Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ

Chương 68: Dĩ Hạ Phạm Thượng


Đọc truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ – Chương 68: Dĩ Hạ Phạm Thượng


Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 65: Dĩ hạ phạm thượng (3).

Trở lại Phiếu Miểu tông, Bùi Hồi bận bịu việc chọn lựa đệ tử ngoại môn, thật vất vả mới có thời gian nhàn rỗi thì lao đầu vào tu luyện, tranh thủ đột phá từ Dung Hợp cảnh lên Kim Đan cảnh.

Bởi vậy bỏ Tạ Tích qua một bên, mặc dù ở cùng một động phủ, thậm chí đã hai tháng trôi qua mà không gặp mặt.

Đương nhiên cái này cũng là Tạ Tích không có kiên nhẫn gặp cậu, cố ý tránh mặt.

Hắn cũng là đại tiên, dù cho gặp phải tử kiếp Thiên Nhân Ngũ Suy, vẫn có năng lực chạm đến nhân quả.

Nếu không muốn thấy ai, vậy thì người này dù có tâm tìm kiếm cũng sẽ ma xui quỷ khiến mà không gặp được.

Nguyên nhân chính là như vậy, Bùi Hồi cũng không biết danh tiếng Tạ Tích bây giờ nổi khắp tông môn, nghiễm nhiên muốn che dấu cậu.

Ngày Tông môn thi đấu, Tạ Tích đoạt được vị trí đứng đầu, trên đài thí luyện nhìn ra tâm cảnh, vững chắc phá cảnh.

Nhìn ra tâm cảnh với tu chân mà nói là cơ duyên hiếm thấy, Tạ Tích không chỉ có thiên phú xuất chúng, còn có cơ duyên trời ban.

Trong lòng chín phong phong chủ Phiếu Miểu tông đều hiểu rõ, tương lai người này không thể đo đếm được.

Chiếm được người, là may mắn của tông môn.

Vì vậy, chín phong phong chủ đều tung cành ô-liu mời Tạ Tích vào nội môn, mà Tạ Tích khéo léo từ chối tám ngọn núi khác, tiến vào Quẻ môn, tức là môn phái dùng trận pháp làm con đường để tu tiên.

Mọi người không khỏi tiếc hận, cũng không phải là trận pháp Quẻ môn không tốt, chỉ là so sánh với những tu sĩ khác càng khó có thể đụng vào đại đạo.

Trận pháp Quẻ môn chú ý nhân quả duyên phận, nếu được Thiên Đạo yêu thích, tự nhiên vạn sự như ý, nhiều lần gặp kỳ ngộ, trực tiếp tiếp xúc pháp tắc Thiên Đạo, giác ngộ đại đạo.

Nhưng nếu nhân quả duyên phận mơ hồ không cố định, càng khó phân rõ càng khó ngộ đại đạo.

Mấy người bên cạnh không biết, chỉ cho là Tạ Tích thích chọn con đường tu tiên khó nhất để đi, chứ không biết là hắn đang tìm kiếm từ trong nhân quả Thiên Đạo ra một chút hy vọng sống.

Mệnh trời nói, sinh cơ mờ mịt.

Gần Thiên Đạo nhất, tất nhiên là trận pháp Quẻ môn tính ra nhân quả duyên phận.

Về phần cuộc thi đấu tông môn ngày đó nhìn ra được tâm cảnh, thực tế không phải là cơ duyên, mà là tai hoạ.

Cái gọi là tâm cảnh, thật ra là tâm kiếp, nếu có thể khám phá được, tâm tình cùng thực lực sẽ vững chắc.

Nhưng mà đối với một vị đại tiên như Tạ Tích mà nói, tâm kiếp nho nhỏ này không lọt đi chỗ nào, mà cố ý tìm cơ hội chui vào tâm hắn có ý đồ gieo xuống tâm ma, làm cho hắn sớm ngày băng vong.

Lại không nói chuyện này, Tạ Tích trở thành đệ tử nội môn, được phân phối cho động phủ nên phải dời đi.

Hắn nói một tiếng với Bùi Hồi, Bùi Hồi tập mãi cũng thành quen, đáp lại một tiếng, bàn giao vài câu rồi tiếp tục tu luyện.

Hai tháng này, Bùi Hồi luôn muốn tìm cơ hội cầu chưởng môn sư phụ gả sư muội cho mình, một ngày nào đó ngẫu nhiên nghĩ thông suốt.

Cậu chỉ mới Dung Hợp cảnh làm sao khiến chưởng môn sư phụ yên tâm đem tiểu sư muội gả cho cậu? Vì thế cậu quyết định đột phá đến Kim Đan cảnh rồi lại nói.

Đóng cửa không ra, lòng tràn đầy đại nghiệp tu luyện Kim Đan, hồn nhiên không biết chuyện ở bên ngoài động phủ, trong tông môn, danh thiên tài của Tạ Tích truyền khắp bảy mươi hai Tiên môn của Tu Chân giới.

