Đọc truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ – Chương 86: Mê Muội
Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 84: Mê muội (11).
Hai tay của Bùi Hồi bị giữ chặt, đôi mắt cậu đỏ hoe, mắng Tạ Tích vô liêm sỉ.
Hắn dừng một chút, ngắt lấy cằm của cậu, kéo mặt cậu quay về phía hắn: “Hồi Hồi, em bị tôi chiều hư.”
Vậy mà dám ở trước mặt mắng hắn vô liêm sỉ, vì chút chuyện nhỏ này.
Lẽ nào lời nói cùng hành động gương mẫu của hắn dạy cậu đều là giả? Hoặc có thể hơn mười năm qua hắn giả vờ quá giỏi, cho nên Bùi Hồi mới quên mất rằng hắn cũng lớn lên từ tinh cầu Beta.
“Em và tôi đều lớn lên tại tinh cầu Beta, nơi đó không có pháp luật và đạo đức.
Đê tiện vô liêm sỉ đều là giấy thông hành để tất cả mọi người có thể sống tiếp, em ở tinh cầu Beta từng học muốn chiếm lấy thứ mình muốn thì phải không chừa thủ đoạn nào, toàn bộ đều quên hết rồi sao?”
Bùi Hồi mở to mắt sững sờ, cậu nhớ tới cuộc sống trước lúc bảy tuổi tại tinh cầu Beta của mình, lời nói dối thường treo trên cửa miệng.
Đê tiện cùng vô liêm sỉ càng không đáng để nhắc tới, bởi vì ai cũng đều giống nhau, không so ai hơn ai, không thể nào nói đến cao thượng và đạo đức.
“Nhớ lại?” Tạ Tích cười nhìn Bùi Hồi dưới thân, rút ra thắt lưng trói chặt hai tay của cậu, sau đó đôi tay hắn du tẩu trên người Bùi Hồi.
Tiến vào từ dưới đáy áo sơ mi thăm dò lên, đôi tay lạnh lẽo cùng làn da ấm áp tiếp xúc, gây nên từng trận run rẩy.
Bùi Hồi không nhịn được muốn giãy dụa, mà Tạ Tích dù bận vẫn ung dung nhìn cậu giãy dụa, không nhanh không chậm vuốt xoa, chậm rãi hưởng dụng bữa tiệc lớn của hắn.
Sợ hãi cùng trốn tránh của Bùi Hồi nằm trong dự liệu của hắn, nếu cậu không có chống cự như vậy, không có gấp gáp muốn rời đi như vậy, hắn cũng thực sự không muốn dùng tới cách nhảy vọt này.
(ý là bỏ qua bước tán tỉnh chờ BH thích, vào thẳng bước lăn giường:)))))
“Không chừa thủ đoạn nào, lấy được đồ vật khao khát, thỏa mãn dục vọng bản thân.”
Người lớn lên từ tinh cầu Beta không biết khắc chế là gì, cho dù là giả vờ giả vịt khắc chế, cũng chỉ vì muốn thuận lợi giữ lấy món đồ của mình hoàn toàn.
Không có pháp luật cùng đạo đức trói buộc, trong quan niệm của bọn họ không có những điều này, mà Tạ Tích càng hơn thế.
Nếu như Tạ Tích lớn lên từ tinh cầu Thủ Đô, được nhân văn hun đúc cùng pháp luật trói buộc, có lẽ hắn sẽ càng thêm khắc chế.
Nếu hắn chọn từ bỏ, đó mới chính là ý nghĩ kỳ lạ.
Bởi vì hắn từ túi da đến xương cốt, đều thật sự coi thường quy tắc của thế gian này, ví như là đạo đức.
Mười tuổi rời đi tinh cầu Beta tiến vào quân đội, mười sáu tuổi nhận tổ quy tông đến tinh cầu Thủ Đô, đi học và tuân thủ tất cả quy tắc phổ biến của tinh cầu Thủ Đô, mười mấy năm qua đã tạo cho mình một cái vỏ bọc tiến sĩ ôn hòa nhã nhặn.
