Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ

Chương 2: Gả Cho Ác Quỷ 2


Đọc truyện Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt Gả Cho Ác Quỷ – Chương 2: Gả Cho Ác Quỷ 2


Bùi Hồi bỗng nhiên nhớ lại, vì sao vừa rồi nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh cứ cảm thấy quái dị, hóa ra —— dưới ánh đèn, gã không có bóng.
Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, bàn tay ôm hộp gỗ tử đàn hất ra một cái.

Hộp gỗ tử đàn rơi trên mặt đất, bài vị bên trong bị văng ra ngoài, giống như ác quỷ đang giương nanh múa vuốt muốn kéo hắn về bên cạnh.
Bùi Hồi vội vàng thay quần áo, nhặt bài vị trên mặt đất lên nhét vào hộp gỗ tử đàn rồi vội vàng rời đi.

Đi vào hầm gara đỗ xe, ném hộp gỗ tử đàn ra ghế sau rồi chuyên tâm lái xe.

Bởi vậy không chú ý thấy ở ghế sau đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, bóng đen dần dần cô đọng lại, lộ ra ngũ quan.
Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, rõ ràng đường phố vắng tanh không một bóng người Bùi Hồi vẫn dừng lại, dù cho hắn rất muốn nhấn ga vượt đèn đỏ.

Lời dạy bảo của các trưởng bối vẫn còn văng vẳng bên tai, không thể vượt đèn đỏ.

Bùi Hồi nản lòng tìm thấy một bao thuốc lá trong xe, rút ra một điếu quẹt lửa sau đó rít một hơi, bị sặc ho khù khụ không ngừng.
Trong cơn tức giận dụi tắt điếu thuốc ném vào chiếc gạt tàn trong xe, bàn tay dùng sức đánh vào vô lăng không cẩn thận ấn phải cái còi, kết quả tự dọa mình hoảng sợ.

Bùi Hồi ảo não không thôi, người lớn trong nhà rất khiêm khắc, luôn dạy hắn phải sống khỏe sống đẹp, ngay cả thuốc lá cũng không cho hút.
Nhưng thật ra vẫn cho uống rượu, mấy loại như champagne và rượu vang đỏ, bình thường uống vài ly cũng chẳng sao, theo lý mà nói đêm động phòng đó không đến mức một ly đã gục được.

Bùi Hồi có lý do để tin tưởng chắc chắn con quỷ kia đã động tay chân vào trong rượu.

Cứ nghĩ như vậy, hắn dẫm chân ga vọt vào bãi rác cách xa trung tâm thành phố, rồi ném cả hộp gỗ tử đàn lẫn bài vị trong đó vào.

Sau đó nhanh chóng lái xe rời đi, lúc quay về trung tâm thành phố, sắc trời đã sáng.
Lúc Bùi Hồi ngồi chờ đèn xanh còn cố ý quay đầu lại nhìn hàng ghế sau, trống không.

Hắn có chút đắc ý, tâm tình thả lỏng rất nhiều, mở nhạc ra nghe, nghĩ chốc nữa sẽ đến nơi nào ăn bữa sáng.

Vốn dĩ không phát hiện, trên cửa kính xe làm bằng pha lê phản xạ cảnh một bóng đen đang duỗi đôi tay dài gắt gao ôm lấy hắn, nghiêng đầu liếm láp lỗ tai hắn, tư thái cực kỳ thân mật.
Trên tay cầm nửa bịch sữa đậu nành đang uống dở, Bùi Hồi nhập mật mã mở cửa, nghe thấy ‘cạch’, tiếng mở cửa.

Không phải cửa phòng mình, vì thế hắn nghiêng đầu nhìn thấy cánh cửa phòng đối diện mở ra.