Hơn nữa vì thiên phú xuất chúng mà bái sư vào Quẻ môn, tông môn cảm thấy thật đáng tiếc, liền mời Thái Thượng trưởng lão xuống núi, ngoại lệ thu hắn làm đệ tử.

Nghiêm Sương Tuyết càng thường đi theo phía sau Tạ Tích, nhưng mà theo thanh danh đồn ra, Tạ Tích quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài rèn luyện.

Tạ Tích đi qua nơi hung hiểm nhất, săn giết yêu tà hung tàn nhất, từ từ trở thành người đứng đầu có điểm cao nhất trong bảng Tiên Minh.

Điểm này giống như tiền bạc nhân gian, đại khái tương tự với bảng Tài Phú.

Thiên phú tuyệt hảo, tướng mạo xuất chúng, tài phú chồng chất cao như núi biển, còn không phải trêu chọc rất nhiều hoa đào sao? Đáng tiếc thiếp cố ý chàng vô tình, Tạ Tích độc lai độc vãng, bên người chưa từng có người nào làm bạn.

Chỉ có Nghiêm Sương Tuyết cùng Phù Cừ tiên tử được đi gần hắn một chút, vừa vặn hai nàng nổi danh song song trong bảng Mỹ Nhân, liền có người nói Tạ Tích thu được cả hai mỹ nhân, ngồi cũng hưởng được tề nhân chi phúc*.

*Mọi người đem tổ hợp nhất thê nhất thiếp gọi là: Tề nhân chi phúc.

Dễ hiểu là ý chỉ một chồng có một vợ, nhiều bồ bịch là cuộc sống phú quý.

(bản giải thích của nguyettulai wordpress)
Nói tóm lại, Tạ Tích bây giờ là từ từ trở thành sao trên trời của Tu Chân giới.

Chỉ đợi bí cảnh Doanh Châu mở, có thể một lần nữa sắp xếp lại thứ tự bảng Thiên Kiêu, tên Tạ Tích được lên bảng đã là điều hiển nhiên.

Bùi Hồi bế quan tu luyện hai năm, lúc đi ra đã nằm ở hậu kỳ Dung Hợp cảnh, chỉ nửa bước nữa là nhảy lên Kim đan cảnh.

Tốc độ tu luyện như vậy tại Tu Chân giới có thể nói số một số hai, nhưng Tạ Tích cũng đã tới hậu kỳ Dung Hợp cảnh.

So sánh lẫn nhau mà nói, Tạ Tích thậm chí mới bước vào Tiên môn chưa tới ba năm.


Mà Bùi Hồi mười ba tuổi đã bước vào Tiên môn, tu luyện hơn mười năm mới đến hậu kỳ Dung Hợp cảnh.

Tuy nói sau khi bước vào Kim Đan cảnh mới coi như chân chính bước lên con đường Tu Tiên, nhưng mà giai đoạn đầu củng cố cảnh giới tu vi cũng không dễ tu luyện như vậy.

Tốc độ tu luyện này của Tạ Tích thật sự rước lấy không ít cái liếc mắt của người trong Tu Chân giới, càng có kẻ ham muốn vô số lần chặn giết, nhưng mà Tạ Tích vẫn bình yên vô sự như trước, mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an, không khỏi làm người khác hoài nghi có phải thân hắn mang đại cơ duyên hay không.

Không phải là không có ai đỏ mắt đại cơ duyên trên người hắn, nhưng nếu tùy ý cướp đoạt cơ duyên người khác thì dễ nhận trừng phạt từ Thiên Đạo, hơn nữa phía sau Tạ Tích còn có Phiếu Miểu tông.

Đứng đầu bảy mươi hai Tiên môn, không người nào dám đắc tội.

Sau khi Bùi Hồi xuất quan, đầu tiên là nghe kể chuyện về Tạ Tích, thân làm Đại sư huynh của tông môn, tự nhiên là luôn suy nghĩ cho lợi ích và bề ngoài của tông môn.

Trong môn phái có đệ tử xuất sắc, chính là thể diện của tông môn.

Bùi Hồi tất nhiên là vui mừng, đây là điều may mắn của tông môn.

Chưởng môn Phiếu Miểu tông đối với tính cách của thủ đồ nhà mình cũng hiểu rõ, biết tính cậu đơn thuần, lòng dạ rộng lượng, chắc chắn sẽ không căm ghét Tạ Tích.

Những phong chủ khác của Tông môn ít nhiều cũng biết tính cách của Bùi Hồi, vì vậy đều không có hoài nghi.

Nhưng mà hơn nửa đệ tử trong môn lại không nghĩ như vậy, chỉ vì Bùi Hồi ham mê tu luyện, không thân cận với đệ tử phía dưới.

