Ăn uống xong rồi, Kiều Tiểu Ân gọt trái cây đem ra phòng khách cho Tề Tuấn, trong lòng nửa mong đợi anh mau về nửa lại không muốn anh rời đi.
“Anh ăn trái cây đi!”
Tề Tuấn nhích người sang chừa khoảng trống cho Kiều Tiểu Ân ngồi vào, cô ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, được Tề Tuấn đút cho miếng táo cũng há miệng ra cắn một miếng.
“Có phải ngon hơn bình thường không?”-anh vui vẻ hỏi.
“Dạ?”
“Vì được bạn trai đút cho.”-anh tự nhiên ăn phần táo thừa còn lại, tấm tắc khen: “Đúng là ngon hơn thật!”
Kiều Tiểu Ân nhìn anh thoải mái ăn đã sớm không quan tâm mọi thứ nữa, cô thích cảm giác được bên cạnh anh như thế này, được anh yêu thương dù chỉ là những cử chỉ nhỏ nhặt.
“Kể cho anh nghe về em đi, Tiểu Ân!”-giọng anh trầm ấm thốt lên, những ngón tay đang được cô nắm lấy chơi đùa vuốt ve, ngoài việc biết Kiều Tiểu Ân sống một thân một mình ra và những thông tin trong sơ yếu lý lịch, anh cũng chưa có dịp tìm hiểu nhiều hơn về cuộc sống của người mình yêu.
Khuôn mặt thư thản thoáng gợn chút buồn bã nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, Kiều Tiểu Ân nở nụ cười xòa: “Quá khứ của em tẻ nhạt lắm. Em là cô nhi, hồi còn đi học vì không muốn bị ăn hiếp nên có học chút võ phòng thân, vì thế bạn bè gọi vui là đại tỷ học đường.”
Tề Tuấn khẽ cười nhìn sự thành thật trong lời nói của Tiểu Ân, nhớ lại cái lần bị bắt cóc ở Thái, đúng anh đã có chút bất ngờ.
“Anh phải đồng cảm với em chứ, nhìn anh giống như đang cười em vậy.”-Kiều Tiểu Ân cau mày vờ không vui, dù sao anh cũng đã nhìn thấy nhược điểm của cô không ít, để anh hiểu rõ hơn về con người cô cũng tốt.
“Anh không cười em, anh thấy em thú vị thôi.”-Tề Tuấn lấy một miếng táo khác định đút cho Tiểu Ân nhưng lần này cô mím chặt môi ý không muốn. Anh rõ ràng là có cười cô, cô không ngốc đâu.
Tề Tuấn không bận tâm tự ăn nốt miếng táo, anh tắt TV rồi nhìn sang cô, nghiêm túc nói: “Đây là lần thứ hai anh đến nhà của em nhưng lại là lần đầu tiên anh đặt chân vào nhà bạn gái. Em cũng là bạn gái đầu tiên của anh.”
Kiều Tiểu Ân hơi ngạc nhiên trước lời bộc bạch của Tề Tuấn, đôi mắt nai trong sáng hoàn toàn bị cuốn theo đôi mắt đen sâu hun hút đối diện, cô tin những lời anh nói.
“Tuấn…”
Tề Tuấn nở nụ cười nhìn Tiểu Ân, nói tiếp: “Vậy tối nay em muốn anh ngủ lại đây hay ra về?”
Khuôn mặt rất nhanh chuyển biến sang bối rối, hai má cô đỏ lựng lên vì ngượng: “Đương nhiên là anh nên về đi!”
“Chúng ta đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau, em còn ngại nữa sao?”-anh dí sát khuôn mặt điển trai lại gần mặt Tiểu Ân, da cô mỏng thật, mới đây đã đỏ được như thế rồi, đáng yêu quá!
“Cái đó rõ ràng không giống nhau… anh tốt nhất nên về đi!”-Kiều Tiểu Ân liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo trên tường, cô kéo tay Tề Tuấn đứng dậy đuổi người.
Tề Tuấn phì cười khựng lại áp hai tay lên má cô bóp nhẹ khiến cho đôi môi mỏng hơi chu ra, anh thích thú nghiêng đầu cúi xuống đặt lên đó nụ hôn nóng bỏng.
Kiều Tiểu Ân không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nụ hôn này, bàn tay dán trên ngực anh vừa rồi còn định đẩy ra giờ đã hoàn toàn mềm nhũn khẽ nắm lấy lớp vải trên đó, mi mắt chầm chậm khép lại tận hưởng nụ hôn ngọt ngào.
“A…”
Kiều Tiểu Ân khẽ kêu lên khi bị Tề Tuấn nhấc bổng khỏi đất, còn chưa kịp phản ứng lại bị anh đoạt lấy đôi môi mút mát, anh đang khiến cho cô mất đi sự kiểm soát…
Đặt cả hai xuống giường, Tề Tuấn chống hai tay xuống nệm giảm sức nặng trên người cô, bạc môi mỏng dây dưa thêm một hồi mới luyến tiếc tách ra.
Đôi mắt hút hồn xoáy thẳng vào đôi mắt nai hơi long lanh nước, dưới ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt Kiều Tiểu Ân càng thêm vẻ kiều mị làm cho lòng anh như cuộn trào lên từng hồi, giọng nói trầm đục cố che lấp đi dục vọng đang nhen nhóm trong người: “Giờ sao nào cô bé, em muốn anh về hay ở lại đây?”
Kiều Tiểu Ân mím chặt môi khó xử, lý trí của cô bảo rằng anh nên trở về, mặc khác con tim lại kêu gào anh hãy ở lại đây. Một người đàn ông cực kỳ hấp dẫn đang ở trước mặt, Kiều Tiểu Ân không nỡ bỏ lỡ đâu.
“Em…”
“Sao nào?”
“Vậy anh muốn ở lại hay ra về?”
Câu hỏi của Kiều Tiểu Ân làm cho không khí ám muội trong căn phòng nhỏ trở nên càng ám muội hơn, cô nuốt khan hồi hộp nhìn lên anh.
TBC.