Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ

Chương 70: Dĩ Hạ Phạm Thượng


Đọc truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ – Chương 70: Dĩ Hạ Phạm Thượng


Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 68: Dĩ hạ phạm thượng (5).

Vào lúc tình ý chìm sâu triền miên, cung điện dưới lòng đất đột nhiên thay đổi, hơn trăm trận pháp lúc nãy hợp lại làm một, cuối cùng hình thành trận pháp âm dương xoay phía trên Bùi Hồi và Tạ Tích.

Theo như hai người nước sữa hòa nhau, thế nhưng cũng nô đùa lẫn nhau, trong phút chốc ánh sáng vạn trượng, chiếu thẳng vào vào mặt làm người không mở mắt ra được.

Những dâm thanh uế ngữ kia cũng biến mất, những đồ án Hoan Hỉ trên vách tường cung điện như mất đi sinh mệnh, tất cả đều bất động.

Chỉ có trận pháp âm dương phía trên trùng điệp sau lại hóa thành hai người, không nhìn ra giới tính đặc thù, nhưng ôm ấp lẫn nhau dưới chùm ánh sáng, như đang truyền thụ một loại công pháp nào đó.

Bùi Hồi giờ khắc này đã tỉnh táo, rút vào trong lòng ngực Tạ Tích, còn chưa kịp suy tư quan hệ giữa mình và Tạ Tích liền bị ánh sáng trên đỉnh đầu hút đi chú ý, kinh ngạc thất thần: “Đây là…!Bí cảnh truyền thừa?”
Bọn họ thế mà vừa may mắn vừa trùng hợp gặp được bí cảnh truyền thừa! Sau một khắc, Bùi Hồi nhớ đến chỗ này là bí cảnh của một vị đại tiên Phật tu phương Tây, dù có truyền thừa, đối với Đạo tu bọn họ cũng vô ích.

Nghĩ như vậy, Bùi Hồi liền yểu xìu, mất đi hứng thú đối với việc nhận được truyền thừa.

Bùi Hồi không biết, nhưng Tạ Tích biết cái gọi là truyền thừa này kì thực là một công pháp song tu cấp bậc tiên phẩm.

Công pháp song tu ngày đi ngàn dặm, lại là cấp bậc tiên phẩm, đúng là một món tốt.

Chỉ là ——
Cho hắn cũng vô ích.

Tạ Tích: “Đứng dậy đi, đợi ta phá tan trận pháp ở nơi này thì có thể đi ra ngoài.”
Bùi Hồi giờ khắc này mới ý thức tới thân thể mình và Tạ Tích đều trần truồng kề sát bên nhau, lúc này mặt đỏ lên nhanh chóng tách ra, tùy ý lấy một kiện áo choàng khoác lên người.

Tóc đen tán ra, đem mặt vùi vào bên trong áo choàng, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Dư quang khóe mắt Tạ Tích từ đầu tới đuôi không rời khỏi Bùi Hồi, thoáng nhìn trên áo choàng kia còn dính một ít dịch màu trắng, nhớ lại trận liều chết triền miên mới vừa rồi miệng lưỡi có chút khô.

Một người chất phác vô vị, thì ra cũng có thể mỹ vị như vậy.

Bùi Hồi lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Tạ Tích đứng phía trước cầm bút, vẽ giữa không trung một trận pháp, đầu ngón tay xẹt qua chỗ nào chỗ đó liền nổi lên hào quang vàng ánh.

Rực rỡ chói mắt, phong thái vô song.

Thoáng chốc, Bùi Hồi nhớ tới lúc nãy Tạ Tích tự xưng mình là Thái sư thúc tổ.

Phiếu Miểu tông tự thành lập môn phái tới nay đã gần vạn năm, trong lúc đó cũng từng tạo ra vô số người kinh tài tuyệt diễm, vì vậy Bùi Hồi cũng có rất nhiều Thái sư thúc tổ.

Mà nếu chân chính bàn về vị duy nhất được tôn xưng Thái sư thúc, hẳn là Thanh Tiêu đế quân của vạn năm trước.

Thanh Tiêu đế quân thật ra là hậu duệ của Long thần, vốn thực lực cường hãn, trời sinh tiên cốt.

Sau bái vào Phiếu Miểu tông, tu vi mỗi ngày tiến ngàn dặm mà trong Tu Chân giới không người nào có thể sánh được, nhất thời nổi bật vô song.

Lúc ấy không biết vì sao, cắt bào đoạn nghĩa với một sư huynh đồng môn, tuy nói sư môn trừng phạt hai người, chẳng hề thiên vị.

Nhưng có thể là đế quân vẫn có chút xích mích với Phiếu Miểu tông, không muốn về lại Phiếu Miểu tông.