Không thấy ai bước ra, cửa phòng chỉ hé mở một khe đủ để một bàn tay trắng xanh thò ra, cầm lấy hộp đựng cơm trên mặt đất.
Bùi Hồi hút một ngụm sữa đậu nành, thấp giọng nói thầm: “Quái nhân.” Sau đó nhập vào chữ số cuối cùng trên ô mật khẩu mở cửa vào nhà, sau khi khóa cửa, cánh cửa phòng nguyên bản đóng kín lần thứ hai hé ra một khe nhỏ, lộ ra một đôi mắt tham lam.
‘Bịch’ một tiếng, bịch sữa đậu này rơi xuống sàn nhà, Bùi Hồi lui về sau mấy bước, đồng tử co rút.

Hoảng sợ trừng mắt nhìn hộp gỗ tử đàn nằm chình ình trên mặt bàn, hắn run rẩy mở hộp gỗ tử đàn ra, tấm bài vị vẫn nằm an tĩnh bên trong.
Bùi Hồi hít sâu một hơi, nỗ lực trấn định nói: “Tạ Tích, tôi biết ngài ở đây.”
Trong căn phòng u tĩnh chỉ có âm thanh vang vọng lại, Bùi Hồi nhìn chằm chằm vào bài vị trong hộp gỗ tử đàn, khẩn trương nắm tay lại: “Chúng ta nói chuyện, được không?”
Không ai đáp lại.
“Ông nội của tôi sinh thời có quen cao tăng trên chùa Bạch Mã [1], nếu tôi tự mình đến thỉnh cầu, thầy nhất định sẽ giúp tôi.

Ngài đã chết ngàn năm nhưng không có thể đầu thai chuyển thế làm người, tôi sẽ giúp ngài mời cao tăng siêu độ, ngài có yêu cầu gì thì cứ nói ra.

Chỉ cần là việc tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngài ưm ——”
[1] Chùa Bạch Mã (Chữ Hán giản thể: 白马寺; Chữ Hán phồn thể: 白馬寺; Bính âm Hán ngữ: Báimǎ Sì; Wade–Giles: Pai-ma szu) theo truyền thuyết là ngôi chùa Phật giáo đầu tiên được xây dựng trên đất nước Trung Quốc, ngôi chùa được xây dựng năm 68 sau công nguyên dưới thời Hán Minh Đế triều Đông Hán tại kinh đô Lạc Dương.
Một cỗ lực mạnh bỗng nhiên xông đến từ phía sau, lôi kéo hắn quay cuồng cơ thể cũng bị áp đảo lên ghế sô pha mềm ấm, nhanh chóng phong kín lại môi hắn.

Hai cánh môi không thể kháng cự được đành hé mở, đầu lưỡi bị cuốn lấy lắc lư như đang nhảy múa, hai tay bị trói chặt đặt trên đỉnh đầu, Bùi Hồi vô pháp phản kháng.

Cái cơ thể hắn còn không có tiền đồ hơn chính hắn, bị hôn có tí mà đã vứt vũ khí đầu hàng, mềm nhũn chẳng có sức lực.
Bùi Hồi đỏ hốc mắt, cơ thể hình như nhớ tới cái đêm bị áp đó, ký ức sung sướng không thể khống chế tràn ngập đại não, nhẹ nhàng run rẩy.

Vòng eo như bị một bàn tay vô hình phác họa lại, hơi thở lạnh băng hà bên lỗ tai, vành tai lọt vào giữa hai hàm răng, lạnh đến mức Bùi Hồi đánh cái rùng mình.
Tạ Tích cười khẽ bên tai hắn, tựa như bị lời buột miệng thốt ra của chàng dâu mới cưới của y chọc cười.

Y rời khỏi vành tai y yêu tha thiết, liếm lấy giọt lệ như hạt châu mà Bùi Hồi sợ tới mức rơi ra, “Mít ướt.” [2]
[2] Nguyên văn là “kiều khí”.
Y tạm dừng một lúc lâu rồi mới nói: “Lần này tha cho em, không cho phép ném bài vị nữa.