Trên thực tế, từ trong xương hắn vẫn là con ác quỷ đi ra từ tinh cầu Beta, hung ác vô cầu.
Cho nên, không phải là tinh cầu Beta nuôi Tạ Tích thành một người như vậy, mà Tạ Tích vừa vặn là kiểu người thích hợp với tinh cầu Beta.
Có lẽ là thần linh không muốn hắn sau này không giả vờ tốt một bộ mặt thanh thuần, cho nên đem hắn ném tới tinh cầu Beta, nhanh chóng nhiễm phải những tập tính đó, về sau dù có che dấu thế nào cũng hầu như có thể thấy ba phần vết tích.
“Em biết rõ tôi là một con ác quỷ lòng tham không đáy, không có đạo đức, miệng đầy lời nói dối, lại còn dám tin tưởng?”
Nếu như không tin, thì sẽ không chỉ trích hắn vô sỉ.
Dù sao, ai lại đi chỉ trích một con ác quỷ vô liêm sỉ chứ?
Quần áo của Bùi Hồi bị cuốn đến dưới nách, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn do được nuôi nấng tỉ mỉ.
Một cái tay xoa vuốt ở phía trên, như có như không mà châm lửa.
Bùi Hồi nhẹ nhàng thở dốc, trừng mắt nhìn trần nhà cắn răng dò hỏi: “Chú Tạ, là từ khi nào thì chú bắt đầu đối với tôi…” Mấy chữ cuối cùng, cậu không nói ra được.
Tạ Tích hôn miệng Bùi Hồi, vươn đầu lưỡi miêu tả miệng cậu một lần, rồi tinh tế nếm một ngụm, cứ như đang thưởng thức đồ ăn ngon vậy.
Lúc rời đi, còn mang ra một sợi chỉ bạc.
Mà Bùi Hồi cũng vì thiếu không khí mà há miệng thở dốc, hai má ửng đỏ, đuôi mắt cũng đều đỏ theo.
“Không biết, đợi đến khi phát hiện ra liền đã có dục niệm.”
Tuy nói Bùi Hồi cũng có ý với Tạ Tích, nhưng thời gian phát hiện quá ngắn, không có cơ hội chuẩn bị.
Quãng thời gian trước vẫn còn sợ hãi lo lắng, đầy đầu đều là ý nghĩ chạy trốn, căn bản không nghĩ tới Tạ Tích có cùng suy nghĩ như cậu hay không.
Mọi thứ chuyển biến trong chớp mắt, còn chưa vui mừng liền nghe Tạ Tích uy hiếp, quả thực như cầm thú vậy, quét hết mọi nhận thức trước đây của cậu về Tạ Tích.
Tâm thần chấn động, trong khoảng thời gian ngắn bối rối tâm tình, không có cách nào cao hứng lên được.
“Nếu như tôi nhất định không đồng ý, một hai phải rời đi tinh cầu Thủ Đô, không sống cùng với chú thì sao?”
Ngón tay trỏ của Tạ Tích dọc theo môi Bùi Hồi lướt xuống đến trên quần, ung dung thong thả mở ra, ngẩng đầu cười khẽ, đáy mắt hắn không theo kịp ý cười trên miệng: “Em sẽ không muốn biết thủ đoạn của tôi đâu.” (ý là kiểu cười mà không thật sự vui, cười ko nheo mắt)
Bùi Hồi kiên trì: “Tôi muốn biết.”
Tạ Tích nhấc lên chân của cậu, đặt ở hai bên hông, cúi người nói rằng: “Tôi sẽ không làm tổn thương em, thế nhưng tôi có rất nhiều cách làm cho em không trốn được.
Em biết đẳng cấp áp chế không?”
Đầu Bùi Hồi ngửa ra sau, mồ hôi từ trên trán rơi xuống, chảy vào trong tóc đen, ướt nhẹp phần tóc bên tai.
