Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh

Chương 27– BOSS


Đọc truyện Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh – Chương 27– BOSS

Hỷ Lạc bắt đầu thực tập tại một tòa soạn báo, mỗi ngày từ 9 giờ đến 5 giờ. Lâm Hạo Sơ không muốn phối hợp trị liệu, cô chỉ có thể lựa chọn chính sách dụ dỗ. Trở về thời kì nước đổ lá môn, nhẹ không chịu nặng cũng không xong, chỉ có thể từ từ công phá. 
            Thứ sáu, tổng biên tập ban thời trang đột nhiên thông báo tối nay công ty kỷ niệm một năm thành lập, toàn bộ nhân viên nhất định phải tham gia. Hỷ Lạc âm thầm chửi bới mấy lần khuôn mặt dài sọc của tổng biên tập, buổi tiệc mừng ngày thành lập công ty tròn một năm sao ngày hôm nay mới thông báo? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Hỷ Lạc chẳng có hứng thú. Nói tới nói lui, vẫn là trông ngóng tổng biên tập có thể nói tốt vài câu trong bản báo cáo thực tập. Cho nên bạn nhỏ Tần Hỷ Lạc vẫn là an phận đi tham gia..
            Tại buổi lễ kỷ niệm, gặp được đại BOSS trong truyền thuyết, Hỷ Lạc mới biết được thì ra nhà hàng Cẩm Tinh trước đây cũng là tài sản của vị BOSS này, ông ấy còn đem phân nửa tiền lời quyên góp vào quỹ từ thiện, cho nên lần đó Lâm Hạo Sơ mới có thể tham dự. Hỷ Lạc càng thấy hiếu kỳ với vị BOSS hay thích làm việc thiện này, nhìn thấy người đó trong nháy mắt, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nghe đồng nghiệp cùng phòng nói ông ấy đã 60 tuổi rồi, thế nhưng thoạt nhìn vẫn còn dáng vẻ trẻ trung, dáng người cao ngất, nhìn ra được bình thường cũng hay vận động. Toàn thân một bộple màu tối làm tăng thêm vẻ phi phàm nổi bật hơn người, ăn nói hòa nhã.
            Hỷ Lạc không thích náo nhiệt, tìm một góc cầm ly rượu táo một mình uống, nhìn đồng hồ, Lâm Hạo Sơ nói kết thúc thì gọi điện thoại cho anh, Hỷ Lạc yên lặng ngồi một bên chơi điện thoại di động.
            “Xin chào.” Một âm thanh ôn hòa đột nhiên truyền đến.
            Hỷ Lạc ngẩng đầu vừa nhìn đã bị hoảng sợ giật mình, đại BOSS đột nhiên đứng trước mặt cô chủ động chào hỏi, Hỷ Lạc lúng túng, “Chào ngài.”
            Đại BOSS cười cười lịch sự, vươn tay, “Hà Vịnh Thanh.”
            Hỷ Lạc bắt tay ông ấy, “Tần Hỷ Lạc.” Suy nghĩ một chút liền nói thêm, “Ban thời trang.”
            Hà Vịnh Thanh ý bảo cô ngồi, Hỷ Lạc có chút thận trọng ngồi trở lại sofa, Hà Vịnh Thanh tao nhã nâng ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, “Cô Tần đã kết hôn rồi? Tuổi còn trẻ như thế mà đã kết hôn cũng không thấy nhiều lắm.”
            Hỷ Lạc sửng sốt,  BOSS thật kỳ quái, vừa mới đến liền hỏi sinh hoạt cá nhân nhà người ta, Hỷ Lạc hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn lễ phép trả lời, “Cũng không tính là quá sớm, 21 tuổi kết hôn hẳn là khá tốt.”
            Đôi mắt Hà Vịnh Thanh chớp nhẹ, giống như vô ý nói rằng, “Thứ tôi mạo muội, có thể khiến một cô gái 21 tuổi gấp rút lấy chồng, chắc hẳn chồng cô rất có sức hấp dẫn?”