Tới trăm tuổi liền phi thăng, nhưng cũng không có phủ nhận thân phận đệ tử Phiếu Miểu tông của mình.

Vì vậy, Thanh Tiêu đế quân vẫn là Thái sư thúc tổ của Bùi Hồi.

Lúc làm chuyện vui vẻ kia, thần trí có chút không rõ, khi ấy trầm mê cũng được nghe được tiếng rồng gầm thô suyễn.

Nếu không đoán sai, Tạ sư thúc là Yêu tu.

Nguyên hình là rồng, nhưng Chân long đã hủy diệt từ lâu, số còn lại chiếm giữ tứ hải đều là vài con Giao Long.

Hơn nữa, Thanh Tiêu đế quân đã phi thăng từ lâu, làm sao lại có thể trở về.

Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, trước mắt thấy một bóng người nhào tới, tràn ngập hơi thở quen thuộc.

Bùi Hồi ngẩng đầu, nhìn người nhào tới ôm cậu chính là Tạ Tích: “Sư thúc?”
Tạ Tích đem đầu Bùi Hồi ấn vào trước ngực: “Nằm sấp xuống.”
Nhưng Bùi Hồi đã nhìn lướt qua Tạ Tích thấy hai bóng người trên đỉnh đầu đã hóa thành hai luồng sáng, như sao băng rơi về hướng Tạ Tích và Bùi Hồi.

Tạ Tích xoay người lại, đầu ngón tay nhanh vô cùng, nhanh đến chỉ còn dư lại bóng mờ, nhưng cũng chỉ chống lại trận pháp được một lúc.

Thân ảnh hai người kia vẫn tan ra và nhập vào thân thể bọn họ, quấn lấy đan điền, hóa thành các điểm sáng li ti dung nhập vào trong đan điền.

Một đoàn bóng mờ nhanh chóng vận chuyển vào đan điền, từ từ ngưng tụ thành thực thể, mờ hồ có dấu hiệu kết đan.


Hai tay Bùi Hồi víu lấy bả vai Tạ Tích, sắc mặt tái nhợt, thấm đầy mồ hôi lạnh, tựa hồ sắp tẩu hỏa nhập ma.

Đúng lúc này, Tạ Tích lạnh giọng quát lớn: “Thanh tâm, tĩnh khí!”
Một đạo khí tức thanh lãnh truyền vào kinh mạch, chậm rãi du tẩu đến đan điền, nhưng bóng mờ vận chuyển rất nhanh, đem từng sợi từng sợi linh khí kia nhập vào, hòa vào kinh mạch.

Nếu không nhận ra kịp thời, vì chịu đựng đau đớn kia mà có khả năng tẩu hỏa nhập ma.

Bùi Hồi bám vào vạt áo Tạ Tích: “Sư thúc tổ, đó là cái gì vậy?”
Tạ Tích một bên truyền linh khí, một bên quan sát đan điền trong thân thể cậu, cẩn thận quan sát bóng hình kia tiến vào đan điền cùng những ảnh hưởng.

“Không phải chuyện gì tốt, chuyên tâm.”
“Ồ.” Bùi Hồi nhanh chóng đứng dậy, ngồi xếp bằng, luyện hóa linh khí trong đan điền.

Tạ Tích ở bên cạnh bảo vệ, không quên phân tâm chú ý những thứ tiến vào đan điền, xác định là có hữu ích với tu vi, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô hại.

Đó là truyền thừa song tu, với người khác mà nói, đây là vận may lớn, với hắn mà nói không có ích gì lớn.

Bản thân hắn đã là đại tiên, dù cho song tu cùng Bùi Hồi mấy trăm lần cũng không có ích bao nhiêu.

Cúi đầu xuống, vài sợi tóc rơi xuống, phần cuối hiện ra hai màu đen trắng.

Tạ Tích dừng lại, ngưng mắt mà nhìn.

Cái gọi là Thiên Nhân Ngũ Suy, y phục hỗn loạn, tóc trắng bệch, toàn thân dơ bẩn, tu vi thụt lùi, cuối cùng là chết vì suy kiệt.

Bây giờ tóc tai bạc trắng một nữa, cho thấy việc suy kiệt mà chết cũng không còn xa.

Trên cung điện dưới lòng đất bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm, lúc này Tạ Tích không nhìn thấy khoảng không trên cung điện, mây đen kéo đến dày đặc, tầng tầng mây đen thỉnh thoảng chợt lóe điện quang.

Tiếng sấm truyền xuống cung điện dưới lòng đất mơ hồ có thể nghe thấy một hai tiếng, Tạ Tích ngẩng đầu: “Độ kiếp?” Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Hồi ở bên cạnh, đối phương giống như có dấu hiệu ngưng tụ thành Kim đan.

