ mép bàn, “Lý do chính cậu còn không rõ à? Hắn là bạn từ nhỏ của tớ.”
“Bạn từ nhỏ thì sao, bạn từ nhỏ là dùng để bẻ cong!” Lăng Dương nói rất đúng lý hợp tình.
Bạch Lung nhìn Lăng Dương một cái đầy thâm ý.
“Cậu không cho đi tớ cứ đi,” Lăng Dương đứng dậy chỉ cái bàn, “Tiểu Bạch Long rửa chén!”
“Tớ phụ bếp vậy cậu làm cái gì?” Bạch Lung hét với theo Lăng Dương đang vọt vào phòng ngủ.
“Tớ chọn quần áo không được à?”
Rầm ——
Từ Hiền liếc xéo Bạch Lung, người sau nhún vai đầy vẻ vô tội.
“Tôi nhớ cậu từng nói một trong các môn vận động Lăng Dương giỏi nhất là bơi lội.”
“Đúng vậy, lần đầu tiên xuống nước đã vô sự tự thông học được bơi lội, kỹ thuật bơi luôn tốt nhất trong đám bọn tôi, bơi tự do bơi ếch bơi ngửa cái gì cũng biết, Lăng Dương còn thường xuyên tự xưng mình là mỹ nhân ngư, kết quả bị cả bọn cười nhạo.”
“…”
Ánh mắt Bạch Lung đưa về phía cửa phòng của Lăng Dương, “Nhưng đấy là chuyện của quá khứ, tôi cũng đã nhiều năm chưa từng thấy cậu ấy xuống nước…”