            Hàng lông mày nhíu lại càng sâu, cô mím môi, cười cười, “Cũng được, anh ấy khá khiêm tốn.”
            Hà Vịnh Thanh nhìn Hỷ Lạc, ánh mắt đó, bỗng nhiên khiến Hỷ Lạc cảm giác có chút khó chịu, thật giống như đánh giá hàng hóa, giống như xem có hài lòng hay không. Hỷ Lạc cụp mắt, sắc mặt có chút không kiên nhẫn, “Ông Hà, xin lỗi, tôi thấy không khỏe lắm, xin phép đi trước.”
            Hà Vịnh Thanh dừng lại, gật đầu, “Tôi gọi tài xế đưa cô về.”
            Hỷ Lạc vội vã xua tay, “Không cần không cần, chồng tôi đến đây đón tôi.”
            Hà Vịnh Thanh híp mắt, buông ly rượu trong tay, “Vậy tôi tiễn cô ra ngoài.”
            Toàn thân Hỷ Lạc cứng đờ, cô một biên tập nho nhỏ có đức hạnh gì có thể khiến BOSS đại nhân tiễn cô ra ngoài, Hỷ Lạc thật vất vả mới nặn ra một nụ cười khách sáo, “Không dám làm phiền ngài, tôi biết hướng đi.” Nói xong ngay cả chính mình mồ hôi đầy người.
            Hà Vịnh Thanh không biết bị làm sao, cứ kiên trì muốn đưa cô đến cổng nhà hàng, Hỷ Lạc đành chịu, ngượng ngùng đi theo phía sau ông ta xuống lầu. Đứng trước cửa nhà hàng, Hỷ Lạc nhìn chăm chăm vị lão thần Hà Vịnh Thanh đang đứng sừng sững bên cạnh, “Ông Hà, bên ngoài gió rất lớn, ngài… hay là vào đi thôi.”
            “Không sao cả, tôi cùng cô chờ một chút, cô một mình đứng ở chỗ này, rất buồn chán.” Hà Vịnh Thanh mỉm cười nói.
           Hỷ Lạc chán nản sụp vai, không thể từ chối lòng tốt của người ta, vị đại BOSS này cũng quá thương xót cấp dưới đi.
            Xe Lâm Hạo Sơ rất nhanh dừng lại trước cửa khách sạn, Hỷ Lạc cười vẫy tay, nhưng phát hiện ông nhóc đó lại xị mặt xuống, mặt không biểu tình xuống xe còn kèm thêm hung hăng đóng sầm cửa xe cái “rầm”, đi tới trước mặt Hỷ Lạc anh nhìn Hà Vịnh Thanh liền một tay lôi cô nhét vào ghế phụ. Một loạt động tác được thực hiện liền mạch lưu loát cẩn thận. Xe nghênh ngang đi, Hỷ Lạc thậm chí chưa kịp cảm ơn đại BOSS.

            Nhìn một lớp không khí u ám bao phủ của Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc nuốt nuốt nước miếng, giương giương miệng, nói chưa kịp ra tiếng, đã bị Lâm Hạo Sơ quát.
            “Câm miệng.” Lâm Hạo Sơ nhìn chăm chú vào phía trước, ném ra hai chữ.
            Miệng Hỷ Lạc tạo thành hình chữ O để vừa cái đấu, được rồi, Lâm Hạo Sơ khả năng bất tiện mỗi tháng vài ngày lại đến nữa rồi. Í sai, Hỷ Lạc xem ngày, đến ngày 15 còn sớm nha.
            Sa sầm một hồi, Lâm Hạo Sơ đột nhiên lạnh như băng quăng thêm một câu, “Người kia nói cái gì với em?”
            “Người kia?” Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc, người nào?
            Lâm Hạo Sơ liếc liếc cô, “Người đứng với em trước cửa đó.”
            “À, ông chủ tụi em đó.” Hỷ Lạc tỉnh ngộ, lập tức suy nghĩ một chút, “Nói rất nhiều, anh muốn nghe?”
            Lâm Hạo Sơ nhếch môi, hình như đang kiềm chế cái gì, một lát, anh xanh mặt, “Nói.”
            Hỷ Lạc không nói gì nhìn Lâm Hạo Sơ, thế nào lại bắt đầu coi chữ như vàng rồi, cô sắp xếp suy nghĩ , “Ông ấy hỏi em, sao lại kết hôn sớm như vậy, em nói, không còn sớm nữa. Ông ấy lại hỏi em, 21 tuổi mà kết hôn, ông xã hẳn là rất có sức hấp dẫn. Em nói, anh rất khiêm tốn. Ổng lại hỏi em…”