Không rảnh nghĩ nhiều, hắn lúc này vì cậu bước ra chống đỡ trận lôi kiếp này.

Phía trên cung điện, mưa như trút nước sấm sét bỗng nhiên đánh xuống, bị trận pháp cấm chế của cung điện dưới lòng đất ngăn cản.

Mà cái đánh này chỉ là Thiên Đạo thăm dò thôi, kế tiếp phải đón lấy mấy đạo sấm sét nện xuống liên tục tựa như hủy thiên diệt địa, càng trực tiếp bổ ra trận pháp cấm chế của cung điện dưới lòng đất.

Liên tục chín đạo thiên lôi đập xuống trên đầu Bùi Hồi, may mà có trận pháp của Tạ Tích ngăn cản.

Tốc độ thiên lôi nện xuống cực nhanh, khiến mắt người không kịp nhìn, tốc độ Tạ Tích bố trí trận pháp càng nhanh hơn, như giành giật từng giây trợ giúp Bùi Hồi chống lại thiên lôi.

Thời khắc cuối cùng, thiên lôi cũng ngưng, nhưng còn chưa độ kiếp xong.

Mây đen sấm chớp trên trời càng dày đặt, chính tại lúc này Thiên Đạo bổ một đạo thiên lôi cuối cùng.

Tạ Tích cũng chưa từng ngừng lại, bố trí đầy đủ chừng ba trăm trận pháp bảo vệ Bùi Hồi, đồng thời tìm từ động thiên phúc địa của mình pháp bảo nào có thể tránh né thiên lôi.

Hắn hao hết tâm lực như vậy, cũng không phải là vì mới ngủ với người kia mà cảm giác đột nhiên thay đổi thành tình ý sâu sắc, nguyên nhân có hai cái.

Một trong số đó, Bùi Hồi chỉ là kết đan, thiên lôi tầm thường cũng không có đem người đánh chết được.

Chỉ vì Thiên Đạo nhận ra có hắn ở đây, vì vậy đánh xuống thiên lôi cơ hồ là thiên lôi độ kiếp cho tu sĩ Hóa Thần.

(chỉ vì có ảnh ở bên mà ẻm hứng thiên lôi cấp hard thay vì là cấp normal:)))))
Nếu như lúc này hắn không giúp đỡ, Bùi Hồi chắc chắn phải chết.

Thứ hai, cái thứ tiến vào trong đan điền của bọn họ là công pháp song tu, sợ rằng đã trói chặt đồng sinh cộng tử giữa hai bọn họ.

Vì vậy, không thể không cứu.

Một đạo thiên lôi cuối cùng hạ xuống, toàn bộ cung điện dưới lòng đất bị san thành bình địa.

Trận này khiến cho vạn yêu trong ngàn dặm sợ hãi, sợ đến nứt cả tim gan, hận không thể chết nhanh đi.

Các tu sĩ ở các góc khác của bí cảnh cũng nghe được một trận như vậy, thiếu chút nữa nghĩ vị nào đó đang độ kiếp Hóa Thần.

Vốn dĩ những linh khí đang rải rác trong đan điền liền hội tụ, ngưng kết thành một hạt châu màu vàng óng, từ từ ngưng tụ.

Bùi Hồi nhìn chằm chằm Kim Đan kia, kinh mạch linh khí dồi dào, lúc đang vui vô cùng lại phát hiện Kim Đan nảy sinh biến đổi.

Kim Đan một lần nữa bị linh khí vây quanh, từ giữa sinh ra tứ chi, ngũ quan, sau đạo thiên lôi cuối cùng hạ xuống thì đã biến thành Nguyên Anh.

Bùi Hồi chấn kinh mừng rỡ chưa kịp biểu hiện ra, vốn tưởng rằng chỉ lên Kim Đan thôi, không ngờ lại trở thành Nguyên anh.

Sao thần tốc như vậy? Này, lẽ nào là nhờ hiệu quả của song tu?

Tạ Tích cũng hơi lộ ra kinh ngạc “Trong cái họa cũng có cái may.”
Hắn đem mấy pháp bảo rải rác dưới sàn thu thập lại, lúc bỏ vào động thiên phúc địa, vô tình nhìn thấy châu đồng của Chuông Nhân Duyên thay đổi vị trí.

Lúc này hơi động lòng, lấy chiếc Chuông ra, châu đồng ở giữa vỏ trai động không ngừng, cuối cùng có khuynh hướng lăn về một hướng khác.

Tạ Tích thuận theo hướng nhìn sang, đối diện với Bùi Hồi.

Hắn ngẩn ra, đổi phương hướng, châu đồng cũng sẽ thay đổi phương hướng, vẫn lăn về phía Bùi Hồi.