Đôi chân cậu bị Tạ Tích đặt ở bên hông căng thẳng vô cùng, từ bắp chân đến mu bàn chân, căng ra đường vòng cung vô cùng mê người.
“Không, không biết.”
“Ở tinh cầu Beta, phía trước khu 13 còn có 12 khu khác, khu 12 có thể thống lĩnh khu 13, có thể điều khiển bất kỳ thông tin cơ mật gì của khu 13, có thể quản chế khu 13 bất cứ lúc nào.
Tương tự, khu 11 cũng có thể như thế đối khu 12, càng đi lên trên, quyền hạn to lớn nhất chính là khu 1.
Mà khu 1 là đại biểu của tinh cầu Beta, nói cách khác, khu 1 quản lý khu 13, quản lý toàn bộ tinh cầu Beta, mà người quản lý khu 1 chính là Chính phủ.
Trên quản lý tinh cầu Beta là người có quản lý có cấp bậc tinh cầu cao hơn, tầng tầng tiến dần lên, quản lý cao nhất là Liên minh tinh hệ, mà người quản lý tinh cầu Thủ Đô, là hai thế lực quân chính.”
“Hai thế lực quân chính này, không ai dám đắc tội tôi, ai cũng nguyện ý cho tôi mặt mũi.
Chỉ cần tôi muốn, tôi có thể yêu cầu lấy được quyền quản chế cao nhất của Liên minh tinh hệ bất cứ lúc nào, lực lượng cảnh sát, trang thiết bị quân sự, thậm chí tôi có thể vận dụng mạng lưới thông tin của Liên minh nắm giữ hành tung của em bất cứ lúc nào ở bất cứ nơi đâu, sau đó bắt em trở về.”
“Dù cho em trốn tới chỗ nào, đều ở trong lòng bàn tay của tôi.”
Tạ Tích nỉ non ở bên tai Bùi Hồi: “Hồi Hồi, em trốn không thoát.”
Sau đó liền nhẫn tâm đi vào.
(đi vào in nghiêng nha quí dị, quí dị nghỉ đúng rồi đó:)))
Đây là lần đầu của Bùi Hồi, nhưng Tạ Tích khăng khăng muốn cậu nhớ kỹ giáo huấn này, bởi vậy cậu đau đến vừa khóc vừa kêu, liều mạng giãy dụa.
Cậu càng giãy dụa, Tạ Tích càng khăng khăng đi vào.
Bùi Hồi đưa lưng về phía Tạ Tích lau nước mắt, thân được bọc bởi thảm len, cả người bên trong trần trụi.
Phần lưng lộ ra, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một xương cánh bướm xinh đẹp, bên trên trải rộng dấu hôn xanh tím, trên bả vai còn có vết cắn, khiến người vừa thấy liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Hồi rơi nước mắt cũng không phải vì oan ức khổ sở, chỉ đơn giản là đau.
Cậu vốn là có ý với Tạ Tích, mỗi tối đều mơ thấy mình mây mưa với hắn, chính là lương tâm bị cắn rứt.
Cho nên lúc trốn tránh Tạ Tích, cũng không quên nghĩ.
Một màn Tạ Tích thổ lộ nổ cho đầu cậu ngất ngất ngây ngây, nếu như cho cậu thời gian nghiêm túc nghỉ, suy nghĩ tỉnh táo rõ ràng lại, phỏng chừng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng là, Tạ Tích quá độc ác, đến chuẩn bị cũng không làm liền xông vào luôn, đau đến Bùi Hồi thiếu chút nữa ngất xỉu.
Sau khi kết thúc, sau khi khoái cảm rời đi, còn lại chính là vỡ tan đau đớn.
(tức là ẻm cũng có sướng:v)
Bùi Hồi tự nhiên rơi nước mắt, mặt không hề có cảm xúc, nước mắt từng viên một từng viên một lăn xuống.
Cảnh này rơi vào trong mắt Tạ Tích, hắn tưởng cậu lòng như tro nguội.
