Đọc truyện Cám Ơn Em Vẫn Cười – Chương 23
Chân mệnh thiên tử Tiểu Bạch Long
Người gởi tin: Ironman (Người Sắt? học kỳ mới trở về sân bóng rổ), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: xế chiều hôm nay có trận đấu vòng loại bóng rổ đại hội thể thao
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Yên Sơn VS Lạc Minh, chúng ta chủ nhà, có ai xem không?
——————————————————————————-
Người gởi tin: Hana (Hoa Hoa @ vận động bất tài á té), khu gửi: Homo***ual
Tiêu đề: Re: xế chiều hôm nay có trận đấu vòng loại bóng rổ đại hội thể thao
Trạm gởi tin: BBS đại học Yên Sơn trăm năm trồng người
Mù bóng rổ, xem không hiểu *nhìn trời*
——————————————————————————-
Hôm nay không có chuyện làm, buổi chiều Lăng Dương cùng Từ Hiền đi dạo trong trường, đi ngang qua nhà thể dục, từ xa nhìn thấy không ít người đang vây xem quanh sân bóng rổ, thỉnh thoảng còn vang lên một đợt hoan hô nhiệt liệt.
“Bên kia sao náo nhiệt vậy?” Lăng Dương hỏi.
“Cậu không biết?” Từ Hiền cũng quay đầu ngóng về phía sân bóng, “Đầu năm học mỗi năm đều có đấu bóng rổ giao lưu giữa các trường, cũng là đấu vòng loại bóng rổ cho đại hội thể thao của làng đại học, hôm nay chúng ta chủ nhà đấu Lạc Minh.”
“Viện nào?”
“Học viện thể thao Lạc Minh.”
Lăng Dương xoay người đi về phía sân bóng.
“Ê, cậu muốn đi xem à? Cậu thành fan bóng rổ từ khi nào thế?” Từ Hiền đuổi theo, “Chênh lệch giữa chúng ta và học viện thể thao không phải nhỏ, trận đấu khẳng định nghiêng về một phía, có gì đáng xem đâu.”
“Vậy mới nói cậu ngu ngốc,” Lăng Dương vừa đi vừa liếc xéo Từ Hiền, “Tớ hỏi cậu, học viện thể thao nhiều nhất là gì?”
“… Mãnh nam cơ bắp!” Mắt Từ Hiền sáng rực, “Này, tớ nói sao cậu đi chậm vậy?”
Lăng Dương: “…”
Hai người đi đến bên sân đấu, mở đường máu giữa đám nữ sinh đang gào thét phát điên.
“Đây là lý do tại sao tớ không thích con gái,” Lăng Dương bịt tai, nói, “Quá ồn!”
Tạp âm xung quanh rất lớn, Lăng Dương lại bịt lỗ tai, cho nên những lời này phải hét lên.
Bốn phía nháy mắt tĩnh lặng, nhưng chẳng bao lâu lại vang lên tiếng thét chói tai.
“Á~~~~~~~~~ tiểu thụ sống sờ sờ ~~~~~~~~~”
“…” Từ Hiền dùng ánh mắt tớ rất thông cảm với cậu để nhìn Lăng Dương.
“…” Lăng Dương cũng thực không biết nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày lại hét lớn một câu với Từ Hiền, “Tớ biết cậu cũng nghĩ vậy!”
“Á ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ còn tới hai đứa!!!!!!!!!!!!!!”
Từ Hiền căm giận giơ ngón giữa.
“Mau nhường vị trí tốt cho các tiểu thụ.” Không biết là ai nói ra.
Hai người nhanh chóng chiếm cứ vị trí có tầm nhìn tốt nhất bên sân.
“Chậc chậc, tố chất thật sự không tồi,” Lăng Dương tới đâu hay tới đó, mặc kệ những tầm mắt đáng khinh quanh mình, thoải mái đánh giá các cầu thủ trong sân.
“Tớ đã sớm cảm thấy đồng phục màu tím của đội Lạc Minh rất có khí chất, màu đồng phục của trường chúng ta rất quê mùa.”
“Đấy gọi là màu vàng cứt trâu.”
“Của đội bóng đá còn xấu hơn, xanh lá rùa, chả biết do thần nhân nơi nào chọn.”
“Cậu không hiểu rồi, đây là tích lũy từ trăm năm lịch sử của trường ta.”