Dừng lại chốc lát, Tạ Tích thu hồi chiếc chuông, bắt đầu xem bói, trước kia giấu đầu lòi đuôi đến quẻ mệnh bé tí tẹo cũng không nỡ dùng, bây giờ không thể chờ đợi được nữa mà thả quẻ luôn, nhận được một đống lớn nhắc nhở.

Bất kể là Chuông Nhân Duyên hay là quẻ mệnh, khắp nơi đều tỏ rõ sinh cơ của hắn chính là Bùi Hồi.

Bùi Hồi…!
Tạ Tích nhìn về phía Bùi Hồi, mặt không hề có cảm xúc, thực khó tin tưởng.

Từ cuộc gặp gỡ với Bùi Hồi hai năm trước, không có chút dấu hiệu nào tỏ rõ hắn sẽ có thâm giao với Bùi Hồi.

Thậm chí bởi vì thân phận thủ đồ chưởng môn, khiến cho Tạ Tích cực kỳ không thích cậu.

Tính cách, tâm tính, Tạ Tích đều rất không ưa.

Đến nỗi tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy lòng dạ Bùi Hồi hẹp hòi, không có triển vọng, giống như tên thủ đồ chưởng môn vạn năm trước kia như vậy, dù sao mắt nhìn người của chưởng môn Phiếu Miểu tông từ trước đến giờ luôn cực kì kém.

Nhưng, vừa vặn là người như thế lại có quan hệ quấn quýt với mệnh của hắn, khó phân thắng bại.

Thậm chí là một chút hi vọng sống của hắn, đúng thật là hoang đường.

Chẳng lẽ đến Thiên đạo cũng muốn trêu chọc hắn sao?
Chân long bị Thiên Đạo kiêng kị, vạn năm trước liền tuyệt hậu Chân long truyền thừa, đến cả hắn là con rồng duy nhất có huyết mạch rồng cũng không được buông tha.

Tên thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông ở vạn năm trước kia bố trí cạm bẫy, vạn năm sau, hắn dính phải Thiên Nhân Ngũ Suy, sinh cơ duy nhất lại vẫn là thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông.

Nếu không phải cung điện dưới lòng đất là một hành trình bất ngờ, đừng nói phát hiện Bùi Hồi là hy vọng sống của hắn, sợ là hắn ở một ngày nào đó thật sự tức giận mà đánh chết cậu rồi.

Kia quả nhiên là tự tay giết chết sinh cơ của mình, Tạ Tích cười lạnh, Thiên Đạo cũng thật giỏi tính kế.

Bùi Hồi đứng dậy, nhìn về phía Tạ Tích cách đó không xa, biết là lúc Độ kiếp hắn đã tận tâm bảo vệ mình, vì vậy cảm kích không thôi.

Chắp tay nói cảm ơn: “Ân tình của Thái sư thúc tổ, Bùi Hồi khắc sâu trong tâm.”
Tạ Tích vừa đi vừa nói: “Ngươi thật tin lời của ta nói sao?”
Bùi Hồi có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói rằng: “Vừa rồi…!Khụ, ta nghe được tiếng rồng gầm, hơn nữa toàn thân Chân long là bảo vật, vào lúc ấy có linh khí tiến vào kinh mạch cùng đan điền của ta.

Cho nên —— ”
“Nếu biết Chân long toàn thân là bảo, ngươi có còn muốn hay không?” Tạ Tích nắm cằm dưới của Bùi Hồi, cúi người đối diện với cậu: “Vảy rồng đao thương bất nhập, có thể làm áo giáp.

Thịt rồng, máu rồng đều là linh khí, ăn nhiều bổ nhiều, có thể làm ngươi trong vòng mười năm tu vi thăng lên Hóa Thần, trong trăm năm, đến Độ kiếp.

Long cốt có thể dùng làm nguyên liệu rèn chế thần binh Tiên khí, ngươi liền không muốn?”
Bùi Hồi kinh ngạc: “Lẽ nào ta muốn những cái này, Thái sư thúc tổ sẽ không xảy ra chuyện gì à?”
Con ngươi của Tạ Tích lạnh lẽo, thanh âm càng nhạt dần, hắn nói rằng: “Lột da rút xương, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bùi Hồi: “Vậy thì không cần.”
Tạ Tích: “Hửm?”
Bùi Hồi: “Không muốn.

Với ta cũng vô dụng, ta có trận pháp hỗ trợ, không cần áo giáp.

Ta dám nói toàn bộ Tu Chân giới không ai có tốc độ tu luyện nhanh hơn ta, không cần máu rồng thịt rồng.