Tạ Tích đem thảm len kéo lên bao lấy vai Bùi Hồi, ở phía trên hạ xuống một nụ hôn nhẹ, nói rằng: “Hai ngày nữa, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn.
Sau đó, bỏ nguyện vọng đăng ký trước, chọn ở lại tinh cầu Thủ Đô.
Đúng rồi, còn phải mang em chính thức gặp gỡ người nhà tôi.”
Dựa theo chuyện Bùi Hồi ở mười mấy năm với Tạ Tích, nhưng trên thực tế chưa từng cùng người nhà Tạ Tích chính thức gặp mặt.
Bọn họ đều biết đến sự tồn tại của nhau, lại đều ngầm hiểu ý không có gặp mặt.
Bùi Hồi không muốn gặp, người nhà Tạ Tích cũng không muốn thấy, tránh khỏi một chút phiền toái.
Nhưng Tạ Tích cũng không nghĩ tới chuyện mang Bùi Hồi về, so với người nhà, hiển nhiên là Bùi Hồi quan trọng hơn.
Nhưng bây giờ không giống như trước, nếu như kết hôn, phải ý tứ một chút mang về gặp mặt.
Thuận tiện để người trong nhà gặp gỡ Bùi Hồi, nếu như đã là chồng chồng, người nhà của hắn kia cũng phải công nhận Bùi Hồi.
Bùi Hồi lành lạnh mà quét mắt nhìn Tạ Tích, yên lặng quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
…!Căn bản là không như trong sách miêu tả, cũng không có dịu dàng như trong mơ.
Tạ Tích ôm lấy cậu từ phía sau lưng, đem cậu kéo vào trong lồng ngực, cằm dựa lên trên bả vai Bùi Hồi, thở dài nói: “Tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Ánh mắt Bùi Hồi mờ mịt, khó giải thích được nghĩ đến mấy tình tiết trên phim truyền hình, mấy nhân vật phản diện vai phụ sau khi cưỡng ép người yêu đều sẽ nói mấy câu nói này, mà kết cục thường là Bad ending.
Cậu nhíu mày, tuy rằng kỹ thuật của hắn không được lắm, nhưng cậu không muốn BE đâu.
Bùi Hồi vùng vẫy một hồi, đầy mặt là vẻ không tình nguyện nói từ chối: “Không cần.”
Đôi tay Tạ Tích vây ôm lấy cậu càng tăng thêm lực, đột nhiên ôm cậu lên.
Bùi Hồi bị doạ đến mặt trắng bệch, tiểu cúc hoa bị thương không chịu nổi tàn phá.
Tạ Tích thấy cậu chống cự, bóng tối trong lòng hắn từ từ khuếch tán, trên mặt lại càng dịu dàng nói: “Tôi ôm em trở về phòng nghỉ ngơi.”
Bùi Hồi được ôm trở về phòng ngủ của Tạ Tích, nghe hắn nói: “Sau này em sẽ ngủ cùng với tôi.”
Bùi Hồi yên lặng vươn mình, xoay lưng về phía Tạ Tích rồi ngủ.
Tạ Tích lẳng lặng nhìn cậu, đứng dậy đi lấy thuốc lau chùi những chỗ bị thương trên người Bùi Hồi.
Bùi Hồi quá mệt mỏi, toàn bộ quá trình không tỉnh lại nữa.
Sau khi Tạ Tích lau xong, đem thuốc bỏ vào trong tủ đầu giường, nằm lên giường, ôm chặt lấy Bùi Hồi.
Cho dù là Bùi Hồi ở trong mơ cảm thấy không thoải mái có ý muốn tránh ra, hắn cũng không buông tay.
Sẽ không buông tay, cũng sẽ không xin lỗi.
Ngoài ra, Bùi Hồi có thể làm bất kỳ chuyện trả gì để trả thù hắn.
Nhưng Tạ Tích tuyệt đối sẽ không hối hận sự lựa chọn của đêm nay.
Hắn ôm Bùi Hồi, một đêm không chợp mắt.
Ngày thứ hai, Tạ Tích kêu Bùi Hồi sửa lại nguyện vọng.