Hai người đứng một bên bình phẩm từ đầu đến chân, các nữ sinh đứng một bên châu đầu ghé tai, không hiểu đang thảo luận cái gì.
“A, bên kia không tồi!” Từ Hiền chỉ vào một người đằng xa.
“Ai?”
“Số 7 của Lạc Minh, chắc là hậu vệ?” Từ Hiền không hiểu mấy thứ bóng rổ cho lắm. (chắc mọi người đoán đc là ai rồi nhỉ, sevenwind ^^)
Lăng Dương nhìn qua, quả thật không tệ, dáng người cao ráo, đường nét cơ thể gọn gàng, vừa thấy đã biết là tuyển thủ thường xuyên làm vận động nhảy lên.
Động tác chơi bóng của người này rất vững vàng, không phô trương. Nếu như nói từ hành vi cử chỉ của một người có thể đoán được tính cách của người đó thì người này rõ ràng là kiểu người trầm tĩnh.
Đối lập rõ rệt với anh ta là số 14 của đội Lạc Minh, làn da phơi nắng đến ngăm đen, dáng người to lớn, bắp chân rắn chắc, tràn đầy sức bật, cho dù đứng tại chỗ không nhúc nhích cũng cho người ta cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
Số 14 này hễ đập bóng thì y như mãnh thú, một khi tìm được cơ hội sẽ dẫn bóng đột kích về phía rổ, tốc độ nhanh sức mạnh kinh người, không ai ngăn được.
Tấn công của Lạc Minh cơ bản đều do số 7 tổ chức, số 14 hoàn thành, hai người này một đen một trắng, một động một tĩnh, một công một thủ, phối hợp trong ngoài, ăn ý như chiến hữu đã hợp tác nhiều năm.
Hiện tại là số 7 giữ bóng, anh ta dẫn bóng qua trung tuyến, truyền thẳng tới dưới rổ, số 14 đón bóng xoay người nhảy ném, đội viên phòng thủ của Yên Đại nhảy lên chặn lại, mắt thấy sắp chế ngự được phạm vi tấn công của đối phương.
Một giây sau bàn tay giơ lên giữa không trung của số 14 đột nhiên thu trở về, chuyền bóng ra sau như là tùy hứng, bóng vào tay số 7 đã đứng chờ sẵn ở vạch 3 điểm, không ai canh phòng, một cú ném xa xinh đẹp, vào rổ.
Các cô nương sân nhà rất không có đạo đức mà vỗ tay hoan hô đối thủ, đến cả Lăng Dương cũng không nhịn được mà hô một tiếng bóng đẹp!
Số 7 như nghe được tiếng hô của cậu, quay đầu nhìn qua, mỉm cười với Lăng Dương, lại còn vẫy tay, số 14 thấy thế cũng xoay đầu liếc thử qua chỗ Lăng Dương, ngẩn người.
Lăng Dương cũng ra vẻ cao thâm mà gật đầu với số 7, xung quanh lại vang lên một đợt thét chói tai.
Từ Hiền kinh ngạc quay đầu trợn mắt nhìn cậu.
“Hai người quen biết?”
“Í? Chứ hổng phải vì tớ đẹp trai hả?”
“Cậu có thể lãng xẹt hơn không.”
Lăng Dương đang muốn nói nhảm thêm vài câu thì bỗng nhiên mí mắt giựt giựt, nhìn thấy một người không nên thấy.
“Chết rồi, tại sao hắn cũng tới.”
“Ai?” Từ Hiền không hiểu.
“Cậu có thấy cái người chơi nổi mặc đồ trắng toàn thân không?”
“Hửm? Ở đâu?”
“Ở phía tay phải hướng Tây Nam góc ba mươi độ của cậu, dáng cao, gầy như cây tre, mắt giống Nhĩ Khang, mũi giống Vĩnh Kỳ, miệng giống Bát Gia, đường nét tổng thể mơ hồ giống Tứ Gia.”
“Mụ nó, bộ dáng kinh khủng như vậy gác cổng cũng cho hắn vào? Gì? Hình như tớ thấy hắn rồi. Gì? Hình như hắn thấy cậu rồi. Gì? Hình như hắn biết cậu đấy. Gì? Hắn đang đi về phía bên này.”