Còn thần binh Tiên khí, trừ phi Long cốt có thể tinh luyện ra 108 thanh kiếm kim loại —— đủ cho ta dùng ba mươi sáu Thiên Cương trận cùng bảy mươi hai Địa Sát trận.

Bằng không cũng không có tác dùng gì lớn.”
Mắt Tạ Tích trừng trừng nhìn Bùi Hồi, bỗng nhiên buông tay, đưa ánh mắt qua chỗ khác: “Không quản ngươi nói thật hay giả, ngươi và ta hiện tại song tu một thể, vinh nhục cùng hưởng.”
Sạch sẽ, trong suốt, không nhìn ra vết tích nói dối.

Lẽ nào, không phải là một kẻ lòng dạ hẹp hòi? Hắn đã hiểu lầm?
Hai má Bùi Hồi đỏ lên, do dự nửa ngày mới hỏi: “Thái sư thúc tổ, cái chuyện song tu một thể kia có biện pháp mở ra không?”
Tạ Tích quay đầu lại: “Vì sao? Ngươi ghét bỏ ta?”
Bùi Hồi lắc đầu: “Không phải…!Nằm dưới nam nhân hầu hạ, cuối cùng cũng không phải là chính đạo.

Chuyện lúc nãy là sai lầm, cũng không phải xuất phát từ bản tâm, vô tình này nọ.


Song tu chi đạo, vẫn cần âm dương hòa hợp mới được.

Huống hồ…!Ta cũng có đạo lữ mà ta vừa ý—— ”
“Đạo lữ? Ngươi vừa cùng ta song tu, còn muốn kiếm đạo lữ?” Tạ Tích muốn cười nhưng không cười được chỉ đánh gãy lời Bùi Hồi.

Hắn vốn là muốn cười nhạo, chỉ là biểu hiện ra không quá như ý, nụ cười cùng ánh mắt lạnh đến mức kết băng, làm Bùi Hồi lanh cóng cũng cảm thấy chính mình làm sai gì rồi.

Tạ Tích tiếp tục nói: “Lúc ngươi quấn lấy ta không chịu buông, sao không cảm thấy là vô tình gì đó? Bên này cùng ta song tu, bên kia lại muốn theo đuổi nữ tu kết làm đạo lữ? Ngồi hưởng tề nhân chi mỹ…!Có phải là quá tham lam hay không?”
Bùi Hồi rất mất mát: “Ngươi nói đúng, ta không nên lại theo đuổi nữ tu khác kết làm đạo lữ.”
Tạ Tích: “Biết được thì tốt.”
Bùi Hồi: “Mà cùng song tu với người cũng không được, không hợp lễ lắm.

Thái sư thúc tổ, ngươi có biện pháp mở ra chứ?”
“Nếu như ta ở thời kì đỉnh cao, loại trận pháp này không phải vấn đề gì lớn.

Hiện nay ta không thể ra sức, chỉ có tìm được trận linh, sai nó mở ra trận pháp song tu trên người chúng ta.”
Đáng tiếc là vừa nãy thiên lôi hạ xuống, cung điện dưới lòng đất sụp đổ, mà hắn bận chống lại thiên lôi nên quên mất trận linh, dẫn đến trận linh kia nhân cơ hội chạy trốn.

Song tu một thể tạm thời không có cách nào mở ra, Bùi Hồi vẫn cần phải ở bên người hắn, vừa vặn hắn cũng muốn biết vì sao Bùi Hồi lại là sinh cơ của hắn.

Bùi Hồi: “Trận linh ở đâu?”
Tạ Tích: “Cung điện bạch ngọc cùng cung điện dưới lòng đất đều lệ thuộc vào Hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng là có hơn vạn cái trận pháp liên hoàn đè lên chồng lên nhau.

Trận linh kia sinh ra trong Hoa trong gương, trăng trong nước, liền ẩn thân trong những trận pháp liên hoàn đó.”
Bùi Hồi: “Vậy thì tìm tới năm nào tháng nào chứ?”
Tạ Tích: “Trong đan điền của ta và ngươi có trận pháp song tu kia, cũng có liên quan đến trận linh.

Trong năm dặm, có thể cảm ứng được.”
Nói xong, hắn đi trước dẫn đường rời khỏi cung điện dưới lòng đất.

Bùi Hồi cũng đi theo, ra tới bên ngoài, ánh nắng sáng ngời, chiếu lên vạt áo và trên tóc hai người.

Màu tóc trắng bạc phản quang, hấp dẫn chú ý của Bùi Hồi, lúc này cậu mới kinh ngạc phát hiện tóc Tạ Tích đã trắng một nữa.

Nếu tu sĩ đã lên tới Trúc Cơ, mức độ già yếu sẽ trở nên chậm, nếu đến Nguyên Anh, thì có thể giữ luôn thanh xuân.