Nếu không…… Em không muốn biết hậu quả đâu.” Nói xong, y bèn biến mất, lực lượng áp chế Bùi Hồi cũng bị thu về.
Bùi Hồi trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại được, một lúc lâu sau mới bò nhanh dậy chui vào một góc của sô pha, cảnh giác trừng mắt nhìn hộp gỗ tử đàn trên bàn.

Biểu cảm xấu hổ và tức giận đan xen, hình như còn có chút sợ hãi, nhưng sau khi trải qua chuyện này, hắn xác thật không dám ném hộp gỗ tử đàn và tấm bài vị đi nữa.

Hắn nhảy xuống đất kiếm cái nắp đóng hộp lại, ôm hộp gỗ tử đàn ném vào kho nhỏ [3] khóa cửa lại.

[3] Nguyên văn là phòng tạp vật, là cái kho đựng đồ linh tinh được xây ở gầm cầu thang ấy.
Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không an toàn lắm.

Vì thế lại tìm một ổ khóa hai đầu khóa chặt cửa phòng kho nhỏ lại, trong lòng biết rõ dù có dùng cả trăm ổ khóa khóa cửa kho lại vẫn không ngăn được con ác quỷ kia, nhưng vẫn làm, chỉ vì muốn lòng mình an tâm một chút.
Khóa cửa rồi, nhân lúc con ác quỷ kia không ở đây, Bùi Hồi bắt đầu gân cổ lên chửi, hai chân dùng sức đá cửa phòng kho nhỏ, cảnh cáo: “Mi tha cho tau? Rõ ràng là tau tha cho mi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mi mà không chịu đi siêu độ đầu thai, tau sẽ mời cao tăng đến đánh mi hồn phi phách tán.

Để xem mi còn dám nhát ma nữa không!”
Bùi Hồi xả tức xong, trong lòng thoải mái chút bèn cao ngạo nói: “Song nếu mi quỳ xuống cầu tau, biết đâu tau lại đổi ý đấy.” Hắn đắc ý dào dạt, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh ác quỷ bị đánh đến sắp hồn phi phách tán quỳ xuống đất xin tha, tâm tình sảng khoái xoa nhẹ đôi mắt hơi nhức mỏi đi về phía phòng khách,
Kết quả một tấm thiệp đỏ rơi ra từ trong túi, nhặt lên mới phát hiện là thiệp đỏ lúc trước ác quỷ dùng để cầu thân.

Nhớ lại cảnh mình tự tìm đường chết ký vào thiệp xanh [4] đính hôn đưa cho ác quỷ, Bùi Hồi nháy mắt thay đổi sắc mặt, cơ mặt cứng đờ lại.
[4] Nhà trai gửi thiệp đỏ xin cưới, nhà gái đồng ý sẽ ký vào thiệp xanh đưa lại cho nhà trai.
Tiếng chuông di động đột nhiên phá vỡ sự tĩnh mịch xấu hổ, Bùi Hồi mở máy, phát hiện là trợ lý kiêm bạn tốt gọi điện đến.

Hắn bắt máy, bạn tốt hơi vội vàng hỏi: “Bùi Hồi, mày chạy đi đâu vậy? Sắp đến giờ họp rồi mà mày còn chưa thèm tới? Bùi Thần Nghiêu mang theo đội nhân mã của gã bắt đầu diễn thuyết kế hoạch công việc trong phòng họp rồi, đổng sự có vẻ rất vừa lòng.”
Bùi Thần Nghiêu là em trai cùng cha khác mẹ của Bùi Hồi, chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng, vẫn luôn coi xí nghiệp Bùi Thị là đồ của mình.

Chỉ là Bùi Hồi chiếm cổ phần tương đối nhiều, chỉ sau Bùi Nhược Thanh.

Nếu muốn đảm nhiệm vị trí tổng tài điều hành xí nghiệp, nhất định phải sáng tạo và hoàn thành một hạng mục thu lợi nhuận cao trong một quý.
Bùi Hồi và Bùi Thần Nghiêu từng tranh phong vài hiệp, giao thủ mấy lần, thế lực ngang nhau.