“Cậu lắm dì thế, dì cậu tới chưa?” (ở TQ, dì tới còn có nghĩa là “tới tháng”)
“Biến, dì cậu tới thì có.”
“Hoa Hoa, chúng ta là anh em đúng không?”
“Nói đi, muốn tớ làm cái gì?”
“Tớ yêu cái tính ngay thẳng này của cậu nhất, giúp tớ ngăn hắn lại, nhất định nhất định không thể để hắn tìm được tớ.” Lăng Dương vừa nói dứt câu, bàn chân đã chuẩn bị bôi dầu.
Từ Hiền kéo cậu lại, “Dù gì cũng phải cho tớ một lý do thích đáng chứ?”
“Việc này nói ra rất dài dòng.”
“Vậy nói ngắn gọn.”
“Ba tuổi cướp đồ chơi của hắn bảy tuổi đạp hắn xuống sông mười bốn tuổi tung tin đồn về hắn trong trường mười tám tuổi giựt bạn gái của hắn vậy có đủ chưa?”
Từ Hiền yên lặng ba giây, “Cậu đúng là thằng khốn nạn.”
“Cho nên,” Lăng Dương vỗ vỗ vai Từ Hiền, “Giao cho cậu đấy người anh em.”
Lăng Dương quay đầu bỏ chạy, trái lại Từ Hiền đứng tại chỗ suy tư nửa ngày, một thằng thuần GAY cướp bạn gái người ta để làm chi?
“Hai.” Một tiếng gọi triệu hồi suy nghĩ của Từ Hiền, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người xui xẻo trong miệng Lăng Dương đang đứng trước mặt mình.
Nhưng vẻ ngoài của anh ta chẳng giống Lăng Dương mô tả tẹo nào, chả biết con mắt Lăng Dương phát triển như nào nữa.
Từ Hiền bày ra nụ cười bản thân thấy hài lòng nhất, “HI~”
“Người vừa nãy, là bạn của cậu?”
“Tôi có rất nhiều bạn, anh chỉ ai?”
“Cái người vừa thấy tôi đã chạy, còn vỗ vai cậu.”
“À ~~~ anh nói Dương Dương à,” Từ Hiền chớp chớp mắt, “Anh tìm nó có việc?”
“Đã lâu không gặp, muốn tìm cậu ta ôn chuyện.”
Thuận tiện thanh toán nợ cũ sao? Từ Hiền nghĩ.
“Gần đây cậu ta rất bận.”
“Vậy sao?”
“Nếu anh chỉ đơn thuần muốn ôn chuyện cũ thì… tôi cũng được vậy.” Từ Hiền ngượng ngùng nói.
Người kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lộ ra một hàng răng trắng bóc, “Chúng ta quen nhau?”
“Chẳng phải anh đang trách Dương Dương cướp bạn gái của mình à,” Từ Hiền đưa tay giữ chặt tay của đối phương, ngón trỏ khẽ gãi lòng bàn tay của anh ta một cái, “Đền cho anh một người không phải được rồi sao.”
“Á~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Từ Hiền nghĩ, chết bà, sao lại quên mất đám hủ nữ xung quanh chứ.
Chủ ý định ra trong lòng Từ Hiền là, nếu Lăng Dương đã nói mình cướp bạn gái của đối phương, vậy chứng minh người này là trai thẳng.
Mà dựa vào kinh nghiệm hành tẩu giang hồ vài chục năm của cậu (đây là câu thiền ngoài miệng của Lăng Dương, bị Từ Hiền lấy trộm), đối phó trai thẳng bằng cách này, xác xuất thành công là hai trăm phần trăm, không ai không bỏ chạy ngay lập tức.
Đáng tiếc Từ Hiền đã bỏ quên một sự thực, thì là chuyện người này có bạn gái được nói ra từ miệng Lăng Dương.
Vậy mọi thứ đều có khả năng.
“Thật không?” Người kia càng cười càng vui vẻ, thậm chí còn mang theo vài phần tà khí, “Đề nghị này tôi thật sự thấy không tồi.”
Lúc này đến phiên Từ Hiền sửng sốt.
“Anh anh anh, anh không phải thẳng sao?”
“Ai nói cậu vậy?”
“Dương Dương nói anh có bạn gái.”
“Hầy,” Người nọ thở dài như bất đắc dĩ, “Lăng Dương nói mười câu thì có chín câu là giả, một câu là nửa thật nửa giả, cậu không biết sao?”