Thái sư thúc tổ ở vạn năm trước, không hơn trăm năm liền đã phi thăng, có thể thấy được hắn vẫn bảo lưu bộ dạng thanh niên.

Bây giờ sợi tóc trắng một nữa, chỉ sợ là dấu hiệu của Thiên Nhân Ngũ Suy.

Không trách Thái sư thúc tổ đã phi thăng từ lâu lại trở về Tu Chân giới, hơn nữa tu vi hạ xuống Dung Hợp cảnh.

“Thái sư thúc tổ…” Những lời Bùi Hồi muốn nói đều ngưng lại trước ánh mắt lạnh băng của Tạ Tích, trong lòng cứng lại, không biết phải nói như thế nào mới tốt.

Tạ Tích: “Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu như ngươi muốn động thủ, Dung Hợp đánh không lại Nguyên Anh.” Đó là đối người thường mà nói, còn đối với hắn, phải là Hóa Thần mới có thể đánh một trận với hắn được.

Bùi Hồi nhíu mày, không rõ vì sao Tạ Tích luôn cho cậu là kẻ sẽ nhân cơ hội đánh lén.

Vì thế cậu trực tiếp hỏi ra điều không rõ trong lòng, cũng nói rằng: “Ngươi và ta vốn là không oán không hận, ngươi lại là Thái sư thúc tổ của ta, theo lý mà nói, ta đương nhiên phải cung phụng ngươi.

Vừa nãy ta cũng đã nói ra những lời xem thường thân thể Chân long, lẽ nào Thái sư thúc tổ đối với huyết tộc Long của mình rất tự kiêu sao?”
Cậu thực sự không rõ, phải nói là rất buồn bực: “Ta vì sao phải đánh giết ngươi chứ? Chẳng lẽ là ngài cảm thấy vừa nãy ta chiếm tiện nghi của ngươi sao? Thái sư thúc tổ, người tu chân không sa vào tình dục, càng sẽ không bị cái gọi là lễ pháp thế gian trói buộc.

Vừa rồi là vô ý thúc đẩy cá nước thân mật, e rằng cũng chỉ là số mệnh, không cần để ở trong lòng.”
Bùi Hồi đã thất thân vậy mà còn phải đi khuyên bảo Tạ · vạn năm xử nam · Thái sư thúc tổ · Tích, nửa điểm cũng không để tâm chuyện thân thể hai người bị ràng buộc, nhìn đến thật rỏ ràng, hơn nữa cũng không nghĩ đến việc bắt người ta chịu trách nhiện mà thậm chí còn có ý muốn rũ sạch quan hệ.

Điều này làm cho Tạ Tích yên tâm, đồng thời cũng buồn cười và tức giận, đường đường là Thanh Tiêu đế quân, vạn năm trước có vô số nữ tiên, nữ yêu tự tiến thân tới bên gối.

Vậy mà vật nhỏ trước mắt này ngủ xong không chịu công nhận mà còn không thể chờ đợi muốn rũ sạch quan hệ, chỉ lo dính dáng với hắn, cái này khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Tạ Tích: “Xem thường thân thể Chân long này của ta?” Hắn khẽ cười, thấp giọng nói rằng: “Vừa mới ở trong cung điện dưới lòng đất, ngươi quấn lấy ta, ăn đồ vật của ta, cắn đến chặt chẽ, có vẻ tham ăn lắm.

Ăn nhiều Long tinh như vậy, bụng đều phình lên, toàn bộ đều ăn sạch sẽ, không để chảy ra.

Hiện nay, ngươi vậy mà không biết ngượng nói xem thường?”
Gương mặt trắng như ngọc của Bùi Hồi thoáng chốc đỏ tươi ướt át, như đánh má hồng, dụ người vô cùng.

Như xuân tình còn lưu lại trên mặt, giận dữ mắt liếc qua liếc lại, hành động này khiến tâm lão rồng vạn năm tính tình lạnh lẽo cũng mềm luôn.

“Đó là…!số mệnh…!số mệnh đã như vậy, không thể coi là thật.” Cổ họng Bùi Hồi như mắc nghẹn mà nói rằng: “Trong cung điện dưới lòng đất có trận pháp, mấy cái uế vật đó dụ ta mất đi thần trí mới…!mới trở nên như vậy, không phải bản tâm của ta.”
Tạ Tích cười như không cười liếc nhìn cậu, cũng không nói gì.

Bùi Hồi chưa từ bỏ ý định vẫn tự giúp mình gỡ bỏ tội danh: “…!Không thể coi là thật, đây không phải là ta, ta chưa tới Hóa Thần, cũng chưa phi thăng, Lục căn không tịnh là điều vô cùng bình thường.