Chưa kể trong mấy đại tông môn khó tránh khỏi vì thiên phú tài nguyên mà xuất hiện tình trạng đấu đá lẫn nhau, vì căm ghét mà đồng môn tương tàn, ví dụ chỗ nào cũng có.

Tạ Tích vừa đến, cướp đi danh tiếng Đại sư huynh của Bùi Hồi, và thậm chí là Nghiêm Sương Tuyết.

Không ai cảm thấy Bùi Hồi sẽ không căm ghét Tạ Tích.

Trên thực tế, Bùi Hồi khi nghe đến tên của Tạ Tích thật sự sửng sốt một hồi lâu mới nhớ tới.

Không thể trách cậu quên mất Tạ Tích, Phiếu Miểu tông người đông, đệ tử nội môn cũng đông, lúc trước chăm sóc ở cùng Tạ Tích cũng chỉ hai tháng, trong hai tháng kia, số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu không phải Tạ Tích thiên phú xuất chúng, đến bộ dáng hắn ra sao Bùi Hồi cũng nhớ không nổi.

Chưởng môn căn dặn cậu: “Doanh Châu bí cảnh mười năm mở một lần, trong vòng bảy ngày sẽ đóng bí cảnh, ba năm sau lại mở.

Cơ duyên hiếm thấy, nếu như có thể đi vào bí cảnh thu được truyền thừa, lúc trở ra có khả năng vượt qua Kim Đan thành Nguyên Anh.”
Bùi Hồi chắp tay nói rằng: “Đồ nhi ghi nhớ giáo huấn của sư phụ.”
Lúc trước đã nói, đại tiên có thể từ không gian tạo ra thiên địa, tự tạo thành một động thiên phúc địa.

Động thiên phúc địa tụ tập linh khí thiên địa, tiên thảo linh dược vô số, là nơi tu luyện tốt nhất.

Đại tiên ngã xuống, động thiên phúc địa cũng sẽ ngã xuống.

Ở thế giới này, động thiên phúc địa ngã xuống thì nơi này liền thành Doanh Châu bí cảnh.

Mười năm mở một lần, đóng ba năm sau mới mở lại, sau mười năm liền là một động thiên phúc địa khác.

Vì vậy, Doanh Châu bí cảnh mười năm mở một lần là chuyện lớn ở Tu Chân giới, vô số tu sĩ chạy tới Doanh Châu chờ bí cảnh mở ra, mong đợi có thể ở trong bí cảnh lấy được cơ duyên.

Mười năm trước, Bùi Hồi mới vừa vào Tiên môn không được bao lâu, vô duyên tiến vào bí cảnh.

Lần này là lần thứ nhất tiến vào bí cảnh, người đồng hành ngoại trừ Tạ Tích cùng Nghiêm Sương Tuyết, còn có hai mươi vị đệ tử ưu tú khác của tông môn.

Đây là cách hai năm sau, lần đầu Bùi Hồi nhìn thấy Tạ Tích.

Dáng dấp không có thay đổi, một thân trường bào màu chàm mềm mại, tay áo dài rộng, phiêu phiêu như tiên.

Ngoái đầu liếc mắt nhìn một cái, uy nghiêm lẫm liệt.

Bùi Hồi trố mắt chốc lát: “Hai năm không gặp, lại có khí thế như vậy.”
Nội tâm đột nhiên có chút ước ao, cậu lén lút học dáng dấp chưởng môn, chỉ thấy nghiêm túc chứ không được uy nghiêm.

Bùi Hồi mím môi âm thầm nghĩ, có lẽ phải tìm một cơ hội thỉnh giáo Tạ sư đệ.

Một đường từ Phiếu Miểu tông đến Doanh Châu bí cảnh, vậy mà không tìm được cơ hội thỉnh giáo nào.

Bọn họ gấp rút vội vàng lên đường, trên đường không phải là không có nghỉ ngơi, nhưng gặp phải rất nhiều người.

Những người kia đều sẽ tới chào hỏi Tạ Tích, Bùi Hồi thực sự không tìm được thời gian rảnh, không có cách nào lén thỉnh giáo.

Còn ba ngày nữa Doanh Châu bí cảnh mở ra, đám tu sĩ cũng đã đi đến Doanh Châu.

Doanh Châu nằm ở Đông Hải tiên sơn, quanh năm được bao phủ trong sương mù, bên bờ có tòa thành trì, tên là Bắc thành.

Bắc thành cùng Doanh Châu đối diện nhìn nhau, các tu sĩ lúc chờ Doanh Châu bí cảnh mở thì đều trọ ở Bắc thành.

Thành chủ Bắc thành cũng là một Đại tu sĩ Phân Thần kỳ, nên tu sĩ tiến vào Bắc thành cũng không có ai dám gây sự.