Trước mắt đành xem kế hoạch hạng mục của ai có thể thuyết phục đổng sự, đạt được sự duy trì tài chính để thuận lợi khai triển.

Tháng trước, Bùi Thần Nghiêu động tay động chân vào phanh xe hắn, bức ông ngoại và cậu của Bùi Hồi phải ra mặt cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nếu không hạng mục đã sớm thuộc về Bùi Thần Nghiêu, vốn không có cái gọi là cạnh tranh ‘công bằng’  này đâu.
Bùi Hồi nghe thấy bạn tốt kể tiến độ tiến triển của quân địch thì vẫn chậm rì rì, không nhanh không chậm, cũng không khẩn trương: “Cho tao hai mươi phút, tao đến ngay đây.

Nếu Bùi Thần Nghiêu diễn thuyết xong thì mày cứ lên đi, hiểu biết của mày về hạng mục này đâu ít hơn tao.”
Bạn tốt thở dài: “Ok, mày mau tới đi.


Đám đổng sự kia toàn một lũ lớn tuổi, cậy già lên mặt, nếu mày không tự mình tới, lại thêm Bùi Thần Nghiêu châm ngòi thổi gió phỏng chừng hạng mục của mày sẽ bị dừng lại đấy.”
Bùi Hồi cười nhạt: “Tao biết rồi, phiền mày quá, trưa nay mời mày ăn cơm.” Sau khi mở cửa phòng ngắt điện thoại liền chạy đến chỗ thang máy, chẳng hề phát hiện cửa căn phòng đối diện khi hắn bước ra đã lặng lẽ hé ra một khe hở.
Sự tham lam trong đôi mắt sắp sửa tràn ra gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Bùi Hồi, ngón tay màu trắng xanh không ngừng cào cào ván cửa, phát ra tiếng ‘két két’ khó nghe.
Bùi Hồi đột nhiên quay đầu lại, hành lang trống rỗng, lúc này thang máy vừa đến, cửa mở ra.

Hắn bước nhanh vào rồi đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm, một đường chạy thẳng đến công ty, đúng lúc Bùi Thần Nghiêu diễn thuyết xong, đang ngầm khiêu khích bạn tốt kiêm trợ lý của hắn – đồng chí Cao Hoa.
Bùi Thần Nghiêu: “…… Bùi Hồi còn chưa tỉnh à? Ha ha, nói đi cũng phải nói lại, dù sao nó còn có một ông ngoại thương nó, dù không đến thì hội đồng quản trị cũng sẽ duy trì tài chính khởi động hạng mục của nó.

Cả ngành sản xuất này có ai không biết, Bùi đại thiếu mệnh tốt, có trưởng bối thương nó cho nó cổ phần công ty.

Đúng rồi, lần trước mất tích, nghe nói lúc được tìm thấy phải đưa vào bệnh viện, còn nghe nói trên người có rất nhiều dấu vết…Chậc chậc, thật là đáng thương, cũng không biết tao ngộ phải cái gì ——”
“Có thảm đến đâu cũng không thảm bằng việc một thằng con riêng không lên nổi mặt bàn dù có nỗ lực, khoe mẽ lấy lòng, áp chế bản tính ghê tởm ích kỷ thế nào cũng không lọt được vào mắt của ông nội.

Các trưởng bối đương nhiên sẽ nguyện ý tặng cổ phần cho tao, một con tu hú chiếm tổ mà thôi, riêng cái mác con riêng đã không được người ta thích rồi.” Bùi Hồi đột nhiên xuất hiện phía sau Bùi Thần Nghiêu, xen vào lời nói kháy thao thao bất tuyệt của gã và nói với Cao Hoa: “Mày vào thuyết trình hạng mục đi.”
Sắc mặt Bùi Thần Nghiêu xanh mét, dưới tình huống không có người ngoài gã căn bản lười ngụy trang sự chán ghét và ghen tị khắc cốt với Bùi Hồi.
Sau khi mẹ hắn chết, em gái song sinh của Bùi Thần Nghiêu Bùi Thần Lam chạy đến trước mặt Bùi Hồi đắc ý dào dạt khoe khoang, lúc này Bùi Hồi mới biết được hóa ra từ mười mấy năm trước, Bùi Nhược Thanh đã ôm đôi trai gái con riêng này đến trước mặt ông nội muốn chiếm chút cổ phần.