Trận pháp kia nhân lúc ta Lục căn không tịnh, mê hoặc lòng ta, nên ta mới có thể quấn lấy ngươi làm chuyện như vậy…!Không thể coi là thật, không phải là ta, ngươi cũng không thể trách oan ta…”
Tạ Tích đùa hắn: “Ngươi một hồi nói Không hợp với lễ, một hồi lại nói không thể bị lễ pháp thế gian trói buộc, rốt cuộc là muốn như thế nào?”
Bùi Hồi mất công tốn sức giải thích: “Câu trước nói tới lễ, ý là chỉ đạo lý luân thường, âm dương cùng kết hợp mới là Thiên đạo chi lễ.

Những cái mà thủ trinh, thủ tiết…!Chịu trách nhiệm, khụ, chính là cổ hủ.”
Tu Chân giới có không ít người chỉ cần thấy vừa mắt liền lăn giường một đêm, nhân duyên khắp nơi đều có.

Bọn họ có sinh mệnh dài lâu, truy tìm đại đạo, không sa vào tình ái, càng không chịu để lễ pháp nhân gian trói buộc.

Nhưng Tạ Tích dù sao cũng là Thái sư thúc tổ vạn năm trước, khó tránh khỏi sẽ có chút ý nghĩ cổ hủ, nếu muốn cậu chịu trách nhiệm, hoặc là hắn muốn chịu trách nhiệm, vậy coi như tiêu rồi.

Bùi Hồi thực sự không muốn vì một đêm nhân duyên cá nước thân mật, liền phải kết làm đạo lữ với nam nhân.


Lại không nói cậu vốn dĩ luôn một lòng hướng về tiểu sư muội, dù cho đạo lữ không phải là tiểu sư muội, cũng nên là một tiên tử nào đó mới đúng.

Thái sư thúc tổ…!Thật có chút già quá rồi.

—— không, không đúng, nói sai.

Hai người đều là nam tử, về sau cũng không lâu dài được.

Bùi Hồi một tay che nửa bên mặt, cực kỳ khẳng định, nếu như muốn kết đạo lữ, nhất định phải là một vị tiên tử cùng tuổi.

Tạ Tích cười lạnh như gió mát: “Ngươi cho rằng ta sẽ quấn lấy ngươi? Đến Huyền Nữ Cửu thiên ta cũng đã gặp, ngươi cho rằng ta sẽ động tâm với ngươi? Đi thôi, mau chóng tìm tới trận linh, mở cái trận pháp song tu này ra.”
Lời thề son sắt, còn kém chỉ tay lên trời thề, hắn căn bản không phát hiện mình cắn chặt răng nói lời này ra.

Hai mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Bùi Hồi, dường như chỉ cần cậu lại nói câu gì đó chọc người tức giận, hắn liền làm cho cậu hết nói được luôn.

Trên thực tế, bọn họ rất nhanh đã bị vả mặt.

Trận linh quá mức giảo hoạt, di chuyển tự nhiên giữa hơn vạn cái trận pháp, Hoa trong gương, trăng trong nước hoàn toàn chính là sân nhà của trận linh.

Mà bọn họ chỉ có thể cảm ứng được trận linh trong vòng năm dặm, vừa vặn là vật kia cũng biết, lẩn đi thật sâu, có lúc còn cố ý thôi thúc trận pháp song tu trong cơ thể hai người, khiến cho bọn họ thường xuyên phải làm cái chuyện điên loan đảo phượng kia.

(là chịt thêm mấy trận nữa:v)
Tạ Tích giữa ban ngày dùng bói toán tìm nơi trận linh trốn, truy đuổi theo hành tung của nó, lúc sắp sửa bắt lấy, trận pháp song tu bị thôi thúc.

Tuy rằng hắn bị ảnh hưởng tới một chút, vẫn còn có thể bảo trì thần trí được.

Bùi Hồi thì trái lại, hoàn toàn hóa thân thành một con yêu mị, lượn lờ dán qua chỗ hắn.

Nhìn cậu hai ngày trước còn chính nghĩa nói từ chối phụ trách, nam tử cùng nam tử giao hợp không phải là chính đạo, còn nói muốn tìm một vị tiên tử làm đạo lữ.

Tạ Tích cười lạnh, nhìn dáng dấp cậu phát tình này, làm sao mà tìm đạo lữ được nữa?
Ba một tiếng, Tạ Tích vỗ một cái lên cánh mông vểnh mềm mại của Bùi Hồi, nghiêm giọng quát lớn: “Đừng lộn xộn, ngồi yên.”
Bùi Hồi ngẩng đầu lên, khóe mắt nơi hồng hồng, nghiễm nhiên là bộ dáng bị tình dục chiếm lấy.