Bùi Hồi cùng mọi người đều ở trọ tại khách điếm Bắc thành, vốn dĩ tất cả phòng của khách điếm đều đầy, may sao giữa đường có Phù Cừ tiên tử đi cùng bọn họ đứng ra đánh tiếng, để trống cho bọn họ một tầng lầu.

Thì ra Phù Cừ tiên tử là con gái của môn phái giàu có nhất Tu Chân giới -môn phái Ngọc Kinh Thập Nhị Lâu, khách điếm này vốn là sản nghiệp của bọn họ.


Phù Cừ tiên tử ra tay giúp đỡ, tất nhiên là vì nể mặt mũi Tạ Tích.

Người ta nguyện ý giúp đỡ, mấy người Bùi Hồi cũng không thể ưỡn mặt nhận không, dựa vào giá lúc thường nhân ba lên trả lại cho Phù Cừ tiên tử.

Nói thật, hành động này là chính xác.

Tốt xấu gì cũng là danh môn đại phái, chẳng lẽ còn nhờ vào sắc đẹp của đệ tử trong môn phái để kiếm mấy gian phòng ở sao? Nói không chừng truyền ra ngoài lại thành cái chuyện cười lớn.

Cách làm này của Bùi Hồi không sai, mà người khác nhìn tưởng cậu có ý định lấy lòng Phù Cừ tiên tử nên thành ra sai lớn.

Trong lòng nàng ta bất mãn vô cùng, nhưng lại không tiện biểu hiện ra, phẫn nộ nhận lấy ngân lượng lại không thèm nói chuyện.

Một tầng gian phòng đều được để trống cũng không đủ cho mọi người ở, đổi thành hai người một gian thì lại vừa vặn.

Vì vậy Bùi Hồi làm chủ tổ chức rút thăm, nếu ai rút được thăm giống nhau thì cùng ở một gian, đương nhiên nếu như hai người đều nguyện ý ở chung một gian thì cũng có thể, khỏi cần rút thăm.

Bùi Hồi cùng Tạ Tích đều lựa chọn rút thăm, duỗi thăm ra nhìn đến, trên tăm trúc cùng một cái chữ.

Hai người cùng ở một gian phòng.

Nghiêm Sương Tuyết cùng Phù Cừ tiên tử thấy thế, đều đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau một khắc liền cảm thấy buồn cười, mặc dù không phải Bùi Hồi, cũng sẽ là một vị tiên trưởng khác, tóm lại sẽ không ở cùng nữ tử.

Bùi Hồi: “Tạ sư đệ, đã lâu không gặp.”
Tạ Tích cũng từ trong ký ức nhớ ra cái người tên Bùi Hồi này, đừng nói Bùi Hồi quên hắn, hắn cũng gần như quên mất Bùi Hồi.

Bây giờ vừa thấy, nhớ mang máng đây là một người phẩm tính không tốt lòng dạ hẹp hòi.

Không đáng để qua lại.

Tạ Tích rũ mắt, gật gật đầu, không nói gì.

Ngược lại là mấy đệ tử đồng môn bên cạnh không vừa mắt nhắc nhở cậu: “Đại sư huynh, ngươi nên gọi hắn là Thập Tam sư thúc.

Thập Tam sư thúc được nhận vào Quẻ môn vì thiên phú xuất chúng, chưởng môn sư thúc không đành lòng để thiên phú mai một, đã mời Thái Thượng trưởng lão xuống núi.

Thái Thượng trưởng lão ngoại lệ thu nhận sư thúc làm đệ tử nội môn, đứng hàng thứ mười ba.

Vì vậy, bối phận ở trên chúng ta.”
Nghe vậy, đồng tử Bùi Hồi hơi trợn to, trong ánh mắt nhìn về phía Tạ Tích có chút bất đồng.

Vạn vạn không ngờ tới tốc độ thăng cấp vậy mà còn nhanh hơn cậu! Cũng may người đảm nhiệm vị trí chưởng môn đa số là thủ đồ, Tạ Tích bị Thái Thượng trưởng lão thu làm đồ đệ chính là vô duyên với vị trí chưởng môn, không phải đối thủ cạnh tranh của cậu.

Nếu không, Bùi Hồi liền nảy sinh địch ý với Tạ Tích.

Bùi Hồi một lần nữa chắp tay bái nói: “Thập Tam sư thúc.”
Tạ Tích: “Ừm.” Dừng chốc lát lại nói: “Trở về phòng đi.”
Bùi Hồi nhìn theo Tạ Tích trở về phòng, đầu tiên là căn dặn những đệ tử còn lại cẩn thận một chút, không nên gây chuyện thị phi.

Dù sao Bắc thành bây giờ tụ tập nhiều tu sĩ, nói không chừng sẽ gây sai lầm chọc tới vị đại gia nào đó.

Căn dặn xong xuôi, chọn lúc Nghiêm Sương Tuyết đang ở một mình, đưa cho nàng một nhánh châu thoa.