            “Tần Hỷ Lạc!” Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn.
            Hỷ Lạc vỗ vỗ ngực, “Làm sao vậy? Không phải anh muốn nghe sao.”
            Lâm Hạo Sơ hít sâu vài lần, thấy tốn hơi thừa lời, “Cái anh muốn nghe không phải cái này.”
            “Vậy là cái nào?” Hỷ Lạc nghi hoặc nhìn sắc mặt u ám của người nào đó, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Không đúng!”
            Lâm Hạo Sơ nhìn cô, có loại dự cảm không tốt trong phúc chốc len lỏi vào đầu óc.
            Hỷ Lạc quay đầu nhìn Lâm Hạo Sơ, nhìn không chớp mắt gương mặt anh.
            Lâm Hạo Sơ bị nhìn đến dựng tóc gáy, “Nhìn cái gì?”
            Hỷ Lạc cau mày, dáng vẻ rất xoắn xuýt, “Lâm Hạo Sơ, vấn đề mà ông chủ tụi em hỏi hình như mỗi câu dều là dò hỏi anh nha.”
            Lâm Hạo Sơ thở phào nhẹ nhõm, xem ra người nào đó còn không coi là quá ngốc đi, cái trán vừa mới giãn ra, đã bị một câu nói của Hỷ Lạc làm cho tức ói máu.
            Hỷ Lạc với vẻ mặt buồn rười rượi, “Lâm Hạo Sơ, anh làm sao mà làm cho người khác thương như thế nha, ngay cả ông già 60 tuổi cũng yêu anh. Cái gì mà “niên hạ công” thật vô cùng biến thái.”
            Lâm Hạo Sơ nén khí không cười lớn, anh nhếch khóe môi, cười cười nghiêm chỉnh, nhấn mạnh từng chữ, “Rất, tốt.”
            Hỷ Lạc run run, nhìn Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ nhìn cô một cái, “Tần Hỷ Lạc, đầu óc của em quả nhiên là bị người ngoài hành tinh cải tạo rồi.”

            Hỷ Lạc bĩu môi, vẻ mặt uất ức, “Vốn dĩ là vậy mà, từng câu hỏi của ông ấy đều hướng về anh, không phải muốn yêu anh thì là cái gì chứ?”
            Lâm Hạo Sơ sa sầm mặt xuống, đối với Tần Hỷ Lạc anh thật sự không thể ấp ủ kỳ vọng nào.
            Trong vài ngày tiếp theo, Hỷ Lạc phát hiện BOSS rất không bình thường, Lâm Hạo Sơ cũng rất không bình thường.
            Cái không bình thường của BOSS biểu hiện ở, thứ nhất, ông ấy sẽ xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở nhà ăn cho nhân viên, hơn nữa nhất định phải đối diện Hỷ Lạc. Hỷ Lạc không nói gì cứ nuốt cơm, lẽ nào BOSS đặc biệt yêu tha thiết cái chỗ ngồi này, thế nhưng cô đã liên tục thay đổi vài chỗ ngồi rồi, ông ta vì sao cũng vẫn thay đổi theo.
            Thứ hai, ông ta sẽ tìm các loại cơ hội để Hỷ Lạc đi đưa tài liệu đưa bản thảo.
            Thứ ba, việc khiến Hỷ Lạc sụp đổ nhất, ăn cơm và đưa tài liệu, chủ đề của ông ta chỉ có một, Lâm Hạo Sơ. Hỷ Lạc muốn lật bàn, ông chủ, đó là ông xã tôi, ông xã tôi đó, vì sao mỗi ngày ông đều quan tâm như vậy.
            Cái không bình thường của Lâm Hạo Sơ biểu hiện ở, thứ nhất, Hỷ Lạc về nhà, anh sẽ vẫn đuổi theo hỏi, BOSS có đột nhiên hỏi những thứ quái lạ kỳ cục nào không. Hỷ Lạc thầm oán, làm ơn đi, ông ta mỗi ngày đều đang nói những thứ quái lạ kỳ cục. Như là báo cáo a, Lâm Hạo Sơ lại không cam tâm tình nguyện nghe, còn bùng phát lửa giận, vài lần liên tiếp Hỷ Lạc cũng không dám nói nữa.
            Thứ hai,  Bí thư Lâm dặn dò, BOSS nếu như một mình tìm cô, phải từ chối. Hỷ Lạc đảo cặp mắt trắng dã, có thể từ chối sao? Tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ.
            Thứ ba, Lâm Thất Thường căn dặn, BOSS hỏi cái gì đều nói không biết. Hỷ Lạc bị người nào đó tính tình hung bạo gần đây dọa đến sợ, chỉ có thể như cô dâu nhỏ liên tục gật đầu.
            Hỷ Lạc dù chậm chạp cũng phải rút ra một kết luận, giữa BOSS và Lâm Hạo Sơ có bí mật nào đó, mà bí mật này Lâm Hạo Sơ không muốn cô biết đến.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.