Kéo quần áo Tạ Tích, nhào vào trong lồng ngực của hắn, chủ động làm người ta muốn mất luôn mạng.

Sau khi bị đánh, có chút không vui lắc lắc thân thể, dường như đang kháng nghị.

Tạ Tích: “Hay đấy, không nghe lời?”
Bùi Hồi bất động, không nói một lời, cúi đầu, yên lặng bực bội.

Tạ Tích nắm lấy cổ cậu: “Tức giận?” Kéo xuống cổ áo của cậu, bên trong đều là những vết tích lưu lại của mấy ngày nay, đặc biệt là nơi vai kia, vết cắn rất sâu.

Hắn cúi đầu vừa hôn vừa cắn chỗ kia, có chút tàn nhẫn.

“Khó chịu.” Bùi Hồi đau đến nhíu mày, yêu cầu: “Thái sư thúc tổ hôn nhẹ thôi.”
Tê —— Thái sư thúc tổ hút vào ngụm khí lạnh, bị dụ hoặc đến mất sạch định lực.

Đem cậu đẩy ngã, giống như quyết tâm cướp đoạt.

Làm thẳng đến đêm khuya, Bùi Hồi ngất đi, mới miễn cưỡng dừng lại.

Lúc này, tu vi tăng vọt, từ Dung Hợp cảnh lên đến Kim đan, Nguyên Anh…!rồi Hóa Thần, Độ Kiếp, cuối cùng là vượt qua Độ Kiếp, nghiễm nhiên tới cảnh giới Thần Linh.

Linh khí trong cơ thể mênh mông như sóng cuộn biển trào, vô cùng vô tận, thuộc về uy thế Thần Linh, trong nháy mắt tràn ngập khắp toàn bộ cảnh giới Hoa trong gương, trăng trong nước, sinh linh nơi này hết thảy đều e sợ đến run lẩy bẩy.

Uy thế như vậy, so với chủ nhân đời trước còn làm tâm bọn chúng thần phục hơn.

Tạ Tích nhấc lên áo bào che lại Bùi Hồi đang mệt mỏi ngất xỉu trong lòng ngực mình, ngẩng đầu lãnh đạm nói: “Đi ra.”
Trong hư không liền hiện ra một cái bóng, nhưng là một đứa nhỏ hai ba tuổi, lúc này đang run lẩy bẩy co lại thành một đoàn.

Vật này là trận linh mà bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, cứ trêu chọc hai người nhiều ngày, giờ khắc này nó mới biết mình đá vào tấm sắt rồi.

Trận linh quỳ rạp xuống đất xin tha: “Thần quân tha mạng, tiểu nhân không biết tốt xấu, mắt bị mù mới ra tay với hai vị, cầu Thần quân tha cho tiểu nhân một mạng.”
Tạ Tích giơ ngón tay lên, giật giật, liền phế bỏ một nửa tu vi của trận linh.

Dù có là vạn năm trước cũng không ai dám trêu chọc hắn như thế, sau khi phi thăng trở thành Thần quân, những chỗ đi qua toàn cung kính đợi hắn.

Với trình độ lòng dạ hẹp hòi của Thanh Tiêu đế quân, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha trận linh.

Chỉ phế một nửa tu vi đã là khai ân lắm rồi.

Vì vậy trận linh cảm kích không thôi.

Tạ Tích: “Ta hỏi ngươi, trong bí cảnh ngoại trừ nơi này có truyền thừa, còn có những chỗ nào?”
Trận linh cẩn thận từng li từng tí một trả lời: “Đây là phía Bắc, chung quanh còn có mấy phía Đông Nam Tây, cũng đến vạn năm, đều sinh ra ý thức, không dễ đối phó lắm.”
Tạ Tích: “Ngày mai, ngươi truyền tống ta ——” dừng lại vài giây, cúi đầu liếc nhìn người trong ngực, nói tiếp: “Hai người chúng ta đến bí cảnh ở phía Đông kia.”
Trận linh: “Vâng.”
Tạ Tích: “Lui xuống.”
Trận linh cẩn thận trộm dò xét hai người, đề nghị: “Thần quân có cần ta mở trận pháp song tu ra không?”
Tạ Tích trừng mắt quét tới, kiên quyết từ chối: “Không cần.”
Bùi Hồi là hy vọng sống duy nhất của hắn, trước mắt vẫn chưa biết sinh cơ này ra sao, trước tiên cứ lưu lại trận pháp song tu để bảo đảm liên hệ giữa hai người.

P/s: Đọc cái đoạn chịt chịt chịt mà thăng lên tới Độ kiếp không hiểu sao t mắc cừi ghê:v.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.