Nhưng Bùi Hồi đi phòng tắm rửa tay, lúc trở lại đầy mặt cậu là thù hận to lớn gì, Tạ Tích vẫn còn muốn ép cậu, chọc cho cậu lại tức giận, đến chết cũng không chịu sửa nguyện vọng.
Bùi Hồi trừng mắt oán hận nói với Tạ Tích: “Hết hy vọng đi, tôi sẽ không sửa!”
Không nổi giận đối nghịch với hắn thì cậu không báo thù cho tiểu cúc hoa bị tàn phá.
Tạ Tích lành lạnh liếc mắt nhìn cậu, ở ngay trước mặt cậu sử dụng quyền hạn của mình sửa lại nguyện vọng cho cậu, ở lại tinh cầu Thủ Đô học đại học.
Cắt đứt truyền tin, nói rằng: “Ngày mai đi đăng ký, lúc chín giờ.”
Đại khái là vì lúc rửa tay Bùi Hồi không phải do dằn vặt lương tâm mà trở nên đặc biệt lòng dạ hẹp hòi, vốn là cậu ghi hận Tạ Tích, lần này liền triệt để giận hờn hắn luôn.
Cậu chịu khổ đều là vì Tạ Tích, hắn không những hò hét, thế mà còn lạnh giọng ép cậu!
Chỉ là Tạ Tích luôn có biện pháp trị Bùi Hồi, dẫn đến kế hoạch của cậu đều chết non trên đường, cuối cùng cậu vẫn bị Tạ Tích kéo đến cục dân chính đăng ký kết hôn.
Nhận được sổ chứng nhận kết hôn, Tạ Tích liền mang Bùi Hồi về nhà, ở trên giường hắn trang trí lại thành giường tân hôn đó hắn lại một lần nữa muốn Bùi Hồi.
Tốc độ Tạ Tích quá nhanh, Bùi Hồi không phản ứng kịp, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, làm ầm ĩ qua mấy lần.
Sau khi làm xong mệt thì nghỉ ngơi, hơn nữa cũng coi như là sinh họat hài hòa, Bùi Hồi cùng Tạ Tích trải qua những ngày yên bình, không quấy phá gì nữa.
Thời gian ngắn ngủi nửa năm, những người trong vòng bạn bè đều biết chuyện Tạ Tích kết hôn với đứa nhỏ do một tay hắn nuôi lớn, trong lòng ai cũng hiểu rõ, chả trách Tạ Tích ngày thường không có người bạn thân thiết nào, đối với bên ngoài nói hoàn toàn không có hứng thú với chuyện yêu đương cùng kết hôn.
Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là hắn đem một đời dâng hiến cho nghiên cứu khoa học, thì ra là đã sớm đem đối tượng nuôi ở bên người.
Không trách sao lúc thường lãnh tình lãnh tâm, trong chớp mắt lại nhận nuôi một đứa nhỏ.
Những lời bàn tán đó truyền đi khắp cả vòng bạn bè người thân của hắn trong một đêm, cho nên lúc bọn họ gặp Tạ Tích, ánh mắt nhìn sang liền trở nên đặc biệt có chứa ẩn ý sâu xa.
Tạ Tích đối với chuyện này không giải thích, giống như là ngầm thừa nhận.
Sau khi người của Tạ gia xác nhận một phen, cũng chỉ có thể thỏa hiệp, bọn họ vốn là không có quyền xen vào bất kỳ quyết định gì của Tạ Tích.
Cũng may hắn cưới là người quen thuộc, bọn họ còn có thể yên tâm.
Hạ Khả trước khi rời khỏi tinh cầu Thủ Đô đi học đại học có tới tìm Bùi Hồi, vốn là lo lắng cậu bị cưỡng ép, kết quả là nhìn thấy người kia cả mặt hồng hào, khóe mắt đuôi lông mày đều là xuân tình, hiển nhiên là sinh hoạt phong phú và rất hài hòa.