(chắc là trâm ngọc??)
“Trên đường nhìn thấy, tuy là phàm vật, nhưng tinh xảo đẹp đẽ, vô cùng thích hợp với sư muội.”
Nhánh châu thoa kia xác thật xinh đẹp, Nghiêm Sương Tuyết rất là yêu thích.

Liền nhận lấy cài trên đầu chuyển động: “Đẹp mắt không?”
Trong mắt Bùi Hồi đều là thưởng thức, cũng không có tình ý, thật tâm nói rằng: “Sư muội không dùng phấn trang điểm cũng đẹp mắt, mang theo châu thoa lại càng đẹp mắt hơn.”
Nhất thời Nghiêm Sương Tuyết cười tươi như hoa, cùng Bùi Hồi tách ra liền cao hứng trở về phòng.

Nàng cùng Phù Cừ tiên tử cùng ở một phòng, mà vì Tạ Tích, quan hệ của hai người không tốt lắm.

Tình cảnh mới vừa rồi đều bị Phù Cừ tiên tử ôm đồm vào đáy mắt, nàng trào phúng cười nói: “Bên này bám vào một Đại sư huynh làm tình lang, bên kia còn nhìn Tiểu sư thúc, Sương Tuyết tiên tử cũng thật phong lưu.”
Nghiêm Sương Tuyết lạnh mặt xuống: “Ta cùng sư huynh chỉ có tình nghĩa huynh muội, Phù Cừ tiên tử ăn nói cẩn thận.”
Bùi Hồi cùng với là nàng thanh mai trúc mã, tuy có tâm cầu thú, kì thực hoàn toàn xem nàng là muội muội ruột.

Lúc bình thường xuống núi cũng sẽ theo thói quen mua đồ chơi, châu thoa chờ khi về tặng cho nàng.

Vì vậy lúc tặng châu thoa, trong lòng hai người bằng phẳng, cũng không ám muội, mà dưới con mắt của những người khác xem ra, cũng có chút khó nói được.

Rốt cuộc là quy củ phàm trần tục thế, Bùi Hồi cùng Nghiêm Sương Tuyết mỗi người đều quanh năm tu luyện, thuở nhỏ đã được vào Phiếu Miểu tông, làm sao sẽ biết đến những quy củ này? Cho dù tâm lý rõ ràng, nhưng trải qua việc bị Phù Cừ tiên tử trào phúng, Nghiêm Sương Tuyết vẫn là lấy châu thoa xuống không đeo nữa.

Trong phòng, Tạ Tích lần thứ hai đem tay phải đặt lên tay trái xem mạch đập.


Thân thể này của hắn nhìn tuổi thì trẻ khỏe mạnh như đại thụ, kì thực bên trong như biển gầm núi lở, quân lính tan rã.

Vốn tu vi bị suy giảm, ban đêm ngồi thiền mấy canh giờ có thể khôi phục thực lực lại đỉnh cao, ban ngày hơn nửa thời gian đều là Dung Hợp cảnh.

Không ngờ tới năm đó vết thương lưu lại về sau trở thành mầm họa vỡ đê.

Mệnh do trời, sinh cơ mờ mịt, nhưng đáng tiếc chẳng tìm thấy gì.

Trong hai năm này, hắn quay lại những chỗ năm đó đã từng đi qua một lần nữa, vừa vì ngăn chặn mầm họa, cũng là vì tìm kiếm càng nhiều manh mối liên quan tới sinh cơ.

Nhưng không thu hoạch được gì.

Quãng thời gian trước đến Tư Mệnh Cung một chuyến, trả một cái giá tương đối lớn mới thu được manh mối mới.

Sinh cơ của hắn là một người, nói đúng là nằm ở trên người một người, người này đang ở Phiếu Miểu tông.

Trải qua nhiều lần suy tính, Tạ Tích cũng chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra rằng người này ở trong những đệ tử nội môn, hơn nữa cùng với bí cảnh lần này có liên quan.

Hắn lấy ra từ trong động thiên phúc địa ra món đồ, là những cái vỏ sò dáng dấp như đồng chiếc, chính giữa có viên châu đồng bất động.

Vật ấy tên là Chuông Nhân Duyên.

Chuyên để tìm nhân duyên, trong vòng một dặm, nếu gặp nhân duyên của chủ nhân thì châu đồng sẽ lăn trên võ trai phát ra âm thanh giòn giã.

Mà chiếc Chuông Nhân Duyên này từ lúc lấy ra chưa từng vang lên lần nào, đi chung với hơn hai mươi đệ tử Phiếu Miểu tông, không một ai có nhân duyên với hắn.

Thiên cơ của Tư Mệnh Cung cùng quẻ tượng đều tỏ rõ đệ tử nội môn Phiếu Miểu tông cùng bí cảnh lần này có liên quan, cố tình là Chuông Nhân Duyên một lần cũng không vang.