“Nhưng nhưng nhưng nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, nào, để bản thiếu gia chính~ miệng~ nói cho cậu hay tên kia không đáng tin đến cỡ nào.” Anh ta không để cho Từ Hiền phân bua mà kéo cậu tách khỏi đám đông, người này nhìn có vẻ mảnh mai nhưng sức lực lại lớn kinh người, Từ Hiền thầm dùng sức mà cũng không thể rụt tay lại được.
Các nữ sinh tự động tự giác nhường ra một con đường, còn có người không sợ chết mà nhỏ giọng kêu:
“Dụ thụ dụ thụ kìa!!”
Dụ cái đầu cô mà dụ! Ông là bị gài!! Từ Hiền vừa rít gào trong lòng vừa tưởng tượng cảnh lăng trì Lăng Dương một vạn lần.
“Cậu là bạn của Lăng Dương? Sao trước kia tôi chưa từng thấy cậu?” Người kia kéo Từ Hiền đến một góc cách sân bóng không xa, từ đây có thể giám thị nhất cử nhất động ở sân bóng.
“Anh là ai? Chẳng lẽ bạn bè của Dương Dương anh đều gặp hết à?”
“Ít nhất thân với cậu ta tôi đều biết.”
“Tôi cũng rất thân với cậu ta, nhưng anh không biết.” Từ Hiền hơi chút đắc ý.
“Vậy chỉ có một cách giải thích, cậu mới chỉ quen biết cậu ta từ sau học kỳ trước.”
Từ Hiền kinh ngạc há hốc mồm, đúng là bị anh ta nói trúng rồi.
“Tôi tìm Lăng Dương đã hai tháng, di động tắt máy, QQ không lên, nghỉ hè không về nhà, đến cả phòng ngủ cũng không ở, bạn cùng phòng cậu ta miệng đứa sau chặt hơn đứa trước, tôi muốn hỏi cậu có phương thức liên lạc hiện tại của cậu ta không?”
Người kia đột nhiên nói một hơi dài, Từ Hiền nhất thời không phản ứng kịp.
“Dương Dương nợ anh nhiều tiền lắm à? Nếu không sao nó trốn anh thành cái dạng này?”
Người kia lắc đầu, “Nếu thật là nợ tiền thì đã tốt rồi.”
Từ Hiền đột nhiên nhớ tới một chuyện Lăng Dương từng dặn cậu hồi trước, “Anh là Lionking trên BBS?”
“BBS? BBS gì?”
“Trăm năm trồng người á, anh không biết? Chẳng lẽ anh không phải trường này?”
Đối phương lắc đầu.
“Vậy anh có thuộc làng đại học không? Đây là một diễn đàn liên hợp, chỉ cần là sinh viên làng đại học thì đều biết.”
“Xem ra là tôi quê mùa lạc hậu. Lionking cậu vừa nói là gì, vua sư tử?”
“À, là một cái ID trên BBS, Dương Dương từng nói với tôi, nếu ID này dò hỏi tôi về nó thì nói không biết gì hết.”
Người kia cúi đầu lặp lại tên này mấy lần, “Tôi nghĩ tôi biết cậu nói ai rồi.”
Anh ta lấy di động ra, gọi một cú điện toại.
Khi quay số điện thoại anh ta buông lỏng tay Từ Hiền, Từ Hiền thấy thế đang định đánh bài chuồn thì chưa kịp bước một bước đã bị đối phương tóm lấy.
“Vệ Thi, là tôi.”
“Đúng, giờ tôi đang ở trường các cậu, bọn Lạc Minh còn đang thi đấu.”
“Cậu xác định Thích Phong biết tung tích của Lăng Dương? Hai tên này làm sao thông đồng được với nhau vậy?”
“Được, tôi biết rồi, cậu cứ an tâm đợi ở Tây bộ, bên này giao cho tôi.”
“Không nói nữa, bọn họ thi đấu xong rồi.”
Từ Hiền thấy anh ta cúp điện thoại mới phát giác điều bất thường, “A, anh và Lionking là chung bọn? Các người vì sao đều muốn tìm Dương Dương, nó rốt cuộc làm gì mấy người?”
Đối phương kéo cậu đi, “Lát nữa giải thích với cậu.”