Kết quả ngược lại kích thích ông nội, chuyển nửa số cổ phần trên danh nghĩa của ông cho vợ và Bùi Hồi.
Mấy năm sau, Bùi Thần Nghiêu và Bùi Thần Lam lại mấy lần chạy đến trước mặt ông nội khoe khoang đều không chiếm được chỗ tốt.

Cuối cùng khi nghe tuyên bố di chúc, mặt đen nhỏ ra mực.
Đương nhiên khi đó Bùi Hồi không biết, vì Bùi thái thái đã bảo hộ hắn như đóa hoa trong nhà kính.

Mấy việc này đều do Cao Hoa nói cho hắn biết.
Bùi Thần Nghiêu âm dương quái khí: “Bùi Hồi, một tháng trước thảm trạng khi mày bị đưa vào bệnh viện đã bị rất nhiều bà con nhìn thấy… Đường đường là Bùi đại thiếu lại bị người ta xâm phạm, mất mặt quá đi thôi.

Ba ba thiếu chút nữa đã bị mày chọc giận tái phát bệnh tim, mày còn có mặt mũi xuất hiện ở công ty à?”
“Tao có cổ phần công ty nhá, sao lại không dám tới? Nhưng còn mày, Bùi Thần Nghiêu, mày có biết xấu hổ không? Ngay cả việc tao nằm viện cũng phải chạy đi theo dõi thám thính, mày đã quen chạy theo mông tao nhặt shit rồi à?” Bùi Hồi mặt vô biểu tình, cười nhạo Bùi Thần Nghiêu.
Cậu đã sớm nói với hắn, thời điểm đội ngũ cứu hộ tìm được hắn đã lập tức bí mật đưa về bệnh viện nhà mình đầu tư, tin tức không lọt ra ngoài được.

Trên người ngoại trừ vài dấu vết đó thì không có miệng vết thương, vì thế thoắng cái đã được chuyển từ bệnh viện về nhà cậu.

Bùi Thần Nghiêu biết được việc này phỏng chừng vì chịch với y tá từng tiếp xúc chuyện này, không có căn cứ chính xác, nếu không đã sớm ồn ào ra ngoài mà không chỉ công kích bằng miệng thế này thôi đâu.
Bùi Hồi: “Bùi Nhược Thanh mang người ngoài vào công ty, mày cũng đừng làm ông ta mất mặt, tầm mắt cao một chút, đừng cả ngày học đòi bà mẹ con giáp thứ mười ba kia của mày.

Đầy mình mưu ma chước quỷ, trách không được ông nội cứ coi thường hai anh em bọn mày.”
“Mày!” Bùi Thần Nghiêu giận tới cực điểm, xuất thân vẫn luôn là vết nhơ của gã, không chiếm được sự tán thành của Bùi lão gia cũng là khúc mắc của gã.

Gã tự nhận mình chẳng kém Bùi Hồi ở điểm nào, thậm chí còn tốt hơn hắn vạn lần.


Chỉ thua ở xuất thân, ở một người mẹ không có bối cảnh gia thế hùng hậu.

Bùi Hồi điểm nào cũng vô dụng, thiên chân ngu xuẩn, cố tình có một túi da đẹp, lừa được hảo cảm và sự thiên vị của các trưởng bối.
“Mày đắc ý cái gì? Ba không yêu mẹ mày, càng không yêu mày.