Nhân quả duyên phận, thiên cơ mệnh đạo, quả nhiên huyền diệu thâm ảo.

Tạ Tích thu hồi Chuông Nhân Duyên, ngồi xếp bằng nhắm mắt bấm quyết.

Bùi Hồi đẩy cửa tiến vào, thấy thế liền thả nhẹ bước chân, lên giường nghỉ ngơi.

Trời mọc trăng lặn, với tu sĩ mà nói, nhật nguyệt xuân thu cũng chỉ là những con số nhắm mắt đếm thôi.

Lúc mở mắt ra, đã là bình minh.

Nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên không có thân ảnh của Tạ Tích.

Bùi Hồi đứng dậy, đang lúc hai chân mang giày thì nghe đến tiếng vang Kẹt kẹt, ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Tích đẩy cửa đi vào.

“Thập Tam sư thúc.” Bùi Hồi lên tiếng.

Tạ Tích gật đầu, cười cười, ngồi xuống châm trà uống, không nói lời gì.

Bùi Hồi mang giày vào, suy nghĩ chốc lát rồi vòng tới trước mặt Tạ Tích nói rằng: “Người là lần đầu tiên tiến vào Doanh Châu bí cảnh, nghe nói trước đây có ở bên ngoài rèn luyện hai năm, nên chú ý một chút, có khả năng sẽ không biết vài thứ.” Cậu tìm kiếm từ trong túi càn khôn ra mấy món đồ, đẩy lên trước mặt Tạ Tích: “Mấy đệ tử khác đều có cái này, ngươi chắc là không có.”
Tạ Tích quét mắt, ngược lại có chút tò mò với những món đồ cậu vừa lấy ra: “Có ích lợi gì?”
Bùi Hồi: “Tránh Thuỷ Đan, Định Phong Châu, Khu Trùng Thảo…!Muốn vào Doanh Châu bí cảnh nhất định phải đi qua biển, trong biển có vô số cự thú, nhân ngư ăn thịt người.

Tránh Thuỷ Đan thật ra còn có tác dụng loại bỏ động vật biển, nhân ngư ăn thịt người.

Gần Doanh Châu bí cảnh có vực sâu, tên là Quy Khư.

Càng đến gần Doanh Châu, gió và sóng biển lại càng lớn, mặc dù là tu sĩ cũng sẽ có người bị thôi bay vào vực sâu Quy Khư, nếu dùng Định Phong Châu sẽ không bị gió cuốn.

Còn Khu Trùng Thảo, là vì trong bí cảnh có vô số độc trùng, mang theo mấy cái này có thể phòng ngừa trùng độc đốt.”
Biểu tình của Tạ Tích có chút quái lạ, ánh mắt nhìn Bùi Hồi rồi nhìn mấy món đồ chất chồng trên bàn: “Tu sĩ bây giờ đều mảnh mai như thế?”
Bùi Hồi kinh ngạc: “Sao cơ?”
Tạ Tích im lặng, hắn chỉ mới phi thăng vạn năm, đám người Tu Chân giới ở phía dưới liền được nuông chiều thành như vậy, chẳng trách gần ngàn năm đến nay mới có vài người phi thăng.

Phải biết là Tu Chân giới vạn năm trước, chỉ riêng bí cảnh ở Đông Hải tiên sơn thì có tất cả năm tòa bí cảnh.

Trong đó bốn toà bị vực sâu Quy Khư nuốt chửng, bây giờ chỉ còn lại Doanh Châu bí cảnh.

Khi đó mấy động vật dưới biển như nhân ngư ăn thịt người hung tàn hơn không biết bao nhiêu lần so với hiện tại.

Còn về vực sâu Quy Khư, nơi đó quanh năm sấm vang chớp giật, gió bão sóng biển chưa từng ngừng lại.

Nơi đây vốn là hung hiểm, bọn họ cũng chưa từng dùng mấy loại đồ vật Tránh Thuỷ Đan, Định Phong Châu.

Nếu là một kẻ yếu hèn đến bí cảnh cũng không vào được, thì tội gì đi trên con đường Tu Tiên chi nữa?
Bùi Hồi đẩy mớ đồ vật qua cho hắn: “Nhận đi, mấy đồ này đều rất đắt, những người khác đã sớm chuẩn bị sẵn rồi.” Trầm mặc chốc lát, cậu gõ lên mặt bàn, ánh mắt dao động: “Những vật này là ta đi mua, cái kia…!Cho nợ, trên người ta cũng không có bao nhiêu điểm.

Ngươi xem…!Ta cũng không có ý muốn ngươi trả tiền lại, chỉ là muốn thỉnh giáo một chuyện.”
Bùi Hồi cảm thấy thật ngượng ngùng, đường đường là một thủ đồ bỏ điểm mua trang bị cho sư thúc của mình mà còn muốn đặt yêu cầu, nhìn thế nào cũng đều có vẻ thừa dịp cháy mà nhà hôi của.