Hết thảy mọi lo lắng trong lòng liền bị ném vào thùng rác.
Lo lắng cái rắm! Cô vẫn là một con chó độc thân đây!
Sau khi tốt nghiệp phải đi học xa nên cô đành phải chia tay với bạn trai, lúc này Hạ Khả nói: “Nhìn qua thật dễ chịu…!Không phản kháng gì à?”
Bùi Hồi lắc đầu một cái, ngượng ngùng cười cười nói: “Trước đây lo lắng sợ sệt, là sợ Tạ Tích biết được tôi nảy sinh suy nghĩ với anh ấy, sẽ đem tôi đuổi đi.
Bây giờ mới biết, thì ra hai bên chúng tôi là tình nguyện.
Cho nên, tôi đã chuẩn bị tốt để sống chung với nhau rồi.”
Đương nhiên là, nếu như chuyện phòng the không hài hòa, vẫn muốn làm ồn ào.
Hạ Khả cũng có chút tiếc hận mài sắt không nên kim, thở dài nửa ngày, người ta là nồi nắp xứng đôi, người ngoài cũng không tiện nói cái gì.
Chỉ là thân phận của Tạ Tích cùng Bùi Hồi cách xa, cô là bạn thân của cậu vẫn muốn dành cho vài lời khuyên.
“Cậu cùng tiến sĩ Tạ thân phận khác nhau một trời một vực, nhất định sẽ có người cảm thấy cậu không xứng với hắn, muốn chia rẽ.
Bọn họ thì không dám đắc tội tiến sĩ Tạ, cậu liền đứng mũi chịu sào.
Nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, không nên khinh thường mà không cầu cứu, tớ có rất nhiều người quen ở tinh cầu Thủ Đô.”
Những tình huống này, Bùi Hồi cũng đã nghĩ tới.
Từ góc độ bên ngoài nhìn vào, cậu đúng là phụ thuộc vào Tạ Tích.
Bùi Hồi tự tin nói: “Yên tâm đi, sau này bọn họ sẽ biết, tôi và Tạ Tích là một đôi trời sinh.”
Hạ Khả liếc mắt nhìn cậu, lúc này mới bao lâu, đến chữ “Chú” cũng không gọi nữa.
Chợt cảm thấy một trận chua xót trong lòng, dù gì cũng là thiếu niên mà cô nhìn lớn lên, đã từng có tâm thiếu nữ, bất tri bất giác như biến thành mẹ già bận tâm.
Bùi Hồi đưa tay ra: “Trở lại chuyện chính, tôi nghĩ tại trong lúc học đại học gây dựng sự nghiệp, muốn mời cậu gia nhập.”
Hạ Khả nắm chặt cái tay kia: “Vị trí phó tổng là của tớ, ai cũng đều không thể cướp nha.”
Bùi Hồi: “Không thành vấn đề.”
Hai người nhìn nhau, nhìn nhau nở nụ cười.
Tình cảnh này rơi vào trong mắt Tạ Tích, trở nên đặc biệt chói mắt.
Dù cho hắn biết hai người Bùi Hồi cùng Hạ Khả không có gì với nhau, nhưng vẫn là ghen tị Bùi Hồi lộ ra nụ cười không hề phòng bị như vậy với Hạ Khả.
Trước đây, đó là sự tin tưởng cậu dành cho hắn.
Cưỡng ép người ta để giờ nhận được quả đắng, chung quy là không ngọt.
Bùi Hồi cho là cậu cùng Tạ Tích là hai bên tình nguyện, hồn nhiên không biết rằng Tạ Tích vẫn cho là một mình hắn đơn phương.
Vì vậy từ sau khi cậu chậm rãi thích ứng sinh hoạt chồng chồng, Tạ Tích phải hứng chịu ngược tâm dằn vặt đến mười năm vì cho rằng Bùi Hồi không tình nguyện yêu hắn.
(Cho dừa:)))))
P/s: 2 chương nữa là hết rồi mấy chế, t đang kiếm truyện mới để làm ~~.