Có biết lúc trước mày bị tai nạn giao thông, ba đang làm gì không? Ba và bọn tao đang đến chúc mừng Lam Lam mở một gallery [5], ba chẳng để ý việc mày sống chết thế nào đâu.”
[5] Gallery: phòng triển lãm tranh tượng, nghệ thuật.
“À.” Bùi Hồi buông tay, mở to hai mắt vô tội trong suốt: “Mày có phải đã hiểu lầm quan hệ của bọn tao không? Bùi Nhược Thanh là ba của mày và Bùi Thần Lam, không phải của tao.” Hắn vừa nói vừa lướt qua Bùi Thần Nghiêu, cười nhạo đầy trào phúng: “Dù sao cổ phần trong tay ông ta cũng không bằng tao, chỉ cần tao tròn 22 tuổi là có thể nắm được cổ phần của ông nội.

Mày dù có lấy lòng được Bùi Nhược Thanh, nắm được cổ phần của ông ta vẫn thua tao thôi, nhở?”
Bùi Hồi từ lúc sinh ra đã được một ít cổ phần, sau khi Bùi lão gia tử và Bùi thái thái qua đời đều đem tất cả cổ phần trong tay chuyển nhượng lại cho hắn.

Song Bùi lão gia tử có một điều kiện, đó là Bùi Hồi phải đủ 22 tuổi mới có được cổ phần.

Đây cũng là nguyên nhân Bùi Nhược Thanh và Bùi Thần Nghiêu chó cùng rứt giậu, đã động tay chân lên phanh xe Bùi Hồi lại còn thuê sát thủ.
“Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm.” Bùi Hồi vặn tay nắm cửa, quay đầu cười tủm tỉm nói: “Bùi Thần Nghiêu, song sắt nhà tù hoan nghênh mày tới chơi.”
Thật lâu sau, cô nàng bí thư đứng phía sau Bùi Thần Nghiêu thật cẩn thận hô: “Giám đốc Bùi, hội đồng quản trị bắt đầu rồi…… giám đốc Bùi?”
Bùi Thần Nghiêu bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt âm trầm đến cực điểm.

Cô nàng thư kí giật mình hoảng sợ: “Giám, giám đốc Bùi.” Bùi Thần Nghiêu che kín ánh mắt âm trầm, chỉnh lại Âu phục cất bước tiến vào phòng họp.

Mà cô nàng thư kí nhún nhún vai, bĩu môi, biểu cảm ‘bật mí bí mật hào môn’ đầy mặt.
Sau khi hội nghị kết thúc, đổng sự cũng không lập tức đưa ra đáp án, yêu cầu cần một khoảng thời gian.

Bùi Thần Nghiêu thỏa thuê đắc ý liếc mắt nhìn Bùi Hồi rồi rời đi, Cao Hoa duỗi dài cổ ngóng nhìn.
Bùi Hồi: “Mày nhìn gì đấy?”
Cao Hoa: “Ngắm cái mông trụi lông của khổng tước khi xòe đuôi.”
Bùi Hồi khiếp sợ: “Thẩm mỹ vặn vẹo vãi.”
Cao Hoa giật giật khóe miệng, trợn trắng mắt nhìn ông trời, một phát ôm lấy bả vai thằng anh em cây khế Bùi Hồi: “Đã nói là mời tao ăn cơm cơ mà, chỗ ăn trưa phải do tao chọn.”
Bùi Hồi: “Vô tư đê.”
Cao Hoa cười hì hì, rung đùi đắc ý đang định tìm ra một nhà hàng đắt nhất, bỗng nhiên tay phải chạm phải thứ gì đó rét lạnh xuyên từ tim đến xương, phản xạ giật tay lại vài giây mới khôi phục bình thường
Bùi Hồi kỳ quái hỏi anh: “Mày lại lên cơn động kinh à?”
Cao Hoa tưởng ảo giác, đang muốn kiểm tra lại song lúc ngẩng đầu biểu tình trở nên quái dị —— “Bùi Hồi, mày đi đá phò à?”
Hết chương 2
Lăng: ông Tích làm chồng kiểu gì mà cứ nhát ma vợ mình hoài =.=
Ps: how to edit truyện một cách sang chảnh và lịch sự?
Chương 1.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.