Trái lại Tạ Tích, không sợ hãi chút nào, vô sự hiến ân cần* thôi.

Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhìn Bùi Hồi, nhưng trong mắt không có ý cười: “Thỉnh giáo chuyện gì?”
*”Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!” (Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp).

Bùi Hồi chỉnh y phục lại thẳng thớm, đứng lên chắp tay nghiêng mình với Tạ Tích: “Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, sau khi ra khỏi Doanh Châu bí cảnh, ta sẽ đến lĩnh giáo ngài.”
Tạ Tích nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, từ đầu tới đuôi không có nhả ra lời nào là đáp ứng cậu.

Bùi Hồi muốn lĩnh giáo, hắn cũng không nguyện giáo.

Không nói đến chuyện hắn căn bản không cần đống đồ này, mặc dù là cần, nếu dùng những thứ không đáng tiền này đổi lấy thỉnh giáo của hắn, đây không khỏi là không có chút thành tâm nào.

Bùi Hồi nở nụ cười hữu hảo với Tạ Tích, hiện tại lòng tràn đầy việc thỉnh giáo, nhìn một thân khí thế uy nghiêm của người kia.

Có trời mới biết cậu có bao nhiêu yêu thích và ngưỡng mộ khí độ của Tạ Tích, trước đây không thể thỉnh giáo vấn đề này với chưởng môn, còn may là có một Tạ sư đệ.

Cười rộ lên cũng có vẻ là tinh khiết vô hại như trẻ con…!Đáng tiếc là càng vô hại, sau lưng ra tay lại càng tàn nhẫn.


Tạ Tích thu hồi ánh mắt, bình tĩnh thong dong.

Ngày Doanh Châu bí cảnh mở ra, bầu trời kéo mây đen dày đặc, gió thổi sóng biển cuồn cuộn như vạn quỷ khóc kêu, cự thú cùng nhân ngư ăn thịt người ẩn núp bốn phía trong biển, chỉ đợi Tu sĩ nào không chú ý liền kéo bọn họ xuống đáy biển.

Bùi Hồi khống chế thuyền Bạch Ngọc, trên thuyền chở mấy đệ tử trong môn phái đi tới Doanh Châu bí cảnh.

Vì bọn họ đeo Tránh Thuỷ Đan cùng Định Phong Châu, một đường này coi như bình an.

Mà phần lớn tu sĩ không trả nổi tiền để mua được Tránh Thuỷ Đan cùng Định Phong Châu, với những người có tu vi cao một chút chỉ cần chú ý không bị vực sâu Quy Khư nuốt thì cũng có thể vượt qua, cự thú cùng nhân ngư ăn thịt người cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nhưng cũng có những tư sĩ tu vi không đủ vừa không có Tránh Thuỷ Đan cùng Định Phong Châu, rất nhanh liền mất xác trong bụng cá, hoặc bị Quy Khư nuốt chửng.

Đám tu sĩ tập mãi thành quen, con đường Tu Chân vốn là đắp thành từ huyết nhục bạch cốt, sinh tử từ mệnh.

Tới gần màn sương trắng, Bùi Hồi cho thuyền đi chậm lại, thấp giọng nói: “Chuẩn bị sẵn sàng, tiến vào trong sương trắng chẳng khác nào đi vào cửa bí cảnh.

Tất cả mọi người liền sẽ bị phân tán, đưa đến khắp nơi, ai đi cùng ai đều không thể đoán trước được.

Nhớ tự bảo vệ tốt bản thân mình —— ”
Vừa dứt lời, trước mắt một tia sáng trắng chợt lóe, vật đổi sao dời, trước mắt liền nhìn thấy một chỗ hoa thơm chim hót.

Yên tĩnh, an nhàn, đây chính là ấn tượng đầu tiên mà nơi này mang lại cho người khác.

Liếc mắt nhìn một cái không thấy bờ bãi cỏ, vô số hoa dại có thể tùy ý thấy được, xa xa có sông nhỏ cùng hồ nước sóng lấp loáng.

Hai bên bờ, ba con linh lộc ăn cỏ nước uống, bên trái còn có một biển hoa lớn.

Nếu là Nghiêm Sương Tuyết bị truyền tống đến nơi này, nhất định sẽ hưng phấn nhảy nhót liên hồi.

Nhớ đến đây, Bùi Hồi liền nở nụ cười, lại không dám yên lòng.

Bí cảnh có nhiều bảo vật, cạm bẫy lại càng nhiều, cơ duyên làm bạn với nguy hiểm.

Cảnh trước mắt này bề ngoài nhìn an nhàn ôn hòa, sợ rằng bên trong cực kỳ hung hiểm.

“Hoa trong gương, trăng trong nước.”
Bùi Hồi quay người, phát hiện Tạ Tích đang ở phía sau, hai người đều bị truyền tống đến cùng một chỗ trong bí cảnh.