Từ Hiền bấy giờ mới phát hiện hóa ra mình đang đứng trên con đường đội bóng Lạc Minh ra khỏi sân bóng phải đi qua, người áo trắng không chút do dự tiến lên chặn đường số 7 phía đối phương, các cầu thủ khác thấy thế cũng dừng bước.
Mắt thấy người đang túm lấy mình không buông đã dời sự chú ý sang những người khác, bàn tay nới lỏng, Từ Hiền lại lần nữa muốn bôi dầu lên chân, lần này mới vừa chạy hai bước đã bị đối phương dùng một tư thế bản thân vô phương phản kháng giữ chặt lấy cổ tay, kéo trở lại.
“Anh luyện tiểu cầm nã thủ?” Từ Hiền kinh ngạc.
Anh ta liếc xéo cậu, “Đừng tơ tưởng chuồn nữa, tôi không cho cậu chạy đâu.”
“Cậu có việc?” Số 7 Lạc Minh hỏi.
“Thích Phong, đã lâu không gặp.”
“Cậu tới đây chắc không phải tìm tôi ôn chuyện nhỉ, huống chi tôi với cậu hình như không thân quen cho lắm.” Người được gọi là Thích Phong trả lời.
“Được, vậy tôi vào thẳng vấn đề, nghe nói gần đây cậu rất thân với Lăng Dương?”
“Nghe nói? Nghe ai nói, cái tên đánh cá Đế Thích sao?” Thích Phong nhún vai, “Tôi thân với ai là chuyện của tôi, hình như đâu cần phải báo cáo với cậu.”
“Thích Phong,” Giọng nói của người kia đột nhiên trầm xuống, “Cậu biết bọn tôi đều đang tìm cậu ta, chỉ có cậu biết tung tích của cậu ấy.”
“SO?” Thích Phong nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Tiểu Linh Dương hiện giờ là người của tôi.”
“Tôi muốn biết hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Còn nữa, tay cậu ấy là thế nào?” Giọng nói của anh ta đã hơi nóng nảy.
“Mất tao nhã như này đâu phải là phong cách của cậu, Bạch đại thiếu gia,” Thích Phong vòng qua anh ta rời đi, “Sớm biết có hôm nay, lúc trước cần gì làm.”
“Thích Phong!”
“Tôi chỉ có thể nói bây giờ dê đang ở bên sói, sư tử hổ hay gì gì đó đừng nhớ nhung nữa.” Thích Phong nói, không thèm quay đầu lại.
Các đồng đội bên Lạc Minh lục tục đuổi theo, số 14 lúc đi ngang qua còn tò mò nhìn cổ tay bị bắt giữ của Từ Hiền. Mãi đến khi bọn họ đã đi rất xa, người kia vẫn còn nhíu chặt mày.
“Này…” Từ Hiền nhỏ giọng gọi anh ta, “Tay tôi vẫn còn bị anh nắm đấy.”
Đối phương quay phắt đầu, lại khôi phục vẻ phong lưu bất cần đời, “Đúng ha, tôi còn quên mất khoản bồi thường này.”
“Bồi thường cái gì, tôi cũng là người bị hại được không!”
“Nếu cậu đã bồi cho tôi, vậy tôi nên tận dụng cho hết mới phải.”
“Đã nói là tôi bị Dương Dương gài mà!”
“Cái BBS cậu mới nói, Lăng Dương thường xuyên lên đó sao? Địa chỉ là gì?”
Từ Hiền do dự giây lát, vẫn đành đọc ra một chuỗi số dài.
“Sao dài vậy, còn là chữ số?” Đối phương ngốc luôn.
“Là IP mạng trường, anh chưa từng lên? Anh có thực là sinh viên làng đại học không vậy?” Từ Hiền vò đầu, không biết phải giải thích thế nào, “Là BBS xài TELNET, anh biết TELNET không? TERM chung dùng cho kiểu phần mềm…”
Cậu càng giải thích càng hỗn loạn, đối phương đương nhiên cũng không nghe hiểu, trực tiếp kéo Từ Hiền xoay người rời đi.
“Ê, anh kéo tôi đi đâu?”
“Đi ký túc xá của tôi, giúp tôi làm thơ nai thơ mụ gì đó của cậu.”
“A? Nhưng buổi tối tôi còn có việc, tôi không đi được! Đừng kéo nữa!…”