Cậu đang muốn mở miệng, thì nghe được tiếng một nhóm người đang nói chuyện đi về phía bọn họ.

Năm người, đều là người của Ngọc Kinh Thập Nhị Lâu.

Ngọc Kinh Thập Nhị Lâu, tên như tiên nhân, có thể thấy được môn phái này cuồng ngạo thế nào, đương nhiên tự trong bản thân bọn họ cũng có sẵn cuồng ngạo.

Ngọc Kinh Thập Nhị Lâu có kỳ tài Tu Chân đông đảo, là môn phái có số đệ tử nhiều nhất trong bảy mươi hai Tiên môn, đồng thời cũng là Tiên môn giàu có nhất.

Phù Cừ tiên tử đang đi ở trước, vừa thấy Tạ Tích, vô cùng kinh hỉ.

“Tạ Tích?! Ngươi cũng bị truyền tống đến nơi này sao?” Phù Cừ tiên tử mừng rỡ không thôi nói: “Chúng ta lúc trước ở trong rừng rậm, một đường thẳng đi lại đây.

Nơi này quá yên bình, không giống nơi sẽ xuất hiện trong bí cảnh, trái lại như thế ngoại đào nguyên.

Không phải chúng ta gặp may đến được chỗ tiền bối ở chứ?”
Bùi Hồi cẩn thận quan sát nửa ngày, phát hiện Phù Cừ tiên tử quả nhiên quên mất mình.

Chỉ là từ trong lời nàng nói cũng biết, nơi đây tạm thời không có nguy hiểm.

Còn là chỗ tiền bối ở, sợ rằng không may mắn như vậy.

Hơn nữa mới vừa rồi cậu không nghe lầm, Tạ Tích bật thốt lên chính là…Hoa trong gương, trăng trong nước?
Phù Cừ tiên tử nói tiếp: “Nếu không chúng ta kết bạn đi chung đi?”
Tạ Tích khéo léo từ chối: “Ta cùng sư điệt (đồ đệ vai vế cháu) đi chung, hai môn phái cùng đồng hành không tiện.

Huống hồ nơi đây nhìn yên bình không có nguy hiểm, càng không cần đi chung.”
Nói xong hắn gật đầu, không chờ Phù Cừ tiên tử giữ lại, liền kéo Bùi Hồi đang trầm tư đi về phía trước.

Người ta tới mời Tạ Tích, từ chối hoặc đồng ý cũng không liên quan gì đến Bùi Hồi, vì vậy cậu không có dị nghị gì.

Chỉ là khi đã đi về phía trước một đoạn xa, trong lúc lơ đãng nhìn lại thì thấy phía sau không có ai.

Khiếp sợ một trận, Bùi Hồi thất thanh nói rằng: “Không thấy ai hết?!”
Tạ Tích buông tay cậu ra, tiếp tục đi về phía trước: “Hoa trong gương, trăng trong nước, hư hư thực thực khó phân biệt.

Có lẽ một khắc trước gió êm sóng lặng, đi về phía trước một bước lại đến núi lửa địa ngục.

Ngươi không nghe nàng ta nói bọn họ mới vừa từ trong rừng đi ra? Nhưng cẩn thận nhớ lại xem, xung quanh đây có rừng nào không?”
Xác thực là không có.

Bùi Hồi nhíu mày: “Ý ngươi nói Phù Cừ tiên tử cùng tất cả mọi người là giả?”
Tạ Tích: “Thật sự.”
Bùi Hồi: “Vậy là bọn họ đi từ rừng ra cùng bình nguyên chúng ta nhìn thấy đều là giả?” Sao lại là giả được? Chạm tới và nhìn thấy chân thực biết bao.

Tạ Tích: “Thật giả lẫn lộn.

Nơi đây có Liên Hoàn Trận pháp, tên là Hoa trong gương, trăng trong nước.

Hư thực đều có, phân không rõ được.

Tìm tới mắt trận mới có thể đi ra ngoài.” Hắn quay đầu lại liếc nhìn Bùi Hồi: “Ngươi đi theo phía sau ta trong vòng mười bước, ta mang ngươi đi ra ngoài.”
Mặc dù hắn không có hảo cảm đối với Bùi Hồi, nhưng tốt xấu gì cậu cũng là thủ đồ của chưởng môn Phiếu Miểu tông, thì hắn cũng sẽ bảo vệ cậu không để xảy ra chuyện gì.

P/s: T nghĩ “thủ đồ” chắc là đệ tử được truyền thừa từ chưởng môn? Trong vài bộ tu chân tiên hiệp có đọc thấy chia ra đệ tử ngoại môn, nội môn, hơn cả nội môn là đệ tử được sư phụ nhận để truyền thừa (kiểu như truyền thừa lại công pháp bảo vật của chưởng môn ấy) không biết đúng không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.